Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 209: Chương 209



Tình hình của Tiêu Cải Tử dạo gần đây vô cùng tệ.

Kế hoạch ám sát cứ động cái nào là thất bại cái đấy, chưa kể có một số chuyện phát sinh làm ông ta phải đau đầu thức trắng đêm để giải quyết.
Tâm tình bất ổn, đầu óc khó minh mẫn.
Trong lúc đang nghỉ ngơi trong vườn hoa, tâm phúc của ông ta vội vã đi tới, y là Hạ Vũ, con c.hó trung thành tuyệt đối của Tiêu Cải Tử.
Hạ Vũ hành lễ sau đó nói: “Bẩm chủ nhân, bên ngoài đang rục rịch tin thái tử điều động binh lính số lượng lớn, không rõ để làm gì nhưng đã có sự góp mặt của các tướng quân.”
“Thuộc hạ mạo muội đoán rằng, người bọn họ muốn tìm có lẽ là chủ nhân.”
Tiêu Cải Tử nghe vậy mặt lập tức đen lại, hỏi: “Sao ngươi cho là vậy?”
“Thưa chủ nhân, bởi vì có mật thám báo lại.” Nói xong Hạ Vũ lập tức dâng mật thư được niêm phong kĩ càng lên cho ông.
Tiêu Cải Tử đọc một lượt xong thì lập tức đập bàn đứng dậy, sắc mặt xám xịt, chắc chắn là có điềm không lành.
“Ngay bây giờ cho người thu dọn toàn bộ sổ sách tới mật thất! Ngươi đi cùng ta.”
Tiêu Cải Tử ra khỏi phủ cũng là lúc Tiêu Lạc Quân đưa người tới.
“Khám xét toàn bộ cho ta!” Y nói.
“Rõ!” Binh lính đồng thanh nói.

Màn đêm buông xuống, cả hoàng cung như được bóng đen bao phủ, bây giờ cũng là lúc mọi người đi nghỉ ngơi.

Chỉ còn một số binh lính trực ca đêm đi đi lại lại trong cung.
Tiêu Cải Tử bí mật tới Từ Ninh cung của Đường Duệ Dung để gặp bà.
Rõ ràng trong tờ giấy đã có nét bút và dấu ấn của Đường Duệ Dung.

Nó còn ghi rõ ông phải trốn đến đêm rồi mới được tới đây gặp bà ta.
Tiêu Cải Tử cùng Hạ Vũ theo lời tới Từ Ninh cung, mọi thứ suôn sẻ tới mức khó tin.

Điều đó khiến ông ta không khỏi nảy sinh nghi ngờ.

Chỉ khi đứng trước cửa phòng của Đường Duệ Dung, Tiêu Cải Tử mới thở hắt như trút đi được sự lo lắng, cánh tay vươn lên toan mở cửa thì bất ngờ thay một cảm giác đau tới mức tê dại như bị kiếm xuyên qua cơ thể chạy dọc khắp người Tiêu Cải Tử.
Đó không phải chỉ là cảm giác thoáng qua.
Tiêu Cải Tử mở to mắt nhìn xuống liền thấy mũi kiếm nhuốm đỏ xuyên qua phần ngực của mình, ông ta run rẩy quay đầu lại thấy được một Hạ Vũ đang mỉm cười nguy hiểm nhìn ông ta, ánh mắt tràn ngập sát ý ngút trời.
“Đi đâu mà vội thế Tiêu Cải Tử.” Giọng nói trầm thấp của Tiêu Dã vang lên trên khuôn mặt của Hạ Vũ.
Hệt như gặp quỷ, Tiêu Cải Tử mặt cắt không còn giọt máu mặc kệ thương thế lập tức muốn bỏ chạy, cũng đúng lúc Đường Duệ Dung nghe được tiếng động đi ra mở cửa.
Tiêu Dã không chút lưu tình tàn nhẫn rút thanh kiếm đang nằm trong người Tiêu Cải Tử khiến máu trong người ông ta bắn ra.

