Súng ống đạn dược chung quy vẫn không tìm lại được, Bảo Ninh gửi ba phong điện báo trách cứ Trọng tham mưu làm việc không tốt, phong cuối cùng có chút âm thầm chỉ trích hắn ta lưu lại tai họa ngầm cho Tân Bắc.
Cao Trạch rối rắm lâu như vậy, lúc này cũng nghĩ thông suốt, hắn ta và Thất gia ngày xưa không oán ngày nay không thù, quyền lớn luôn phải đổi chủ, để lúc đó khỏi luống cuống tay chân không bằng lưu cho mình đường lui trước. Hắn ta có thể vững vàng đứng dưới tay Thẩm đại soái nhiều năm như thế, cũng là người có thủ đoạn, hắn ta còn cố ý giúp đỡ Thẩm Thất gia, dường như việc không bao lâu đã được đóng dấu.
Trọng tham mưu coi như có một khối u ở trong lòng với Thẩm thất gia, trước khi rời đi tuyên bố không bao giờ vào Tân Bắc nữa!
Thẩm Thất gia coi như không nghe thấy yên tĩnh ngồi ở trước bàn, góc bàn châm đàn hương, ngòi bút dính mực xẹt qua trang giấy trắng tinh, bốn chữ to nổi trên giấy: “Ngu xuẩn cực điểm.”
“Bảo Ninh từ chối để ta tăng cường quân bị.” Trương Tuần nhìn hắn, không rảnh phản ứng với chuyện của Trọng tham mưu: “Còn làm không?”
“Tình huống bên kia hiện tại thế nào?” Thẩm Thất gia dừng bút lại, cẩn thận đoan trang.
Trương Tuần nghĩ nghĩ chậm rãi mở miệng: “Nghe nói Bát gia bây giờ lăn lộn không tồi, Lục gia trước đó vài ngày lăn lộn trong quân đội một phen sợ là làm đại soái phiền chán rồi.”
“Lão Bát?” Thẩm Thất gia thật sự rất ít khi nhìn thấy người em này, nghĩ đến nếu Thẩm Tam còn sống, Ngũ di thái cũng sẽ không đặt bảo vật lên trên người hắn ta, đại soái tuy có mười ba vị di thái nhưng trong mười sáu đứa con cả trai lẫn gái, lại có 3 trai 2 gái là do Ngũ di thái sinh, thịnh sủng không suy nhiều năm cũng khó trách Thẩm phu nhân coi bà ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt: “Người đàn bà kia cũng là có bản lĩnh.”
“Thất gia!” Trương Tuần trực tiếp đánh gãy lời hắn, âm thanh nhiễm sự tức giận kỳ lạ: “Cũng chỉ là một con hát thôi.”
Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.
“Thu biểu cảm bây giờ của cậu lại.” Thần sắc Thẩm Thất gia đạm nhiên, giấy Tuyên Thành trong tay nhẹ nhàng nắm thành một đoàn, nét mực chưa khô lây dính trong lòng bàn tay: “Chỉ là đáng thương cho Lục muội.”
“Lục tiểu thư sẽ hiểu ngài.”
“Em ấy sẽ không hiểu đâu, dù sao những người đó mới là anh em ruột của nó.” Thẩm Thất gia nhắm mắt lại, lại nghĩ đến tiểu cô nương nhút nhát sợ sệt kia.
Nàng ta lôi kéo góc áo của hắn khẩn cầu: “Thất ca, anh đừng trách bọn họ được không.”
Nhưng mà hắn làm sao có thể không trách đây? Hắn nguyện ý coi nàng ta như em gái, nhưng mẹ của nàng ta, anh chị của nàng ta đã khi nào coi hắn như người thân, đã bao giờ cho hắn đường sống.
Hắn không chết được, bọn họ cũng đừng muốn sống.
“Thất gia.”
“Tôi có phải rất quá đáng hay không.” Thẩm Thất gia đánh gãy lời hắn ta nói, bỗng nhiên nhớ đến Tạ Nguyễn Ngọc từng nói, trong mơ hắn huyết tẩy toàn bộ Soái phủ. Trước đó mấy ngày đêm, hắn đều dựa vào sự tín nhiệm này mà sống sót, cũng sẽ giãy giụa sẽ bất an cho đến khi gặp được Tạ Nguyễn Ngọc, câu nói kia của nàng làm Thẩm Thất gia cảm thấy mình có hy vọng.
