Một ngày trời mát giữa tháng 11, một tấm rèm trắng lớn từ từ được kéo lên, nhìn xuống từ tầng cao nhất trong tòa nhà chọc trời, bóng đêm trong thành phố vào sáng sớm từ từ biến mất.
Trong văn phòng an tĩnh không một tiếng động, không gian vắng lặng chỉ có hai mảng đen trắng đan xen, một nam nhân quần áo chỉnh tề, đứng dựa bên cửa số nhìn ngắm cảnh quan bên ngoài, khuôn mặt trắng chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình, chỉ có con ngươi thâm thúy được ánh sáng phản xạ trên tấm kính thủy tinh cửa số, một đôi mắt đen sâu thẳm và quyến rũ.
Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, thanh âm không nhanh không chậm chứa vài ý thăm dò, hiển nhiên người gõ cửa đối với nam nhân đang đứng thập phần cung kính.
“Vào đi.” Nam nhân như trước không hề động đậy, con ngươi cũng không chuyển động, nếu trong văn phòng chỉ có anh ta, không một ai sẽ nghĩ bức tượng hoàn mỹ này sẽ phát ra âm thanh, giọng nói của nam nhân cũng thực du dương giàu từ tính.
Cửa mở, một nam nhân cao gầy bước vào, người này khuôn mặt tuấn tú cảm giác có chút khôn khéo, người đó cung kính đem văn kiện đặt trên bàn “Thưa ngài, có một văn kiện cần ngài ký.”
Trác Thích Nghiễn trở lại bàn công tác, lật xem văn kiện, vẫn không ngẩng đầu lên, dùng âm thanh bình tĩnh nhưng lại tạo cảm giác bức bách người đối diện nói: “Vẫn chưa xác định nam diễn viên phụ sao, nghệ sỹ của Hoàn Á không thích hợp?”
Phương Vĩ Đông nhanh chóng đáp lại: “Nam nữ diễn viên chính đều là người của Hoàn Á, bên Thượng Ảnh muốn cấp cơ hội cho các nghệ sỹ khác, bọn họ cũng tự đề cử nam diễn viên phụ.” Lần này, bộ phim truyền hình ‘Thanh Thành’ có hợp tác cùng Thượng Ảnh, một phần vì quan hệ hợp tác, một phần nữa là do giám chế Trình Hạo Nam bên Thượng Ảnh cũng đề xuất ý kiến nên mọi người nhất trí chọn nghệ sỹ bên công ty họ.”
Trác Trích Nghiễn ra hiệu Phương Vĩ Đông lấy cho mình một ly cà phê rồi dùng âm thanh ôn hòa, tư thế tao nhã nói tiếp: “Bộ phim lần này chỉ cho bên Thượng Ảnh 2 vai phụ, quyết sách các điều khoản trong hợp đồng cho diễn viên luôn đi.”
“Vâng.” Kịch bản bộ phim ‘Thanh Thành’ chính là được viết cho ngôi sao minh tinh Hoa Tử Tuấn, từ khi Tịch Nhược Hoài rời khỏi Hoàn Á, Hoàn Á yêu cầu đầu tư vào các nghệ sỹ có năng lực lại nổi tiếng, theo an bài của công ty đào tạo thành minh tinh quốc tế.
Trác Thích Nghiễn cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm, lạnh như băng hướng Phương Vĩ Đông: “More sugar, please.”
Phương Vĩ Đông lạnh cả sống lưng, tự giác lấy thêm bao đường cho vào tách cà phê rồi nhanh chóng báo cáo hết lịch trình ngày hôm nay cho Trác Thích Nghiễn, để mau chóng có thể ly khai văn phòng. Trước kia, Phương Vĩ Đông là trợ lý của nhà sản xuất Hạng Thanh Uyên, sau khi Hạng Thanh Uyên bị Hoàn Á triệu hồi, anh trở thành trợ lý thứ 5 của Trác Thích Nghiến, chuyên phụ trách báo cáo công tác, an bài diễn viên cùng tiến độ của đoàn làm phim, công việc khá đơn giản nhưng vì là trợ lý của Trác Thích Nghiễn nên mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, áp lực rất lớn, tóc mỗi ngày đều rụng một mảng lớn, khả năng không đến 30 tuổi liền trọc – thật hy vọng có người thay thế mình.
Nghe xong lịch trình công tác trong ngày, Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “ 6h chiều hủy bỏ hội nghị, đến thẳng đến quảng trường trung tâm thương mại Horizon Plaza, hẹn lại giờ họp hội nghị cho bọn họ.”
Phương Vĩ Đông gật đầu, rời văn phòng tìm giám chế Trịnh Hào Nam nói chuyện diễn viên phụ. Trịnh Hào Nam gọi điện cho bạn là Cẩm Đường, muốn Cẩm Đường mang nghệ sỹ đến phỏng vấn ở Hoàn Á, Cẩm Đường nói lời cảm tạ, hỏi qua tình hình đoàn phim cùng dàn diễn viên, cao hứng nói có người thích hợp.