Trước khi để ông kịp đi vào gặp Đường Duệ Dung, hắn còn bồi thêm cho ông ta một nhát chém vào lưng.
Tiêu Cải Tử ngã ra nền đất, Đường Duệ Dung thất kinh, vội gọi lính tới.
“Người đâu! Có thích khách!”
“Có gào to thêm nữa cũng vô ích thôi.” Tiêu Dã nói với bà ta, tiện tay cũng xé đi lớp mặt nạ trên mặt.
Đường Duệ Dung trừng lớn mắt, hoảng sợ nói: “Thuật dịch dung?”
“Trong bán kính năm dặm đổ lại đều là người của ta hết rồi, Đường Duệ Dung, không ngờ bà cũng có ngày này phải không?” Tiêu Dã nói, “Bà hại chết mẹ ta, hôm nay ta giết con trai ruột của bà.

Để xem ai hơn ai.”
“!!!”

“Con trai ruột? Ngươi điên rồi.

Còn tới tận đây làm xằng làm bậy, đúng là không còn muốn sống nữa!” Đường Duệ Dung quát lên.
“Vậy sao?” Đuôi mắt Tiêu Dã hơi nhướn lên, “Thế nếu ta nói muốn đem Tiêu Cải Tử đi thì bà có giao ông ta ra không?”
“Thân là Cửu vương mà tới tận hoàng cung để gây chuyện, nếu để chuyện này tới tai hoàng thượng thì mạng ngươi không giữ nổi đâu!”
Sự kiên nhẫn của Tiêu Dã đối với mấy kẻ này rất kém, sao hắn có thể không biết Đường Duệ Dung đang muốn câu giờ trì hoãn đợi viện binh tới.

Máu nhuốm trên kiếm vẫn còn ấm, hắn bước từng bước chân vô cùng từ tốn nhưng đủ để khiến cho Đường Duệ Dung cảm nhận được sức nặng của nó.
Tiêu Cải Tử thì đang nằm thoi thóp dưới nền đất lạnh băng, máu cũng dần nhuốm đỏ tấm thảm dưới người ông.

Đường Duệ Dung bị Tiêu Dã không chút nương tình ném vào trong căn phòng.
Hắn lấy một chân giẫm lên người của Tiêu Cải Tử làm cho ông ta đau đớn mà rên rỉ.

Tiêu Dã nhìn xuống Đường Duệ Dung bị mình ném ra một góc trông đầy thảm hại, cất giọng chế giễu: “Giấy không gói được lửa, bà giấu giếm chuyện ác bản thân làm, rốt cuộc cũng không giấu được cả đời.”
Lại kề sát kiếm lên cổ của Tiêu Cải Tử, Tiêu Dã lạnh giọng nói: “Phụ hoàng không phải con ruột của ngươi, Tiêu Cải Tử mới thật sự là con ruột.

Có phải vì thế mà bà đã cùng ông ta lên kế hoạch suốt nhiều năm, giết hại không biết bao nhiêu người thân cận của cha ta để từng bước lật đổ người, đưa Tiêu Cải Tử lên chiếm ngôi đúng không?”
“Tiêu Cải Tử đáng nhẽ ra mới chính là vua của Châu Quốc.” Đường Duệ Dung nói.
Đến nước này bà ta cũng không muốn giấu nữa.

Chẳng cần biết tên này vì sao lại có thể biết rõ mọi chuyện của quá khứ tường tận tới vậy, nếu đã muốn biết thì bà ta sẽ cho hắn biết.
Khi còn trẻ, lúc hạ sinh Tiêu Cải Tử chỉ vì tưởng ông chết non sau khi sinh mà Đường Duệ Dung đã ngay lập tức lén tráo đổi con của mình với con của quý phi khi đó.

Đó cũng là lí do vì sao có câu nói Tiêu Cải Tử đáng nhẽ ra mới chính là vua của Châu Quốc khi nãy.
Năm đó giữa bà ta và quý phi cạnh tranh sự sủng ái của thánh thượng gay gắt, nếu bà ta sinh con bị chết non thì há chẳng phải phần thắng thuộc về vị quý phi đó sao.
Đúng là người tính không bằng trời tính, sau khi đã ẵm Tiêu Lý Hiên khi đó vẫn còn đỏ hỏn trong tay.

Đường Duệ Dung liền nghe tin Tiêu Cải Tử vẫn còn sống, quan trọng hơn là ông ta không mắc bệnh gì cả, vô cùng khoẻ mạnh.
Sau đó bà ta vẫn chăm sóc Tiêu Lý Hiên như con của mình, nuôi nấng dạy dỗ ông lớn thành người.
Nhưng Đường Duệ Dung tốt tới như vậy ư?
Không, chẳng qua là bà ta không có cơ hội ra tay với Tiêu Lý Hiên, chỉ đành trơ mắt nhìn ông ngồi lên vị trí mà đáng nhẽ là của Tiêu Cải Tử, con trai của bà ta.
Đường Duệ Dung và Tiêu Cải Tử đã nhận lại nhau từ sớm, khi đó Tiêu Lý Hiên đã ngồi tại vị trên ngai vàng, thế lực vững chắc khó lòng lay chuyển.