“Không phải! Cho dù Thất gia làm như thế nào, ở trong lòng ta vĩnh viễn giống như năm đó.” Trương Tuần quen biết Thẩm Thất gia hơn hai mươi năm, hắn ta vẫn nhớ rõ lần đầu hai người gặp mặt, khi đó Thẩm Thất gia vẫn còn là một đứa trẻ, cắn núm vú giả ghé vào trong lồng ngực của Tam di thái, nháy đôi mắt ngập nước, khi còn bé Thẩm Thất gia ôn hòa mềm mại, cho dù vận mệnh đối tốt với hắn một chút, hắn cũng sẽ không đi đến một bước này.
Im lặng một trận.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thất gia không đầu không đuôi nói một câu: “Tạ Nguyễn Ngọc trên đời này nàng ấy thích tôi nhất.” Trương Tuần còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Thẩm Thất gia lẩm bẩm nói: “Quá ngốc, chính tôi còn…”
Tự mình chán ghét.
Thu hồi tâm thần, âm thanh của Thẩm Thất gia vang lên trong nhà, mang theo sự quyết tuyệt: “Tăng cường quân bị, đừng báo.”
Năm 1858, Thẩm Thất gia tự hát đôi, phái Trương Tuần trình diễn kịch quan binh với thổ phỉ, dùng súng ống đạn dược mà huyện Lệnh vận chuyển đến thành Bảo Ninh để mở rộng tân quân, thực thi kế hoạch tăng cường quân bị chính thức của Thẩm Thất gia, bắt đầu dọn dẹp tàn lưu của thế lực ngoan cố, Lâm đ*o Doãn bởi vì Phùng Huân suy sụp làm cái đuôi, thậm chí còn chủ động giao quyền chủ sự trong thành ra. Thẩm Thất gia dùng hành động sấm rền gió cuốn hoàn toàn khống chế tỉnh Tân Bắc. Cùng năm, Thẩm Lục bởi vì dâm loạn trong quân mà bị đại soát tước chức vụ, Thẩm Bát gia ở thành Bảo Ninh độc đại một phương.
Trời sắp thay đổi rồi.
Tạ Nguyễn Ngọc khảy tro trong lư hương, động tác mấy ngày nay của Thẩm Thất gia càng lúc càng lớn, mở rộng tân quân, xây tường thành, phân ranh giới các thị trấn, tự mình sửa quân phí, lôi ra từng việc đều là trọng tội.
“Thất gia!” Bỗng nhiên Phỉ Thúy chọc chọc nàng, nhẹ nhàng gọi ra tiếng, lúc này Tạ Nguyễn Ngọc mới hoàn hồn, ném lát nướng trong tay đi.
Thẩm Thất gia nắm tay nàng, có chút lạnh: “Phỉ Thúy, đi nấu chén trà gừng.”
“Vâng.”
Phỉ Thúy bước từng bước nhỏ chạy chậm ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Thẩm Thất gia rất vừa lòng với Phỉ Thúy, hắn thích nha đầu lanh lợi, lúc này mới quay đầu cười nói với Tạ Nguyễn Ngọc: “Đã nhiều ngày trời nóng lạnh bất thường, em uống chút trà gừng cho vơi bớt hàn khí đi.”
“Vâng.” Tạ Nguyễn Ngọc đỡ hắn ngồi vào trên nệm giường, trong lòng thật ra nghẹn một bụng lời nói: “Thất gia, việc này của chúng ta có phải là quá sốt ruột hay không.”
Tạ Nguyễn Ngọc sợ Thẩm Thất gia nghĩ nhiều nên vội vàng nói: “Em sợ động tác quá lớn, bên kia nhận được tin tức sẽ bất lợi với Thất gia.” Bên kia tự nhiên là chỉ Bảo Ninh.
A Nguyễn của hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, Thẩm Thất gia kéo Tạ Nguyễn Ngọc vào trong lồng ngực, để nàng tìm tư thế thoải mái ngồi trên đùi xong mới nói: “Đêm dài lắm mộng. Cho dù ta cẩn thận hơn, tin tức cũng sẽ có một ngày bị truyền đi. Nếu chậm rãi làm không bằng tốc chiến tốc thắng, chờ đến khi ta đã xử lý xong, Bảo Ninh lại muốn nhúng tay cũng đã chậm.”
