Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 12: Người chưa từng nghi ngờ huynh đệ của mình



“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.” (thương ngoài sáng thì dễ tránh, tên trong tối thì khó phòng)

Thật ra minh tiễn cũng không dễ cản.

Giống như gặp phải đám tiễn thủ được huấn luyện kỹ càng, từng đoàn bao vây này. Chờ khi bọn chúng phát ra một trăm mũi tên trong ống, bảo đảm cho dù là Vi Thanh Thanh Thanh * xuất hiện, Lý Liễu Triệu tái thế, cũng chỉ có thể biến thành con nhím, không cách nào phản kích.

* Vi Thanh Thanh Thanh là tổ sư gia của Tự Tại môn. Theo mô tả của Ôn Thụy An thì đây là môn phái có thực lực mạnh nhất, võ công của họ đã vượt qua định nghĩa thông thường. Nhiều cao thủ hàng đầu trong truyện của ông đều xuất thân từ môn phái này.

* Lý Liễu Triệu là một nhân vật trong Thất Đại Khấu hệ liệt của Ôn Thụy An.

Hàng tiễn thủ thứ nhất đã bắn tên.

Tô Mộng Chẩm đột nhiên làm một việc, y xách thi thể của Cổ Đổng trên mặt đất lên, ném về phía Sư Vô Quý.

Hành động này đã cứu Sư Vô Quý. Y lập tức dùng thi thể của Cổ Đổng làm lá chắn.

Ốc Phu Tử lại hét lớn nhảy lên, toàn thân bắt đầu xoay tròn, bảo vệ sau lưng Tô Mộng Chẩm.

Tô Mộng Chẩm chỉ cần chống đỡ những mũi tên bắn tới từ hai bên trái phải và trước mặt.

Cho nên sau một đợt tên này, Ốc Phu Tử đã sụp xuống đất, nhưng vẫn không ngã xuống.

Y đã trở thành một tấm bia. Những mũi tên đâm vào người y khiến cho thân thể chỉ xiêu vẹo chứ không ngã xuống.

Sư Vô Quý cũng bị trúng hai mũi tên, còn Trà Hoa thì trúng bốn mũi.

Hàng tiễn thủ thứ hai lại muốn bắn tên.

Những mũi tên tưởng chừng vô tận giống như một cơn mưa.

Trong mắt Tô Mộng Chẩm cuối cùng cũng hiện lên một loại thần sắc.

Đó là thần sắc khi anh hùng gặp nạn, không còn lối thoát.

Đúng lúc này, đám cung tiễn thủ xếp hàng chỉnh tề bỗng lần lượt ngã xuống như những đợt sóng. Những kẻ còn chưa ngã vội vàng quay đầu lại ứng chiến, nhưng đều như tuyết gặp phải nước sôi, hoàn toàn tan tác.

Hai người trẻ tuổi liên tiếp nhún mình, gặp người là đánh, chỉ trong phút chốc đã hạ gục bốn mươi năm mươi người. Những tên tiễn thủ khác phát hiện vòng vây đã không còn, lại nghĩ tới đao của Tô Mộng Chẩm, đều sợ tới mức ném cung vứt tên chạy trối chết.

Điểm mạnh của số đông là khi đoàn kết đồng lòng, khi mọi người đồng tâm hiệp lực thì sức mạnh như thành đồng, nhưng điểm yếu là một khi mạnh ai nấy làm thì sẽ trở thành một đám ô hợp.

Chỉ cần có một người muốn chuồn đi, tất cả đều sẽ nảy sinh ý muốn chạy trốn.

Kết quả là ngoại trừ những người ngã xuống, có tám phần tiễn thủ đã không chiến mà chạy.

Khi cuộc tập kích bất ngờ xảy ra, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đã cảm thấy không ổn, lập tức lướt ra khỏi khu đổ nát. Chủ lực của đối phương đều tập trung vào Tô Mộng Chẩm, tự nhiên không rảnh chú ý đến bọn họ.

Đến khi đám tiễn thủ kia bao vây khu đổ nát, Bạch Sầu Phi mới hỏi Vương Tiểu Thạch:

– Muốn ra tay không?

Vương Tiểu Thạch nói:

– Muốn. Ta thấy con người Tô công tử rất chính nghĩa, đối xử với thuộc hạ cũng tốt. Theo ngươi thì sao?

– Đây cũng là một cơ hội tốt để thăng tiến.

– Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc.

– Nói đi!

– Hãy cố gắng đừng giết người.

– Có thể.

Bạch Sầu Phi nói nhanh:

– Ta không phải vì yêu cầu của ngươi, mà là vì mình. Ta cũng không muốn người của Lục Phân Bán đường thù hận, càng không muốn trở thành kẻ địch của Lôi Tổn.

Bọn họ chỉ nói mấy câu, nhưng trong thời gian đó Tô Mộng Chẩm đã lâm vào hiểm cảnh. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi lập tức ra tay.

Bọn họ xông đến phía sau đám cung tiễn thủ, liền ra oai để áp chế đối phương, hù dọa địch nhân.

Bạch Sầu Phi vận chỉ như gió, liên tục điểm vào huyệt đạo.

Vương Tiểu Thạch lại dùng tay làm đao, không nặng không nhẹ chỉ đánh người ngất xỉu.

Khi hai người vừa xuất hiện, thần sắc trong mắt Tô Mộng Chẩm lại biến thành cao ngạo, lãnh ngạo, thậm chí là hàn ngạo đến thấu xương.

Y nhìn qua Ốc Phu Tử.

Ốc Phu Tử cả người đầy những mũi tên, đã thành một tấm bia.

Y lại nhìn sang Trà Hoa.

Trà Hoa đã chết, nhưng đôi mắt cũng không khép lại. Y mở mắt trừng trừng, đầy sự bất cam và phẫn hận.

Tô Mộng Chẩm cúi người nói một câu:

– Ta sẽ báo thù cho ngươi.

Y nói rất kiên quyết như đinh đóng cột.

Trên mái ngói vỡ bỗng nhỏ xuống hạt mưa, vừa vặn rơi vào trên lông mày của Trà Hoa. Mắt của Trà Hoa bỗng bắt đầu khép lại, thần thái cũng trở nên an tường, giống như nghe xong câu nói này của Tô Mộng Chẩm y mới chết được nhắm mắt.

Tô Mộng Chẩm chậm rãi đứng lên.

Lúc này Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đã khống chế được tình hình. Sư Vô Quý bị trúng bốn mũi tên, nhưng cũng không đâm vào chỗ hiểm. Tên còn đang cắm trong thịt, y cũng không rút ra.

Phần mặt đen của y càng thêm đen, phần mặt trắng lại càng trắng.

Tô Mộng Chẩm hỏi y:

– Sao ngươi không rút tên ra?

Sư Vô Quý vẫn như ngọn giáo đứng sừng sững:

– Bây giờ còn không phải lúc chữa thương.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Rất tốt! Cổ Đổng phản bội chúng ta bán rẻ năm trăm huynh đệ, ta sai Hoa Vô Thác đi bắt hắn về, kết quả là sáu huynh đệ bên cạnh chỉ còn lại ngươi và Dương Vô Tà.

Đôi mắt của y lại đỏ bừng lên:

– Cái chết của Ốc Phu Tử và Trà Hoa là do Cổ Đổng và Hoa Vô Thác. Cổ Đổng đã chết, Hoa Vô Thác cũng phải chết.

Sư Vô Quý nói:

– Đúng.

Vương Tiểu Thạch nhìn Bạch Sầu Phi. Bạch Sầu Phi cũng nhìn sang Vương Tiểu Thạch.

Bạch Sầu Phi nhịn không được cao giọng nói:

– Này, chúng ta đã cứu ngươi, ngươi cũng không cảm ơn chúng ta một câu sao?

Tô Mộng Chẩm thản nhiên nói:

– Ta chưa bao giờ cảm ơn ngoài miệng.

Vương Tiểu Thạch nói:

– Vậy ngươi cũng không hỏi tên chúng ta sao?

Tô Mộng Chẩm nói:

– Bây giờ còn không phải lúc thích hợp để hỏi họ tên.

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên hỏi:

– Lúc nào mới thích hợp?

Tô Mộng Chẩm chỉ vào thi thể của Ốc Phu Tử và Trà Hoa trên đất, nói:

– Đợi khi báo được thù, còn có mạng quay về.

Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:

– Báo thù là chuyện của các người.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Cũng là chuyện của các người.

Bạch Sầu Phi nói:

– Hai người chúng ta chẳng có giao tình gì với hai người bọn họ.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Ta với các người cũng chẳng có giao tình.

