Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 47: Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến



Từ sau vụ việc hôm đó, Giao Giao một lần nữa bị giam lỏng trong phòng, tất cả cửa đều bị đóng kín chỉ có duy nhất Gia Nguyên là được ra vào đem cơm và thuốc còn lại chẳng ai được phép đến gần cả.

Giao Giao cảm thấy chán ghét cuộc sống vô cùng, cả ngày cô nằm trên giường với chiếc chân bó bột và nghĩ rất nhiều rồi bật khóc không biết phải làm sao mới có thể sống vui vẻ hơn.

Thật may là bị nhốt trong phòng ngoài được gặp mặt Gia Nguyên ra cô còn gặp được chú Kính.

Từ lúc cô bị thương chú Kính đặc biệt quan tâm cô rất nhiều, Gia Nguyên vừa đi là chú lại vào, cô và chú cùng trò chuyện rất thoải mái nhưng vẫn rất khuôn phép.

Cô không biết lý do tại sao chú Kính luôn quan tâm mình nhưng cô từng thích chú ấy, bản thân cô khi tiệp xúc với người đàn ông đó cảm thấy rất tôn trọng.Trong thời gian đó Gia Nguyên cũng không dễ sống, cậu vừa bị thương lại vừa gây ra biến động lớn cho tập đoàn, chuyện cậu bị đánh bất tỉnh trong vũng máu ở trong phòng khách sạn đã bị “chó săn” của tập đoàn đối thủ bắt gặp, chúng chụp ảnh từ lúc Gia Nguyên cố kéo Giao Giao từ trong xe ra và quay được cả video ghi lại cảnh cậu được đem ra ngoài khách sạn trong tình trạng thương tích tung lên mạng khiến dân tình đổ xô vào suy diễn đủ điều nói xấu tập đoàn nhà họ Tăng, cổ phiếu của tập đoàn vì thế màu tụt dốc.

Trước tình hình đó, Gia Nguyên đứng ngồi không yên, cậu rất muốn nói rõ mọi chuyện rằng Giao Giao là vợ của mình, nhưng thử nghĩ chuyện này chú Kính có để cậu nói ra không? Chỉ cần cậu nói ra, tập đoàn đồng minh của AI do ông Tấn điều hành sẽ chỉa mũi dao ngược lại gây chiến, đừng quên rằng người đàn ông tên Tấn đó chính là cha ruột của vị hôn thê mà bà Khánh đã sắp xếp cho Gia Nguyên từ khi mới lọt lòng, giữa hai tập đoàn giữ được hòa khí đến tận bây giờ đều là nhờ hôn ước đó.

Ông Tấn mà biết nhà họ Tăng sau lưng tìm phụ nữ cho Gia Nguyên thì cả dòng họ Tăng và cả tập đoàn AI lại phải chịu thêm một đòn điêu đứng, chú Kính là người điều hành tập đoàn thì làm sao để cho chuyện đó xảy ra được! Một mặt muốn giấu Gia Nguyên chuyện hôn thê, một mặt lại muốn cậu đừng nó ra chuyện đã kết hôn với Giao Giao để chặn miệng dư luận, chú Kính buột lòng phải bịa chuyện ra nói với báo giới.

Trong nhiều ngày sau đó, chú Kính cố tìm mọi cách thuyết phục khéo léo để Gia Nguyên nghe lời nói theo sắp đặt của mình, cậu không biết lý do tại sao phải nói dối thì chú Kính lại giải thích:“Con và con bé Giao chưa làm đám cưới chính thức, kết hôn vẫn chưa xin phép ông cố và ra mắt dòng họ là không được, nếu con mà nói ra thì người lớn sẽ trách bác và ông nội không biết điều đấy! Lần này con buộc lòng phải nghe theo bác, đợi sau này cả hai đứa đều lành thương tích rồi bác sẽ dẫn con và Giao ra mắt dòng họ, có được không?”Trước lời giải thích thấu tình đạt lý như vậy Gia Nguyên không thể không bằng lòng, cậu bắt đầu làm theo kế hoạch của bác mình.

Thành công lừa được cháu trai, chú Kính coi như đã nhẹ gánh phần nào, chiến dịch trấn áp dư luận của chú bắt đầu.

Những ngày tiếp theo, chú âm thầm mua chuộc báo chí gỡ hết bài đăng, cho đội ngũ nhân viên công nghệ cao của mình tạo ra những trend mới, tung ra những quả mù đẩy hướng dư luân đi và chú đã thành công.

