Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 210: Chương 210



Lưu Ly sải bước đi thẳng đến một căn phòng, đến nơi nàng liền dừng bước, nâng tay lên gõ cửa.
Nhưng có lẽ người trong phòng đang chợp mắt hoặc không để ý tới.

Lưu Ly như sớm đã quen với chuyện này, đẩy cửa bước vào, thấy được Liễu Nguyệt đang ngủ ngon giấc trên một đống giấy tờ.

Thường thì nàng sẽ để cô được ngủ thoải mái nhưng lần này là việc quan trọng, chính nàng còn không dám chậm trễ phải ngay lập tức về báo cho Liễu Nguyệt.
Cốc! Cốc!
Lưu Ly gõ vào thành cửa, gọi: “Tiểu thư.”
Dường như Liễu Nguyệt mới chợp mắt chưa được lâu, uể oải ngồi dậy, vươn vai, đôi mắt mang theo một tầng hơi nước nhìn nàng.
“Người nên để tâm tới bệnh tình của mình hơn đó thưa tiểu thư.” Lưu Ly biểu cảm ngàn năm như một nói.
Liễu Nguyệt lười biếng ngồi dậy, nói: “Rồi rồi, ta biết rồi mà.”
“Vậy có chuyện gì? Không phải ngươi về Châu Quốc để lấy tài liệu sao, sao mới đó đã quay lại rồi.”
Lưu Ly: “Thuộc hạ vừa đặt chân về tới đã nghe được một chuyện, mà chuyện này có lẽ tiểu thư sẽ không muốn nghe đâu.”
“Ồ, vậy sao?” Cô ngả lưng ra ghế, nhướn mày hỏi.

“Là chuyện gì thế?”

Ba hôm sau.
Liễu gia.

“Liễu Hạo đâu? Thằng nhãi chết tiệt đó đâu.”
“Nhị tiểu thư?” Lâm Nhất Dương gặp ngay Liễu Nguyệt ở cửa vào, ngầm đoán thiếu gia của y sắp ăn đủ rồi.

Lâm Nhất Dương vội chạy tới, vẻ mặt vô tội hỏi: “Mới sáng sớm mà, người đi về trong đêm sao?”
“Xảy ra chuyện gì rồi sao tiểu thư?”
“Ngươi cút ra cho ta.” Liễu Nguyệt nói, nói rồi đi thẳng một mạch tới Lâm Uyên Các, đứng ngay trước cửa phòng của Liễu Hạo.
Cốc! Cốc!
Cốc! Cốc! Cốc!
Cốc! Cốc! Cốc! Cốc
Rầm!
“Mẹ nó sáng sớm ngày ra…”
Chát!
Tiếng tát giòn vang, Liễu Hạo mới ra khỏi giường còn đang ngỡ ngàng ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì.

Y mở to đôi mắt phượng, má bị đánh một bên thoáng chốc đã đỏ ửng, lửa giận ngay lập tức bộc phát.
“Ngươi!”
Chát!
Lại một khoảng tĩnh lặng.
Lúc này Liễu Hạo mới như bừng tỉnh, nhìn rõ người trước mặt, cậu ngạc nhiên hơn cả ban nãy.
“Liễu Nguyệt?”
“Sao ngươi về được?”
Liễu Nguyệt không đáp, ngay lập tức túm lấy cổ áo của Liễu Hạo, nói: “Thằng ngu này, rõ ràng ta đã bảo ngươi đi nói sự thật cho Tiêu Dã biết, nói với hắn là ta còn sống.

Vậy mà ngươi đi nói cái gì với Tiêu Dã để hắn đi giết chết Tiêu Cải Tử vậy hả.”
“Có gì mà phải giận dữ như thế.” Liễu Hạo nói, “Dù sao lão già đó sớm đã nằm trong tầm ngắm của cha, mượn tay tên đó giết ông ta chẳng phải chúng ta bớt đi được một việc sao.”
“Mẹ nó!” Cô giơ tay lên muốn tặng cho cậu vài cái bạt tai nữa.

Liễu Hạo thì đã vào sẵn thế phòng thủ, cuối cùng khuôn mặt đẹp mã đó vẫn chỉ bị đánh hai cái duy nhất.
Liễu Hạo: “Giờ tính sao?”
“Còn hỏi, không phải do tên nhãi nhà ngươi sao.” Liễu Nguyệt nói, càng nghĩ cô càng tức, vì thế lại cho cậu một cú đá.
“Ai da…” Liễu Hạo kêu lên.
“Ta định tới tối sẽ tới gặp hắn giải thích mọi chuyện.” Cô nói, “Có phải ngươi đưa tập tài liệu mật đó cho Tiêu Dã rồi không?”
“Tài liệu nào, ta không biết.” Cậu lập tức phủ nhận.
“Tập tài liệu nói về quan hệ huyết thống giữa Tiêu Cải Tử và Đường Duệ Dung, cái mà cha đã mất gần mười năm mới điều tra ra được ý.”