“Cho dù ngài rời khỏi Tân Bắc?”
“Cho dù ta rời khỏi Tân Bắc.”
Huống chi hắn làm sao có thể rời khỏi Tân Bắc chứ, lại về Bảo Ninh đó là cho dù hắn nguyện ý, Ngũ di thái cũng sẽ nghĩ mọi cách để ngăn cản. Thủ đoạn của hắn, nghĩ đến Ngũ di thái cũng biết rõ, cho dù việc của Thẩm Tam trong lòng bà ta có đắn đo cũng sẽ không xé rách mặt với hắn.
“Thất gia thật lợi hại.” Tạ Nguyễn Ngọc vừa nói là thông, tâm tư của Thẩm Thất gia tuy nàng không thể nắm chắc nhưng cũng có thể đoán được một ít: “Giống như…”
Thẩm Thất gia tò mò nhìn nàng, chỉ thấy khóe miệng Tạ Nguyễn Ngọc hơi giương lên như con mèo, liền biết nàng hơn phân nửa không nói lời hay.
“Giống như con cáo già!” Nói xong Tạ Nguyễn Ngọc đứng dậy muốn trốn.
Thẩm Thất gia làm sao có thể để nàng chạy thoát, trở tay kéo nàng, Tạ Nguyễn Ngọc vừa mới tránh thoái lại bị kéo trở về.
“Lá gan của A Nguyễn càng lúc càng lớn.” Thẩm Thất gia híp mắt giả vờ thành đang tức giận, khóe mắt lại mang theo ý cười.
Tạ Nguyễn Ngọc cũng không sợ hắn, cười khanh khách thoải mái, ngón tay không ngừng chọc cánh tay hắn: “Chính là cáo già, chính là cáo già.”
“Em nói ai? Em lặp lại lần nữa?” Duỗi tay gãi nhẹ vài cái vào chỗ thịt mềm bên hông Tạ Nguyễn Ngọc, làm nàng cười cong eo, không ngừng giãy giụa: “Chính là ngài, chính là ngài.”
Hai người trong phòng ầm ĩ vui vẻ, Phỉ Thúy bưng trà gừng bồi hồi ở cửa nửa ngày, cuối cùng vẫn xám xịt lui về cửa cầu thang.
Trên đệm Thẩm Thất gia đơn giản giữ cánh tay của Tạ Nguyễn Ngọc lại, giam cầm nàng ở trong ngực. Cơ thể hai người cách nhau rất gần, môi của Thẩm Thất gia cố ý vô tình đảo qua lỗ tai của nàng, nàng phảng phất có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn mang theo một chút mê hoặc: “Nếu ta là cáo già, vậy em thì sao? Em là gì?”
Miệng khô lưỡi khô, Tạ Nguyễn Ngọc liếm liếm cánh mỗi, cái lưỡi đỏ thắm xẹt qua hàm răng trắng tinh, nhìn ánh mắt Thẩm Thất gia tối sầm lại, nàng cười tủm tỉm dựa vào bên tai hắn, âm thanh vui cười mềm mại từ trong miệng nàng truyền ra: “Em? Em là ôn hương nhuyễn ngọc (miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp) của ngài.”
Vừa dứt lời cái gáy đã bị một bàn tay to giữ lại, Tạ Nguyễn Ngọc sửng sốt, hơi thở của người đàn ông ập vào trước mắt. Môi mềm mại đụng chạm lẫn nhau, Thẩm Thất gia cảm thấy nhân nhi trong lồng ngực mềm mại như nước làm cho nụ hôn nhợt nhạt của hắn dần dần tăng lên. Cho đến khi đầu lưỡi chạm vào nhau trong nháy mắt, Tạ Nguyễn Ngọc mới giật mình, lập tức tỉnh táo lại trong sự kiều diễm này.
Chuyện như thế nào, Tạ Nguyễn Ngọc bỗng nhiên thanh tỉnh làm nụ hôn của nàng không còn trong trạng thái thật ra lại làm Thẩm Thất gia có chút không vui, dứt khoát ôm eo nàng áp vào trước ngực mình, sự mềm mại trước ngực làm nụ hôn của Thẩm Thất gia càng ngày càng sâu, càng ngày càng dùng sức, chỗ nào đó trên người dần dần có biến hóa, hắn hình như… động tình!