Vì vậy bọn họ mới chuyển sang tính kế lâu dài, người vô tội đầu tiên bị liên luỵ chính là hai người con nhỏ của Tiêu Lý Hiên, nhưng vì sau đó an ninh hoàng cung được thắt chặt nên bọn họ cũng không làm hại thêm được ai khác.

Chỉ biết sau đó Hoàng quý phi và Tiêu Dã khi đó mới chỉ được vài tháng tuổi lại bị Đường Duệ Dung nhân cơ hội hại chết.
Vốn đã lên kế hoạch tỉ mỉ, ngai vàng cùng hoàng bào riêng cũng đã có.

Chỉ đợi thời cơ chín muồi là có thể khơi chiến tạo phản.

Đến cùng lại bị kẻ đáng nhẽ ra đã chết hai mươi năm trước quay trở lại phá đám.
Tiêu Dã rũ mắt nhìn xuống thanh kiếm trên tay, gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc phản chiếu lại trên đó, rồi hắn lại chuyển tầm mắt về phía Đường Duệ Dung, nói: “Ta không muốn nhiều lời với bà.

Dù sao bà cũng đâu phải mẫu hậu thật của phụ hoàng.

Một chút sự tôn trọng bổn vương cũng không muốn phí phạm lên người ngươi.”
“Người đâu, giữ Đường Duệ Dung lại.”
Dứt lời hai ám vệ bỗng từ đâu xuất hiện phía sau Đường Duệ Dung giữ lấy bà ta.

Mặc kệ Đường Duệ Dung có gào thét điên cuồng bao nhiêu, giãy giụa cật lực thế nào.

Tiêu Dã một tay túm tóc Tiêu Cải Tử ép ông ta ngẩng đầu lên, nở nụ cười thoả mãn nói: “Ta cho hai mẹ con ngươi chào nhau lần cuối.”
Mặt mũi của Tiêu Cải Tử lấm lem toàn máu là máu, từng là tể tướng người người nể trọng, cũng là người đến ngay cả Tiêu Lý Hiên cũng phải tôn trọng xưng một tiếng hoàng huynh.

Giờ phút này lại bị Tiêu Dã hạ nhục như vậy, ông ta thật sự không cam lòng!
“Mẫu hậu, người cứu con với!”
“Con không muốn chết!”
“Mộng bá vương của con chưa thành, con không can tâm!”
“Cải Nhi…Con ta…”
Đường Duệ Dung sống cả đời người, làm đủ mọi chuyện ác, tất cả chỉ vì cái chức vị mẫu nghi thiên hạ này.

Bây giờ lại cũng chỉ biết bất lực gào tên con mình, trơ mắt nhìn đứa con khó lòng gọi mình một tiếng mẹ vì sai lầm năm xưa của bà ta, Đường Duệ Dung giãy giụa trong vô lực, khóc không ra tiếng.
Trong khi Tiêu Cải Tử đang đau đớn ô a mấy tiếng, Tiêu Dã ở trên không chần chừ đâm xuống, một nhát xuyên tim kết thúc cuộc đời của Tiêu Cải Tử.
Xong việc hắn lạnh lùng ra hiệu cho người buông Đường Duệ Dung ra, bà ta khi này có lẽ cũng đã phát điên, luôn miệng kêu tên Tiêu Cải Tử.

Đúng lúc này bên ngoài có ánh sáng hắt vào, Tiêu Dã quay người nhìn thấy được Tiêu Lạc Quân đang mở lớn mắt khó tin ở bên ngoài nhìn vào, theo sau y còn có cả một tốp binh lính.

Hắn ung dung xoay người đi ra, mỉm cười nhìn Tiêu Lạc Quân, nói: “Thái tử, huynh tới hơi sớm đấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 209



Lưu Ly sải bước đi thẳng đến một căn phòng, đến nơi nàng liền dừng bước, nâng tay lên gõ cửa.

