Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 11: Người trong khu đổ nát dưới mưa



Bạch Sầu Phi nhìn mưa rơi khơi dậy những u hoài, thì thào nói:

– Mưa lớn thật.

Vương Tiểu Thạch bên cạnh cũng lơ đãng tiếp lời:

– Đúng là lớn thật.

Vị công tử đau yếu kia cũng tham gia, ngước nhìn những hạt mưa từ trước mái hiên nhỏ xuống, nói:

– Đúng là một trận mưa to.

Ba người đều nói về mưa, không khỏi nhìn nhau cười. Bên ngoài chỉ nghe tiếng mưa rơi. Một vị lão bà bà quần áo lam lũ, mái tóc bạc trắng đang ngồi xổm tại góc tường, người co rúm lại, dường như đang thu nhặt những chai lọ hư mà người khác vứt đi.

Trên một bức tường sụp đổ có một con kiến đang bò. Hán tử cao lớn kia nhìn con kiến bò lên cả buổi, bị gió từ bên ngoài thổi đến cũng ngừng, bị mưa từ bên ngoài bắn vào cũng ngưng, nhịn không được vươn ngón trỏ ra muốn đè chết nó.

Vị công tử vẻ mặt đau yếu kia đột nhiên nói:

– Trà Hoa, nếu ngươi không kiên nhẫn thì cũng không cần giết nó. Nó đã không đụng chạm gì đến ngươi, cũng không cản trở ngươi. Nó cũng chỉ cầu sống như con người, tội gì phải giết?

Người cao lớn uy mãnh kia lập tức buông tay nói:

– Vâng thưa công tử!

Vị công tử kia thật ra cũng không lớn tuổi lắm, trên mặt lại xuất hiện biểu tình thú vị giống như người lớn quan sát trẻ con, hỏi:

– Ngươi sợ Hoa Vô Thác tìm không thấy Cổ Đổng à?

Người cao lớn uy mãnh kia bất an nói:

– Tôi sợ y sẽ xảy ra chuyện.

Vị công tử thần sắc bệnh tật kia nhìn cảnh vật bị mưa che phủ thành một phiến tối tăm, hai mắt lại đỏ lên:

– Hoa Vô Thác trước giờ rất giỏi giang, y sẽ không làm ta thất vọng.

Có lẽ vì trời chuyển lạnh lại gặp mưa thu, lão bà bà gầy trơ xương kia toàn thân run lập cập, chiếc áo rách mặc trên người cũng không ngừng rung lên. Vị công tử kia liền gọi:

– Ốc Phu Tử!

Trong hai gã hán tử đứng trước bậc thềm nhìn mưa, một người có dáng dấp như thủ quỹ đáp lời:

– Có!

Vị công tử bệnh tật nói:

– Bà bà kia thật đáng thương.

Ốc Phu Tử lập tức đi qua, móc ra hai thỏi bạc đưa cho bà lão thê thảm kia. Lão bà bà kia có lẽ cả đời cũng chưa từng nghĩ đến chuyện có người bố thí như vậy, nhất thời ngẩn ra.

Đúng lúc này chợt nghe gã hán tử còn lại ở trước mái hiên nhìn mưa trầm giọng gọi một tiếng:

– Công tử!

Sắc mặt của vị công tử bệnh tật thoáng hiện lên vẻ vui mừng:

– Đến rồi à?

Hán tử kia quay mặt lại, chỉ thấy nửa bên mặt y ngăm đen, còn nửa bên kia lại trắng nõn, chỉ về hướng bức tường đổ nát phía sau vị công tử bệnh tật:

– Hoa Vô Thác đã đến, trên lưng y còn cõng một người.

Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều khẽ giật mình.

Hóa ra hán tử kia không phải “trông thấy” có người đến, mà là “nghe thấy” sau lưng có người đến. Trong cơn mưa lớn này, người đến bước chân rất nhẹ nhàng, ngay cả Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch cũng không hề nghe thấy.

