Oan Gia Tổng Tài

Chương 2: Gặp lại



Mới có 5:10 cô đã bật dậy như lò xo đi vào nhà tắm làm công tác vệ sinh cá nhân. Thường thì cô toàn nướng khét lẹt đến 11h trưa nhưng hôm nay khác, hôm nay là buổi đi làm đầu tiên của cô nên phải tạo ấn tượng tốt.

15 phút sau cô diện một bộ đồ công sở quần âu đen, áo sơ mi trắng, tóc dài cột cao gọn gàng tự soi mình trước gương.

– Như bà U30!- con Thảo tỉnh giấc từ bao giờ đang đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân.

– Đi làm chứ có phải đi chơi đâu má!- cô liếc mắt phản bác.

– Đúng rồi! Mặc như này mới xứng với một ông xếp bụng phệ. Haha- Thảo châm chọc.

– Con kia!

Cô vớ cái lược dứ dứ về phía Thảo cảnh cáo, con bé vội chui tọt vào chăn, gì chứ cái khoản đả đồ cô nhắm đâu trúng đó, cứ nhìn tấm gương của anh hôm trước thì biết.

Cô vội vàng make-up nhẹ nhàng cho đỡ giống xác chết. Tất cả mọi việc xong xuôi cô ngắm mình một lần nữa trước gương.

– Con nhà ai mà xinh quá! Hihi

Bệnh tự sướng never max. Lại nói là xấu hay đẹp, nhìn cô từ vi mô đến vĩ mô, kết luận xinh thì không phải, nói xấu thì không đúng. Mặt mũi thì bình thường, hay bị chêu là đập đi xây lại thì xinh. Dáng may ra tạm ổn! Do tập thể hình nên người tương đối chuẩn 85/59/90. Lúc nào cũng tự tin với chiều cao của bản thân 1m63 chứ ” không phải dạng vừa đâu, mà phải dạng rộng ra”.

❤❤❤

Mặc dù bị thương nhưng anh vẫn đến công ty vì hôm nay là ngày trợ lí ra mắt tổng giám đốc. Ngồi trong phòng làm việc anh xoay xoay chiếc ghế, trên tay cầm một tập hồ sơ, miệng nở nụ cười ác quỷ khiến ai nhìn vào cũng lạnh tóc gáy.

– Đúng là Trái Đất tròn! Cô tự chui vào chuồng thì đừng trách tôi ác! Tôi sẽ cho cuộc đời cô ” nở hoa”. Haha

” cốc …cốc”

– Vào đi!

Cô đẩy cửa bước vào trong, nhìn cái ghế giám đốc xoay vào trong mà không khỏi tò mò cái người ngồi đằng sau.

– Tôi đến nhận việc thưa tổng giám đốc!

Cô cung kính thưa.

– Cô đến muộn 5 phút. Tôi là người rất chú trọng giờ giấc, lần đầu tiên tôi bỏ qua, lần sau đừng trách. – anh nói bằng giọng lạnh.

” Cái giọng nghe quen quen!”- cô thầm nghĩ, không biết nghe ở đâu rồi.

– Bây giờ mang đống tài liệu này đi đánh máy cho tôi! – Anh xoay ghế lại đối diện với cô.

– Á! Sao lại là anh!?- cô giật mình khi thấy rõ cái người được gọi là Tổng giám đốc kia.

– Sao không phải là tôi?- anh hỏi lại chêu chọc.

– Không sao!- ” mình phải nhẫn nhịn , nhẫn. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”. Cô cố kìm chế cảm xúc.

– Tốt vậy làm việc đi!

– Vâng thưa xếp!

Cô vừa ra khỏi phòng anh đã cười rất chi là đểu giả và khoái trá. Đây mới chỉ là mở đầu thui , còn nhiều thứ hay vẫn ở phía sau.

Còn cô vừa ra khỏi phòng mặt đã hằm hằm, dứ dứ nắm đấm về phía cánh cửa.

– E hèm! Cô không đi làm việc đi, còn đứng đây làm gì?- đúng lúc đó thì cánh cửa mở ra.