Bạch Sầu Phi nói:

– Cứu người là do nhất thời nổi hứng, gặp dịp thì chơi.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Trò chơi này còn chưa kết thúc.

Vương Tiểu Thạch kinh ngạc hỏi:

– Ngươi cho rằng chúng ta sẽ đi báo thù với ngươi sao?

Tô Mộng Chẩm lắc đầu:

– Không phải cho rằng, mà là các người nhất định sẽ đi.

Vương Tiểu Thạch càng ngạc nhiên.

Bạch Sầu Phi hỏi:

– Ngươi tính khi nào thì đi?

Tô Mộng Chẩm cười lạnh nói:

– Khi nào à? Đương nhiên là ngay bây giờ.

– Bây giờ?

Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đều giật mình. Bọn họ có mắt, tự nhiên là trông thấy thương thế trên người Tô Mộng Chẩm, hơn nữa bên cạnh y chỉ còn lại một thủ hạ.

Vương Tiểu Thạch nhịn không được nói:

– Có điều… ngươi chỉ còn lại một huynh đệ đang bị thương.

– Ta bị thương, y cũng bị thương, còn lại đều chết hết.

Tô Mộng Chẩm khẽ cười một tiếng nói:

– Chúng ta không thể cứ trở về như vậy, còn thời cơ nào tốt hơn so với lúc này?

Cặp mắt của y như tia chớp lạnh nhìn mỗi người Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi một cái. Hai người đều dường như cảm giác được một hơi lạnh thấu xương.

– Lục Phân Bán đường vừa rút lui. Bất kể bọn chúng đang mừng công hay là đang bố trí, lúc này chúng ta quay lại tập kích, ngay cả thực lực trong lâu cũng không điều động, bọn chúng chắc chắn sẽ không kịp trở tay. Nếu như đợi đến ngày sau, bọn chúng nhất định sẽ bảo vệ Hoa Vô Thác, dùng hắn làm mồi nhử dụ chúng ta tới giết. Nhưng chúng ta sẽ ra tay bây giờ.

Trên mặt y xuất hiện vẻ cực kỳ ngạo mạn:

– Huống hồ chiến có thể bại, nhưng sĩ khí thì không thể mất. Lục Phân Bán đường đã giết bốn người của ta, ta cũng muốn cho chúng cảm thấy như mất đi tay phải.

Sau đó y ngạo nghễ nói:

– Vô Quý, chuẩn bị xong chưa?

Sư Vô Quý lập tức đáp:

– Chuẩn bị xong rồi.

Trên người y bị trúng bốn mũi tên, những vẫn giống như một thiết tướng quân hoành đao đứng thẳng, uy phong lẫm liệt.

Tô Mộng Chẩm hỏi:

– Ngươi nói xem, người của Lục Phân Bán đường sẽ bảo vệ Hoa Vô Thác lui đến nơi nào?

Sư Vô Quý nói:

– Phá Bản môn.

Tô Mộng Chẩm lại hỏi:

– Nắm chắc mấy phần?

Sư Vô Quý nói:

– Sáu phần.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Tốt, chuyện nắm chắc được sáu phần, vậy thì có thể làm.

Bạch Sầu Phi bỗng nhiên nói:

– Ngươi đi ngay bây giờ sao?

Tô Mộng Chẩm cười nhẹ một tiếng, cơ mặt dường như hơi co giật, nói:

– Chẳng lẽ còn đợi tạnh mưa?

Bạch Sầu Phi nói:

– Những kẻ nằm trên đất này chỉ bị khống chế, nếu ngươi không giết chết bọn chúng, bọn chúng sẽ lập tức thông báo đề phòng.

Tô Mộng Chẩm ngạo nghễ nói:

– Ta không giết bọn chúng. Thứ nhất, ta không giết những kẻ vô danh tiểu tốt, không có sức chống đỡ. Thứ hai, nếu như ta xuất phát ngay bây giờ, bọn chúng có nhanh cũng không thể nhanh bằng ta. Thứ ba, nếu ta đã muốn tấn công bọn chúng, căn bản không sợ bọn chúng có phòng bị. Ta muốn công kích cả Lục Phân Bán đường chứ không phải là bất cứ gã cung tiến thủ nào.

Vương Tiểu Thạch bỗng nhiên nói:

– Không được.

Tô Mộng Chẩm lại ngẩn ra, hỏi:

– Cái gì không được?