Trà Hoa nhìn về hướng hán tử kia chỉ, cũng cao hứng nói:

– Trên lưng của Hoa Vô Thác là Cổ Đổng. Cổ Đổng bị y bắt được rồi.

Vị công tử bệnh tật khẽ cười.

Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi nhìn nhau một cái:

– Hóa ra “Cổ Đổng” này không phải đồ cổ mà là người.

Hoa Vô Thác trên lưng cõng một người, như một mũi tên xuyên qua màn mưa, cúi đầu chui vào trong khu đổ nát.

Y trước tiên hướng về phía vị công tử bệnh tật quỳ xuống bẩm báo:

– Thuộc hạ Hoa Vô Thác xin thỉnh an lâu chủ!

Vị công tử bệnh tật kia lạnh nhạt nói:

– Ta đã dặn rồi, loại nghi thức xã giao này không ai được làm nữa. Nếu trong lòng ngươi tôn trọng ta, vậy thì không cần nịnh nọt ngoài miệng. Trong lâu tất cả đều ngang hàng với nhau, huống hồ còn đang ở trong địa bàn của kẻ địch, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?

Hoa Vô Thác liền đáp:

– Vâng thưa công tử!

Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch càng giật mình.

Hóa ra người trước mặt thần sắc bệnh hoạn, không ngừng ho khan, gầy trơ cả xương, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo lại chính là lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu danh lừng thiên hạ.

Tô Mộng Chẩm.

Không ngờ tại một khu đổ nát trong mưa lại gặp được nhân vật truyền kỳ đến mức thần kỳ trong chốn võ lâm này.

Chợt nghe Tô Mộng Chẩm hỏi:

– Sự tình ra sao rồi?

Hoa Vô Thác đáp:

– Cổ Đổng đã được áp giải đến rồi.

– Tốt.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Cứu hắn tỉnh dậy đi!

Hoa Vô Thác nhanh chóng dùng hai tay điểm vài cái vào lưng người bị bắt kia, lại tát vào mặt hắn bốn năm cái. Trà Hoa thì vốc nước từ vũng nước bên dưới mái hiên giội vào trên mặt người kia.

Người nọ từ từ tỉnh lại.

Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nhìn hắn tỉnh dậy.

Người nọ vừa mở mắt ra, trông thấy người đứng trước mặt là Tô Mộng Chẩm liền giật mình, thất thanh nói:

– Tô… công tử!

Tô Mộng Chẩm nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn:

– Cổ Đổng, ngươi quả thật là có gan, đáng tiếc lại không có nghĩa khí.

Cổ Đổng lắc mạnh đầu, cười khổ nói:

– Công tử minh giám! Công tử trước giờ đối với hành vi của thuộc hạ đều rõ như lòng bàn tay, trong số sáu người thân tín bên cạnh công tử, lá gan của tôi có thể xem là nhỏ nhất.

– Nhỏ thật sao?

Thần sắc của Tô Mộng Chẩm mang theo một vẻ lạnh lùng uy nghiêm, giống như một ngọn lửa trong băng:

– Ngươi giỏi lắm! Ngay cả bây giờ, ánh mắt của ngươi cũng chẳng hề có vẻ gì sợ hãi. Ta trước giờ đúng là nhìn lầm rồi.

Cổ Đổng chỉ một mực nói:

– Công tử minh giám! Công tử minh giám!

Vương Tiểu Thạch quay sang Bạch Sầu Phi thấp giọng nói:

– Đây là chuyện nội bộ của Kim Phong Tế Vũ lâu bọn họ, hay là chúng ta tránh đi một chút.

Bạch Sầu Phi lãnh đạm nói:

– Bên ngoài trời còn đang mưa.

Vương Tiểu Thạch hơi do dự. Bạch Sầu Phi nói:

– Trong kinh thành cũng không hoàn toàn là thiên hạ của bọn họ.

