Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 42



Nói rồi, Giao Giao dùng sức kéo tay mình ra khỏi tay cậu rồi đứng dậy.

Vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó cô đi tới kệ lấy chiếc balo đã chuẩn bị sẵn đem tới đeo vào vai cậu, sau đó còn dùng khăn ướt giúp cậu lau miệng và tay, chu đáo xịt thêm một ít nước rửa tay khô lên tay cậu rồi xoa nhẹ.

Gia Nguyên cảm thấy vô cùng bất an, một giây cũng không rời mắt khỏi ánh mắt lạnh lùng đó như đang mong chờ cô sẽ nói gì đó.

Để ý thấy cậu đang nhìn chằm chằm mình, Giao Giao không muốn để cậu lo lắng rồi thi cử không tốt nên không đành để cậu phải bất an.

Tạm thời gác qua chuyện sai của cậu tối qua, cô mỉm cười hiền hậu đưa một tay nâng nhẹ gương mặt cậu:“Đừng lo lắng nữa, chị không để tâm đâu, miễn là cậu tự nhận thức bản thân đang làm gì là được rồi.

Hôm nay cậu đi thi, chỉ thi có một ngày này thôi nên phải cố gắng hết sức.

Nếu lần này cậu làm điểm cao, thuận lợi tốt nghiệp cấp 3 trước dự tính hai tháng thì chị sẽ rất vui đó.

Cậu cố lên nhé!”Nghe cô nói thế, trong lòng Gia Nguyên bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường, năng lượng cũng tràn trề hơn bao giờ hết:“Chị em tâm, em sẽ không làm chị thất vọng đâu.”“Vậy thì tốt, thi xong về chị tính sổ với cậu sau…”“Hả?”Vừa mới cho cậu chút yên tâm mà cô đã đánh tan nó bằng một câu cuối đầy ý chết người như vậy, ánh mắt Gia Nguyên trở nên hoang mang vô cùng.

Đến giờ phải đến trường, Giao Giao tiễn cậu ra xe, vì để cậu thi tốt cô lại trấn an tinh thần cậu bằng cách nắm tay cậu trong suốt đoạn đường ra xe.

Khi xe chạy đi xa, Gia Nguyên như lạc vào cơ mơ hồ không biết suy nghĩ của cô là gì, cậu ngoái đầu nhìn theo bóng dáng cô đi vào nhà rồi thở dài một cái, trong lòng tự thán:“Chị cặp kè với người tình em không dám giận chị vì sợ chị bị áp lực tinh thần sẽ không vui vẻ với em như trước, bây giờ em lỡ một lần nhưng chưa vượt quá, vậy mà em cũng phải sợ chị giận.

Thật sự không biết kiếp trước em có nợ chị gì không nữa!”…Một lúc sau, Gia Nguyên đến trường, cậu tạm thời gạt bỏ những chuyện không liên quan để tập trung vào kì thi.

Kì ki chỉ diễn ra một ngày duy nhất và số thí sinh chỉ có hơn 10 người, đây là cuộc thi dành cho học sinh xuất sắc của trường, ai đạt điểm cao trong tốp ba sẽ được tốt nghiệp trước hai tháng và sẽ được tuyển thẳng vào trường đại học liên kết quốc tế mà gia đình Gia Nguyên mong muốn cậu theo học.

Vì lẽ đó, kì thi này cực kỳ gắt gao, một ngày thi liền bài thi hỗn hợp các môn căn bản, một một bài thi tổ hợp riêng và bài thi ngoại ngữ.

Suốt gần tám tiếng, Gia Nguyên không dám lơ là phút nào vì cậu biết gia đình rất kì vọng vào cậu, một bước đi sai sẽ bị người ta khinh thường, nhà cậu sẽ mất mặt trước dòng họ.…Sau bao nhiêu vất vả thì cuối cùng kì thi cũng đã qua, Gia Nguyên rời khỏi phòng thi với tâm trạng căng thẳng, lo lắng dù đã làm được hết các bài.

Áp lực thành tích đối với người thừa kế là không phải chuyện ngày một ngày hai, từ lúc mới sinh ra đã luôn là như vậy dù cho có cưng chiều hết mực thì họ vẫn luôn đặt ra mục tiêu bắt buột cậu phải làm bằng mọi giá.Trở về về, Gia Nguyên chỉ muốn nhanh trở về nhà ngủ một giấc bên cạnh Giao Giao mà thôi.