Kỹ thuật hôn của Thẩm Thất gia rất tốt, Tạ Nguyễn Ngọc kiếp trước đã trải qua việc của người phụ nữ cũng bị hắn hôn càng ngày càng mơ hồ, dựa vào trên người hắn theo bản năng, cánh tay không khỏi bám lấy cổ hắn.
Nàng giờ phút này ngồi trên đùi Thẩm Thất gia, bị hôn đến thất điên bát đảo (không biết trời đất là gì), một bàn tay thò vào quần áo của nàng từ trên eo.
Làn da của Tạ Nguyễn Ngọc được bảo dưỡng rất tốt, vào tay là một mảnh trơn mềm, quần áo bị vén một nửa, lúc này Tạ Nguyễn Ngọc thất thần, đầu óc loạn thành một nồi hồ nhão, đến sự yêu thích của Thẩm Thất gia cũng bị ném lên chín tầng mây. Híp mắt tùy ý để hắn sắp xếp, bỗng nhiên ngón tay không an phận của hắn xoa trước ngực nàng.
“Ưm…” Tạ Nguyễn Ngọc không nhịn được mà hừ nhẹ ra tiếng, bên trong mang theo một chút dụ hoặc.
Chỉ là một tiếng này lại nhanh chóng đánh gãy động tác của Thẩm Thất gia, dường như đứng dậy đẩy nàng ra theo bản năng. Thẩm Thất gia không thu sức lực, cả người Tạ Nguyễn Ngọc không hiểu gì bị đẩy ngã trên mặt đất.
Nàng mê mang ngẩng đầu, ánh mắt của Thẩm Thất gia còn chưa thu hồi, mang theo vô hạn chán ghét và ghét bỏ. Đây là ánh mắt nàng chưa bao giờ nhìn thấy, làm cho Tạ Nguyễn Ngọc thanh tỉnh trong nháy mắt, sau đó ập vào trước mặt chính là khuất nhục vô tận.
Giờ phút này quần áo của Tạ Nguyễn Ngọc hỗn độn ngã ngồi trên mặt đất, trên đầu vai còn có dấu vết hôn môi, nàng không giấu đi, chỉ cắn cánh môi quật cường nhìn Thẩm Thất gia chằm chằm.
Nàng cần một lời giải thích!
Rõ ràng là hắn đùa giỡn nàng, lại làm ra biểu cảm như vậy. Phảng phất, phảng phất như nàng là thứ đồ dơ bẩn gì.
“Ai biết trước kia cô có bao nhiêu người đàn ông.”
“Cô đừng chạm vào tôi, dơ bẩn.”
Tạ Nguyễn Ngọc cũng không nhớ rõ đây là ký ức lúc nào, việc ở Mạnh gia làm nàng không ngừng tìm cách quên đi nhưng đêm nay, ánh mắt này của Thẩm Thất gia đổ cho nàng một gáo nước lạnh, lạnh từ đầu tóc đến ngón chân.
Từ khi đi vào cuộc sống này, Tạ Nguyễn Ngọc vẫn luôn tự an ủi chính mình, đời này nàng sạch sẽ, không thẹn với lương tâm nhưng ánh mắt của Thẩm Thất gia lại như nhìn thấy sâu bên trong linh hồn của nàng.
Làm ký ức bị nàng đè sâu trong nội tâm không có chỗ ẩn nấp.
Nàng đã chết, bị người móc mắt, tiền dâm hậu sát.
Thời gian chậm rãi trôi đi, ý thức của Thẩm Bồi Viễn cũng bắt đầu thu hồi, khi hiểu rõ tình huống hiện tại lại dần dần có chút luống cuống tay chân.
Tiếng kêu kia của Tạ Nguyễn Ngọc ngọt ngấy làm ác mộng hắn áp nhiều năm phun trào mà ra, đó là sự khuất nhục hắn muốn che giấu nhất đời này, mặt của người trước mắt dần dần dung hợp với dung mạo người nọ, hắn chỉ nghe thấy chính mình trong đầu đang kêu to với hắn: Giết nàng! Giết nàng!
Bản năng trước tư tưởng một bước, sau khi lấy lại tinh thần đã thành cục diện như thế này.