Y ngừng một chút lại nói:

– Chỗ mà chúng ta đứng cũng không tính là nhiều.

Câu nói này lại nhắc nhở Vương Tiểu Thạch, hắn hạ giọng nói:

– Phố Khổ Thủy này trước giờ là trọng địa của Lục Phân Bán đường. Tô công tử ở chỗ này bắt người, có thể xem là đi vào hang cọp.

Bạch Sầu Phi gật đầu nói:

– Ngay cả lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng tự mình xuất động, nhất định không phải là chuyện nhỏ.

Chợt nghe Tô Mộng Chẩm trầm giọng nói:

– Hiện giờ, Ốc Phu Tử, Sư Vô Quý, Trà Hoa, Hoa Vô Thác và ngươi, chỉ còn thiếu Dương Vô Tà, năm người đã tụ họp. Ngươi hãy nói cho ta biết, trước giờ ta đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi mặt cũng không trở đã đem hơn bốn trăm người trong sáu phân đà, không để lại cả xương cốt bán đứng cho Lục Phân Bán đường?

Cổ Đổng cúi thấp đầu, nói không nên lời.

Tô Mộng Chẩm quát:

– Ngươi nói đi!

Trà Hoa ở một bên cười lạnh nói:

– Ngươi không ngờ lại bị chúng ta bắt được phải không? Ngươi cho rằng trốn bên trong phố Khổ Thủy thì có thể co đầu rụt cổ hưởng hết vinh hoa phú quý sao? Ngươi đã có thể khiến cho hơn ngàn người trong lâu biến thành cô nhi quả phụ, cho dù trốn đến chân trời góc biển, chúng ta cũng sẽ bắt ngươi bằng được.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Nếu không nhờ Hoa Vô Thác, chúng ta cũng không biết lực lượng của Lục Phân Bán đường tại phố Khổ Thủy đã chuyển đi gần nửa tháng nay, đóng tại khu vực Phá Bản môn. Mấy người chúng ta đã từng cùng chung hoạn nạn, khai bang lập phái. Lần này chúng ta đến đây, chỉ muốn hỏi ngươi một câu, tại sao ngươi lại làm như vậy?

Câu cuối cùng giống như sét đánh ngang tai.

Cổ Đổng run lên, trong tai nghe ù ù. Hán tử có khuôn mặt trắng đen kia vẫn trông coi trước bậc thềm, Ốc Phu Tử thì đứng phía trước lão thái bà, nhìn chăm chú vào Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, đề phòng hai người không biết lai lịch này bất ngờ gây khó dễ.

Trà Hoa quát lên:

– Nói!

Hắn lại thở phì phì nói tiếp:

– Ngươi nói đi! Ngươi làm sao xứng đáng với công tử, xứng đáng với chúng ta?

Cổ Đổng đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi lại:

– Ngươi thật sự muốn ta nói sao?

Trà Hoa cười gằn:

– Để ta xem ngươi còn lời nào để nói.

Cổ Đổng nói một cách dứt khoát:

– Được, ta nói.

Hắn nói hết một hơi:

– Muốn ta nói, các ngươi cũng coi như xong rồi.

Hắn vừa dứt lời, cục diện liền xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.

Biến hóa này lớn đến nỗi ngay cả Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch ở bên cạnh cũng hoàn toàn ngây người.

Cổ Đổng nhanh như chớp vọt lên.

Nhìn bộ dáng lúc nãy của hắn, trên người ít nhất còn có bốn năm huyệt đạo bị phong bế, nhưng hiện tại hắn vọt lên lại giống như thủ thế đã lâu.

Trong tay hắn lộ ra một con dao màu xanh, như tia chớp đâm vào bụng Trà Hoa.

Con dao màu xanh này là từ dưới đâm lên.

Trên mặt Trà Hoa hiện lên vẻ đau đớn như xé nát ruột gan.

