Nuông Chiều

Chương 43



Sau khi Hạ Du lên cấp ba, việc học ngày càng nặng, Hạ Tu Âm càng thêm để ý đến sức khỏe của nàng.

Khi các nàng còn ở ngoại thành Nam Thành, trong biệt thự có bể bơi, sân tennis, gần đó còn có trại nuôi ngựa, sân golf, ăn tối xong đi dạo một vòng cũng không tệ.

Nhưng ở thành phố Tích, các nàng ở trong nội thành, trong nhà mới chỉ có một phòng tập thể thao, các sân vận động gần đó lại không quá thỏa mãn.

Hạ Tu Âm và Hạ Du ở chung với nhau cũng không còn nhiều như hồi trước.

Cô không có ở nhà, nữ hài sẽ ở trong thư phòng, hoặc là đọc sách bên cửa sổ sát đất.

Hạ Du thích yên tĩnh, nàng có thể ngồi như vậy cả ngày, làm gì còn hơi sức nghĩ đến vận động.

“Cuối tuần cùng tỷ tỷ ra ngoài chạy bộ được không?”

Giọng nói của Hạ Tu Âm trộn lẫn với tiếng gió ấm áp ồn ào, nhưng bị nữ hài nhạy bén bắt được.
Nàng ôm cái gối mềm mại ngồi sát mép giường, sợi tóc nửa ướt nửa khô của tỷ tỷ quấn quanh đầu ngón tay trắng nõn.

Rất nhỏ, mềm nhẹ khẽ động, là khúc hát ru cuối cùng trước khi nàng ngủ.

Mắt nàng sáng rực lên, “Tỷ tỷ, cuối tuần tỷ có thể nghỉ ngơi sao?”

Lòng bàn tay ấm áp sờ tóc nàng.

“Gần đây còn khá bận rộn…… Nhưng mà, buổi sáng có thể dành ra nửa giờ.”

Các khóa chuyên ngành của Hạ Tu Âm thì khá ít, nhưng việc công ty thì quá nhiều.

Hạ Du biết tỷ tỷ đã cố gắng ở bên cạnh nàng, cho nên trước giờ nàng chỉ yên tĩnh chờ đợi tỷ tỷ.

Chờ “Ding doong ding doong” âm báo tin nhắn đến, chờ mỗi ngày hai cuộc gọi ngắn ngủn.

Chờ ngón tay lướt qua mái tóc trước khi đi ngủ, chờ ôn nhu dừng ở bên tai nàng nói “Ngủ ngon”.

Hạ Du vân ve một góc nhỏ gối ôm, trong mắt ảm đạm chờ mong, nàng lắc đầu, “Buổi sáng tỷ tỷ ngủ thêm một chút đi, mấy ngày nay tỷ đều trở về rất khuya.”
Hơn nữa, mấy lần còn phải lo lắng cho nàng, giúp nàng sấy tóc.

Giống như bây giờ vậy.

Bóng đêm nặng nề, dưới cửa sổ sát đất, gạch hoa viên chỉ sáng nửa phần nhờ ánh đèn phát ra từ phòng nàng.

Đài phun nước nhỏ tóe ra những làn nước trong suốt, hoa vạn diệp rũ xuống.

Tỷ tỷ vừa mới từ thư phòng ra, thậm chí còn chưa có kịp tắm gội.

Hạ Du vặn ngón tay.

Muốn tỷ tỷ nghỉ ngơi cho tốt.

Nhưng càng muốn tỷ tỷ gần gũi với mình hơn.

Nàng luôn là như vậy, chỉ nghĩ cho mình.

Một đứa trẻ ích kỷ.

“A Du không muốn đi cùng với tỷ tỷ hả?”

Đèn tường màu da cam phát ra sắc màu ấm, dưới lông mi nữ hài xuất hiện bóng đen nhợt nhạt, khuỷu tay mảnh khảnh ôm gối ôm.

Bộ dáng có chút cô đơn.

Thần sắc Hạ Tu Âm khẽ động.

Cô tắt máy sấy, mang nó cất vào nhà tắm, sau đó ngồi đến trước người Hạ Du.
Cô dùng trán nhẹ nhàng đẩy đẩy Hạ Du, buộc Hạ Du ngước mặt nhìn mình.