Xe xuất phát chạy xuyên qua dòng xe cộ tập nập của thành phố, đèn đường bật sáng theo lối đang đi, Gia Nguyên nhìn ra cửa sổ bỗng thấy một gia đình nhỏ đang vui vẻ đi trên chiếc honda bình thường, người chồng mặc áo công nhân ngành điện dính bụi bẩn chở đứa con gái nhỏ phía trước, ở phía sau người vợ trẻ ôm eo chồng nói cười.

Nhìn thấy cảnh đó cậu chỉ có thể ghen tỵ, cậu cũng muốn có được gia đình êm ấm thoải mái thể hiện tình cảm như vậy, thế nhưng người mà cậu yêu thương nhất tới hôm nay là Giao Giao vẫn chưa lần nào được phép công khai với mọi người cho dù chỉ là đi chung xe cũng chưa từng có.

Gia Nguyên thở dài nhìn một hướng khác, cùng lúc lại thấy cửa hành trang sức quen thuộc, cậu cho dừng xe rồi đi vào trong đi dạo một vòng định xem có mẫu trang sức nào mới không.

Tình cờ hôm đó họ vừa ra một bộ trang sức mới vô cùng quý giá và đắt tiền, Gia Nguyên vừa nhìn đã không nghĩ thêm gì mà mua về.

Có bộ trang sức đẹp để về lấy lòng Giao Giao, cậu trở về nhà tự tin hẳn lên.Vừa vào cửa nhà, cậu nóng lòng muốn cho Giao Giao đeo thử bộ trang sức nên liền gọi cô ầm ĩ.

Giao Giao đang ngủ trong phòng nên không nghe thấy, đợi đến lúc cậu lên phòng thấy cô đang ngủ thì mới chịu nhỏ cái miệng lại mà đi đến bên cô, dịu dàng gọi cô thức dậy:“Giao, mau thức dậy đi, em mua cho chị bộ trang sức mới đây.”Giao Giao nằm lì không chịu dậy, nhưng cậu một hai muốn cô tỉnh nên đã cù lóe cô khiến cô thức dậy với bộ dạng chẳng vui vẻ chút nào.

Vô duyên vô cớ bị đánh thức, Giao Giao nổi tính cộc cằn ngồi dậy vun tay đánh mạnh vào vai cậu:“Làm cái gì vậy? Mới ngủ chưa được mười lăm phút nữa!”Gia Nguyên ngây người nhìn cô, chưa kịp để cậu hết đau sau cái đánh thì Giao Giao lại đánh cho cậu thêm cái nữa, sau đó trách mắng:“Cậu có biết mới nãy bà nội vừa mắng chị không? Tại vì chuyện đêm qua Thùy Duyên quyến rũ cậu không thành, để trốn tội cô ta đã nói cái đó của cậu không có chút phản ứng nên cậu mới không chịu làm gì cô ta.

Bà vừa nghe xong liền tức giận đổ lỗi cho chị là dùng thuốc gì đó để giữ cậu khiến cậu bị liệt dương đó! Mắng xong bà ta còn bắt chị chùi toilet.

Chưa bao giờ chị thấy cảnh như này, chồng không làm được gì với vợ bé liền đem vợ cả ra mắng còn đổ hết trách nhiệm lên đầu vợ cả.

Chị không tức giận vì cậu ngoại tình bấy lâu nau đã đành, bây giờ còn phải giúp cho vợ bé với chồng ngủ với nhau để chuộc tội.

Nói có tức không hả?!…Tối nay cậu đi qua phòng Thùy Duyên ngủ đi, trang sức gì đó cũng tặng cô ta đi, coi như chị chưa từng có mặt mà tùy ý làm gì thì làm đi!”Nghe những lời kể lại của cô, Gia Nguyên vô cùng phẫn nộ thay cho cô, cậu lập tức đứng dậy định tìm bà Khánh nói chuyện nhưng bị cô ngăn lại.

Qúa bất bình, cậu đành trút hết ra:“Chị kéo em lại làm gì? Làm gì có chuyện vô lý như vậy trên đời chứ! Em chưa bao giờ coi cô Duyên đó là người tình hay vợ bé, tối qua là em cố tình đánh cô ta để cho cô ta chừa tật chứ em bị liệt dương bao giờ? Em phải lấy lại công bằng cho chị!”“Cậu tưởng nói vài câu thì bà nội sẽ hết đối xử tệ với chị sao?”“Không nói với bà nội được thì em đi tìm cô Duyên kia tính sổ.”“Lại tính đánh người ta nữa à? Cậu bình tỉnh lại một chút để chị nói cái này với cậu đã.”Nghe đến đây Gia Nguyên mới chịu bình tỉnh ngồi lại nghe cô nói chuyện.