Cũng trong nháy mắt đó, lúc Tô Mộng Chẩm đang muốn động thủ, Hoa Vô Thác đã ra tay.

Hắn cúi đầu xuống một cái.

Trên lưng hắn ít nhất có hai mươi lăm mũi ám khí, đồng thời bắn về phía Tô Mộng Chẩm. Trên mũi nhọn của ám khí đều lóe lên màu xanh lam, hiển nhiên là có bôi kịch độc. Hơn nữa tất cả đều do cơ quan bắn ra, vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa độc, không thể nào tránh được.

Cổ Đổng đột nhiên ra tay, Tô Mộng Chẩm lập tức hơi phân tâm. Giờ phút này y chỉ nghĩ đến việc cứu viện Trà Hoa, không ngờ thân tín của y là Hoa Vô Thác lại hạ độc thủ với y.

Tô Mộng Chẩm quát lớn một tiếng, nhanh như chớp cởi chiếc áo bào màu quả hạnh trên người xuống, vừa cuốn, vừa vòng, vừa chụp, vừa bao, bốn động tác cùng hoàn thành trong nháy mắt. Ám khí đầy trời đều biến mất không thấy.

Chỉ có một mũi, lớn khoảng bằng một hạt đậu xanh, dính tại trên đùi Tô Mộng Chẩm.

Ốc Phu Tử thấy tình thế không ổn, thân hình khẽ động, đang định chạy về phía Tô Mộng Chẩm. Lúc này lão bà bà kia đột nhiên vung chiếc áo rách trên người lên, quét vào mặt của Ốc Phu Tử.

Gió tanh đập vào mặt.

Ốc Phu Tử lập tức nhận ra, đây là “Vô Mệnh Thiên Y” của Đậu Tử Bà Bà tại Kỳ Liên sơn, chỉ cần chạm vào cũng khó tránh khỏi toàn thân thối rữa mà chết, huống hồ là bị chụp vào đầu.

“Vô Mệnh Thiên Y” mang theo kình phong quét đến.

Ốc Phu Tử liền nương theo cuồng phong bay lên.

Y bay lên xà nhà, lại nhảy đến phía trên khu đổ nát, sau đó nhanh chóng lao xuống đất. Mục tiêu hàng đầu của y vẫn là cứu viện Tô công tử, không quan tâm đến an nguy của bản thân.

Thân hình của y vừa nhẹ vừa nhanh, nhưng có ba mũi ám khí so với y còn nhẹ còn nhanh hơn.

Ốc Phu Tử cũng cảnh giác rất nhanh, nhưng khi y muốn tránh đi, ba mũi châm nhỏ vô thanh vô tức đến vô hình đã chui vào trong lưng.

Một bức tường gạch bỗng nổ tung tóe. Người phát châm xông ra, chỉ thấy đó là một hòa thượng đầu trọc, tay trái cầm bát, trên cổ đeo tràng hạt, tay phải phát châm, toàn thân lại mặc áo gấm cực kỳ sang trọng.

Hóa ra người này vẫn luôn mai phục trong tường.

Người này ẩn nấp trong tường không biết đã bao lâu, chỉ vì muốn phát ra ba mũi châm so với tóc còn nhỏ hơn, so với gió còn nhẹ hơn, so với sét còn nhanh hơn, so với mưa còn trong suốt hơn.

Đột biến liên tục phát sinh.

Thân thể Ốc Phu Tử đang lao về phía trước đột nhiên co lại, nhưng khí thế của y không vì vậy mà giảm xuống.

Y đã lướt đến trước người Tô Mộng Chẩm, giơ tay lên đấu một chưởng với Hoa Vô Thác. Hoa Vô Thác kêu to một tiếng, phun ra một búng máu, nhanh chóng thối lui. Ốc Phu Tử lại xoay người tiếp một chưởng của Cổ Đổng. Cổ Đổng cũng kêu lên một tiếng, lui ra bên ngoài một trượng, khóe miệng tràn máu.