“Muốn….” Khát khao mong đợi không kiểm soát được, lại bị cảm xúc khác che giấu đi.

“Chỉ là tỷ tỷ rất vất vả, em muốn để tỷ tỷ nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.”

Hạ Du vặn ngón tay, nàng biết tỷ tỷ là quan tâm nàng, cho nên dù chịu mệt cũng muốn cùng nàng dậy sớm.

“Ngày mai…… Em tự mình ra ngoài chạy bộ là được rồi.”

“Tỷ tỷ không cần lo lắng.”

Hạ Tu Âm không có lên tiếng, cô cùng nữ hài đối diện.

Đồng tử thuần sắc sạch sẽ sáng trong, có thể thấy rõ đường vân trên tròng đen, tinh xảo đều đều.

Quan sát kĩ như vậy, ngược lại làm cô có chút không xác định được đôi mắt nữ hài là xinh đẹp đến mức nào.

Đột nhiên, có lẽ trong lúc nàng chớp mắt, môi nữ hài có hơi nhịn không nổi mím lại, lông mi cũng hoảng loạn run lên.
Hạ Tu Âm không dấu vết mà dạng khai ý cười trong mắt.

Cô cạ cạ chóp mũi nữ hài, nhẹ giọng nói: “Là tỷ tỷ muốn ở cùng với A Du.”

Trong giọng nói Hạ Tu Âm mang theo điểm oán trách, “Tôi đã lâu không có ra ngoài ngắm mặt trời mọc rồi, A Du còn muốn nhét tôi lại vào trong ổ chăn nữa hả?”

“Không……” Hạ Du theo bản năng bắt lại tay cô, nghiêm túc hỏi, “Tỷ tỷ thật sự muốn dậy sớm ra ngoài sao?”

Không phải vì nhân nhượng nàng, lo lắng nàng?

Hạ Tu Âm đáp: “Đây mới là một phần nguyên nhân thôi.”

“Muốn bồi A Du là phần khác.”

Nàng cười rộ lên, “Tỷ tỷ là người làm ăn mà.”

“Sẽ tính toán tỉ mỉ nhất.”

Hạ Du trong mắt mông lung một tầng thủy quang, liễm diễm khẽ động.

“Được!” Nàng cầm ngón tay Hạ Tu Âm.

Đã rất lâu, Hạ Tu Âm lười nhác chống cằm ỷ vào mép giường, nghe nữ hài đọc thơ.
Tóc dài mềm mại đen bóng ở bên chân nàng hơi bay lên, Hạ Du cầm sách được thiết kế có hơi cũ kỹ, biểu tình điềm tĩnh.

《 Thơ Sonnet Bồ Đào Nha 》.

“Vụt một bóng đen và liền ngay tôi biết.”

“Cái bóng đen ảo huyền di động khóc than.”

“Từ phía sau túm tóc tôi giật miết.”

“Tôi cố giằng thì một giọng ngân vang.”

“”Đoán ngay ai túm ngươi?”, Tôi đáp liền “Cái Chết”.”

Đầu ngón tay Hạ Du lướt qua trang sách.

Đuôi tóc nàng bị tỷ tỷ nắm trong tay thưởng thức.

“”Lầm đó, Tình yêu”, Vẳng lời đáp rõ ràng.”

Thanh âm Hạ Tu Âm thoáng khàn khàn truyền đến.

Ngón tay Hạ Du cuộn lại.

Sau khi Hạ Tu Âm tắm gội, cô đứng cạnh cửa sổ sát đất.

Dưới mái vòm, bức màn đêm xanh lập loè những ngôi sao.

Gió đến chơi với ngọn cây, lá rụng xuống mặt đất tụ thành nhóm nhỏ.

Phòng nữ hài đã tắt đèn.

Tất cả đều nặng nề, bóng đêm làm người ta hít thở không thông.
Hạ Tu Âm đột nhiên cảm thấy sốt ruột.

Cô như là một khắc cũng nhịn không nổi, cả áo ngủ còn chưa có sửa sang lại, cứ lộn xộn như vậy đi ra cửa.

Hạ Tu Âm đứng trước phòng Hạ Du, đang định đẩy cửa đi vào thì cô thấy mộc bài treo ở then cửa.

【 A Du 】

Mộc bài như vậy, trên cửa cô cũng có một cái.