Đợi một lúc cho không khí bớt căng thẳng, Giao Giao xích lại ngồi gần cậu, nói nhỏ:“Thật ra chị biết còn trẻ sung sức, đợi chờ lâu quá nên không chịu được nữa rồi.

Chị cũng biết thân phận của mình không có quyền áp đặt cậu như bao người vợ khác.

Thôi thì Thùy Duyên cũng đã danh chính ngôn thuận bước vào nhà này được bà chấp nhận rồi thì cậu cũng ở bên cô ta cho vừa lòng bà còn chị cũng được bớt khổ.

Chị cho cậu ở bên cô ta, chị tuyệt đối sẽ không ghen hay gì cả, chỉ cần cậu hứa với chị một chuyện, cậu có làm gì thì làm, cho cô ta sinh con cho cậu cũng được, nhưng câu phải bảo vệ cho chị đừng bị bà nội ức hiếp.”Gia Nguyên nghe xong liền tỏ ra tức giận không chút do dự mà lớn tiếng nạt cô:“Chị bị điên hả? Em còn tưởng chị nói cái gì hóa ra lại nói chuyện dở hơi này.

Em nói cho chị biết, đừng tưởng em không biết chị tính dùng cơ hội này mà tránh tiếp xúc với em, đùng đẩy trách nhiệm sinh con đàn cháu đống cho cô Thùy Duyên kia.

Em cho bị biết, con của em bao nhiêu đứa thì phải sinh từ bụng chị ra hết bấy nhiêu, đứa nào không phải chị sinh thì không phải con em!”Giao Giao cảm thấy bị chột dạ, cô vội thoái thác:“Cậu nghĩ chị thế nào vậy Gia Nguyên? Chị làm gì có ý đùng đẩy như vậy! Là do bà nội sắp đặt Thùy Duyên vào cho cậu, chị không muốn bà cậu nghĩ chị chèn ép cậu nên muốn cho cậu thoải mái thôi mà!”Nói đến đây, Gia Nguyên bỗng nhiên rưng rưng nước mắt:“Thật giả ngốc hay là mất não luôn rồi vậy? Nếu muốn em thoải mái thì chị sớm mở lòng cho em được phép sinh con cùng chị đi, chứ kêu em ngủ với cô ta làm gì? Em còn tưởng chị ghen khi biết chuyện em với cô ta, ai ngờ chị không ghen mà còn đẩy em qua cho cô ta.

Uổng công em còn sợ chị giận nên mua trang sức đắt tiền lấy lòng chị, ai mà ngờ còn người chị sắc đá, vốn dĩ không xem em là chồng cũng không xem em là con người muốn đẩy đâu thì đẩy, kêu thì đến đuổi thì đi! Em là đồ chơi cho phụ nữ mấy người chơi cùng à? Em là loại đàn ông thấp hèn vậy sao?”Thấy cậu xúc động, Giao Giao cũng trở nên bất lực, cô không nghĩ mình nói vậy mà đã làm tổn thương cậu tới vậy, vừa đưa tay định ôm cậu vỗ dành thì cậu đã đẩy cô ra rồi chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa ở trong đó.

Lần đầu tiên thấy cảnh này, Giao Giao không biết phải làm sao, cô đi lại cửa nhà vệ sinh định xin lỗi thì cậu lại đập cửa hét lên:“Chị tránh ra đi! Chị không coi trọng tôi thì đừng nói chuyện với tôi! Từ này tôi không cần người phụ nữ nào nữa, để các người không nghĩ tôi thiếu phụ nữ sẽ chết rồi sẵn sàng đi ngoại tình.

Tôi không phải con bò, con chó tới lúc động dục là bất chấp mọi đối tượng đều có thể giao phối được! Tôi cũng không phải động vật để mấy người lấy giống.

Tôi có tự trọng riêng của tôi!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 42: Điều Ta Cố Gồng Gánh.



