Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 15



Một lúc sau, cả hai người họ bước vào phòng tắm và đóng cửa lại, trong căn phòng khá nhỏ chỉ có hai người đứng với nhau mà thôi, Gia Nguyên cởi áo ném xuống sàn nhà, Giao Giao vẫn bình tĩnh, cho tới khi cậu cởi chiếc quần dài ra để lộ chiếc quần đùi bó sát bên trong, bấy giờ cô mới bắt đầu thấy ngại.

Cậu ngồi xuống ghế nhỏ, Giao Giao đứng phía trên cầm vòi sen tưới lên người cậu, lúc này cậu bỗng bật cười:“Chị dễ dãi thật đó, chỉ nói mấy câu thì đã chịu tắm cho đàn ông rồi, lúc tôi còn nhỏ chị còn chưa tắm cho tôi như vậy.”Nghe cậu nói, cô liền gõ vòi sen lên đầu cậu:“Im đi! Chị cũng bị cậu ép buộc thôi.

Trông cậu lớn lên cũng chẳng đẹp trai gì, người ngộm gì mà lông lá như khỉ, tóc tai rối xù, râu ria rậm rạp, chân có lông thì không nói đi, cả ngực với phần bụng dưới rốn cũng có lông là sao? Cậu đâu có lai Châu Âu”Cậu liền bật cười:“Không phải con gái đều thích đàn ông nam tính sao? Người ta đều nói đàn ông có lông ngực sinh lý rất mạnh đó.”“Hứ! Mạnh chỗ nào thì tôi không biết, tôi chỉ thấy cậu mạnh miệng.

Lúc nhỏ còn có ai bảo sau này lớn lên sẽ đẹp, đẹp đâu không thấy chỉ thấy già trước tuổi.

Cậu có thấy chị không, chị vừa phải làm việc ở nhà vừa đi học lại phải chăm cậu, bao nhiêu năm nay như con trâu cày vậy mà học cũng đâu thua ai, nhan sắc thì ngày càng đẹp ra, ai cũng khen hết.

Còn cậu, có mãi một kiểu tóc che hết mắt mũi mà cũng không chịu sửa, đã xấu rồi thì cũng nên biết chăm sóc bản thân hơn.

Chị biết đâu phải ai sinh ra cũng được đẹp như chị, xấu thì cũng xấu vừa thôi, coi chừng không có vợ đó.”“Làm sao mà không có được, tôi sẽ có cho chị xem, ngày chị đám cưới rồi cũng sẽ là ngày cưới của tôi.”Câu nói này rõ ràng có chút ẩn ý nhưng Giao Giao chẳng hề nhận ra, cô lại cười:“Được vậy cũng đỡ, nhưng mà chị nói một câu cậu đừng thất vọng.

Chị không định lấy chồng đâu, cho nên cậu đừng có chờ ngày chị lấy chồng mới chịu lấy vợ, chờ cả đời đó.”Lúc này cô xịt dầu gội lên đầu cậu, vò mạnh rồi nói tiếp:“Sau này cậu tắm thường xuyên chút đi, đầu rất dơ mà không thấy ngứa sao? Một hồi chị cạo râu cho cậu sẵn cắt tóc, cạo đám lông ngực của cậu luôn.”“Tôi thấy lông nhiều cũng đẹp mà, sao chị có thành kiến với nó quá vậy?”“Đàn ông lông nhiều đẹp thì cũng tùy lúc, người ta da ngâm, vạm vỡ cơ bắp thì mới đẹp.

Cậu lại da trắng, người thì cao nghiêu ngao, không có cơ bắp thì để làm gì? Thắt nơ sao?”“Sao hồi đó chị bảo tôi đen mà, tôi trắng ra chị cũng chê là sao? Bây giờ tôi đẹp hơn chị nên chị ghen tỵ rồi phải không?”“Cậu đẹp chỗ nào? Chị thấy chỗ nào cũng xấu không ai bằng.”Nghe đến đây, Gia Nguyên bỗng ngước mắt lên nhìn cô, lúc này cô vừa xả tóc cho cậu xong, thấy cậu nhìn mình, cô dừng tay lại và bỗng lo sợ.“Sao vậy? Chị nói gì sai rồi sao?”“Chị thấy tôi xấu đến thế sao?”“À..à không, chị nói đùa chút mà.

Cậu đừng có tin.

Đứng…đứng dậy đi, đến tắm sữa tắm.”Cậu nghe theo lời cô liền đứng dậy, nhưng khi cậu đứng lên thì cô lại trở nên nhỏ bé và lọt thỏm trong lòng cậu.