“Không biết.”
“…”
“Ta về mách cha.”
Liễu Hạo: “…”

Phủ Cửu vương.
Mặc dù bị phạt đóng cửa cấm túc trong vòng một năm nhưng mớ hỗn độn mà Tiêu Dã cần phải giải quyết cũng đủ khiến hắn bận rộn vài tuần.
Sau khi làm theo lời Tiêu Dã và phái người tới phủ của Tiêu Cải Tử, bọn họ đã thực sự phát hiện ra một mật thất rộng lớn nằm sau tủ sách trong thư phòng của ông ta.

Ngai vàng, hoàng bào đều đủ cả.

Chuyện này về tới tai Tiêu Lý Hiên khiến ông nổi trận lôi đình, cho bắt toàn bộ người nhà của Tiêu Cải Tử, niêm phong tất cả tài sản của ông ta.
Trước khi cả nhà Tiêu Cải Tử bị đưa vào ngục, Tiêu Dã có đặc biệt tới gặp Ngọc Hoa.

Nhìn sắc mặt nhợt nhạt cùng biểu cảm lạnh lẽo, hắn cũng biết chắc nàng đã nghe được mọi chuyện.
“Ngươi có hận ta không?”
Ngọc Hoa nghe vậy cười lạnh, nói: “Cha ta cùng hoàng thái hậu lập kế hại chết Hoàng quý phi, bây giờ người trở lại đòi lại mạng của ông ấy.

Một mạng đền một mạng, còn là do cha ta gieo gió gặp bão.

Thử hỏi xem Ngọc Hoa lấy lý do nào để hận người đây Cửu vương.”
Tiêu Dã im lặng một hồi rồi mới hỏi: “Nếu ngươi muốn ta có thể xin phụ hoàng miễn tội chết cho ngươi.”
Ngọc Hoa nghe vậy rũ mắt, ước nguyện muốn được sống của nàng đã bị chính người này dập tắt, hắn còn mặt mũi hỏi được sao.
“Ta không cần.”

“Được thôi.”
“…”
“Tiêu Dã, trước khi bị đưa đi ta muốn hỏi người một câu cuối, hi vọng người sẽ trả lời thật lòng.” Ngọc Hoa nói, giọng nói của nàng nhẹ tựa như lông vũ chầm chậm rơi nhưng cũng đủ để khiến lòng người sinh ra một loại cảm giác buồn khó tả.
“Ngươi hỏi đi.” Tiêu Dã hờ hững nói.
“Liệu đã bao giờ người thật lòng nói yêu ta?” Ngọc Hoa hỏi.
Tất cả mọi cử chỉ, ánh mắt của hắn dịu dàng nhìn lấy nàng, Ngọc Hoa của lúc đó cứ ngỡ bản thân đã có được cả thế giới nhưng đến cuối cùng lại nhận ra thật ra nàng đến cùng chẳng có gì trong tay.
Nàng rốt cuộc vẫn chỉ là con rối để người ta lợi dụng.
Sự phẫn nộ, sự tủi nhục, hơn hết là sự đau đớn tới xé tâm can vào khoảnh khắc biết được sự thật.

Nhưng khi đứng trước mặt người này nàng lại chẳng có dũng khí bộc lộ hết ra, chẳng thể chất vấn hắn tại sao lại đối xử nhẫn tâm với nàng như vậy.

Mọi thứ đột nhiên yên bình tới lạ, cứ như người đau khổ không phải là nàng mà là ai đó bên ngoài thế giới rộng lớn kia vậy.
Nàng chỉ mỉm cười nhìn hắn, nụ cười thê lương như bị ngàn mũi dao đâm vào trái tim.
Tiêu Dã sau khi nghe câu hỏi đã không chút do dự đáp ngay.
“Không, chưa từng và sẽ không bao giờ.”
Dứt khoát và lạnh lùng.
Phải chẳng đây chính là cảm giác mà khi Liễu Nguyệt nhìn xuống hắn, không hề câu nệ lập tức từ chối thứ tình cảm rẻ mạt của hắn đối với cô.
Ngọc Hoa dường như không quá bất ngờ với đáp án mà bản thân nghe được, nàng mỉm cười nhìn hắn lần cuối sau đó quay lưng rời đi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 210



Tiêu Dã trở về phủ, đằng sau hắn là cả một tốp người đi theo phía sau.

Liễu Nguyệt nấp đằng sau mái nhà xa xa nhìn thấy bóng lưng cao lớn của nam nhân nọ thì cảm thấy an tâm phần nào.

May mà hắn vẫn bình thường, không nổi điên như cô nghĩ.