Giao Giao cứ như vậy mà suy sụp tinh thần nằm liệt giường ba hôm vẫn chưa khỏi. Trong mấy ngày đó Gia Nguyên lo lắng đến mất ăn mất ngủ ở bên cạnh cô chăm sóc, bởi vì trước nay cô chưa từng bị bệnh nặng thế bao giờ, lại thêm vừa mới vào viện vì bệnh phổi không lâu trước đó nên cậu rất sợ. Mãi lo cho cô nên cậu cũng định im lặng bỏ qua chuyện của bà Khánh, ai ngờ bà Khánh sau khi biết Giao Giao đã nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện thì sinh ra nghi ngờ cô, trong lòng liền có ý không để Giao Giao độc chiếm cậu định đưa thêm một cô gái khác vào tránh việc Gia Nguyên quá nghe lời cô. Suốt ba ngày qua Gia Nguyên không rời khỏi nhà nhưng chỉ có chiều hôm đó cậu phải cùng chú Kính đi gặp đối tác quan trọng nên buộc lòng rời đi. Bà Khánh tranh thủ ngay thời cơ này bèn cho quản gia bắt lôi Giao Giao đang bệnh xuống nhà. Giao Giao bị kéo xuống nhà khi trong người vẫn đang mệt mỏi nhưng biết là mình lại sắp bị đánh một trận nên cũng nhanh chóng trấn tỉnh tinh thần lại để đối phó. Đến trước mặt bà Khánh chưa gì bà ta đánh tát cho cô một cái đau điếng, không để cho cô kịp nói lại bà ta đã buông lời cay nghiệt mắng:

“Con điếm như mày vậy mà dám phản tao, đã vậy còn mặt dày đi cầu xin cháu trai đăng ký kết hôn, thật là ngu dốt không không biết trời cao đất dày! Mày dám đối đầu với tao, mày còn non lắm!”

Cô bị đánh rất đau, mặc dù đang bệnh như cô cũng quyết không nhường nhịn bà ta:

“Tôi có làm điếm thì cháu bà là khách quen đó, sao bà không dạy lại cháu bà đi? Kêu nó đừng đến gần tôi nữa.”

“Mày lại dám trả treo! Sớm biết con người mày không biết lễ độ thì tao đã không cho mày ở cạnh nó rồi. Mười mấy năm mày ở trong nhà này không dám than khổ nửa tiếng, một câu cũng không dám trả treo với tao vậy mà bây giờ tao nói cái gì ra mày cũng trả treo lại. Gia Nguyên cưng chiều mày quá nên mày quên thân phận rồi phải không?”

“Đúng vậy đó thì sao? Trước giờ tôi nhịn bà thôi, bây giờ Gia Nguyên đã ghét bà rồi vì bà dám phá đám cưới mà nó sắp đặt, nhìn cháu trai của bà là tôi biết nó rất muốn tôi rồi, sau này chắc chắn sẽ giúp tôi đối đầu với bà.”

“Chà, hôm nay mày gan, dám gọi Gia Nguyên bằng nó, để tao lưu lại bằng chứng cho nó đánh chết mày.”

“Bà hôm nay cũng kêu tôi bằng mày thôi, tôi thách bà lưu bằng chứng lại, Gia Nguyên mà biết người bà mẫu mực của mình ăn nói đanh đá như thế chắc sẽ vui mừng lắm nhỉ? Tôi nói cho bà hay tôi không sợ bị thằng nhóc bám váy bà nội đó đánh đâu? Bà đừng quên tôi có thứ Gia Nguyên muốn, chỉ cần tôi xinh đẹp thì cậu ta sẽ không bao giờ bỏ tôi. Còn bà, con người độc ác như bà sớm muộn gì cũng bị Gia Nguyên xa lánh! Bà nên nhớ bà sớm muộn gì cũng chết trước tôi, bà cứ đi rồi cháu bà trả nghiệp.”

Bà Khánh vô cùng tức giận vun tay định đánh cô một lần nữa nhưng cô từ lâu đã không còn sợ, cô vênh mặt lên thách thức:

“Bà đánh đi! Đánh cho có dấu tay mạnh vào, Gia Nguyên thấy sẽ càng ghét bà.”