Lúc này lão bà bà kia đã đuổi tới. Ốc Phu Tử lại xoay người đánh ra một chưởng. Lão bà bà kia cũng giơ tay lên đón, sau đó lui bảy tám bước. Ốc Phu Tử còn muốn đánh tiếp, nhưng chợt kêu lên một tiếng, thân hình khựng lại, nơi khóe mắt, lỗ mũi đều tràn ra những sợi tơ máu màu nâu đậm.

Đậu Tử Bà Bà, Hoa Vô Thác và Cổ Đổng tranh thủ được một hơi, lập tức lại lao về phía Ốc Phu Tử.

Bọn họ đều biết, đây là giây phút sinh tử tồn vong, cũng là thời cơ để lập nên công danh tuyệt thế.

Không ai muốn bỏ qua cơ hội này, hơn nữa cũng không thể bỏ qua.

Bởi vì tên đã ở trên dây, không thể không bắn.

Một khi bắn mà không trúng, Tô Mộng Chẩm nhất định sẽ tìm bọn họ tính sổ.

Tô Mộng Chẩm chợt vén vạt áo lên, lộ ra ám khí nhỏ như hạt đậu xanh dính trên chân trái.

Y không hề nghĩ ngợi, trong tay liền có thêm một thanh đao.

Một thanh đao tuyệt diệu.

Đao như cô gái xinh đẹp khẽ ngâm một tiếng, rung động lòng người.

Lưỡi đao trong suốt, thân đao ửng đỏ, như một lớp thủy tinh bọc lấy sống lưng màu đỏ tươi, chiếu rọi một phiến sáng ngời.

Đao hơi ngắn, cong cong như chiếc eo nhỏ nhắn của tuyệt đại giai nhân, lúc vung lên còn mang theo một tiếng ngân trong trẻo, lưu lai một chút mùi hương.

Đây là thanh đao khiến người ta vừa thấy đã yêu.

Đồng thời cũng làm cho người ta nhìn thấy khó quên.

Bởi vì đao thứ nhất của Tô Mộng Chẩm là chém vào mình.

Y khoét đi một khối thịt lớn chung quanh nơi “hạt đậu xanh” kia dính vào.

Y cắt xuống một khối thịt của mình, giống như hái trái từ trên cây. Nơi vết thương máu tươi bắn ra tung toé, máu thịt đầm đìa thấm ướt cả chiếc quần bó, nhưng y lại không hề nhíu mày một chút nào.

Cơn ho của y cũng biến mất một cách thần kỳ.

Tay trái y dùng đao khoét đi một khối thịt trên chân của mình, còn tay phải giữ trên lưng Ốc Phu Tử.

Thanh đao kỳ dị cũng đột nhiên đỏ lên.

Tay phải của y tựa như đánh đàn, vung, điểm, đâm, đập, đẩy, nắm, vặn, niết, mỗi một động tác đều không hề sơ xuất.

Đao trên tay trái lại ngăn chặn thế công của Đậu Tử Bà Bà, Hoa Vô Thác và Cổ Đổng.

Hơn nữa còn một đao chặt xuống chiếc đầu của Cổ Đổng.

Đậu Tử Bà Bà và Hoa Vô Thác sợ hãi, lập tức thối lui.

Hoa Vô Thác trông thấy chiếc đầu của Cổ Đổng bay lên, cặp mắt còn mở trừng trừng, không khỏi sợ hãi thét lên:

– Hồng Tụ đao!

Tay phải của Tô Mộng Chẩm còn đang bận cứu chữa Ốc Phu Tử, đao trên tay trái đã giết chết một kình địch, bức lui hai kình địch khác.

Sau khi chặt bỏ thủ cấp của một địch nhân, màu sắc của thành đao càng cường liệt hơn.

Không biết đây là một thanh thần đao, hay là ma đao?