Bấy giờ cô mới để sữa tắm lên bông tắm rồi đưa cho cậu.“Nè, cái này cậu tự tắm làm đi, chị đi chuẩn bị dao cạo râu.”Nói xong, cô nhanh chân đi khỏi phòng tắm rồi đến trước gương ở khu vệ sinh ngay bên cạnh cách khu tắm rửa bằng một tấm rèm lấy kem cạo râu và dao cạo để sẵn, cô dự định là làm xong hết thì cũng một lúc nữa cậu mới đi ra nhưng chẳng thể ngờ còn chưa đến 3 phút cậu đã quấn khăn đi ra và đứng trước mặt cô, nói.“Xong rồi, cạo râu thôi.”Cô nhìn từ đầu đến chân cậu, rồi tỏ ra hơi e ngại một chút:“Tắm gì nhanh quá vậy? Trong đó đó đồ để thay ra luôn sao cậu không thay mà quấn khăn?”Gia Nguyên liền trả lời:“À, cái này tôi định cho nó khô hẳn rồi mặc quần vào luôn, để ẩm ướt khó chịu lắm.”“Vậy là giờ ở trong có gì không?”“Có chứ! Đương nhiên phải có rồi, không có thì tôi không còn là đàn ông thì sao?Cậu vừa nói đến đây thì đột nhiên Giao Giao bật cười nhưng hình như không phải vì câu nói trước đó mà là vì chuyện khác, cô nhìn thấy cái phần nhô to ở dưới của cậu, nghĩ là cậu cố tình độn vào khoe khoan nên liền nói:“Thôi cậu đừng có đùa với chị nữa, tôi hiểu mấy anh quá rồi, cố tình lấy cái khăn này hơn mỏng như vậy, còn cố tính độn cái gì lên để khoe hàng tượng chị không biết à? Cậu đừng có khoe với chị, hồi nhỏ của cậu thế nào chị còn không biết sao?”“Chị nói cái gì vậy? Độn gì? Khoe hàng gì? Hàng thật đó! Không tin tôi cho chị xem thử.”“Thôi đừng có giả vờ, chẳng giống gì cả.

Lấy nó ra đi, khỏi độn vào chi cho khó khăn.”“Chị nói tôi độn cái gì? Hàng thật! Là thật đó!”“Biết rồi biết rồi.

Thôi không nói nữa, đi lại đây chị cao râu cho.”Nói đến đây, Gia Nguyên đã cảm thấy ấm ức trong lòng nhưng cậu vẫn cố gắng để bỏ qua.

Cậu bước đến gần cô một chút, Giao Giao cạo lông trên ngực cậu trước, cạo xong lông ở ngực, cô nhón chân lên cạo râu cho cậu.

Việc đứng gần cô như vậy làm cho cậu thấy hơi rung, cậu nhìn xuống thì thấy cô phải nhón chân khá vật vả, chính vì thế mà cậu nghĩ ra một ý tưởng.

Trước tiên, cậu hỏi cô:“Chị có thấy mỏi chưa?”Giao Giao nhìn vào mắt cậu:“Thử nghĩ xem.”“Vậy giờ tôi bế chị lên để chị cạo nha.”“ Không cần, cậu khụy gối xuống một chút là được.”Nghe vậy, cậu liền khụy gối xuống, ý tưởng của cậu bị cô làm vụt mất.

Lát sau, cạo râu sạch sẻ xong, Giao Giao chạm nhẹ lên mặt cậu rồi đánh yêu và cái:“Nhìn giống con trai hơn rồi nè! Bây giờ lông ở dưới rốn cậu tự cạo đi nha, chị cũng phải đi tắm rồi”Nói xong, cô bỏ dao cạo xuồng rồi chạy đi ra ngoài, Gia Nguyên nhìn theo cô đầy quyến luyến như không muốn rời, nghĩ thật là tiếc.

Cậu nhìn lại mình trong gương, tự nhận thấy mình đã đẹp trai hơn một chút, khi đó cậu mới cầm dao cạo lên định cạo lông ở rốn, tình cờ thuận mắt ;ại nhìn vào cái đó của mình, cậu lại gãi đầu khó hiểu:“Rõ ràng cũng đâu giống đồ giả, tại sao Giao Giao nói kì vậy nhỉ? Độn cái gì ở đây? Mình còn thấy to quá lại khó chịu đây, ai rãnh mà độn làm giả.