– Dạ! Tôi đi ngay!

Cô dậm chân bỏ đi, còn anh đột nhiên cười như chưa bao giờ từng được cười khiến cho mấy nhân viên vô tình đi qua nhìn thấy rớt cằm, há hống miệng, muốn xỉu vì lần đầu tiên thấy tổng giám đốc cười.

– Ôi chúa ơi! Con có nhìn nhầm không thế? Anh ấy đang cười…

– Đau tim quá! Đẹp trai…

– Xỉu vì mất máu…

Người ta nói không sai:” Đẹp trai quá cũng là cái tội!”

Chỉ tội cho những cô nàng hám trai và yếu tim. Anh được liệt vào hàng ngũ thuốc độc chống chỉ định với phụ nữ có thai và cho con bú. Ặc…ặc…

❤❤ ❤

Trong phòng làm việc của trợ lí, ngoài cô còn có hai trợ lí khác. Ai cũng xinh đẹp và độc thân.

– Chị Hồng này! Nghe nói vừa nãy có nhân viên thấy Tổng giám đốc cười…- Trợ lí một.

– Thế hả? Chắc đẹp trai lắm đây… Sao mình bỏ lỡ cơ hội được trông thấy chứ…- cô trợ lí tên Hồng mắt long lanh.

– Nghe nói có đứa phải nhập viện vì mất máu!- trợ lí hai thấy thế cũng gia nhập vào cuộc tám.

Cô chỉ bĩu môi, nguyền rủa cái tên khốn kia, ” đẹp trai cái lỗi gì, có mà quái thai thì có, buồn nôn!”. Nhưng cô cũng kệ không rảnh để hóng hớt chuyện người khác, tập trung xử lý đống tài liệu anh giao buổi sáng.

” ring…ring…”

Chuông điện thoại bàn reo. Cô đưa tay nhấc máy.

– 2phút! Mang cho tôi ly coffe đen đá lên phòng…

Chưa để cô lên tiếng người đầu bên kia đã cất cái giọng lạnh lùng khiến cô á khẩu rồi cúp máy luôn .

– Asi… Đúng là đồ điên!

Cô dậm chân đúng dậy khí thế hừng hực bước ra khỏi phòng làm việc, đi pha coffe mang cho “xếp”.

….

Trong phòng nghỉ nhân viên… Cô loay hoay với ly coffe.

– Đây là đường hay muối nhỉ? À! Chắc là đường …

Cô cho hẳn hai thìa vào phòng trường hợp xếp muốn uống ngọt lại mất công đi lấy thêm.

Hí hửng vưng tách coffe lên phòng xếp, đẩy cửa bước vào đặt tách coffe ngào ngạt tỏa khói xuống bàn làm việc cho anh.

– Tổng giám đốc coffe của anh!- khuyến mãi nở nụ cười rất tươi.

– Để đấy đi!

Cô xin phép về làm việc tiếp, lúc này anh mới nở nụ cười đắc ý vì hành hạ được cô, ai ngờ nụ cười chưa được một phút đã tắt ngúm khi anh uống một ngụm coffe.

– Phụt!!!!!

Cái thứ gì thế này? Chua chua mặn mặn thật là tởm. Anh nhăn nhó vội vàng đi vào trong nhà vệ sinh .

……………

Chiều anh không có ở công ty nên cô được giải thoát một buổi, tự dưng thấy hào hứng, tâm trạng phơi phới, tóm lại là phởn.

– Mấy chị ơi! Tối nay tan ca em mời cơm mọi người nha, coi như làm bữa ra mắt.hihi

– Oke em!

– Hura có thế chứ!

Cô quyết định mời mọi người đi ăn coi như tăng thêm tình cảm đồng nghiệp.

Còn anh lúc này đang trên đường lái xe ra sân bay đón bố mẹ. Hà Nội đã là tháng 11 rồi nhưng trời vẫn nắng như đổ lửa. Ngồi đợi ở sân bay mà anh muốn bốc hỏa mặc dù có quạt nhưng người người tấp lập cũng thấy ngột ngạt.

