Vũ Thiên nhìn biểu cảm ân hận vì lúc đầu đã làm sai của Mục Vũ Phi, đột nhiên liền nở nụ cười. Nụ cười tươi tắn của anh đẹp đến mức, thiếu chút nữa thì đã làm cho đôi mắt của Mục Vũ Phi bị mù rồi. Vũ Thiên cảm thấy mình thực may mắn, vì bản thân đã cưới cô về nhà. Anh biết rõ, kỳ thực cho tới bây giờ Mục Vũ Phi chưa từng bao giờ làm cơm. Mỗi lần bị cô bị dầu làm cho bỏng tay, hoặc là thái rau củ bị cắt vào tay, cô vẫn cứ tiếp tục nấu cơm. Mà cơm do cô làm lại ăn ngon như vậy; mỗi lần làm món gì ăn ngon, là Mục Vũ Phi lại nhanh chóng đến gần anh, chờ anh ăn uống no đủ rồi mới động đũa. Mỗi đêm, cô đều chờ cho anh đã đi vào giấc ngủ an ổn rồi, mới bằng lòng đi ngủ. Đến nửa đêm, cô luôn tỉnh giấc để đắp lại chăn cho anh. Cho tới bây giờ Mục Vũ Phi cũng chưa từng bao giờ tiếp xúc với chuyện buôn bán, nhưng lại nhất định vì anh mà bước vào cuộc tranh đấu trong gia tộc, lại vẫn như cũ, không oán trách, không hối hận. . . Lòng tốt của Mục Vũ Phi dường như là vô tận..
“Có em, thật là tốt Vũ Thiên ghé đầu qua, hôn nhẹ lên đuôi tóc của cô.
Mục Vũ Phi đỏ mặt. Cái người đàn ông này, không chơi cái kiểu già mồm cãi láo như vậy đâu nhé!
Mục Vũ Phi gần đây càng ngày càng bận rộn rồi. Mẹ Vũ hình như rất có tâm vậy, bà lục tục giao lại toàn bộ sản nghiệp của gia đình cho Mục Vũ Phi. Vì thế, Mục Vũ Phi gần như là suốt ngày đêm không ngừng đọc tài liệu. Phòng khách có bóng dáng của cô, phòng bếp có bóng dáng của cô, thư phòng có bóng dáng của cô, đến ngay cả nhà vệ sinh cũng đều có bóng dáng của cô đang xem tài liệu! Vũ Thiên cực kỳ đau lòng. Bất quá, có thời gian là anh liền chia sẻ giúp đỡ cho Mục Vũ Phi. Thế nhưng Mục Vũ Phi lại thật kiên trì. Cô muốn bản thân mình phải xem xong tất cả các báo cáo và tài liệu. Có cái gì, có chỗ nào không hiểu, cô mới có thể liền quấn quít lấy Vũ Thiên nhờ anh giảng giải cho mình. Trong nhà, cà phê mỗi một ngày trôi qua lại càng ít đi thêm, thời gian cho giấc ngủ của cô cũng mỗi một ngày trôi qua lại càng ít ỏi hơn. Có khi đọc tài liệu đến chán quá, Mục Vũ Phi lại đi làm việc nhà. Khi đang làm việc nhà, cũng bởi vì trong lòng đang có chuyện suy nghĩ, cho nên bất chợt liền đánh vào đồ dùng đang cầm trên tay. Cô xoa xoa miệng vết thương bị đau, sau đó lại tiếp tục cầm lấy tài liệu để xem.
Nhìn thấy trên người Mục Vũ Phi càng lúc càng có nhiều vết bầm tím, rốt cục trong lòng Vũ Thiên liền có bão nổi lên rồi. Anh nghiêm khắc quy định thời gian nghỉ ngơi cho Mục Vũ Phi, hơn nữa cũng không cho cô tiếp tục làm việc vặt trong nhà nữa.
Cũng vì thế mà Mục Vũ Phi đã hờn dỗi thật lâu. Trừ bỏ ưa thích nấu cơm thì Mục Vũ Phi chính là cũng rất thích làm việc nhà. Chẳng lẽ cô có một chút lạc thú như vậy thôi, vậy mà Vũ Thiên lại đều muốn cướp đoạt hết hay sao? !
“Nào, để anh xoa thuốc cho em.” Vũ Thiên cầm tuýp thuốc mỡ tiêu sưng đi tới gần cô vợ nhỏ của mình.