Không hiểu nổi!”…Chừng vài phút sau, Gia Nguyên mặc quần áo vào xong liền ra khỏi phòng xuống dưới lầu để ăn sáng, lúc này đi ngang phòng cô thì tình cờ cô cũng vừa tắm xong đi ra, thế là họ cùng nhau đi xuống lầu.Ở dưới lầu, anh Khôi đã dọn cơm ra, thấy hai người cùng một kiểu đầu tóc ướt và biết tối qua cô ngủ ở phòng Gia Nguyên nên anh ta liền thay đổi cách xứng hô với cô ngay.“Cậu chủ với mợ tối qua ngủ có ngon không?”Gia Nguyên vừa nghe chữ “mợ” liền khoái chí mỉm cười, còn Giao Giao thì vẫn chưa để ý đến câu nói của anh Khôi, cô chỉ lo lau mái tóc dài của mình mà thôi.

Hai người bước đến bàn ăn, Gia Nguyên liền kéo ghế cho cô ngồi, lúc này cô mới chịu dừng lau tóc rồi nhìn sang anh Khôi:“Dầu gọi trong phòng tôi lại mới mua sao? Bao nhiêu vậy, tôi trả cho.”Anh Khôi khẽ cười:“Không cần đâu, người nhà cả.”“Ai là người nhà với anh chứ! Anh không có cửa đâu.

Bao nhêu tiền nói đi tôi trả!”“200 nghìn.”Nghe câu trả lời, cô tròn xoe mắt ra không tin vào tai mình:“Cái gì? 200 nghìn! Anh có bị điên không mà mua loại đắt như vậy? Số tiền đó tôi có thể mua ít nhất 4 bộ quần áo đó!”“Gì chứ, hai trăm không mắc đâu, loại tốt mới giúp cho tóc khỏe.”“Khỏe cái đầu anh! Tóc tôi khỏe mà tôi không khỏe đây này! Tôi không biết, tôi chỉ mới lấy dùng có một ít thôi, tôi không dùng nữa, anh đem về dùng đi.”“Tôi…tôi dùng thế nào được, mùi dầu gội đó cho con gái mà!”“Tôi không cần biết! Tôi không có tiền mà trả đâu!”Cô đang nói chuyện với anh Khôi thì đột nhìn Gia Nguyên nghiêng đầu qua ngửi tóc của cô, cô phát hiện ra liền tát thẳng vào mặt cậu:“Làm gì vậy? Biến thái à?”Sau cái tát, Gia Nguyên không nói gì với cô mà chỉ cầm đũa lên gắp sợi phở kéo lên cho nguội rồi nói với anh Khôi:“Mùi dầu gội này cũng thơm nhưng mà tôi thích mùi thảo dược hơn, lần sau anh mua loại thảo dược để cho chị ấy dùng đi.”Anh Khôi liền gật đầu đáp lại ngay:“Dạ, lần sau tôi sẽ mua loại khác.

Mà phải rồi cậu chủ, cậu gần thi rồi, có cần tôi đi chùa lãnh về một lá bùa may mắn không?”“Không cần, tôi thì cần bùa may mắn làm gì, bùa may mắn không phải ngồi ngay bên cạnh sao?”“À…à..”Nói chuyện với anh Khôi xong, cậu bắt đầu gắp đũa phở đầu tiền đưa lên miệng ăn, vì cảm thấy hơi đói nên cậu ăn rất ngon, cho tới lúc ăn hết cả tô rồi thì nhìn qua Giao Giao cô vẫn chưa động đũa lên, cậu liền thắc mắc hỏi:“Sao chị không ăn? Thấy không ngon miệng à?”Giao Giao thật thà trả lời:“Tô phở này nếu ra ngoài ăn ít nhất cũng 50 nghìn, chị không sang đến độ này đâu.”Nghe cô nói như vậy, cậu đột nhiên nhíu mày lại rồi gác đũa xuống:“Bao nhiêu năm rồi mà ăn cùng tôi chị cũng sợ tôi tính phí là sao? Từ trước đến giờ có bao giờ tôi lấy một đồng nào của chị chưa?”“Tại vì cái đó là đồ ăn cậu nói bỏ nên tôi mới ăn, đồ bỏ còn tính tiền sao?”“Chị…chị còn ngốc hơn cả khúc gỗ nữa! Tôi cứ tưởng tôi làm vậy chị đã hiểu lâu rồi chứ!”“Hiểu cái gì?”Càng nói, cậu càng tức tối hơn, vào lúc đó, cậu quyết định lấy tô phở chuẩn bị cho Giao Giao đem về phía mình để ăn, cậu vừa tức giận vừa ăn ngấu nghiến phần cái của tô phở chỉ chừa lại nước, ăn xong, cậu đẩy hai tô nước phở thừa qua cho cô:“Tôi bỏ rồi đó! Chị muốn ăn thì ăn đi!”Cô nhìn hai tô nước lèo trước mặt mình một lúc rồi lại nhìn sang Gia Nguyên, cô không bực tức chỉ là không nghĩ mình phải ăn lại phần thừa của người khác ngay trước mặt người ta như vậy nên cô đã lắc đầu:“Không ăn, chị không đói nữa.”Nghe được cậu trả lời đó, Gia Nguyên như nhẹ cả người, cứ tưởng là cô đồ thừa cũng ăn chứ.

