Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 17: Không Vừa Lòng Là Lại Bị Quát



Sau cái tát, Gia Nguyên không nói gì với cô mà chỉ cầm đũa lên gắp sợi phở kéo lên cho nguội rồi nói với anh Khôi:

“Mùi dầu gội này cũng thơm nhưng mà tôi thích mùi thảo dược hơn, lần sau anh mua loại thảo dược để cho chị ấy dùng đi.”

Anh Khôi liền gật đầu đáp lại ngay:

“Dạ, lần sau tôi sẽ mua loại khác. Mà phải rồi cậu chủ, cậu gần thi rồi, có cần tôi đi chùa lãnh về một lá bùa may mắn không?”

“Không cần, tôi thì cần bùa may mắn làm gì, bùa may mắn không phải ngồi ngay bên cạnh sao?”

“À.. à..”

Nói chuyện với anh Khôi xong, cậu bắt đầu gắp đũa phở đầu tiền đưa lên miệng ăn, vì cảm thấy hơi đói nên cậu ăn rất ngon, cho tới lúc ăn hết cả tô rồi thì nhìn qua Giao Giao cô vẫn chưa động đũa lên, cậu liền thắc mắc hỏi:

“Sao chị không ăn? Thấy không ngon miệng à?”

Giao Giao thật thà trả lời:

“Tô phở này nếu ra ngoài ăn ít nhất cũng 50 nghìn, chị không sang đến độ này đâu.”

Nghe cô nói như vậy, cậu đột nhiên nhíu mày lại rồi gác đũa xuống:

“Bao nhiêu năm rồi mà ăn cùng tôi chị cũng sợ tôi tính phí là sao? Từ trước đến giờ có bao giờ tôi lấy một đồng nào của chị chưa?”

“Tại vì cái đó là đồ ăn cậu nói bỏ nên tôi mới ăn, đồ bỏ còn tính tiền sao?”

“Chị.. chị còn ngốc hơn cả khúc gỗ nữa! Tôi cứ tưởng tôi làm vậy chị đã hiểu lâu rồi chứ!”

“Hiểu cái gì?”

Càng nói, cậu càng tức tối hơn, vào lúc đó, cậu quyết định lấy tô phở chuẩn bị cho Giao Giao đem về phía mình để ăn, cậu vừa tức giận vừa ăn ngấu nghiến phần cái của tô phở chỉ chừa lại nước, ăn xong, cậu đẩy hai tô nước phở thừa qua cho cô:

“Tôi bỏ rồi đó! Chị muốn ăn thì ăn đi!”

Cô nhìn hai tô nước lèo trước mặt mình một lúc rồi lại nhìn sang Gia Nguyên, cô không bực tức chỉ là không nghĩ mình phải ăn lại phần thừa của người khác ngay trước mặt người ta như vậy nên cô đã lắc đầu:

“Không ăn, chị không đói nữa.”

Nghe được cậu trả lời đó, Gia Nguyên như nhẹ cả người, cứ tưởng là cô đồ thừa cũng ăn chứ.. Cậu đứng dậy lén cười trong vui mừng vì cậu nghĩ cô tuy có nghèo nhưng vẫn không đánh mất phẩm giá của mình, cậu nhìn cô rồi nói:

“Tôi đi lấy ít đồ, chị ở đây đợi tôi một chút.”

Nói rồi, cậu đi nhanh lên lầu. Chờ Gia Nguyên đi được một lúc, Giao Giao liền bất ngờ cầm lấy tô nước phở thừa lên uống trong sự ngỡ ngàng của anh Khôi, anh ta vội ngăn cô lại:

“Mợ làm cái gì vậy? Tại sao lại ăn đồ thừa như vậy?”

Cô không nghe lời cậu ta nói, tiếp tục uống thêm tô còn lại rồi cuối cùng mới chịu dừng lại:

“Đem dẹp nhanh đi, cậu chủ quay lại bây giờ!”

Anh Khôi nhìn cô đầy thương hại:

“Mợ có cần làm như vậy không? Bây giờ mợ là người của cậu chủ rồi, mợ muốn gì mà chẳng thể!”

Đến lúc này khi nghe anh Khôi nói cô mới nhận ra điểm lạ, cô lập tức hỏi lại ngay:

“Anh gọi tôi là mợ hả?”

“Ừh, mợ bây giờ chính thức là mợ hai rồi.”

“Mợ hai gì? Tôi tại sao lại là mợ hai?”

“Thì tối qua mợ ngủ cùng cậu rồi, nhanh thôi cậu chủ sẽ được bế em bé thôi!”

“Anh bị điên hả? Tôi với cậu chủ làm gì mà có em bé? Anh nói lơ ngơ một hồi là tôi đánh cho không còn cây răng bây giờ, đừng có nói bậy!”