Người cầm đao cũng không biết là đao thần, hay là đao ma?

Ngay khi Ốc Phu Tử muốn đến cứu viện Tô công tử, hòa thượng đầu trọc mặc áo hoa tay cầm bát đã lướt lên, muốn ngăn cản y lại.

Nhưng Trà Hoa đã chặn đứng hắn.

Trà Hoa rút con dao găm đâm vào người ra, giao đấu cùng với hòa thượng kia.

Bởi vì y chỉ biết một chuyện.

Chỉ mong sao Tô công tử có cơ hội thở một hơi.

Chỉ cần Tô Mộng Chẩm có cơ hội thở một hơi, cho dù chết y cũng không oán hận.

Không chỉ có Trà Hoa nghĩ như vậy, Ốc Phu Tử cũng nghĩ như vậy, ngay cả Sư Vô Quý cũng có ý nghĩ này.

Trong khu đổ nát, Tô Mộng Chẩm, Ốc Phu Tử và Trà Hoa bị Hoa Y Hòa Thượng, Đậu Tử Bà Bà, Cổ Đổng và Hoa Vô Thác đồng thời đánh lén, nhưng ở trước bậc thềm còn có một Sư Vô Quý khuôn mặt trắng đen.

Có điều địch nhân đã muốn giết Tô Mộng Chẩm, sao có thể để cho Sư Vô Quý được thảnh thơi.

Gần như cùng lúc đó, những bức tường đổ nát của của phố Khổ Thủy lại sụp đổ thêm lần nữa.

Ít nhất có bốn trăm chiếc nỏ cứng đồng loạt giương cung lắp tên.

Sư Vô Quý không thể tránh.

Bởi vì một khi y tránh đi, những mũi tên này sẽ bắn về phía Tô công tử.

Sư Vô Quý chỉ có thể ngăn cản.

Hơn hai trăm mũi tên phát ra cùng lúc, y ít nhất đã ngăn cản được một trăm tám mươi mũi. Binh khí mà y sử dụng là một thanh đại đao hình rồng, múa lên uy vũ, chỉ thấy ánh đao chứ không thấy bóng người. Nhưng y không thể để cho bất cứ mũi tên nào bắn vào trong khu đổ nát, cho nên vẫn trúng phải hai mũi.

Hàng tên thứ nhất vừa bắn xong, lập tức đến phiên hàng thứ hai.

Sư Vô Quý gầm lên một tiếng, quét ngang một đao làm sập một dãy tường lớn.

Mưa dày, trời tối, cộng thêm tường sụp đổ khiến cho đám tiễn thủ nhất thời cũng không thể nhắm chuẩn. Sư Vô Quý thu đao quay lại cứu viện, một đao bức lui Hoa Y Hòa Thượng, còn Trà Hoa đã mềm nhũn ngã vào trong lòng y.

Khuôn mặt của Trà Hoa đã biến thành màu xanh lục.

Bên kia Tô Mộng Chẩm một tay dùng đao đã giết chết một người, bức lui hai người khác, tay còn lại cuồn cuộn bức nội lực ra. Chợt nghe hai tiếng kêu vang lên, nơi lưng Ốc Phu Tử đã có hai mũi châm trong suốt bắn ra, rơi xuống trên đất.

Ốc Phu Tử khẽ hừ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, cười thảm nói:

– Công tử! Tôi không xong rồi, không kịp vận công chống cự, một mũi hóa cốt châm trong đó đã lên tới não.

Lúc này Hoa Y Hòa Thượng, Đậu Tử Bà Bà và Hoa Vô Thác đều thối lui. Bốn trăm tên tiễn thủ kia đã xông vào trong khu đổ nát, từng đoàn bao vây, phân làm hai hàng, một hàng nhanh chóng ngồi xuống, còn một hàng khác lại đứng thẳng phía sau nhắm chuẩn, muốn bắn tên ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.