Cơ mà gây ra từng ấy chuyện đã đủ để thấy hắn điên cỡ nào rồi.

Trong lúc đang ngẩn ngơ nghĩ gì đó, Tiêu Dã bất ngờ quay đầu lại, có lẽ hắn cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình. Vẻ mặt lạnh lùng bắn thẳng về phía Liễu Nguyệt, may mà cô phản xạ nhanh, nấp kịp trước khi bị Tiêu Dã nhìn thấy.

Doạ chết ta.

Cô ngay lập tức rui lui, quả thực không dám ở lại đây lâu hơn nữa.

Cửa hàng Diệp gia kinh doanh vải nổi tiếng bậc nhất thành đô.

Diệp Chi Lăng sau khi kết thúc việc học ở Hồng Cử đã bắt đầu phụ giúp vào việc làm ăn của gia đình. Với tài ăn nói cùng tay nghề khéo léo. Cậu nhanh chóng khiến cho công việc làm ăn của Diệp gia vốn đã phát đạt nay càng ngày càng phát đạt hơn. Bản thân cậu cũng được gọi người ta tôn trọng gọi một tiếng ông chủ nhỏ, chỉ là càng bận rộn đồng nghĩa với việc càng khó có thời gian rảnh rỗi. Ngay cả Liễu Nguyệt cũng vậy, đã kha khá thời gian rồi hai người chưa gặp nhau.

“Chào mừng tiểu thư ghé thăm tiệm vải của chúng tôi, không biết…” Gia nhân trong tiệm niềm nở chào đón.

Liễu Nguyệt bây giờ đang che khăn, tránh trường hợp có người quen nhận ra thì sẽ vô cùng rắc rối. Cô chưa để người đó nói hết đã cắt ngang: “Diệp Chi Lăng có ở đây không?”

Người làm tuy không hiểu tại sao Liễu Nguyệt lại hỏi tới y nhưng vẫn đáp: “Thiếu gia hiện đang trong phòng sổ sách, tiểu thư quý danh là gì để tiểu nhân đi vào báo cho thiếu gia.”

Liễu Nguyệt nghĩ một hồi, nói là Liễu Nguyệt thì đương nhiên không thể, nói là người khác nhỡ Diệp Chi Lăng không chịu ra gặp thì biết làm sao. Nghĩ đủ mọi loại tên trên đời cuối cùng lại nảy ra một cái.

“Ngươi đi vào bảo với Diệp Chi Lăng là vị hôn thê của y đang đứng ở ngoài, mau ra gặp mặt nếu không đừng trách.”

Gia nhân cùng toàn bộ khách bên trong sảnh đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Liễu Nguyệt, người nhận lệnh đi bảo cho Diệp Chi Lăng ngỡ ngàng mất giây mới sực tỉnh rồi vội vã chạy vào trong.

Đủ uy lực để khiến tên đó ra rồi nhỉ?

Liễu Nguyệt đối chọi ánh mắt với những kẻ tò mò xung quanh, nghĩ.

Còn bất ngờ hơn cả bọn họ, Diệp Chi Lăng chưa tới một phút đã chạy ra. Y vội chạy tới trước mặt Liễu Nguyệt, không nói một lời kéo tay cô vào trong trước ánh mắt của chục người đang dõi theo.

“Đùa gì chứ doạ ta suýt té ghế.” Diệp Chi Lăng ở đằng trước nói, “Ta còn đang tưởng cha mẹ ta mai mối ngầm ta với tiểu thư nhà nào.”

“Đến khi thấy hai cái mắt to tròn trông cứ quen quen mới hiểu ra.”

“Liễu Nguyệt, ngươi đùa cũng ác đấy.”

Y cười bất lực nói.

Liễu Nguyệt bị Diệp Chi Lăng kéo đi, đáp: “Giờ Diệp thiếu gia đây lại sợ bị mang tiếng oan sao?”

“Sao bằng Liễu nhị tiểu thư đây được.” Y nói, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta cứ tưởng ngươi chết thật rồi cơ.”

Hai người sau đó vào phòng trà bên trên cửa hàng của Diệp gia, Diệp Chi Lăng đóng cửa phòng, tới ngồi cùng bàn với Liễu Nguyệt, tiện tay rót cho cô một tách trà.

“Ai giết được Liễu Nguyệt này chứ.” Liễu Nguyệt kiêu ngạo nói, “Gần đây ngươi sống thế nào?”

Diệp Chi Lăng đáp: “Bận còn không có thời gian đặt mông xuống ghế để nghỉ nữa, trông coi cửa hàng cùng sổ sách, giao lưu làm quen mấy người cùng làm ăn nọ kia, còn bị người ta mai mối cho mấy người ở tận đâu đâu. Ngày nào cũng nghe suốt làm ta nẫu cả ruột.”