“Tôi nói bậy? Đúng sự thật mà, dù sớm hay muốn gì mợ cũng phải là người sinh con cho cậu chủ thôi, bây giờ vừa lúc lại không quá sớm cũng không quá muộn, hợp lý rồi!”

“Hợp lý cái đầu anh! Anh im cái miệng của anh lại đi, tưởng tôi không biết anh từ sáng đến tối cứ ghép cặp tôi và cậu chủ sao? Tôi nói cho anh biết, anh mà nói thêm một lời nào nữa thì đừng có trách tại sao mình chết nha! Tôi không có hiền đâu đó!”

“Mợ cứ thích nói quá! Chấp nhận sự thật đi, mợ đang mang trong người hạt giống của..”

Anh Khôi chỉ vừa nói đến đó còn chưa kịp hết ý thì Giao Giao bất ngờ đứng dậy tháo chiếc khăn lau tóc trên cổ đập thẳng vào mặt anh ta, anh ta liền bị đánh gục tại chỗ, ôm mắt gục mặt xuống bàn la lên trong đau đớn:

“Trúng mắt của tôi rồi này! Đau quá chết tôi rồi!”

Cô nhẹ nhàng thu chiếc khăn lại, tiếp tục vắt nó lên vai rồi ngồi lại xuống ghế.

“Đừng có đùa với tôi, tôi không dễ bị ăn hiếp đâu.”

Anh Khôi đau đớn, khốn khổ nhưng vẫn cố gắng nói tiếp:

“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà! Rõ ràng tối qua cậu chủ ngủ với mợ, mợ nghĩ cậu ấy vẫn còn nhỏ nhít không biết gì chỉ ngủ với ngủ thôi sao? Cậu chủ là đàn ông rồi chứ bộ!”

“Anh còn dám nói sao? Tôi có thể đảm bảo, tối qua không có chuyện gì cả.”

“Sao mợ đảm bảo được? Tối qua mợ uống rượu say, lỡ mợ quên hết rồi thì sao? Cậu chủ thích mợ như vậy, chẳng lẽ lại bỏ qua cơ hội này, nói không chừng là hai người đã làm chuyện đó rồi nhưng đến lúc xong việc cậu chủ sợ mợ bị lạnh nên mới giúp mợ mặc đồ vào thì sao? Mợ cũng thừa biết cậu chủ sùng bái mợ đến thế nào mà, làm sao cậu ấy nở để mợ không mặc gì mà ngủ hết một đêm?”

“Đến giờ mà anh còn giỏi suy diễn sao? Tôi nói cho anh biết, không có một thằng đàn ông nào mà mặc lại đồ cho con gái sau khi đã thỏa mãn cơn thú tính của mình đâu. Anh đừng có đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá rồi nghĩ bừa nữa. Sau này bớt nói mấy chuyện con cái, vợ chồng trước mặt tôi, tôi rất ghét nhắc tới mấy chuyện đó. Thêm một lần nữa tôi nghe cái mồm của anh nhanh hơn não thì đừng trách sao hàm của anh lại thiếu mất vài chiếc răng.”

Nghe cô dọa anh Khôi cảm thấy có hơi sợ hãi, anh ta vừa ôm mắt, vừa ôm miệng lại không nói nữa.

Một lát sau, Gia Nguyên quay lại, cậu vừa bước đến gần bàn ăn, trên tay cậu cầm theo một hộp quà được gói rất, gương mặt tươi cười hớn hở đem đến đưa hai tay cho Giao Giao:

“Tặng chị, đây là bộ váy tôi lựa chọn rất lâu mới dám mua cho chị đó, chắc chắn chị sẽ thích.”

Cô nhìn vào món quà đó chưa tới hai giây rồi lại lắc đầu:

“Không nhận được, chắc nhắn nó rất đắt, dùng tiền của cậu thì không gọi là trả nợ mà chỉ làm mắc nợ nhiều hơn thôi, cậu giữ nó lại đi.”

Gương mặt cậu khi đó liền ụ xuống buồn rười rượi:

“Chỉ là món quà mà chị cũng không thể nhận sao? Tôi phải chọn quà rất lâu đó.”

Vừa nói dứt lời của mình, cậu chợt nhìn xuống quá phát hiện ra hai cái tô phở trống rỗng, cậu bỗng hết sức kích động chỉ tay vào nó, hỏi cô:

“Chị uống hết nó thật sao hả? Tại sao chị lại dùng lại đồ thừa của người khác?”