Nhưng có lẽ người trong phòng đang chợp mắt hoặc không để ý tới. Lưu Ly như sớm đã quen với chuyện này, đẩy cửa bước vào, thấy được Liễu Nguyệt đang ngủ ngon giấc trên một đống giấy tờ. Thường thì nàng sẽ để cô được ngủ thoải mái nhưng lần này là việc quan trọng, chính nàng còn không dám chậm trễ phải ngay lập tức về báo cho Liễu Nguyệt.

Cốc! Cốc!

Lưu Ly gõ vào thành cửa, gọi: “Tiểu thư.”

Dường như Liễu Nguyệt mới chợp mắt chưa được lâu, uể oải ngồi dậy, vươn vai, đôi mắt mang theo một tầng hơi nước nhìn nàng.

“Người nên để tâm tới bệnh tình của mình hơn đó thưa tiểu thư.” Lưu Ly biểu cảm ngàn năm như một nói.

Liễu Nguyệt lười biếng ngồi dậy, nói: “Rồi rồi, ta biết rồi mà.”

“Vậy có chuyện gì? Không phải ngươi về Châu Quốc để lấy tài liệu sao, sao mới đó đã quay lại rồi.”

Lưu Ly: “Thuộc hạ vừa đặt chân về tới đã nghe được một chuyện, mà chuyện này có lẽ tiểu thư sẽ không muốn nghe đâu.”

“Ồ, vậy sao?” Cô ngả lưng ra ghế, nhướn mày hỏi. “Là chuyện gì thế?”

Ba hôm sau.

Liễu gia.

“Liễu Hạo đâu? Thằng nhãi chết tiệt đó đâu.”

“Nhị tiểu thư?” Lâm Nhất Dương gặp ngay Liễu Nguyệt ở cửa vào, ngầm đoán thiếu gia của y sắp ăn đủ rồi. Lâm Nhất Dương vội chạy tới, vẻ mặt vô tội hỏi: “Mới sáng sớm mà, người đi về trong đêm sao?”

“Xảy ra chuyện gì rồi sao tiểu thư?”

“Ngươi cút ra cho ta.” Liễu Nguyệt nói, nói rồi đi thẳng một mạch tới Lâm Uyên Các, đứng ngay trước cửa phòng của Liễu Hạo.

Cốc! Cốc!

Cốc! Cốc! Cốc!

Cốc! Cốc! Cốc! Cốc

Rầm!

“Mẹ nó sáng sớm ngày ra…”

Chát!

Tiếng tát giòn vang, Liễu Hạo mới ra khỏi giường còn đang ngỡ ngàng ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì. Y mở to đôi mắt phượng, má bị đánh một bên thoáng chốc đã đỏ ửng, lửa giận ngay lập tức bộc phát.

“Ngươi!”

Chát!

Lại một khoảng tĩnh lặng.

Lúc này Liễu Hạo mới như bừng tỉnh, nhìn rõ người trước mặt, cậu ngạc nhiên hơn cả ban nãy.

“Liễu Nguyệt?”

“Sao ngươi về được?”

Liễu Nguyệt không đáp, ngay lập tức túm lấy cổ áo của Liễu Hạo, nói: “Thằng ngu này, rõ ràng ta đã bảo ngươi đi nói sự thật cho Tiêu Dã biết, nói với hắn là ta còn sống. Vậy mà ngươi đi nói cái gì với Tiêu Dã để hắn đi giết chết Tiêu Cải Tử vậy hả.”

“Có gì mà phải giận dữ như thế.” Liễu Hạo nói, “Dù sao lão già đó sớm đã nằm trong tầm ngắm của cha, mượn tay tên đó giết ông ta chẳng phải chúng ta bớt đi được một việc sao.”

“Mẹ nó!” Cô giơ tay lên muốn tặng cho cậu vài cái bạt tai nữa. Liễu Hạo thì đã vào sẵn thế phòng thủ, cuối cùng khuôn mặt đẹp mã đó vẫn chỉ bị đánh hai cái duy nhất.

Liễu Hạo: “Giờ tính sao?”

“Còn hỏi, không phải do tên nhãi nhà ngươi sao.” Liễu Nguyệt nói, càng nghĩ cô càng tức, vì thế lại cho cậu một cú đá.

“Ai da…” Liễu Hạo kêu lên.

“Ta định tới tối sẽ tới gặp hắn giải thích mọi chuyện.” Cô nói, “Có phải ngươi đưa tập tài liệu mật đó cho Tiêu Dã rồi không?”