Vương Tiểu Thạch nói:

– Chuyện thú vị như vậy, ta không đi không được.

Hắn nói xong liền giật miếng vải bọc kiếm ra, vứt sang một bên.

Đôi mắt lạnh lùng của Tô Mộng Chẩm dường như cũng bắt đầu ấm lên.

Bạch Sầu Phi dậm chân một cái, thở dài một tiếng:

– Chuyện thú vị như vậy, sao lại không có ta được?

Lúc y nói những lời này, đã đem tranh chữ dưới nách vứt xuống đất.

Trong mắt Tô Mộng Chẩm đã có ý cười, nhưng rất nhanh lại trở nên lạnh lẽo như cơn mưa mờ mịt.

Y nhún người lướt vào trong mưa.

Sư Vô Quý cũng nhanh chóng theo sau.

– Lục Phân Bán đường tổng cộng có mười hai vị đường chủ, sau khi Hoắc Đổng chết tại Hồ Bắc thì còn lại mười một người. Vừa nãy ra tay là Thất đường chủ “Đậu Tử Bà Bà” và Bát đường chủ “Hoa Y Hòa Thượng”. Đám cung tiến thủ này đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, Thập đường chủ “Tam Tiễn Tướng Quân” nhất định là có mặt. Gần đây phụ trách trông coi khu vực Phá Bản môn còn có đệ tử Lôi gia là Lôi Cổn.

Trên đường đi, Tô Mộng Chẩm nói sơ qua tình hình địch nhân cho Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi:

– Lần này Lôi Tổn không ra tay, chắc là nghe Hoa Vô Thác báo cáo, Tiết Tây Thần và Mạc Bắc Thần trong “Tứ Đại Thần Sát” của Kim Phong Tế Vũ lâu đã gặp nhau tại Trúc Vi đường. Có lẽ hắn muốn đích thân xuất động diệt trừ hai mối họa lớn trong lòng này, cho nên cùng lúc tiến hành hai việc.

Vương Tiểu Thạch hiếu kỳ, nghe xong liền hỏi:

– Như vậy chẳng phải Tiết Tây Thần và Mạc Bắc Thần đang gặp nguy hiểm sao?

Hắn lại nhớ tới Triệu Thiết Lãnh kia.

– Thật ra tin tức này là giả. Lôi Tổn đi cũng chỉ uổng công thôi, nói không chừng còn rơi vào cạm bẫy do chúng ta bố trí.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Trong lâu có Dương huynh đệ và Quách Đông Thần lo liệu ổn thỏa, cũng không sợ Lôi Tổn phái người đánh lén.

Bạch Sầu Phi lập tức hỏi:

– Các người đã sớm đề phòng Hoa Vô Thác, sao lại còn mắc mưu của hắn?

– Ta phát ra tin tức giả này vốn không phải muốn lừa Hoa Vô Thác. Ta cũng không biết ai là nội ứng do Lục Phân Bán đường phái tới. Ta chỉ truyền tin tức giả ra, đến lúc đi phố Khổ Thủy mới nói cho những người đồng hành biết. Chắc là Hoa Vô Thác vì tham công hay muốn mạo hiểm một lần. Nếu như Lôi Tổn đi uổng công, còn đám người bọn chúng lại có thể lấy mạng của chúng ta, chẳng phải là càng tỏ ra cao minh sao?

Y cười nhạt một chút, nói:

– Thật ra cho dù hôm nay hắn có thể giết ta, hắn hành động như vậy thì Lôi Tổn cũng sẽ không tha. Lôi Tổn là người thế nào chứ?

Hạt mưa thấm ướt đôi lông mày kỳ dị của y, nhưng ánh lửa trong mắt lại không hề nguội đi:

– Từ trước đến nay ta chưa từng nghi ngờ Hoa Vô Thác… Ta chưa từng nghi ngờ huynh đệ của mình.

Bọn họ lao nhanh trong mưa, ngược gió ngược thế mưa, đều cảm giác được một hào khí mãnh liệt.

Hào khí này gắn kết bốn người bọn họ lại với nhau.

Con đường nhân sinh dài đằng đẵng, nhưng sảng khoái ân cừu nào có thể cầu. Khi một người có thể thống khoái thì tại sao lại không thống khoái?