Nghe vậy bà Khánh liền do dự nuốt giận bỏ tay xuống, lần đầu tiên bà ta thấy cô phản ứng mạnh mẽ và liều mạng như vậy. Có lẽ là do cô đã quá suy sụp về vụ đăng ký kết hôn nên bây gì chẳng còn biết sợ gì nữa. Khi thấy bà Khánh có vẻ sợ cô liền lên mặt lấn áp bà ta lại, cô bước tới, ánh mắt căm thù nhìn vào mắt bà ta, nói:

“Trước kia tôi thật ngu ngốc, đáng lẽ tôi không nên tin là bà chỉ bắt tôi làm giúp việc để làm giúp việc trả nợ, từ ngày tôi về đây bà giày vò từ cơ thể đến tinh thần của tôi, bắt tôi làm việc cực lực, Gia Nguyên vừa lớn thì bà ép tôi đêm nào cũng phục vụ mấy cái trò lố bịch của thằng cháu đích tôn nhà bà, từ hồi cậu ta lớn tôi có đêm nào được ngủ yên? Bà đánh tôi đến đi không vững cậu ta cũng không bênh vực tôi nửa lời vì cậu ta coi bà làm gì cũng đúng. Tôi vừa đau khổ, vừa bất lực, có lúc chỉ muốn chết cho xong đời, phải khó khăn lắm tôi mới tìm được một người yêu thương chia sẻ với mình nhưng cũng không được tự do luôn phải lén lút như ăn trộm. Bây giờ thì hay rồi, các người giết chết người tôi yêu, tôi chỉ còn biết dựa vào bản thân mình để sống tiếp. Bà tưởng tôi đăng ký kết hôn với cháu bà tôi vui vẻ lắm à? Vì chuyện đó mà tôi đã suy sụp mấy ngày nay, tôi đi không nổi bà không thấy sao? Nhưng nhờ cái tát của bà mà tôi tỉnh ra, tôi sẽ không trốn tránh nữa, tôi sẽ cho Gia Nguyên thứ cậu ta muốn, sinh con cho cậu ta để người thừa kế đời tiếp theo của tập đoàn nhà bà chính là con của tôi, tôi chính là vợ hợp pháp của Gia Nguyên, tôi sẽ không còn phải sợ bà nữa!”

Bà Khánh nghiến răng chỉ vào mặt cô dữ tợn răn đe:

“Mày đừng có mà nằm mơ, rồi tao sẽ có cách để Gia Nguyên ly dị với mày, tao cũng không cần mày sinh cháu đích tôn cho nhà này nữa, con gái ngoài kia thiếu gì đứa xinh đẹp, hiểu chuyện hơn mày!”

“Bà cứ việc kêu về, quan trọng là cháu trai của bà muốn ai mà thôi. Ngày nào tôi chưa ký vào đơn ly hôn thì những đứa con gái bà đem về cũng chỉ là vợ nhỏ, bà muốn cháu đích tôn nhà bà sinh ra từ người mẹ là vợ nhỏ cướp chồng người ta thì cứ việc. Để tôi chống mắt lên xem đứa cháu đó có danh chính ngôn thuận bước lên cái ghế chủ tịch tập đoàn sau này được không!”

Hai người cãi không ai nhường ai khiến cho không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng. Nhưng cũng chính vào lúc bà Khánh định cất tiếng cãi lại thì bỗng có tiếng xe chạy vào gara. Biết là Gia Nguyên quay về, bà Khánh liền vội chạy ra cửa đón còn quản gia như hiểu ý mà kéo Giao Giao lên lầu. Giao Giao biết cứu tinh của mình sắp đến nên nhất quyết không chịu đi, cô và quản gia xảy ra giằng co. Thấy không ổn bà Khánh chạy ra chặn đường Gia Nguyên đi vào cố níu kéo thời gian cho quản gia xử lý Giao Giao. Quản gia là người phụ nữ lực điền nên Giao Giao đối phó với bà ta rất khó khăn, lại thêm người giúp việc trong nhà hơn mười người đều theo phe của bà Khánh nên bọn họ vội chạy ra hợp sức kéo Giao Giao lên phòng. Mặc dù cô đã có gắn kêu lên nhưng đều bị những người kia chặn lại bịt kín miệng, đến cuối cùng cô cũng bị họ lôi lên phòng. Trước khi buông tha cho cô quản gia không quên dằn mặt răng đe:

“Khôn hồn thì ngoan ngoãn nghe theo lời bà chủ, bằng không lúc nào cậu chủ không có ở nhà thì tôi sẽ là người cho cô biết thế nào là lễ độ. Một lát cậu chủ lên đừng có nói những thứ ngu ngốc tự hại mình.”