“Tài liệu nào, ta không biết.” Cậu lập tức phủ nhận.

“Tập tài liệu nói về quan hệ huyết thống giữa Tiêu Cải Tử và Đường Duệ Dung, cái mà cha đã mất gần mười năm mới điều tra ra được ý.”

“Không biết.”

“…”

“Ta về mách cha.”

Liễu Hạo: “…”

Phủ Cửu vương.

Mặc dù bị phạt đóng cửa cấm túc trong vòng một năm nhưng mớ hỗn độn mà Tiêu Dã cần phải giải quyết cũng đủ khiến hắn bận rộn vài tuần.

Sau khi làm theo lời Tiêu Dã và phái người tới phủ của Tiêu Cải Tử, bọn họ đã thực sự phát hiện ra một mật thất rộng lớn nằm sau tủ sách trong thư phòng của ông ta. Ngai vàng, hoàng bào đều đủ cả. Chuyện này về tới tai Tiêu Lý Hiên khiến ông nổi trận lôi đình, cho bắt toàn bộ người nhà của Tiêu Cải Tử, niêm phong tất cả tài sản của ông ta.

Trước khi cả nhà Tiêu Cải Tử bị đưa vào ngục, Tiêu Dã có đặc biệt tới gặp Ngọc Hoa. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt cùng biểu cảm lạnh lẽo, hắn cũng biết chắc nàng đã nghe được mọi chuyện.

“Ngươi có hận ta không?”

Ngọc Hoa nghe vậy cười lạnh, nói: “Cha ta cùng hoàng thái hậu lập kế hại chết Hoàng quý phi, bây giờ người trở lại đòi lại mạng của ông ấy. Một mạng đền một mạng, còn là do cha ta gieo gió gặp bão. Thử hỏi xem Ngọc Hoa lấy lý do nào để hận người đây Cửu vương.”

Tiêu Dã im lặng một hồi rồi mới hỏi: “Nếu ngươi muốn ta có thể xin phụ hoàng miễn tội chết cho ngươi.”

Ngọc Hoa nghe vậy rũ mắt, ước nguyện muốn được sống của nàng đã bị chính người này dập tắt, hắn còn mặt mũi hỏi được sao.

“Ta không cần.”

“Được thôi.”

“…”

“Tiêu Dã, trước khi bị đưa đi ta muốn hỏi người một câu cuối, hi vọng người sẽ trả lời thật lòng.” Ngọc Hoa nói, giọng nói của nàng nhẹ tựa như lông vũ chầm chậm rơi nhưng cũng đủ để khiến lòng người sinh ra một loại cảm giác buồn khó tả.

“Ngươi hỏi đi.” Tiêu Dã hờ hững nói.

“Liệu đã bao giờ người thật lòng nói yêu ta?” Ngọc Hoa hỏi.

Tất cả mọi cử chỉ, ánh mắt của hắn dịu dàng nhìn lấy nàng, Ngọc Hoa của lúc đó cứ ngỡ bản thân đã có được cả thế giới nhưng đến cuối cùng lại nhận ra thật ra nàng đến cùng chẳng có gì trong tay.

Nàng rốt cuộc vẫn chỉ là con rối để người ta lợi dụng.

Sự phẫn nộ, sự tủi nhục, hơn hết là sự đau đớn tới xé tâm can vào khoảnh khắc biết được sự thật. Nhưng khi đứng trước mặt người này nàng lại chẳng có dũng khí bộc lộ hết ra, chẳng thể chất vấn hắn tại sao lại đối xử nhẫn tâm với nàng như vậy. Mọi thứ đột nhiên yên bình tới lạ, cứ như người đau khổ không phải là nàng mà là ai đó bên ngoài thế giới rộng lớn kia vậy.

Nàng chỉ mỉm cười nhìn hắn, nụ cười thê lương như bị ngàn mũi dao đâm vào trái tim.

Tiêu Dã sau khi nghe câu hỏi đã không chút do dự đáp ngay.

“Không, chưa từng và sẽ không bao giờ.”

Dứt khoát và lạnh lùng.

Phải chẳng đây chính là cảm giác mà khi Liễu Nguyệt nhìn xuống hắn, không hề câu nệ lập tức từ chối thứ tình cảm rẻ mạt của hắn đối với cô.

Ngọc Hoa dường như không quá bất ngờ với đáp án mà bản thân nghe được, nàng mỉm cười nhìn hắn lần cuối sau đó quay lưng rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.