Cô lui về sau vài bước.

Hai khối mộc bài cùng lọt vào mắt.

【 A Du 】

【 Tu Âm 】

Hạ Tu Âm dường như có thể nhìn ra được bộ dáng nữ hài nghiêm túc cầm mộc bài điêu khắc.

Mồ hôi có lẽ sẽ dọc theo gò má như nụ hoa lăn xuống, thấm vào đường vân trên gỗ.

Tay nàng sẽ nhất định cẩn thận sờ qua mỗi một tấc góc trên mộc bài, dùng giấy ráp mài giũa bóng loáng.

Hạ Tu Âm nhẹ nhàng “sách” một tiếng.

Nội tâm bị một ngọn lửa không tên thiêu đốt lại được nước thong thả tưới lên, cô bình tĩnh trở lại, rất có hứng thú vuốt ve mộc bài trong tay.
Nữ hài làm khi nào vậy?

Sao nàng luôn làm những chuyện vô pháp kháng cự trong những lúc cô không biết thôi thế này?

Hạ Tu Âm đem 【 A Du 】 treo lại lên cửa, hai khối mộc bài nhẹ va chạm vào nhau, trên đỉnh đầu buộc thêm sợ dây đỏ.

Cô cầm di động chụp mấy tấm, cuối cùng thấy hài lòng mới khôi phục tất cả lại thành dáng vẻ ban đầu.

Hạ Tu Âm nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Nữ hài đối với cô không có bất kỳ sự phòng vệ, chỉ cần cô ở nhà, Hạ Du sẽ không khóa lại.

Cô tới đến mép giường.

Hạ Du rời khỏi cô, tư thế ngủ sẽ dị thường quy củ.

Hai mắt an tĩnh đóng lại, hàng mi dài rũ xuống mí mắt, môi hồng mềm mại khẽ mím lại.

Tay nữ hài đặt bên cạnh người, nằm trên chăn, ngón tay mảnh khảnh tự nhiên khép lại.

Ngủ thật ngoan.

Nhưng nàng ngủ không ngon lắm.

Hạ Du mi nhăn nhẹ, giống như đang phiền não vì cái gì đến mơ ngủ cũng có chuyện không vui kia chứ?
Hạ Tu Âm dùng đầu ngón tay xoa xoa giữa mày nữ hài, lập tức chân mày tinh xảo thanh tú giãn ra.

Thật là dễ dỗ dành.

Khóe môi cô cong lên.

Nhìn như vậy một hồi, trái tim Hạ Tu Âm trở nên mềm nhũn, nóng đến phát đau.

Nữ hài trắng nõn, non mềm, như nụ hoa mới nở đang ở trước mặt cô.

Chỉ cần cô muốn, cô sẽ có thể nghe được ẩn giấu khao khát nhẹ gọi.

Hạ Tu Âm xoay nhẹ bước chân xoay người ——

“Tỷ tỷ……”

Nũng nịu, nho nhỏ tiếng gọi.

Cô suýt nữa tưởng là ảo giác.

Ngón tay trắng mịn từ mép giường từng tấc từng tấc dịch chuyển, cẩn thận móc lấy ngón tay út của cô.

Xúc cảm lạ kỳ thông qua làn da leo lên, gõ vào vỏ đại não của cô.

“Tỷ tỷ.” Thanh âm lớn hơn chút.

Hạ Tu Âm nhìn về phía nữ hài.

Hạ Du lấy tay cô chậm rãi kéo về hướng mình, đôi mắt phiếm chút hơi ẩm mông lung, lim dim đáng yêu.
“Tỷ tỷ.” Nàng lại gọi, giống như bị thất ngữ, chỉ biết lặp lại một câu này.

Tiểu dính bánh rốt cuộc cũng bỏ được, mở miệng nói cái khác.

“Hôn ngủ ngon……”

Hạ Tu Âm bị nàng kéo đến trước người.

Nhưng nàng vẫn không chịu buông ra, giống như là nguyện vọng chưa được thỏa mãn, cho nên muốn nắm lợi thế.

Nàng nắm chặt cô.

“Hửm?” Hạ Tu Âm trong cổ họng phát ngứa.

“Sao tỷ tỷ hôm nay không ôm em?” Nàng đáng thương lắc lắc tay Hạ Tu Âm.