Tâm cơ của Bạch Sầu Phi, sự lười nhác của Vương Tiểu Thạch đều bị sự ngạo nghễ của Tô Mộng Chẩm kích thích, trong lòng dâng lên một luồng chiến ý, cùng với Sư Vô Quý giống như chiến thần xông đến Phá Bản môn.

Phá Bản môn rốt cuộc là nơi nào?

Phá Bản môn thật ra là tên gọi chung của ba đường phố, bởi vì lối ra của ba đường phố này đều đi qua một miếu thờ cũ nát, mà những ngõ sau lại bị bao quanh bởi một bức tường lớn. Sau phố có một phiến đất bằng hơn mười mẫu, bình thường hay có người thả dê nuôi bò. Cư ngụ tại ba đường phố của Phá Bản môn này phần lớn là gia đình quyền quý giàu có, còn sau phố lại là khu vực của dân nghèo. Những người ở trước phố không muốn bị dê bò quấy rối, liền bàn nhau xây dựng một bức tường vây quanh. Trải qua năm tháng lâu dài, bức tường bị gió thổi nắng phơi đã trở nên đổ nát, cho nên mọi người đều gọi ba đường phố này là Phá Bản môn, đồng thời cũng có ý chế giễu những kẻ có tiền ở vùng này.

Sản nghiệp của ba đường phố này đều thuộc về Lục Phân Bán đường.

Trong phòng chính của căn nhà lớn thứ ba tại đường phố thứ hai đang có một đám người tụ tập.

Nhưng trong đám người này chỉ có năm người là ngồi, bốn người trong đó đều là phân đường chủ của Lục Phân Bán đường.

Trong năm người này, ngoại trừ “Hoa Y Hòa Thượng”, “Đậu Tử Bà Bà”, “Tam Tiễn Tướng Quân”, cùng với Ngũ đường chủ Lôi Cổn, còn một người khác cũng có tư cách ngồi trên ghế, chính là Hoa Vô Thác.

Lúc này Hoa Vô Thác dáng vẻ ủ rũ giống như chim sợ cành cong.

“Hoa Y Hòa Thượng” và “Đậu Tử Bà Bà” cũng đứng ngồi không yên. Ngay cả “Tam Tiễn Tướng Quân” cao lớn uy mãnh tinh thần cũng hơi khẩn trương.

Chỉ có một người vẫn bình thản như thường, hơn nữa còn cực kỳ tự tin.

Người này ngồi ở vị trí chủ tọa.

Địa vị của hắn là cao nhất, cũng rất có quyền uy.

Tên hắn là Lôi Cổn.

Sự tự tin của Lôi Cổn ngoại trừ do hắn thuộc dòng chính của Lôi gia đang cầm quyền, còn nằm ở đôi thủy hỏa xích chùy của hắn.

Trong Lục Phân Bán đường có hơn ba trăm bảy mươi người họ Lôi, trong đó không hề thiếu cao thủ, nhưng hắn vẫn có thể yên ổn ngồi ở vị trí thứ sáu, đương nhiên phải có năng lực hơn người.

Những người thuộc Lôi gia có thể bước lên chức vị đường chủ còn có Nhị đường chủ Lôi Động Thiên, Tam đường chủ Lôi Mị và Tứ đường chủ Lôi Hận.

Đây là một nguyên nhân khác khiến cho Lôi Cổn rất tự tin. Bởi vì lỡ may hắn có gây họa gì, Nhị đường chủ, Tam đường chủ, Tứ đường chủ đều sẽ che chở cho hắn, cho dù Tổng đường chủ Lôi Tổn có chí công vô tư cũng rất khó trách phạt.

Hành động lần này là do một tay hắn giật dây.

Đương nhiên cấp trên cũng có gợi ý cho hắn, có điều hắn vẫn không biết hành động “giết Tô Mộng Chẩm” lần này rốt cuộc là kế sách của Đại đường chủ Địch Phi Kinh hay là ý của Tổng đường chủ Lôi Tổn.

Nhưng chắc không phải là chủ ý của Lôi Tổn.

Người bên ngoài đều nói mấy năm qua thiên hạ của Lục Phân Bán đường đã phải chia sẻ cho Kim Phong Tế Vũ lâu, thế lực đã dần bị thay thế.

Còn có lời đồn rằng Lôi Tổn giống như một con sư tử già đã rụng hết răng, gặp phải thợ săn Tô Mộng Chẩm trẻ tuổi khỏe mạnh mang theo tên sắc. Thế lực của Lôi gia đã bị ép cho không có sức đánh trả.