Thế nhưng một người đã quá quen với những cách mưu hại của tập đoàn đối thủ chú thừa biết họ sẽ không bỏ qua, chú bình thản ra thông báo sẽ tổ chức họp báo vào cuối tháng để giải thích mọi chuyện với công chúng, thời gian đó vừa đủ để dư luận dịu đi phần chú ý tới vấn đề này vừa đủ thời gian cho vết thương của Gia Nguyên và Giao Giao có lành lặn đề xuất hiện trước công chúng.

Kể từ ngày xảy ra chuyện Gia Nguyên đã chẳng rời nhà bước nào, lòng cậu rối bời vì vụ việc mình đã gây ra với tập đoàn vừa phải đau đầu nghĩ cách đưa mối quan hệ của mình và Giao Giao về lại như cũ.

Đã hơn một tuần hai người không nói với nhau câu nào khiến cậu rất ức chế.Đêm hôm đó bác sĩ đến kiểm tra tình trạng chân cho Giao Giao sẵn tiện cắt chỉ vết khâu trên đầu Gia Nguyên.

Lần này đến vị bác sĩ này ngoài đem theo phụ tá còn đem theo một con thỏ bỏng rất lớn, ông ta nâng niu để con thỏ bông lên sofa rồi mới tiến hành xem vết thương cho hai người.

Bác sĩ đến coi chân của Giao Giao trước nhưng cô chẳng quan tâm mà chỉ nhìn chầm chầm vào con thỏ bông trắng tinh đó rồi hỏi bác sĩ với giọng rất hứng thú:“Bác sĩ, chú mua con thỏ đó ở đâu vậy? Bao nhiêu một con thế?”Bác sĩ cười trả lời:“Vợ tôi mua tặng tôi đấy.

Tôi cũng chả biết bao nhiêu tiền, chắc tầm 500 đến 1 triệu chứ gì.”“Chú sướng vậy, được vợ tặng là quá tốt rồi.

Tôi muốn có một con cũng không có được, chán chết!”Gia Nguyên ngồi cách đó không xa nên đã nghe hết lời cô nói, thấy cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện với người khác cậu rất vui, cậu nhìn cô mà môi không ngớt cười tiếp lời cô nói:“Nếu chị thích em sẽ mua cho chị con to hơn thế nữa.”Vừa nghe tiếng cậu, cô liền tỏ ra không quan tâm ngoảnh mặt đi.

Đoán ra cô vẫn chưa muốn nói chuyện với mình, cậu không cười nổi nữa mà trở lại buồn bã.

Bác sĩ thấy họ như vậy chỉ biết lắc đầu thở dài giùm họ.

Sau khi đã xem xong chân cho cô và thấy bình thường bác sĩ chuyển sang tháo băng gạt cắt chỉ vết khâu cho Gia Nguyên.

Lần này cậu đã dạng hơn nhiều không còn sợ hãi ngắm mắt nữa, tỏ ra bình thản.

Lát sau cát chỉ xong, bác sĩ nhìn cái đầu bị cạo mất một mớ tóc lớn của cậu liền cười nói đùa:“Đầu lỡ bị như vậy thì cắt đầu đinh luôn đi.

Biết đâu đổi tóc đổi vận, tình yêu sẽ đến.”Gia Nguyên có vẻ để tâm đến câu “ đổi tóc đổi vận, tình yêu sẽ đến” đó nhưng cậu chỉ cười lại một cách khách khí.

Tưởng là cậu nghe rồi cho qua, không ngờ sau khi bác sĩ ra về cậu liền đi vào nhà vệ sinh lấy mái cắt tóc tự tạo đầu đinh thật.

Giao Giao nằm ở ngoài nghe thấy tiếng máy kêu è è trong lòng đã sinh nghi rồi nhưng cô không nghĩ tới là cậu làm chuyện đó.Chừng nửa tiếng sau, tiếng máy dừng rồi lại đến tiếng nước vòi sen xả mạnh, tắm kĩ càng sạch sẽ xong, Gia Nguyên quấn khăn ngang hông chạm rãi bước khỏi nhà tắm.

Đúng vào lúc cậu bước ra thì cô đang uống nước, vừa thấy cậu xuất hiện cô kích động đến mức phun trào hết nước trong miệng ra rồi lấy tay che miệng đá há hốc không dám tin vào mắt mình.

Gia Nguyên thật sự đã để đầu đinh, nhìn cậu bây giờ nét châu á như mất hết chỉ còn lại nét người châu âu, khuôn mặt cậu không còn bị che bởi lớp tóc mái ngang chân mày nữa, bộ dạng thư sinh của cậu mất hoàn toàn, bây giờ chỉ còn lại một người đàn ông trưởng thành, gai góc với thân hình cơ bắp đồ sộ chỉ tính mỗi bắp tay đã bằng bắp đùi của Giao Giao.

Chỉ đổi một kiểu tóc mà con người lại có thể lột xác nhanh như thế khiến Giao Giao càng nhìn càng chẳng nói nên lời.

Gia Nguyên không hề nhận ra mùi hoocmon nam của cậu đang lan tỏa đến từng ngóc ngách trong phòng cậu chỉ nhận thấy Giao Giao ở trước mặt mình đang rất sốc, tưởng rằng cô không khỏe cậu lo lắng đi đến cạnh cô hỏi:“Chị bị gì vậy? Không sao chứ? Chị ổn không?”Vào lúc này bị cậu gọi hỏi cô mới tỉnh táo được trước lượng hoocmon nam cực mạnh đó, mặt cô đỏ tránh ánh mắt cậu chui vào trong chăn.

Thấy cô hơi lạ cậu không thể bỏ qua được, thế là cậu ngồi xuống giường lựa lời nói với cô:“Chuyện cũ chị bỏ qua đi, chị đánh em em cũng bỏ qua rồi, bây giờ chúng ta làm lại từ đâu.

Chị có gì khó chịu cứ nói, em nhất định sẽ giúp cho chị bằng mọi cách.

Em thật sự rất cần chị cho nên chị đừng lạnh nhạt với em nữa, tim em đau lắm.”Giao Giao nghe nhưng vẫn không đáp lời làm cậu buồn bã thở dài, nói tiếp:“Chị mà còn thế này nữa chắc em không sống nổi.

Chị làm ơn tức giận em hay thậm chí là mắng em, sai vặt làm khó em cũng được, em sẽ từ chối làm việc cho chị như trước đâu cho dù việc đó có vặt vảnh thế nào đi nữa em cũng sẽ làm….Em muốn được làm người chồng, người cha mà khó đến thế sao? Chỉ có chị mới giúp em thực hiện được ước mơ này thôi, từ nhỏ đến lớn em yêu cầu làm gì chị cũng sẽ làm mà, bây giờ chị cũng thế đi.

Ở bên em chị sẽ hạnh phúc hơn ở cạnh bất kỳ ai, em có đủ khả năng cho chị một cuộc sống mà hàng ngàn phụ nữ trên đời mơ ước mà không được.

Có thể do chị chê em là thằng què, em biết chị rất khó chịu khi đi cạnh em, em cũng không hề muốn mình như thế, ngày trước em vẫn còn chạy nhảy như bao đứa trẻ khác thôi.

Chị thử nghĩ xem, bỏ qua tật này của em thì em vẫn còn hàng tá điểm tốt cơ mà, em đã cố gắng rất nhiều để hoàn thiện mình xứng đáng với chị, em có chiều cao, có ngoại hình, có trí tuệ, có vật chất và có cả yêu chị.

Nghĩ tới nghĩ lui những điểm mạnh của em đã lấn át hết điểm yếu rồi, chị làm ơn một lần xem xét lại đi, nếu chị bỏ rơi em, năm mười năm nữa liệu chị còn tìm được ai tốt hơn em?”Cậu đã nói nhiều như thế Giao Giao không nếu nghe cũng phải nghe hết, trong lúc cậu nói cô cũng có suy nghĩ, sau khi cậu dứt lời thì cô cũng đã có đáp án, từ trong chăn cô cất tiếng tiếp lời cậu:“Cậu đúng là không thiếu gì hết, nửa đời còn lại tôi chắc chắn sẽ không tìm được ai hơn cậu, nhưng tôi sẽ tìm được gia đình người yêu tốt hơn gia đình cậu.

Thà tôi tìm một người đàn ông bình thường, gia đình bình thường để yêu còn hơn yêu một người đàn ông có gia đình phức tạp như cậu.

Ít ra yêu người bình thường tôi sẽ có được sự bình đẳng, có thể nắm tay nhau đi trên đường cùng nhau đi du lịch rồi có một đám cưới mà cả hai đều mơ ước, cùng nhau xây đắp gia đình, tạo dựng sự nghiệp, nuôi dạy con cái.

Đổi lại là cậu, tôi chỉ có thể dưới cơ cậu, suốt ngày quần quật trong bếp, tối đến làm trách nhiệm của người vợ, không được cùng cậu ra đường cũng chẳng ai biết tôi là vợ cậu, ở nhà lại bị hạ nhục như người ăn kẻ ở, tiền bạc cậu cho tôi chúng đều không phải của tôi mà chỉ là hư vinh mà thôi.

Cưới chồng giàu sang mà khốn khổ còn không bằng tôi lấy một thằng nghèo mà vui vẻ hạnh phúc.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 47: Có Nên Không?



Giao Giao liền liếc mắt nhìn sang bà Khánh, ánh mắt lộ rõ sự bất mình không thèm đoái hoài tới nữa mà quay chỗ khác.

Lúc này Gia Nguyên nóng ruột không chịu được mà lớn tiếng với bà Khánh:

“Sao bà cứ thích nói lời cay độc với chị ấy như vậy? Bà cũng là phụ nữ mà, người ta bắt bà ăn nằm sinh con cho người ta mà không cho bà một danh phận để ngẩng mặt với đời thì bà sẽ nghĩ thế nào? Con không biết đâu, bà làm gì thì làm, nội trong năm nay phải cưới chị ấy cho con. Bà mà không cưới con chết cho bà xem!”

Vốn dĩ cả nhà không ai muốn cậu lấy Giao Giao nên dường như không ai xem lời dọa của cậu ra gì cả, họ âm thầm nhìn nhau như đã hiểu ý. Ông Gia Thành muốn chuồn trước nên vội dừng ăn rồi đi làm, Chú Kính cũng đi theo còn bà Khánh ngồi đó không nói gì nhưng ý thì đã vững như tường thành. Thấy chẳng ai coi lời nói của mình ra gì, Gia Nguyên vô cùng tức giận, cậu đứng dậy đập tay mạnh xuống bàn lớn tiếng nói khẳng định như đinh đóng cột:

“Nếu không cho con cưới Giao Giao thì cũng đừng mong nhà họ Tăng này có cháu đích. Con của con chỉ có thể do chị ấy sinh ra mà thôi!”

Bà Khánh nghe vậy liền chột dạ lo sợ cháu đích tôn độc nhất của mình giận bà ta vội nghĩ cách làm dịu cậu xuống. Nghĩ một hồi, bà ta đi lại vuốt vai Gia Nguyên, nhỏ nhẹ nói:

“Con đừng có nói thiếu suy nghĩ như vậy, bà nội trước giờ có bao giờ không chiều con đâu. Bà nói như vậy thôi chứ người thật sự không muốn con lấy Giao Giao là ông cố chứ không phải chỉ riêng bà và ông con. Đàn ông nhà họ Tăng ít nhất phải có chút công danh giỏi giang thì mới được dòng họ người ta coi trọng, con bây giờ còn nhỏ, chờ vài năm nữa con làm trong công ty học hỏi bác hai của mình được nhiều cách quản lý rồi từ từ tìm cơ hội thể hiện bản thân mình ra. Tới lúc đó con chứng minh mình tài giỏi với mọi người, ông nội, bác hai và bà đều nở mặt nở mày, còn con thì muốn lấy ai làm vợ cũng được, bà sẽ không cấm cản.”

Vừa nói bà ta vừa nhìn sang Giao Giao ra hiệu cho cô nói đỡ mình. Giao Giao cả thấy chán ghét nhưng cũng đành nói đỡ giúp bà ta, cô vừa nói vừa cọc cằn nhìn Gia Nguyên:

“Cả nhà đã không ai cho rồi, bà nội cũng nói như vậy rồi, cậu cũng đứng đắn hơn một chút đi, đừng có trông chờ vào sự nuông chiều của họ nữa. Chuyện này là chuyện lớn, chẳng phải như đòi bánh đòi kẹo, ai bảo cậu không có gì tài giỏi chứ! Không cưới thì không cưới, chị không lo thì cậu lo cái gì, không cưới thì không ai biết cậu đã có vợ, cậu tha hồ ra ngoài tìm ong bướm đem về sinh cháu cho nhà họ Tăng. Con người chị thấp hèn, không gánh nổi chuyện sinh con cho nhà quyền quý như nhà cậu đâu!”

Nói dứt lời, Giao Giao đi một mạch lên lầu không thèm nhìn cậu lấy một cái. Trước lời trách móc của cô thì Gia Nguyên cũng dần tỉnh ngộ, cậu nhận ra trong chuyện này cậu đã quá trẻ con nên mới không đủ làm cho người khác tin tưởng đồng ý cho họ cưới nhau. Từ ngày hôm đó, cậu như trở thành một con người khác, trong học hành cũng chăm chỉ hơn không còn bỏ sách vở để chơi đùa với Giao Giao nữa, cậu còn tự nói với lòng mình sẽ quyết tâm chứng minh cho mọi người thấy bản lĩnh của mình và tới lúc đó sẽ trịnh trọng cầu hôn Giao Giao như một người đàn ông thực thụ để đem lại hạnh phúc cho cô. Giao Giao không ngờ lời nói tùy ý của mình đã tác động lớn đến cậu như vậy, nhìn cậu đã lâu mới chịu thức khuya học bài, bài tập đều làm đầy đủ khiến cô cứ ngỡ như mình đang nằm mơ. Thấy cậu trưởng thành hơn trước với tư cách là một người chăm sóc cậu từ bé đến lớn cô cũng rất muốn nhìn xem cậu có kiên trì giữ vững quyết tâm không. Nhưng bây giờ đã có ý nghĩ khác che đi mong muốn đó trong cô, một lần nữa cô lên kế hoạch cùng bạn trai bỏ trốn sau khi biết bạn trai mình vẫn còn sống. Bao nhiêu ý nghĩ hụt hẫng, cam chịu trước kia đều vì cái chết của bạn trai mà sinh ra, bây giờ bạn trai cô vẫn còn sống, cô cảm thấy mình chẳng có lý do gì để tiếp tục ở lại nhà này để chịu sĩ nhục và sống cảnh chung chồng cả.

Chờ mòn chờ mỏi bốn ngày liền, cuối cùng cô cũng chờ được tới đêm hẹn của mình và bạn trai. Việc duy nhất của cô bây giờ là làm cách nào để rời khỏi nhà mà không để bất kỳ ai hay biết. Mấy ngày nay Gia Nguyên đặc biệt chăm chỉ học hành nên không còn ngủ sớm như trước nữa khiến cô cũng rất lo sợ bị phát hiện. Đi lòng vòng nghĩ cách suốt mấy giờ cô mới nghĩ ra cách để rời khỏi nhà mà không ai biết. Thừa dịp Gia Nguyên mãi chăm chú học tập, Giao Giao giả vờ kêu đau bụng rồi đi vào nhà vệ sinh nhưng sẽ không vào mà chỉ đóng cửa lại cho phát ra tiếng động để Gia Nguyên nghĩ cô đang ở trong. Thoát được khỏi phòng, Giao Giao nhẹ nhàng đi xuống nhà tránh tầm mắt những người giúp việc rồi lẻn ra cửa sau giả trang thành người đi đem túi rác để qua mắt người canh cổng thuận lợi rời khỏi nhà một cách an toàn. Vừa trốn đi an toàn, Giao Giao lập tức bắt taxi đến điểm hẹn quen thuộc của hai người, đó là khu vui chơi cho trẻ em ở công viên.

Thời gian hẹn là mười giờ nên khi cô đến ở đó đã không còn ai nữa, cảnh vật vô cùng im lắng và lạnh lẽo. Khi cô vừa đến nơi thì đã thấy một người với hình dáng quen thuộc đứng trong bụi rậm nhìn ra, tuy người đó bịt khẩu trang như cô vừa nhìn ánh mắt đã nhận ra ngay. Cô không suy nghĩ nhiều lập tức chạy xà vào lòng người đó:

“Cuối cùng em cũng được gặp anh rồi, em cứ tưởng cả đời này không được gặp anh nữa chứ.”

Người bạn trai rơi nước mắt xuống mái tóc cô, anh ta kéo cô ra để nhìn rõ mặt, ánh mắt hai người say đắm nhìn nhau. Giống như có gì đó không thể giải bày, anh ta chạm tay lên mặt cô, giọng nói khản đặc lại:

“Anh cũng tưởng cả đời này không thể gặp em lần nào nữa. Anh đã phải vượt qua tất cả để được nhìn thấy em. Trước đây anh đã sai rồi, đáng lẽ anh không nên có ý định ôm tiền bỏ trốn, qua bao nhiêu chuyện anh đã hiểu anh không thể sống thiếu em được. Anh nhớ em nhiều lắm!

Nói dứt lời, anh ta không kìm lòng được mà kéo khẩu trang xuống hôn xiết lấy môi cô, cả hai đều không kìm chế được mà nhanh chóng lau vào nhau. Lúc này ánh sáng đèn đường quá yếu khiến cho cô không thể thấy rõ mặt anh, nhưng trong lúc họ âu yếm nhau cô bỗng phát hiện ra trên mặt bạn trai dường như có một vết sẹo lớn. Giật mình, cô đẩy anh ta ra nhanh tay mở đèn led điện thoại chiếu vào mặt anh ta. Chính vào khoảnh khắc đó cô mới tá hỏa nhận ra da mặt của bạn trai mình có một vết sẹo lớn nhìn vô cùng đáng sợ. Nhìn thấy như thế, cô nhất thời không chấp nhận được mà kinh hãi xô mạnh anh ta rồi chạy khỏi bụi rậm, người bạn trai liền vội chạy theo cô kéo lại nhưng cô bây giờ đã quá sợ hãi không còn quan tâm đến lời nói của ai nữa cả. Bạn trai cô nhìn cô sợ hãi mình như thế thì vô cùng đau lòng, không ngừng gào thét gọi tên cô:

” Giao Giao, em mau dừng lại! Nghe anh giải thích! Giao Giao!.. “

Giao Giao cứ nghĩ anh ta không phải bạn trai mình nên cứ tiếp tục chạy, chạy ra tới đường lộ lớn cô vấp chân té ngã xuống đất. Người bạn trai chạy phía sau tận dụng cơ hội chạy tới ôm chặt cô lại không cho cô có cơ hội chạy trốn nữa. Giao Giao ra sức phản kháng, bạn trai cô quá đau lòng mà không thể ngưng khóc, anh ta vừa ôm cô vừa đau đớn gào lên:

” Là anh đây mà! Tại sao em không chấp nhận anh! Anh bị người ta hại ra nông nổi này rồi, anh chỉ còn mình em trên đời mà thôi, Giao Giao à! “

Nhìn thấy biểu cảm đau khổ của anh ta, Giao Giao cũng dần dần tỉnh táo lại, cô ngừng phản kháng, lấy hết can đảm mở mắt ra. Bây giờ cô không dám nhìn vào mặt nữa mà chỉ nhìn vào ánh mắt vì ánh mắt yêu thương của người yêu nhìn mình là không bao giờ thay đổi được, nhìn một hồi lâu cô biết đó chính là bạn trai của mình nhưng cô không thể tin bộ dạng bây giờ của anh. Bất giác, cô bật khóc ôm lấy anh ta:

” Hiển, đúng là anh rồi! Tại sao anh lại thành ra như vầy hả? “

Người bạn trai khóc cũng đã cạn nước mắt rồi, anh ta ôm chặt lấy Giao Giao hơn:

” Sau lần thứ hai chúng ta chạy trốn không thành, Gia Nguyên đã cho người đánh anh đến ngất đi. Hắn nhốt anh vào một nhà kho, anh tỉnh dậy rồi lại bị đánh đến ngất đi, đến lúc anh có thể hoàn toàn tỉnh táo thì đã là ba ngày sau rồi. Ở trong nhà kho tối tăm đó rất lâu, sau đó anh đã gặp Gia Nguyên, hắn nói rằng em vẫn còn thương tiếc nhìn hình của anh mà khóc khiến hắn không thể chấp nhận được sự tồn tại của anh. Sau đó hắn đã cho người ra tay rạch mặt của anh để em có gặp lại anh cũng không nhận ra anh nữa.”

Giao Giao như không tin vào tai mình nữa, cô bàng hoàng nhìn vào những vết sẹo trên mặt anh ta, cô không dám tin Gia Nguyên lại độc ác tới như vậy Cô không nhớ ra lúc nào trêm mặt của Gia Nguyên hiện ra sự thâm độc, chẳng lẽ rạch mặt bạn trai cô mà cậu vẫn có thể trở về vui vẻ với cô như không có gì ư? Bây giờ cô đang hoang mang liệu có phải do sự bốc đồng không suy nghĩ trước sau của mình đã khiến cho Hiển chịu bi kịch như thế không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.