2h chiều, Diệp Thiên Cảnh nhận được điện thoại của trợ lý Cẩm Đường, muốn cậu đi phỏng vấn vai diễn trong bộ phim ‘Thanh Thành’. Tuy nói là phỏng vấn nhưng Diệp Thiên Cảnh biết, diễn viên nhỏ nhoi như cậu không có khả năng tiến vào đoàn làm phim của Hoàn Á, phỏng vấn chẳng qua là hình thức, được nhận hay không phải dựa vào vận khí.
Đúng giờ, cậu đi lên tầng 30 của tòa nhà, tiếp đón cậu là một vị thiếu niên tuấn tú, tự xưng là Phương Vĩ Đông trợ lý của nhà sản xuất. Diệp Thiếu Cảnh vươn cánh tay thon dài ra bắt tay cùng chàng trai kia: “Anh Phương, rất vui được gặp anh.”
Phương Vĩ Đông bắt tay lại và nói: “Đạo diễn Vương cùng giám chế đang ở bên trong, anh theo tôi vào gặp họ.”
Diệp Thiếu Cảnh theo chân Phương Vĩ Đông vào văn phòng, trong phòng làm việc, đạo diễn Vương cùng giám chế Trịnh Hạo Nam đang ngồi nói chuyện, đạo diễn Vương muốn Diệp Thiếu Cảnh diễn 2 loại cảm xúc nóng nảy cùng tuyệt vọng, thuận tiện đánh giá khả năng diễn xuất của cậu.
Vai rộng, eo thon, đôi chân dài đi một đôi giày đen, mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo thập phần mê người, hơn nữa còn có một gương mặt thiếu gia đẹp trai, cương nghị, mũi dọc dừa cao thẳng, thực thích hợp với hình tượng thiếu gia công tử.
Vương đạo diễn vừa lòng nhìn Diệp Thiếu Cảnh, thì thầm bàn bạc với Trình Hạo Nam rồi ngẩng đầu: “Tôi thấy hình tượng cậu thực thích hợp với vai Thư Hòa, hy vọng cậu có thể diễn tốt.”
“Vai Thư Hòa thế nào ạ?” Diệp Thiếu Cảnh hỏi lại Vương đạo diễn.
“Thư Hòa là nam diễn viên phụ được nữ diễn viên chính yêu thích, đất diễn cũng tương đối cao.” Vương đạo diễn đưa kịch bản cho cậu “Đây là kịch bản, cậu về xem trước, ngày mai tới thử vai.”
Diệp Thiếu Cảnh cầm kịch bản trong tay, lật lật vài tờ, tâm tình thấp thỏm chờ đợi, lời thoại cũng không tính là ít, nhưng thủy chung vẫn là vai phản diện có tâm địa độc ác! Loại nhân vật này đã từng diễn qua, Diệp Thiếu Cảnh cảm thấy hợp, thấp giọng nói sẽ cố gắng hết sức, rồi mới rời văn phòng, đi vào thang máy, gọi điện cho Cẩm Đường: “Em đã nhận được vai diễn trong ‘Thanh Thành’ rồi.”
“Thật tốt quá, nhà sản xuất lần này rất lớn, cậu có thể vào đoàn làm phim thì rất may mắn đó.” Không uổng công giám chế Trịnh Hạo Nam giới thiệu chỗ tốt như vậy, chắc phải mời anh ta một bữa để báo đáp mới được.
Diệp Thiếu Cảnh có chút bất đắc dĩ: “Là nhân vật phản diện ở bên người nữ nhân vật chính, tính tình không có gì tốt, chẳng nhẽ em tạo cho người ta ấn tượng này?”
“Thiếu Cảnh à, đừng ủ rũ thế, trong giới điện ảnh không thiếu minh tinh như vậy, mười năm trước đều là kẻ chạy cờ (kiểu diễn viên phụ, diễn viên quần chúng), hiện tại đã chạy tới Hollywood, em năm nay mới 26, còn có rất nhiều cơ hội….”
“Được rồi, không nói nữa, em về đây.” Diệp Thiếu Cảnh cúp điện thoại, nhìn bầu trời bên ngoài những tòa nhà cao chót vót xung quanh, những đám mây đen khiến cho bầu trời trông thật thấp, nhìn như những tòa nhà đó đang chọc thủng bầu trời, không biết khi nào mưa sẽ rơi xuống, tưới ướt đẫm thành phố khô ráo này, cậu đi vào bãi đỗ xe, khởi động xe rời đi.
Lúc này đúng giờ tan tầm, trời lại đang mưa rất to, trên đường xe cộ chèn nhau chật như nêm cối, Diệp Thiếu Cảnh chuyển làn đường không chú ý, ‘rầm’ một tiếng xô phải chiếc xe Maybach màu đen, cậu nhanh chân phanh gấp, chiếc xe Maybach cũng phản ứng rất nhanh, lái quẹo sang một bên, tránh chiếc xe rẻ tiền của Diệp Thiếu Cảnh.