Trước lời răng đe đó cô không thể không sợ, quản gia này chăm sóc chú Kính và cha của Gia Nguyên từ nhỏ rồi bây giờ tới chăm sóc cho Gia Nguyên, địa vị trong nhà con ngang hàng với cả chú Kính, đối phó với bà Khánh còn dễ chứ bà ta thì rất khó, cô không thể không khiêm nhường. Thấy cô không dám cãi lại, bà quản gia mặt liền vênh váo rời khỏi phòng. Dù đã dám nói ra uất ức trong lòng bấy nay với bà Khánh nhưng nó lại khiến cô lo sợ hơn. Đứng giữa phòng, cô quay lưng nhìn mình trong gương, đôi mắt ưu sầu kèm theo một chút hoảng sợ đó suy nghĩ về đường sống sau này, tự nhủ: “Không còn thời gian để hối hận nữa rồi, bây giờ không làm gì thì mày cả đời sẽ khổ.”

Sau vụ việc hôm đó, Giao Giao đã cố hết sức đưa bản thân thoát khỏi sự hoang mang và suy sụp khi đăng ký kết hôn với Gia Nguyên nhưng cô vẫn không có ý định khỏe lại mà giả vờ vẫn còn bệnh. Lý do duy nhất mà cô làm như vậy chính là vì muốn kéo mọi sự quan tâm của Gia Nguyên vào mình để cậu bảo vệ trong thời gian căng thẳng với bà Khánh. Hiện giờ đúng lúc cô đang trong ngày đầu kỳ kinh nguyệt, tính tình có chút cáu bẩn, những ngày này cô đặc biệt ghét bị Gia Nguyên ôm ấp nên tiện thể nhân cơ hội này tránh né chuyện ân ái thư giãn một chút.

Đúng như kế hoạch của cô, trong những ngày cô giả bệnh Gia Nguyên chẳng những không nghi ngờ mà càng quan tâm chăm sóc cô tận tình hơn trước. Khoảng thời gian Gia Nguyên luôn ở cạnh cô khiến bà Khánh không thể ra tay trừng trị được làm bà ta rất tức giận. Nhưng con người mưu mô như bà ta lại không vì tức giận mà quên mất suy nghĩ hại người, lợi dụng thời gian hai người ít tiếp xúc thân mật với nhau, Gia Nguyên sẽ cảm thấy thiếu thốn, bà Khánh liền nhân cơ hội đó đã tìm một cô gái xinh đẹp tên Thùy Duyên là cháu gái của quản gia đưa về nhà lấy danh nghĩa là tìm thêm người giúp việc nhưng thật chất là thay thế vào để phục vụ cho Gia Nguyên. Cô gái đó được bà Khánh đích thân đưa đến phòng riêng của Giao Giao và Gia Nguyên để giới thiệu ngay trước mặt cô. Cô vừa nhìn đã hiểu ra ý đồ phía sau của bà Khánh nhưng Gia Nguyên thì không nhanh trí như vậy, cậu ta thấy cô gái trẻ tuổi chỉ mới mười tám và còn là cháu gái của quản gia nên rất vui vẻ tiếp nhận chào hỏi cô. Thấy tình hình như vậy Giao Giao biết mình không thể lơ là, phải quan sát cô gái đó nhiều hơn. Sang hôm sau cô đứng dậy khỏi giường diễn cảnh đã khỏi bệnh ngay cho cậu xem. Thế là chuỗi ngày giả bệnh đến tránh né ân ái đã kết thúc, ban đầu cô nghĩ tới chuyện lợi dụng cơ hôi này để làm lạnh nhạt đẩy cậu sang cho Thùy Duyên sau đó ung dung bỏ trốn. Nhưng mà sau khi nghĩ kĩ cô lại thấy cách yên phận ở lại vẫn tốt hơn, bởi vì hai người đã đăng ký kết hôn rồi, đã coi như vợ chồng hợp pháp có trốn cũng không trốn nổi pháp luật, nếu cô trốn được nhưng chưa ly hôn thì cũng như không, lỡ cô yêu người khác thì lại có lỗi với người đó hơn nữa. Bởi thế mới nói vì mấy câu nói dối định hại người một chút mà giờ hại thân mình, cô chỉ đành ở lại an phận phục vụ cho Gia Nguyên chờ đến khi nào cậu chán rồi thì mới thoát được, cách này tuy rằng khiến cô khó chịu và cũng không an toàn, Gia Nguyên có thể bất kỳ lúc nào đó thèm khát tấn công cô giống như lần trước, nhưng ít nhất thì nó cũng là cách an toàn để đảm bảo mình không bị coi như con chó trong nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.