“Đấy là ông đây còn quản lí có mỗi một cửa hàng, thật sự không hiểu sao cha ta phân phối khắp cả nước mà trông có vẻ vẫn nhàn hạ lắm.”

“Xì, cái ngươi trông coi là cửa hàng chính, đầu não luôn rồi còn gì.” Cô nói.

Diệp Chi Lăng tỏ vẻ chán nản tâm sự: “Vì không được ngủ đủ giấc nên nhan sắc của ta xuống cấp trầm trọng, ngươi nhìn nè.”

“Nhìn cái gì?” Liễu Nguyệt nhăn mặt hỏi.

“Quầng thâm mắt đó, từ bé tới giờ ta từng bị đâu, kể cả trong thời gian ôn thi thâu đêm.”

Liễu Nguyệt: “…”

“Ngươi có muốn đọ thử xem mắt ai thâm hơn không?”

Diệp Chi Lăng im lặng quan sát, lát sau liền nói: “Đọ con khỉ, mặt ngươi nhìn còn búng ra sữa hơn cả lần trước mà đòi đọ với đứa đang dần bị hút cạn sức sống như ta.”

“Rốt cuộc mấy tháng nay ngươi chỉ ăn với ngủ ở nhà à?” Y hỏi.

“Này mới đúng trọng tâm, gặp nhau hỏi gì không hỏi lại đi đọ mắt.” Liễu Nguyệt nói, “Không phải ở Liễu gia, mấy tháng qua ta ở bên Thương quốc giúp cha ta một số chuyện, mà mấy cái đó ngươi không hiểu được đâu.”

“Làm gì?” Diêp Chi Lăng hỏi.

Dù sao Liễu gia luôn là một thứ gì đó đem tới cảm giác tò mò vô hạn cho những kẻ bên ngoài, ngay chính y cũng không ngoại lệ. Cho dù có đọc được nguyên tác trước đó, biết được kết cục của toàn bộ nhân vật nhưng hiện giờ thời thế đã khác, nói không tò mò thì chính là nói dối.

“Tạo phản.”

Diệp Chi Lăng mắt trừng lớn nhìn cô: “…”

“Nói đó chỉ là đùa đi.”

“Không đùa.” Liễu Nguyệt đáp, “Nhưng ngươi biết Liễu Diễm Tư không phải kiểu người ôm mộng đế vương mà, một Liễu gia thôi đã đủ khiến y mệt tới già rồi.”

“Đừng có nhìn ta như thế, yên tâm, ta đảm bảo ngươi sống thọ đến trăm tuổi cũng không có cuộc chiến nào xảy ra trên Châu Quốc.”

“Chả nhẽ Liễu gia ngươi lại sang bên kia tạo phản?” Diệp Chi Lăng có chút không tin hỏi.

“Thông minh đấy.” Liễu Nguyệt nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Cơ mà chuyện dài lắm, ta lại lười kể, bao giờ có dịp thì kể cho.”

“Bây giờ ngươi nói cho ta tình hình dạo gần đây đi.”

Diệp Chi Lăng: “Muốn nghe gì nào?”

“Ừm, để ta nghĩ xem…” Cô nói. “Về Tiêu Dã đi.”

“Ngươi nghe về chuyện hắn nửa đêm xông vào hoàng cung giết chết tể tướng chưa?”

“Nghe rồi, chính vì chuyện đó nên ta mới phải quay trở về đấy.” Liễu Nguyệt nói. “Tiêu Cải Tử chết rồi thì Đường Duệ Dung thế nào.”

“Nghe bảo phát điên, giờ đang bị nhốt trong điện. Chắc tự sinh tự diệt thôi.” Diệp Chi Lăng đáp.

Cô nghe vậy khẽ nhếch miệng cười, nói: “Loại như bà ta thành ra thế cũng đáng, cơ mà bị điên có lẽ là hình phạt nhẹ nhất rồi.”

“Còn Tiêu Dã thì sao? Ta không nghĩ hoàng thượng lại có thể bỏ qua dễ dàng cho hắn vậy đâu, cho dù có cưng hắn tới mức nào đi nữa.”

“Bị phạt cấm túc một năm, ta thấy bảo vậy.” Diệp Chi Lăng nhún vai nói, “Cơ mà làm vậy nói trắng ra là phạt cho có, năm sau hắn lại tung tăng ra đường như bình thường mà.”

“Thấy bảo bên họ hàng phe cánh của hoàng thái hậu cũng có kiến nghị đòi phạt Tiêu Dã nặng hơn, nhốt vào ngục hay chém đầu gì đó. Ngươi biết đến cuối hoàng thượng quyết sao không?”

“Nói xem.”

“Cắt luôn bổng lộc của bọn chúng, lí do là lắm mồm.”

“Phụt! Ha ha…” Liễu Nguyệt bật cười, “Hoàng thượng này cưng con cũng quá mức rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.