Hai chiếc xe dừng ngay giữa quốc lộ, lái xe của chiếc Maybach ló đầu ra, nổi giận đùng đùng mắng mỏ: “Anh lái xe kiểu gì vậy! có biết lái xe không thế, nhìn xem xe tôi bị trầy xước thế nào này!”
Diệp Thiếu Cảnh hoảng hốt, cậu mới lấy bằng tháng trước, mới lái xe không bao lâu nên vẫn còn thiếu kinh nghiệm, hiện tại làm xước một chiếc xe giá trị, vì tránh những phiền toái không cần thiết nên giải thích trước “Thực xin lỗi, tôi không chú ý xe của ông.”
“Giải thích làm quái gì, mau ra đây!” Lái xe vẻ mặt hung ác.
Những chiếc xe ở phía sau bị chặn lại thi nhau bấm còi ing ỏi, còn có người ló đầu ra mắng sao lại đem xe dừng giữa đường, Diệp Thiếu Cảnh xấu hổ cười làm lành với lái xe: “Tiên sinh, chúng ta đang chắn giữa đường, có thể đến nơi khác để nói chuyện không?”
“Nói cái gì mà nói, trực tiếp bồi thường phí sửa xe là được!” Lái xe trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Cảnh, 6h hôm nay còn phải đến Horizon Plaza, giờ xảy ra sự cố, sẽ bị trì hoãn, nên hỏa khí càng lớn.
“Không cần đền.” Một giọng nam từ tính từ trong xe Maybach vang lên, thanh âm cực kỳ dễ nghe, giọng nam trung trầm thấp có vài phần biếng nhác.
Lái xe ngẩn người, dường như sợ đắc tội người ngồi bên trong, ăn nói khép nép hẳn “Thưa ngài, đây là xe mới, đã bị xô xước, ngài xem phải làm thế nào bây giờ, hay là để tôi gọi cứu hộ xử lý?”
“Anh muốn tăng thêm phiền toái à? Còn trì hoãn nữa sẽ bị muộn.” Thanh âm không nhanh không chậm lần thứ hai vang lên, mang một khí thế không giận mà uy.
“Nhưng mà xe của ngài….” Lái xe thần sắc sợ hãi, biết không thể trì hoãn thêm nữa, nhưng ông ta chỉ là một lái xe, nhiều chuyện không thể tự tiện định đoạt, hơn nữa còn liên quan đến bát cơm.
Cửa sổ màu đen chậm rãi được hạ xuống, nam nhân trẻ tuổi tư thế tao nhã ngồi trong chiếc xe đắt tiền có rèm che, mặc tây trang Burberry màu đen bên ngoài, thân thể mạnh mẽ khỏe khoắn giống như một con báo đen, hắn nhẹ nhàng tươi cười, nhưng lại toát ra khí chất được gia giáo nghiêm khắc, hắn liếc nhìn xe của Diệp Thiều Cảnh. Chiếc xe Maybach màu đen bị xước sơn, đều là do xe của Diệp Thiều Cảnh tông vào lõm một chỗ, lấy tình hình này, chắc là do cậu khi chuyển hướng làn đường không bật đèn xi nhan, nếu bàn về trách nhiệm thì lái xe bên mình cũng thực không cẩn thận.
Lái xe nhìn Trác Thích Nghiễn lặng yên không nói, cho rằng hắn mất hứng, lại tiếp tục ăn nói khép nép: “Thưa ngài, ngài đừng nóng giận, đợi đi sửa xong, sẽ không có vấn đề gì.”
Diệp Thiếu Cảnh kinh ngạc nhìn Trác Thích Nghiễn, thấy hắn bộ dạng ôn văn nho nhã, cũng không giống loại người thích làm người khác khó xử, nên mạnh dạn hỏi thẳng hắn: “Anh xem chi phí sửa chữa là bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường cho các anh.”
Trác Thích Nghiễn cười cười, thấp giọng nói với lái xe vài câu. Lái xe sắc mặt tái nhợt, phục hồi lại tinh thần, liền giải thích với Diệp Thiếu Cảnh: “Cậu à, vừa rồi ngại quá, xe của cậu cũng bị bóp méo, chi phí sửa chữa bên tôi sẽ đền bù.”
Diệp Thiếu Cảnh lập tức lắc đầu nói: “Không cần.” Cậu không nghĩ tới sẽ không phải bồi thường, mà đối phương còn muốn trả tiền sửa xe cho cậu, điều này nói đi nói lại cũng không hợp lý, chiếc xe có rèm che kia thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền, tùy tiện đến cửa hàng sửa xe 4S cũng muốn hộc máu.
Lái xe thấy cậu như thế, hỏa khí giảm xuống không ít, lại khách sáo hai câu rồi lái xe rời đi.
End 1 <ins class=”adsbygoogle”