Chờ gần một giờ đồng hồ cuối cùng cửa sân bay cũng mở ra, hành khách lũ lượt kéo ra đại sảnh chờ. Anh dơ tấm biển có ghi :”Welcome home parents”

Một người phụ nữ trung tuổi khá đẹp đi về phía anh, đằng sau là người đàn ông cao to tóc đã điểm hoa dâm, mặc rất lịch sự.

– Chào con yêu!- bà giang tay ôm lấy anh.

– Bố mẹ! Chúng ta về thôi! Tài xế đang đợi bên ngoài…

– Ừ! – Bố anh vỗ vai anh rồi đi ra cổng sân bay.

Anh cũng phụ giúp kéo hành lí mang ra xe ôtô đậu sẵn ở cửa.

……

Biệt thự Huỳnh gia…

Tài xế cho xe chạy vào sân trước tòa biệt thự, xe vừa đỗ lại quản gia đã chạy lại cung kính mở cửa xe. Khi ông bà Huỳnh bước vào trong đại sảnh, hai hàng người giúp việc quần áo chỉnh tề cúi đầu chào to.

– Hoan nghênh ông chủ bà chủ về nhà!

Ông Huỳnh vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui, hành lí của ông bà được chuyển lên trên lầu, …

– Bố mẹ nghỉ ngơi đi! Con phải đi có chút việc… Tối chắc không về! Bố mẹ cứ ăn cơm trước nhé!

Anh xin phép đi trước , nếu ở nhà thêm nữa kiểu gì cũng bị bố mẹ cha khảo và nghe bài ca con cá:” Bao giờ mới chịu lấy vợ!”

– Ơ hay cái thằng này! Tề… Mẹ bảo đã.,.

– Con đi đây!

Anh nói xong rồi chạy xe đi luôn, không để mẹ anh có cơ hội nói xong.

– Con mí chả cái! Càng lớn càng bướng… Không thèm nghe em nói nữa rồi!- bà Thùy Dung than thở.

– Con nó lớn rồi phải cho nó tự quyết định cuộc sống chứ em!-Ông Nhật Long an ủi vợ .

– Tại anh ý! Mấy đứa nó hư là do anh chiều nó quá đấy.- Nghe chồng nói bà cũng nguôi ngoai.

❤❤ ❤

Tại bar Kenny…

Cô cùng mấy đồng nghiệp vui vẻ uống rượu, nghe nhạc. Đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới đây, nên chưa thích ứng được. Lúc tan ca mấy bà chị đồng nghiệp nghe nói cô mời nên đưa ra quyết định đến đây, vì không muốn mất lòng nên cô cũng gật đầu đồng ý. Khi đến rồi mới biết là cô ngu! Không phải là cô không thể trả nổi tiền mà là nơi đây quá ồn ào không thích hợp cho cô, ai cũng nhìn cô như sinh vật lạ, đứa nhà quê ra phố. Không biết uống rượu đã quê lắm rồi lại còn không biết nhảy, nhìn những con người quay cuồng trong vũ điệu thiêu thân mà cô chỉ nhăn nhó ái ngại.

– Ái Hy! Ra đây chơi đi em!

Hồng là chị đồng nghiệp lớn tuổi nhất phòng nhưng xét về khoản chịu chơi không ai bằng, cứ nhìn cái cách chị nhảy rất chuyên nghiệp, tay cầm ly rượu rất điệu nghệ kia thì biết, áo vest ngoài đã cởi ra từ bao giờ chỉ còn áo hai dây với cái díp đen ngắn ngang gối, tôn nên thấn hình bốc lửa của chị, tóc búi cũng thả ra , như một dân chơi chính hiệu chứ không còn là cô thư kí vài tiếng trước.

– Thôi! Em không biết nhảy! Chị chơi đi…

Cô chỉ biết cười từ chối.

Hồng lại quay lại với cuộc vui cùng hai đồng nghiệp kia.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến cô nhíu mày, đúng lúc này bờ vai bị một bàn tay ai đó đặt lên khiến cô hơi nhột quay lại.