Giao Giao có hơi bối rối nhưng cô nhanh chóng giữ lại được bình tỉnh, trả lời:

“Cũng bình thường thôi, lúc cậu trong bệnh viện cháo của cậu ăn thừa chị cũng ăn, lúc ở nhà cậu thức ăn thừa nhà cậu ăn còn chút ít chị cũng ăn, chẳng qua là không ăn trước mặt cậu và không để cậu biết thôi.”

Cậu để hộp quà lên bàn, dùng ánh mắt đau thương nhất để nhìn cô:

“Chị có nhất thiết phải như thế không? Trước giờ tôi có gì ngon tôi cũng sẽ cố tình chừa cho chị một ít để chị ăn sao? Tôi đâu bao giờ để chị ăn đồ thừa!”

Nói đến đây, cô bỗng cuộn người lại rồi nhỏ giọng xuống:

“Cậu nghĩ khi ở nhà thức ăn ngon mà dành riêng cho cậu đó, cậu có ăn dư hay cố tình chừa chị thì chị được ăn sao? Mỗi khi cậu ăn món gì đó ngon, lạ mà có dư thì đều bị quản gia lấy hết không để cho chị có cơ hội ăn. Còn cơm thừa nhà cậu nói muốn ăn là dễ lắm sao? Họ thà đổ dồn vào thùng cho heo, cho chó ăn chứ nhất quyết không cho chị, chị có ăn cũng chỉ là dành ăn với chó, phải bất đắc dĩ đói lắm chị mới làm như vậy. Bây giờ chỉ là một tô nước phở cậu ăn bỏ lại, chị uống nó cũng đâu phải ăn đồ thừa, chỉ là tiết kiệm chút tiền mà vẫn có thể không phải đắng đo nợ nần thôi.”

Nghe cô nói như thế tim cậu đau như cắt, trước giờ quả thật cậu chẳng biết cô phải chịu cả nỗi nhục nhã này, cậu chỉ nghĩ cô chỉ đơn giản là bị bóc lột sức lao động mà thôi. Cậu ngồi lên ghế, hai tay đưa tới nắm lấy tay cô.

“Sau này chị không cần như vậy nữa đâu. Đồ của tôi chính là đồ của chị, bất kể thứ gì tôi có cũng sẽ là của chị, chị không cần xin phép ai, cũng không cần trả tiền, càng không cần phải đợi tôi nói bỏ thì chị mới ăn. Tôi không hề muốn nhìn chị như vậy.”

“Chị không cần đồ của cậu đâu, chị nhất định sẽ trả số tiền nợ nhanh thôi.”

“Chị bỏ qua món nợ đó đi! Tôi không muốn nhắc đến nó.”

“Không nhắc đến không có nghĩa là nó không tồn tại. Nếu như chị càng kéo dài thêm thời gian trả nợ chừng 3 năm nữa, tới lúc đó chị phải dùng đến cả tử cung của mình để trả nợ đó!”

Nghe cô nói đến đây, Gia Nguyên bỗng lo sợ nắm chặt tay cô hơn:

“Tại sao chị lại nói như vậy? Cái gì mà dùng tử cung để trả nợ, ai đã nói thế?”

“Còn phải đợi nói sao? Trong mắt gia đình cậu đều nhìn tôi như vậy rồi còn gì?”

“Là họ tự nghĩ thôi. Giao Giao, tôi xin thề với chị, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện lấy con cái ra để làm món hàng trả nợ gì cả. Tôi luôn rất tôn trọng chị, thậm chí tôi còn chẳng dám nghĩ tới những chuyện đó..”

“Cậu không nghĩ nhưng người nhà cậu nghĩ.. Thôi, đừng nói đến chuyện này nữa, tôi đi ra ngoài làm việc tối sẽ về, cậu ở nhà lo học hành đàng hoàng đi, gần thi rồi đó.”

Nói rồi, Giao Giao đứng dậy bỏ Gia Nguyên lại mà đi lên lầu. Lúc này Gia Nguyên liền nổi nóng lên quơ đổ hết mọi thứ trên bàn xuống đất, cậu chỉ tay vào mặt anh Khôi, hung tợn đe dọa:

“Tôi biết là anh đã nói chuyện gì đó với chị ấy. Hôm nay tôi chính thức nói cho anh biết, tôi yêu chị ấy nhưng đừng có lấy cớ đó ra để ép chị ấy cũng yêu tôi. Anh thừa biết chị ấy không thích chuyện con cái vậy mà anh còn dám nói cho chị ấy nghe. Nếu để tôi phát hiện ra một lần nữa, anh đừng trách sao tôi vô tình với anh! Nhớ cho kĩ!”

Lần này anh Khôi thấy rõ vẻ giận dữ kinh hoàng trên mặt Gia Nguyên, anh ta cũng sợ rồi, sau này nhất định chẳng dám nói gì nữa.

* * *


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.