Ủy khuất hỏng rồi.

Hạ Tu Âm ghé sát vào nàng, nhìn tai nữ hài đỏ thấu, nhưng nàng mặc kệ xấu hổ, vẫn chờ mong nhìn cô.

“Tỷ tỷ……” Nàng thúc giục.

Hạ Tu Âm hôn vào giữa mày nàng.

Đôi mắt Hạ Du không chớp.

Thẳng đến khi Hạ Tu Âm rụt người lại, nàng mới nhắm mắt lại, rồi mở ra.

“A Du, ngủ ngon.”

Hạ Du có hơi không tha nói, “Tỷ tỷ, ngủ ngon.”
Sau khi hôn ngủ ngon, chính là phải rời khỏi.

Nàng nhìn Hạ Tu Âm đứng dậy, thắt lưng trên hông không có ngay ngắn.

Tỷ tỷ đóng cửa lại.

Nàng một lần nữa rơi vào cảnh trong mơ, chỉ là lần này không phải biển sâu, mà là những đám mây xinh đẹp ngọt ngào.

Đoạn Cảnh Hi lâm vào thất bại thật sâu.

Cậu nhờ một học muội mới biết được Hạ Du cũng thành công vào được bán kết Thi đua Toán học, cậu âm thầm may mắn một trận.

Bởi vì như vậy có nghĩa rằng, cậu và Hạ Du có thể có giao thoa lớn.

Chỉ là, niềm vui sướng này khi nhìn thấy thành tích đấu vòng loại của Hạ Du lại biến thành không dám tin tưởng.

Sau đó, loại không dám tin tưởng như vậy theo xuyên suốt các kì Thi đua Toán học cùng các loại thi đua khác nữa.

Hạ Du là cuồng nhân thi đua trời sinh.

Nàng cư nhiên muốn thi tất cả những hạng mục có thể thi đua!
Hơn nữa, thành tích mỗi một môn thi đua đều khiến người khác đuổi theo không kịp.

Đoạn Cảnh Hi lần đầu biết theo đuổi một người bước chân sẽ mệt như vậy.

Mà tất cả các cuộc gặp gỡ giữa cậu và Hạ Du gần như đều là xoay quanh đề thi triển khai, Hạ Du thậm chí còn không biết cậu đang theo đuổi nàng.

Càng khổ sở chính là trong hầu hết các trường hợp, lần nào cũng là cậu cấp bách suy nghĩ lời giải, cho nên không thể không căng da đầu hướng Hạ Du thỉnh giáo.

Đoạn Cảnh Hi bi quan cho rằng mình chỉ còn lại có một khuôn mặt.

Sau này, cậu phát hiện ngay cả gương mặt này cũng chưa từng có tác dụng.

Cậu như vô dụng trước mặt Hạ Du.

Sau khi kết thúc Thi đua Toán học sẽ được nghỉ một vài ngày, trường trung học phụ thuộc buổi bốn giờ chiều tan học.

Đoạn Cảnh Hi đi trên đường còn đang suy nghĩ đáp án đề cuối cùng của Thi đua Toán học, càng tính càng thấy kinh ngạc.
Đúng lúc này, một hình dáng tinh tế quen thuộc đập vào mắt.

“Hạ Du ——” Cậu bước nhanh hai bước.

“Đoạn Cảnh Hi, xin chào.” Hạ Du hơi ngẩng đầu nhìn cậu.

Đoạn Cảnh Hi bị nhìn chăm chú như vậy, suy nghĩ vừa rồi cũng tiêu tan hết.

“Xin…… xin chào.”

“Xin hỏi anh có chuyện gì sao?”

“Thi đua Toán học đề cuối cùng, đáp án có dấu khai căn không?” Đoạn Cảnh Hi kéo ý nghĩ trở về, lau lau mồ hôi.

“À……” Hạ Du gật đầu, “Có.”

Đoạn Cảnh Hi nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng không để biểu hiện quá mức kích động.

Hạ Du nói như vậy, xem ra là ổn.

Cậu hoàn toàn không có ý thức được hiện tại mình đối với Hạ Du có bao nhiêu tin phục.

Cậu định nói sang chuyện khác, nhưng nữ hài đột nhiên cúi đầu nhìn điện thoại.