– Cô em! Sao ngồi một mình thế này… Uống với anh một ly được chứ?

Ái Hy quay lại là một người đàn ông cao to, mặt mày bặm trợn, khiến cô rùng mình vội gạt tay người đàn ông kia ra.

– Tôi không quen ông!

– Làm gì căng vậy? Uống với anh một ly đi!- gã đưa tay vuốt ve má cô.

– Tránh ra!- cô hất cánh tay gã khiến ly rượu trên tay gã rơi xuống đất vỡ tan.

– A … Con chó này! Mày dám …- gã ngước mắt lên nhìn cô, ánh nhìn đầy vẻ tức giận, gã tóm tay cô bóp mạnh.

– Aaa đau quá! Thả tôi ra…- cô hét lên.

– Thả cô ấy ra!

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Cả cô và gã đều quay đầu lại nhìn. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy anh cô thấy mừng lắm, kiểu như người sắp chết đuối vớ được phao.

– Mày là thằng nào?- gã hỏi.

– Tao là ai không cần mày quan tâm, thả cô ấy ra!- anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó.

– Tao không thả mày làm gì được tạo. ?

Anh nở nụ cười ma mị tựa ác quỷ không khỏi khiến người khác rùng mình. Đưa chân đạp thẳng vào ngực gã khiến gã ngã xuống đất, tay kéo cô về phía mình.

– Nói cho mày biết đừng thử sức chịu đựng của tao! Biến…

Gã kia bị một đạp của anh ôm bụng lồm cồm bò dậy chạy luôn.

– Mày chờ đấy!- hắn còn quay lại nói cố.

– Tép diu!- Anh nhếch mép cười khuẩy.

Lúc này anh mới quay lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như cũ.

– Không sao chứ?- giọng nói bớt lạnh hơn.

– Cảm ơn! Tôi không sao!- cô đứng xa anh chút, coi như lần này cô nợ anh ơn cứu mạng sau này nhất định sẽ báo đáp.

– Con gái một mình vào bar là không tốt, nhất là những cô gái như cô không thích hợp với những chỗ này đâu.

– Tôi đâu có tới một mình! Còn có họ …- cô đưa mắt lên sàn nhảy.

– Ê! Sao chưa gọi đồ?- đúng lúc này một người đàn ông bước đến hất cằm hỏi anh.

– Chưa thích!- anh chỉ trả lời bằng giọng nhàn nhạt.

– Cô gái nào đây? Khẩu vị mày thay đổi rồi à? Tề!- Người đàn ông nhìn cô thầm đánh giá.

– Không phải việc của mày!- đúng lúc này phục vụ mang rượu đến, anh đưa tay cầm lấy ly rượu uống một ngụm.

– Chào em! Anh là bạn của Tề… Rất vui được biết em.- Hùng nở nụ cười khoe chiếc răng khểnh với cô.

– Anh là ai liên quan gì tới tôi! – cô nói xong quay đi .

Cô không có thói quen nói chuyện với người lạ, đặc biệt là những tên đẹp trai, công tử nhà giàu như hắn , chắc cũng không tốt đẹp gì.

– Oh! Hơi buồn nha! – Hùng nhún nhún vai vì đây là lần đầu tiên anh chủ động làm quen một cô gái mà bị từ chối.

– Mày thôi ngay cái kiểu tán tỉnh con gái nhà người ta đi! Con Mimi nhà tao nó lại ghen ! Tao không giúp đâu nhé.- anh lên tiếng.

– Hihi. – Hùng cười.- Tao đùa thôi mà ! Gì mà căng.

Vậy là cả ba chìm vào im lặng, uống rượu và nghe nhạc, cô không biết làm gì nên cầm ly rượu lên uống thử, cái vị là lạ, chua chua ngọt ngọt rất ngon khiến cho cô thích thú uống hết ly này tới ly khác. Cho đến khi mắt hoa mòng mòng, mọi thứ mờ ảo và gục hẳn xuống bàn, không biết gì nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.