Lôi Cổn đương nhiên không phục.

Hắn tin tưởng với thực lực hiện có của Lục Phân Bán đường, tuyệt đối không thua kém Kim Phong Tế Vũ lâu. Chỉ có điều về mặt quan phủ triều đình thì Kim Phong Tế Vũ lâu mạnh hơn một chút. Nhưng nếu so về lực lượng ẩn nấp ở các nơi, kết hợp với hai đạo hắc bạch, lục lâm, võ lâm và thế lực quan phủ trong nhiều năm qua, Lục Phân Bán đường còn vượt xa Kim Phong Tế Vũ lâu.

Lục Phân Bán đường tuyệt đối có thể đối đầu với Kim Phong Tế Vũ lâu.

Hắn không rõ mấy năm gần đây vì sao Lôi tổng đường chủ luôn né tránh, để cho Kim Phong Tế Vũ lâu tiến sát dần dần.

Hắn cũng không tin con quỷ bệnh tật Tô Mộng Chẩm kia có bao nhiêu năng lực.

Cứ nhịn tiếp như vậy, Lục Phân Bán đường sẽ lâm vào cảnh không còn đường lui nữa.

Lôi Cổn quyết định phải phản kích, hắn phải dạy cho Kim Phong Tế Vũ lâu một bài học. Cho nên hắn mặc kệ là ý của ai, cứ quyết định triển khai, dự định một lần hành động giết chết Tô Mộng Chẩm.

Đáng tiếc khi sắp thành công thì lại thất bại.

Kết quả hôm nay khiến cho Lôi Cổn rất thất vọng. Những kẻ vây giết chẳng những hốt hoảng bỏ chạy, ngay cả Cổ Đổng vốn trà trộn vào Kim Phong Tế Vũ lâu cũng bị mất mạng, một nội ứng khác là Hoa Vô Thác thì bị lộ thân phận. Cảnh này khiến cho tai mắt của Lục Phân Bán đường bên trong Kim Phong Tế Vũ lâu đã bị thiệt hại năng nề.

Đối phương cũng hao tổn hai viên đại tướng là Trà Hoa và Ốc Phu Tử, nhưng đám “Hoa Y Hòa Thượng”, “Đậu Tử Bà Bà” và “Tam Tiễn Tướng Quân” sau khi thất bại trở về vẫn còn sợ sẽ bị Tô Mộng Chẩm trả thù, cảnh này khiến Lôi Cổn càng nổi trận lôi đình.

“Tô Mộng Chẩm là thứ gì? Ta không tin hắn có ba đầu sáu tay.”

“Đám ăn hại vô dụng này, thất bại trở về còn sợ sệt như vậy, đúng là làm mất hết mặt mũi của Lục Phân Bán đường.”

Lôi Cổn dựa theo chỉ thị của cấp trên, trước hết sắp xếp một chút, sau đó sai Thập Nhất đường chủ Lâm Ca Ca trông coi cứ điểm Phá Bản môn, còn hắn thì triệu tập mọi người thương nghị đối sách.

Hắn đương nhiên không sợ Tô Mộng Chẩm tấn công. Thứ nhất, hắn đã từng sáu lần đánh lui kẻ địch có ý đồ vây công Phá Bản môn, trong đó lần thứ nhất còn là do “Mê Thiên Thất Thánh” mang theo ba trăm tên kỳ binh tập kích, nhưng vẫn bị hắn dẫn người dốc sức đánh lui. Thứ hai, Tô Mộng Chẩm vẫn còn chưa hoàn hồn, thân ở trong trận địa của địch nhân, chỉ cầu chạy ra tìm đường sống, sao còn có thể phản công?

Vì vậy Lôi Cổn rất ung dung.

Trước hết hắn muốn nghe xem đám người Thất đường chủ, Bát đường chủ, Thập đường chủ có ý kiến gì.

Hắn thích nghe bọn họ phát biểu ý kiến trước, sau đó mới tổng kết lại, đồng thời đề xuất ý kiến còn cao minh hơn so với bọn họ, như vậy mới có thể biểu hiện tài trí hơn người của hắn.

Hắn cảm thấy đây cũng là một biện pháp để biểu hiện quyền uy.

Hơn nữa cũng chỉ người có quyền uy mới có thể dùng phương pháp này.

Điều này khiến cho người ta cảm thấy được quyền thế của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.