Có vẻ như đang bấm vào mục tin nhắn.

Hạ Du đôi mắt sáng lên, đuôi mắt cong lên thật rõ ràng.
Nàng đọc tin nhắn lại vào lần.

“Đoạn Cảnh Hi, tôi……”

“Em có thể nói cho tôi phương hướng giải của đề thứ ba đếm ngược lại không?”

Đoạn Cảnh Hi không thể không dùng phương thức này đổi lấy thời gian ở cùng với Hạ Du nhiều thêm một chút.

Hạ Du tựa như có hơi khó xử, mắt không dừng được nhìn về phía cổng trường.

“Làm phiền em rồi.” Đoạn Cảnh Hi nói.

“Vậy chúng ta vừa đi vừa nói được không?” Nàng cầm điện thoại lên, “Câu hình đề thứ ba đếm ngược lại rất đơn giản.”

Đoạn Cảnh Hi hơi cuống lên.

【 Tỷ tỷ, đợi em một chút, em đã ra khỏi phòng học rồi.】

Hạ Tu Âm nhận được phản hồi.

Hiếm khi được tan học sớm, trường trung học phụ thuộc quả thực náo nhiệt vui mừng giống như tết. Học sinh ra vào cổng trường mặt rạng rỡ đeo tai nghe, cười toe toét.

Hạ Tu Âm không quan tâm chỉ lo tìm bóng dáng nữ hài.
Chẳng bao lâu, cô ngước mắt lên.

Trong đám đông, nam sinh cao lớn mặc sơ mi trắng quần tây đen, ánh mắt giấu đầu lòi đuôi dừng lên người nữ hài bên cạnh.

Nữ hài mặc một chiếc áo len hở cổ màu kim, làn da trắng mịn, lộ ra đôi vớ hình hai viên kẹo.

Bọn họ dựa rất gần nhau, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau.

Thân người nam sinh thi thoảng che hết người nữ hài.

Nhìn qua, cũng rất hợp.

Thích hợp đến mức Hạ Tu Âm nheo lại đôi mắt, nghiêng đầu đánh giá lại.

Đầu lưỡi từng lướt qua từng cái răng một.

Cuối thu, cái khô nóng còn sót lại cuồn cuộn ở trong không khí.

Cô nghĩ mình như sắp phát lửa.

Cô muốn Hạ Du về nhà nấu cây kim ngân cho mình uống.

Muốn ngay tức khắc.

Hạ Tu Âm thu ánh mắt lại.

Đầu lưỡi cô đặt lên răng cửa, cười rộ lên.

“Như vậy vẫn chưa hiểu sao?” Hạ Du có chút sốt ruột.
Đoạn Cảnh Hi cứ ở bên tai nàng nói chuyện, nàng lại không thể không trả lời hắn.

Thật lãng phí thời gian.

“Còn có một chút.” Đoạn Cảnh Hi cắn răng nói.

Hạ Du nhìn điện thoại.

Lại qua một phút đồng hồ.

Tỷ tỷ đang đợi nàng.

Diệu Diệu nói đúng lắm.

Thật sự có kiểu người giống như heo con, hơn nữa không có heo con đáng yêu.

“Xin hỏi anh là lớp trưởng 12/1 đúng không? Tôi ngày mai sẽ sắp xếp lại các bước giải, ghi chú lại rồi để trong hộp thư trước cửa lớp anh ha.”

“Nếu có cần thì có thể dùng nó làm tham khảo, như vậy được không?”

Hạ Du nói lời này khi ánh mắt ở trong đám người tìm kiếm, cũng không có nhìn cậu.

“Hạ ——” Đoạn Cảnh Hi gọi nàng.

“Tỷ tỷ!” Hạ Du không biết nhìn đến cái gì, ở khoảng cách xa như vậy, nàng vui vẻ vẫy tay.

Đoạn Cảnh Hi cũng liếc mắt qua.
Áo khoác oversize màu nâu nhạt, giày cao gót cùng màu, quần dài trắng, nhìn thực ôn nhu và giàu kinh nghiệm.

Hạ Tu Âm cong cong bốn ngón tay.

Đó là một cử chỉ gọi mời.

Không có chỗ để suy nghĩ.

Hạ Du lập tức vội chạy về phía đối phương.

Đoạn Cảnh Hi đứng yên tại chỗ, chờ Hạ Tu Âm chạy xe đi rồi, nhưng sự thất vọng và nỗi thất bại tột cùng khắc vào trong xương cốt vứt đi không được.

Ngày hôm sau, cậu thấy một xấp giấy trong hộp thư của lớp, sử dụng ba loại phương pháp phân tích rõ ràng.

Lại qua mấy ngày, cậu thấy mình trong danh sách thi đua tỉnh.

Ánh mắt cậu hướng lên phía trước.

Hạ Du vào tỉnh đội.

“Em điên hả? Sao lại rút khỏi tỉnh đội?” Đoạn Cảnh Hi ngăn Hạ Du lại.

Hạ Du ôm cặp sách, biểu tình thuần tịnh.

“Vì sao không thể?”

“Vào tỉnh đội là có nghĩa em có thể được cử đi học ở top2 đó!” Tuy rằng chuyên nghành sẽ có những hạn chế, nhưng thật ra cũng là cơ hội tốt.
Hạ Du nhỏ nhẹ giải thích: “Nhưng nếu không rút ra, nó sẽ tốn rất nhiều thời gian ngoại khóa của tôi.”

“Thời gian rất quý giá, không thể lãng phí.”

Là thời gian tỷ tỷ quý giá, nàng cần phải nghĩ cách để có thể ở cùng với tỷ tỷ nhiều hơn.

Đoạn Cảnh Hi cười nửa miệng, “Có cái gì quan trọng bằng trại mùa đông của tỉnh đội chứ?”

“Nhà em chẳng lẽ dễ dàng đồng ý cho em vậy à?”

“Nhà tôi nói, nếu tôi không thích thì không cần miễn cưỡng.”

Đoạn Cảnh Hi lấy làm lạ, “Nhà em cũng điên rồi.”

Hạ Du im lặng nhìn thẳng cậu.

Đoạn Cảnh Hi chịu thua.

“Thật xin lỗi, là tôi lỡ lời, tôi hẳn là nên tôn trọng lựa chọn của em.”

Thần sắc Hạ Du trở nên dịu lại.

“Không sao, tôi biết là anh quan tâm tôi.”

Có lẽ là bầu không khí quá tốt, có lẽ là Hạ Du trước mặt cậu thật sự làm nhân tâm động.
Môi Đoạn Cảnh Hi mấp máy.

“Hạ Du, em có thể giúp tôi một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Em có thể làm bạn gái tôi không?”

Đoạn Cảnh Hi khẩn trương nhìn nữ hài.

Đồng tử Hạ Du biến hóa nhỏ, xinh đẹp đến làm người kinh ngạc cảm thán.

Sau một lúc lâu, nàng nói: “Anh là muốn yêu đương với tôi sao?”

“Ừm.” Đoạn Cảnh Hi chuẩn bị sẵn sàng, ứng đối tất cả vấn đề của Hạ Du.

“Anh là muốn ở Thiên Bộ Đê hôn môi với tôi sao?” Hạ Du tìm kiếm vài kí ức về tình yêu trong đầu.

“Tôi……” Nam sinh đột nhiên phát ngượng, cậu không nghĩ tới Hạ Du sẽ nói trắng ra như thế.

“Anh thích tôi?” Hạ Du hơi hoang mang.

Vấn đề này vẫn có thể trả lời.

“Ừm……”

“Anh cùng tôi yêu đương là hy vọng tôi thích anh?”

Đoạn Cảnh Hi mơ hồ cảm thấy logic nữ hài có chỗ nào đó không đúng.

Hẳn là, bởi vì thích nhau mới yêu đương……
Nhưng thần trí của hắn bị Hạ Du dắt đi, hoàn toàn nhớ không nổi phản bác.

Hạ Du lắc đầu: “Nhưng tôi có người mình thích rồi.”

Dây thần kinh trong đầu Đoạn Cảnh Hi như thắt lại.

Cậu thở một hơi, khó khăn hỏi: “Em…… thích ai?”

“”Tỷ tỷ tôi.” Hạ Du rất nghiêm túc.

Cậu dở khóc dở cười với câu trả lời này.

Sao Hạ Du vẫn còn suy nghĩ trẻ con như vậy kia chứ?