“Nào, lạnh chết em rồi đấy!” Mục Vũ Phi oán hận đá Vũ Thiên một cước.
Nhìn cô vợ nhỏ của mình tiến hành cuộc chiến tranh lạnh cùng với bản thân mình, trong suốt một thời gian dài như vậy, cuộc sống của hai vợ chồng trở nên không hài hòa rất nghiêm trọng. Vũ Thiên hiếm khi phải chịu khuất phục như vậy. Anh thừa dịp ngày chủ nhật, liền mang theo cô trở về nhà họ Mục.
Mục Vũ Phi vừa bước vào sân đã nhìn thấy anh trai của mình lại đang luyện tập đánh bao cát. Cô gào khóc kêu lên, sau liền xông tới chỗ anh trai ôm chặt anh vào trong lòng. Mục Vũ Lam từ sau khi em gái Mục Vũ Phi lên sáu tuổi, thì anh đã chưa từng có lần nào thân mật với cô như vậy. Trong lúc nhất thời, Mục Vũ Lam cảm động đến rơi lệ đầy mặt.
“Đều đã gả đi làm vợ người khác rồi, vậy mà tính nết vẫn còn như trẻ con như thế!” Mục Vũ Lam cưng chiều nhéo nhéo cái mũi của em gái một cái. Bỗng nhiên anh liền cảm giác thấy phía sau lưng mình có một luồng ánh mắt đang chăm chú nhìn vào bản thân, khiến cho sống lưng của anh không ngừng bị lạnh run cả lên.
Đầy phẫn nộ, Mục Vũ Lam buông em gái ra, cũng liền thông báo cho Mục Vũ Phi biết ba mẹ cũng đã trở lại nhà, hãy mau chóng chạy đến để chào hỏi với ba mẹ và ông nội. Mục Vũ Phi nghe vậy, liền giống như một luồng gió chạy thẳng đi theo hướng vào trong nhà.
“Này, tôi nhìn em gái của mình cũng không có gì là sai trái đấy chứ. Tôi và em gái của tôi thân thiết với nhau một chút, vậy mà cậu liền mặt nặng mặt nhẹ với tôi, muốn hù chết tôi à? !” Xoay người lại, Mục Vũ Lam nói đầy vẻ oán giận và bất mãn đối với Vũ Thiên.
Vũ Thiên miễn cưỡng nhìn lại anh vợ, hừ một câu đầy vẻ khinh thường, rồi nói: “Em gái anh thì sao chứ? Hiện tại tên của em gái của anh cũng đã nằm ở trên hộ khẩu của em rồi, cho dù là có chết rồi, thì cũng phải chôn ở bên cạnh phần mộ của tổ tiên nhà họ Vũ chúng em đấy!”
Mục Vũ Lam rơi lệ rồi. Thực là ức hiếp người quá đáng, rõ ràng bản thân anh trưởng thành hơn so với Vũ Thiên, thế nhưng mỗi lần tiếp xúc anh đều bị cậu em rể kia làm cho phát tức điên lên, thiếu chút nữa thì chảy máu não. Thế nhưng mà, bây giờ Mục Vũ Lam lại không thể động thủ đánh nhau với Vũ Thiên được, đánh không thắng được là một chuyện, mấu chốt là ngày hôm nay em gái của anh về nhà, ông cụ Mục chính là đang cao hứng, tự bản thân anh mà động thủ thì làm hỏng hết bầu không khí mất. Không chừng cũng còn chưa biết là sẽ bị ông cụ Mục chỉnh sửa như thế nào nữa!
Bắt nạt người khác, bắt nạt người đến mức làm cho người ta phải tức giận đến chết, nhưng lại không thể nào chết được, không phải là một môn khoa học. Thế nhưng đối với Vũ Thiên mà nói, đây là một môn thuộc về tay nghề, lại còn luyện đến mức thành “Lô Hỏa Thuần Thanh” (*). Thỏa mãn nhìn vẻ mặt đầy cam chịu của ông anh vợ của mình, Vũ Thiên lấy ra quà tặng cầm trong tay đi đến gần cửa chính của nhà họ Mục.
(*) Lô hỏa thuần thanh: Dịch nghĩa: dày công tôi luyện: Tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lên màu xanh, coi là đã thành công. Cậu thành ngữ này được ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật…