Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 42: Điều Ta Cố Gồng Gánh.



Giao Giao cứ như vậy mà suy sụp tinh thần nằm liệt giường ba hôm vẫn chưa khỏi. Trong mấy ngày đó Gia Nguyên lo lắng đến mất ăn mất ngủ ở bên cạnh cô chăm sóc, bởi vì trước nay cô chưa từng bị bệnh nặng thế bao giờ, lại thêm vừa mới vào viện vì bệnh phổi không lâu trước đó nên cậu rất sợ. Mãi lo cho cô nên cậu cũng định im lặng bỏ qua chuyện của bà Khánh, ai ngờ bà Khánh sau khi biết Giao Giao đã nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện thì sinh ra nghi ngờ cô, trong lòng liền có ý không để Giao Giao độc chiếm cậu định đưa thêm một cô gái khác vào tránh việc Gia Nguyên quá nghe lời cô. Suốt ba ngày qua Gia Nguyên không rời khỏi nhà nhưng chỉ có chiều hôm đó cậu phải cùng chú Kính đi gặp đối tác quan trọng nên buộc lòng rời đi. Bà Khánh tranh thủ ngay thời cơ này bèn cho quản gia bắt lôi Giao Giao đang bệnh xuống nhà. Giao Giao bị kéo xuống nhà khi trong người vẫn đang mệt mỏi nhưng biết là mình lại sắp bị đánh một trận nên cũng nhanh chóng trấn tỉnh tinh thần lại để đối phó. Đến trước mặt bà Khánh chưa gì bà ta đánh tát cho cô một cái đau điếng, không để cho cô kịp nói lại bà ta đã buông lời cay nghiệt mắng:

“Con điếm như mày vậy mà dám phản tao, đã vậy còn mặt dày đi cầu xin cháu trai đăng ký kết hôn, thật là ngu dốt không không biết trời cao đất dày! Mày dám đối đầu với tao, mày còn non lắm!”

Cô bị đánh rất đau, mặc dù đang bệnh như cô cũng quyết không nhường nhịn bà ta:

“Tôi có làm điếm thì cháu bà là khách quen đó, sao bà không dạy lại cháu bà đi? Kêu nó đừng đến gần tôi nữa.”

“Mày lại dám trả treo! Sớm biết con người mày không biết lễ độ thì tao đã không cho mày ở cạnh nó rồi. Mười mấy năm mày ở trong nhà này không dám than khổ nửa tiếng, một câu cũng không dám trả treo với tao vậy mà bây giờ tao nói cái gì ra mày cũng trả treo lại. Gia Nguyên cưng chiều mày quá nên mày quên thân phận rồi phải không?”

“Đúng vậy đó thì sao? Trước giờ tôi nhịn bà thôi, bây giờ Gia Nguyên đã ghét bà rồi vì bà dám phá đám cưới mà nó sắp đặt, nhìn cháu trai của bà là tôi biết nó rất muốn tôi rồi, sau này chắc chắn sẽ giúp tôi đối đầu với bà.”

“Chà, hôm nay mày gan, dám gọi Gia Nguyên bằng nó, để tao lưu lại bằng chứng cho nó đánh chết mày.”

“Bà hôm nay cũng kêu tôi bằng mày thôi, tôi thách bà lưu bằng chứng lại, Gia Nguyên mà biết người bà mẫu mực của mình ăn nói đanh đá như thế chắc sẽ vui mừng lắm nhỉ? Tôi nói cho bà hay tôi không sợ bị thằng nhóc bám váy bà nội đó đánh đâu? Bà đừng quên tôi có thứ Gia Nguyên muốn, chỉ cần tôi xinh đẹp thì cậu ta sẽ không bao giờ bỏ tôi. Còn bà, con người độc ác như bà sớm muộn gì cũng bị Gia Nguyên xa lánh! Bà nên nhớ bà sớm muộn gì cũng chết trước tôi, bà cứ đi rồi cháu bà trả nghiệp.”

Bà Khánh vô cùng tức giận vun tay định đánh cô một lần nữa nhưng cô từ lâu đã không còn sợ, cô vênh mặt lên thách thức:

“Bà đánh đi! Đánh cho có dấu tay mạnh vào, Gia Nguyên thấy sẽ càng ghét bà.”

Nghe vậy bà Khánh liền do dự nuốt giận bỏ tay xuống, lần đầu tiên bà ta thấy cô phản ứng mạnh mẽ và liều mạng như vậy. Có lẽ là do cô đã quá suy sụp về vụ đăng ký kết hôn nên bây gì chẳng còn biết sợ gì nữa. Khi thấy bà Khánh có vẻ sợ cô liền lên mặt lấn áp bà ta lại, cô bước tới, ánh mắt căm thù nhìn vào mắt bà ta, nói:

“Trước kia tôi thật ngu ngốc, đáng lẽ tôi không nên tin là bà chỉ bắt tôi làm giúp việc để làm giúp việc trả nợ, từ ngày tôi về đây bà giày vò từ cơ thể đến tinh thần của tôi, bắt tôi làm việc cực lực, Gia Nguyên vừa lớn thì bà ép tôi đêm nào cũng phục vụ mấy cái trò lố bịch của thằng cháu đích tôn nhà bà, từ hồi cậu ta lớn tôi có đêm nào được ngủ yên? Bà đánh tôi đến đi không vững cậu ta cũng không bênh vực tôi nửa lời vì cậu ta coi bà làm gì cũng đúng. Tôi vừa đau khổ, vừa bất lực, có lúc chỉ muốn chết cho xong đời, phải khó khăn lắm tôi mới tìm được một người yêu thương chia sẻ với mình nhưng cũng không được tự do luôn phải lén lút như ăn trộm. Bây giờ thì hay rồi, các người giết chết người tôi yêu, tôi chỉ còn biết dựa vào bản thân mình để sống tiếp. Bà tưởng tôi đăng ký kết hôn với cháu bà tôi vui vẻ lắm à? Vì chuyện đó mà tôi đã suy sụp mấy ngày nay, tôi đi không nổi bà không thấy sao? Nhưng nhờ cái tát của bà mà tôi tỉnh ra, tôi sẽ không trốn tránh nữa, tôi sẽ cho Gia Nguyên thứ cậu ta muốn, sinh con cho cậu ta để người thừa kế đời tiếp theo của tập đoàn nhà bà chính là con của tôi, tôi chính là vợ hợp pháp của Gia Nguyên, tôi sẽ không còn phải sợ bà nữa!”

Bà Khánh nghiến răng chỉ vào mặt cô dữ tợn răn đe:

“Mày đừng có mà nằm mơ, rồi tao sẽ có cách để Gia Nguyên ly dị với mày, tao cũng không cần mày sinh cháu đích tôn cho nhà này nữa, con gái ngoài kia thiếu gì đứa xinh đẹp, hiểu chuyện hơn mày!”

“Bà cứ việc kêu về, quan trọng là cháu trai của bà muốn ai mà thôi. Ngày nào tôi chưa ký vào đơn ly hôn thì những đứa con gái bà đem về cũng chỉ là vợ nhỏ, bà muốn cháu đích tôn nhà bà sinh ra từ người mẹ là vợ nhỏ cướp chồng người ta thì cứ việc. Để tôi chống mắt lên xem đứa cháu đó có danh chính ngôn thuận bước lên cái ghế chủ tịch tập đoàn sau này được không!”

Hai người cãi không ai nhường ai khiến cho không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng. Nhưng cũng chính vào lúc bà Khánh định cất tiếng cãi lại thì bỗng có tiếng xe chạy vào gara. Biết là Gia Nguyên quay về, bà Khánh liền vội chạy ra cửa đón còn quản gia như hiểu ý mà kéo Giao Giao lên lầu. Giao Giao biết cứu tinh của mình sắp đến nên nhất quyết không chịu đi, cô và quản gia xảy ra giằng co. Thấy không ổn bà Khánh chạy ra chặn đường Gia Nguyên đi vào cố níu kéo thời gian cho quản gia xử lý Giao Giao. Quản gia là người phụ nữ lực điền nên Giao Giao đối phó với bà ta rất khó khăn, lại thêm người giúp việc trong nhà hơn mười người đều theo phe của bà Khánh nên bọn họ vội chạy ra hợp sức kéo Giao Giao lên phòng. Mặc dù cô đã có gắn kêu lên nhưng đều bị những người kia chặn lại bịt kín miệng, đến cuối cùng cô cũng bị họ lôi lên phòng. Trước khi buông tha cho cô quản gia không quên dằn mặt răng đe:

“Khôn hồn thì ngoan ngoãn nghe theo lời bà chủ, bằng không lúc nào cậu chủ không có ở nhà thì tôi sẽ là người cho cô biết thế nào là lễ độ. Một lát cậu chủ lên đừng có nói những thứ ngu ngốc tự hại mình.”

Trước lời răng đe đó cô không thể không sợ, quản gia này chăm sóc chú Kính và cha của Gia Nguyên từ nhỏ rồi bây giờ tới chăm sóc cho Gia Nguyên, địa vị trong nhà con ngang hàng với cả chú Kính, đối phó với bà Khánh còn dễ chứ bà ta thì rất khó, cô không thể không khiêm nhường. Thấy cô không dám cãi lại, bà quản gia mặt liền vênh váo rời khỏi phòng. Dù đã dám nói ra uất ức trong lòng bấy nay với bà Khánh nhưng nó lại khiến cô lo sợ hơn. Đứng giữa phòng, cô quay lưng nhìn mình trong gương, đôi mắt ưu sầu kèm theo một chút hoảng sợ đó suy nghĩ về đường sống sau này, tự nhủ: “Không còn thời gian để hối hận nữa rồi, bây giờ không làm gì thì mày cả đời sẽ khổ.”

Sau vụ việc hôm đó, Giao Giao đã cố hết sức đưa bản thân thoát khỏi sự hoang mang và suy sụp khi đăng ký kết hôn với Gia Nguyên nhưng cô vẫn không có ý định khỏe lại mà giả vờ vẫn còn bệnh. Lý do duy nhất mà cô làm như vậy chính là vì muốn kéo mọi sự quan tâm của Gia Nguyên vào mình để cậu bảo vệ trong thời gian căng thẳng với bà Khánh. Hiện giờ đúng lúc cô đang trong ngày đầu kỳ kinh nguyệt, tính tình có chút cáu bẩn, những ngày này cô đặc biệt ghét bị Gia Nguyên ôm ấp nên tiện thể nhân cơ hội này tránh né chuyện ân ái thư giãn một chút.

Đúng như kế hoạch của cô, trong những ngày cô giả bệnh Gia Nguyên chẳng những không nghi ngờ mà càng quan tâm chăm sóc cô tận tình hơn trước. Khoảng thời gian Gia Nguyên luôn ở cạnh cô khiến bà Khánh không thể ra tay trừng trị được làm bà ta rất tức giận. Nhưng con người mưu mô như bà ta lại không vì tức giận mà quên mất suy nghĩ hại người, lợi dụng thời gian hai người ít tiếp xúc thân mật với nhau, Gia Nguyên sẽ cảm thấy thiếu thốn, bà Khánh liền nhân cơ hội đó đã tìm một cô gái xinh đẹp tên Thùy Duyên là cháu gái của quản gia đưa về nhà lấy danh nghĩa là tìm thêm người giúp việc nhưng thật chất là thay thế vào để phục vụ cho Gia Nguyên. Cô gái đó được bà Khánh đích thân đưa đến phòng riêng của Giao Giao và Gia Nguyên để giới thiệu ngay trước mặt cô. Cô vừa nhìn đã hiểu ra ý đồ phía sau của bà Khánh nhưng Gia Nguyên thì không nhanh trí như vậy, cậu ta thấy cô gái trẻ tuổi chỉ mới mười tám và còn là cháu gái của quản gia nên rất vui vẻ tiếp nhận chào hỏi cô. Thấy tình hình như vậy Giao Giao biết mình không thể lơ là, phải quan sát cô gái đó nhiều hơn. Sang hôm sau cô đứng dậy khỏi giường diễn cảnh đã khỏi bệnh ngay cho cậu xem. Thế là chuỗi ngày giả bệnh đến tránh né ân ái đã kết thúc, ban đầu cô nghĩ tới chuyện lợi dụng cơ hôi này để làm lạnh nhạt đẩy cậu sang cho Thùy Duyên sau đó ung dung bỏ trốn. Nhưng mà sau khi nghĩ kĩ cô lại thấy cách yên phận ở lại vẫn tốt hơn, bởi vì hai người đã đăng ký kết hôn rồi, đã coi như vợ chồng hợp pháp có trốn cũng không trốn nổi pháp luật, nếu cô trốn được nhưng chưa ly hôn thì cũng như không, lỡ cô yêu người khác thì lại có lỗi với người đó hơn nữa. Bởi thế mới nói vì mấy câu nói dối định hại người một chút mà giờ hại thân mình, cô chỉ đành ở lại an phận phục vụ cho Gia Nguyên chờ đến khi nào cậu chán rồi thì mới thoát được, cách này tuy rằng khiến cô khó chịu và cũng không an toàn, Gia Nguyên có thể bất kỳ lúc nào đó thèm khát tấn công cô giống như lần trước, nhưng ít nhất thì nó cũng là cách an toàn để đảm bảo mình không bị coi như con chó trong nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.