Đoạn Cảnh Hi trêu đùa: “Nhưng chị em không thể cùng em hôn môi.”

“Vì sao lại không thể?” Hạ Du hỏi lại.

“Chị ấy sẽ hôn tay tôi, hôn mặt tôi, hôn mắt tôi.”

“Vì sao lại không thể cùng tôi hôn môi?”

Đoạn Cảnh Hi cứng họng.

“Bởi vì…… Hôn môi là việc những người yêu nhau mới làm.”

Hạ Du cái hiểu cái không.

“Vậy là, tôi phải trở thành bạn gái tỷ tỷ mới có thể cùng chị ấy hôn môi?”

Đoạn Cảnh Hi muộn màng nhận ra sự nghẹt thở này.
Thơ ấu của Hạ Du là thê thảm, cùng Hạ Tu Âm ở chung lại được quá phận nuông chiều.

Dị dạng trưởng thành làm năng lực học tập của nàng vượt xa người thường, nhưng cũng khiến nàng đối với tình yêu thanh xuân này thiếu hụt đôi chút.

“Không phải……”

Hạ Du cảm thấy tên lớp trưởng này thật kỳ quái, nàng kiên trì, “Anh mới nói như vậy mà.”

“Chị em không thể bồi em cả đời.”

“Cô ấy sẽ có người yêu, có gia đình mới.”

“Em cũng sẽ có.”

“Các người không có khả năng vĩnh viễn ở bên nhau.”

“Em càng không thể có thể trở thành người yêu của chị em.”

Đoạn Cảnh Hi cố gắng giải thích cho Hạ Du hiểu.

“Nói về giới tính thì các người đã sai rồi.”

Nhưng ngoài dự kiến của cậu, xưa nay chưa từng có, Hạ Du đột nhiên bộc phát tính khí.

Nữ hài ngoan mềm như vậy, ngay cả một câu nặng lời cũng không dám nói, mà bây giờ, nàng nắm chặt lòng bàn tay lại, cả người run lên bần bật.
Hạ Du đỏ mắt, cái mũi cũng đỏ.

Nàng tức giận nhìn Đoạn Cảnh Hi quát:

“Anh! Lừa! Người!”

“Anh! Là! Trứng! Thối!”

Đoạn Cảnh Hi là người đáng ghét nhất mà nàng từng gặp.

Nàng ưỡn ngực tuyên cáo.

“Tôi sẽ cùng tỷ tỷ vĩnh viễn ở bên nhau!”

Nàng sẽ cho cả thế giới nghe thấy.

===

*Bài thơ Hạ Du đọc ở đầu chương nằm trong tập thơ “”Sonnets from the Portuguese”” (Những bài sonnet từ người Bồ Đào Nha) viết khoảng giữa thế kỷ XIX, bao gồm 44 bài thơ tình theo thể sonnet. 

Bản gốc: 

I thought once how Theocritus had sung

Of the sweet years, the dear and wished-for years,

Who each one in a gracious hand appears

To bear a gift for mortals, old or young:

And, as I mused it in his antique tongue,

I saw, in gradual vision through my tears,

The sweet, sad years, the melancholy years,

Those of my own life, who by turns had flung

A shadow across me. Straightway I was “ware,
So weeping, how a mystic Shape did move

Behind me, and drew me backward by the hair;

And a voice said in mastery, while I strove,—

“Guess now who holds thee!”—”Death,” I said, But, there,

The silver answer rang, “Not Death, but Love.”

Bản dịch:

Tôi từng nghe những gì Theoritus đã từng ca

Về những tháng năm đáng yêu và khao khát

Những tháng năm bằng bàn tay dịu mát

Trao tài năng cho hết thảy trẻ già

Và khi say tiếng hát thuở xưa xa

Tôi bỗng thấy hiện lên qua nước mắt

Những tháng năm đượm buồn và tẻ ngắt

Những tháng năm mà đời tôi đi qua

Vụt một bóng đen và liền ngay tôi biết

Cái bóng đen ảo huyền di động khóc than

Từ phía sau túm tóc tôi giật miết

Tôi cố giằng thì một giọng ngân vang

“Đoán ngay ai túm ngươi?”, Tôi đáp liền “Cái Chết”

“Lầm đó, Tình yêu”, Vẳng lời đáp rõ ràng.

(Theo Internet)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.