…Cậu đứng dậy lén cười trong vui mừng vì cậu nghĩ cô tuy có nghèo nhưng vẫn không đánh mất phẩm giá của mình, cậu nhìn cô rồi nói:“Tôi đi lấy ít đồ, chị ở đây đợi tôi một chút.”Nói rồi, cậu đi nhanh lên lầu.

Chờ Gia Nguyên đi được một lúc, Giao Giao liền bất ngờ cầm lấy tô nước phở thừa lên uống trong sự ngỡ ngàng của anh Khôi, anh ta vội ngăn cô lại:“Mợ làm cái gì vậy? Tại sao lại ăn đồ thừa như vậy?”Cô không nghe lời cậu ta nói, tiếp tục uống thêm tô còn lại rồi cuối cùng mới chịu dừng lại:“Đem dẹp nhanh đi, cậu chủ quay lại bây giờ!”Anh Khôi nhìn cô đầy thương hại:“Mợ có cần làm như vậy không? Bây giờ mợ là người của cậu chủ rồi, mợ muốn gì mà chẳng thể!”Đến lúc này khi nghe anh Khôi nói cô mới nhận ra điểm lạ, cô lập tức hỏi lại ngay:“Anh gọi tôi là mợ hả?”“Ừh, mợ bây giờ chính thức là mợ hai rồi.”“Mợ hai gì? Tôi tại sao lại là mợ hai?”“Thì tối qua mợ ngủ cùng cậu rồi, nhanh thôi cậu chủ sẽ được bế em bé thôi!”“Anh bị điên hả? Tôi với cậu chủ làm gì mà có em bé? Anh nói lơ ngơ một hồi là tôi đánh cho không còn cây răng bây giờ, đừng có nói bậy!”“Tôi nói bậy? Đúng sự thật mà, dù sớm hay muốn gì mợ cũng phải là người sinh con cho cậu chủ thôi, bây giờ vừa lúc lại không quá sớm cũng không quá muộn, hợp lý rồi!”“Hợp lý cái đầu anh! Anh im cái miệng của anh lại đi, tưởng tôi không biết anh từ sáng đến tối cứ ghép cặp tôi và cậu chủ sao? Tôi nói cho anh biết, anh mà nói thêm một lời nào nữa thì đừng có trách tại sao mình chết nha! Tôi không có hiền đâu đó!”“Mợ cứ thích nói quá! Chấp nhận sự thật đi, mợ đang mang trong người hạt giống của…”Anh Khôi chỉ vừa nói đến đó còn chưa kịp hết ý thì Giao Giao bất ngờ đứng dậy tháo chiếc khăn lau tóc trên cổ đập thẳng vào mặt anh ta, anh ta liền bị đánh gục tại chỗ, ôm mắt gục mặt xuống bàn la lên trong đau đớn:“Trúng mắt của tôi rồi này! Đau quá chết tôi rồi!”Cô nhẹ nhàng thu chiếc khăn lại, tiếp tục vắt nó lên vai rồi ngồi lại xuống ghế.“Đừng có đùa với tôi, tôi không dễ bị ăn hiếp đâu.”Anh Khôi đau đớn, khốn khổ nhưng vẫn cố gắng nói tiếp:“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà! Rõ ràng tối qua cậu chủ ngủ với mợ, mợ nghĩ cậu ấy vẫn còn nhỏ nhít không biết gì chỉ ngủ với ngủ thôi sao? Cậu chủ là đàn ông rồi chứ bộ!”“Anh còn dám nói sao? Tôi có thể đảm bảo, tối qua không có chuyện gì cả.”“Sao mợ đảm bảo được? Tối qua mợ uống rượu say, lỡ mợ quên hết rồi thì sao? Cậu chủ thích mợ như vậy, chẳng lẽ lại bỏ qua cơ hội này, nói không chừng là hai người đã làm chuyện đó rồi nhưng đến lúc xong việc cậu chủ sợ mợ bị lạnh nên mới giúp mợ mặc đồ vào thì sao? Mợ cũng thừa biết cậu chủ sùng bái mợ đến thế nào mà, làm sao cậu ấy nở để mợ không mặc gì mà ngủ hết một đêm?”“Đến giờ mà anh còn giỏi suy diễn sao? Tôi nói cho anh biết, không có một thằng đàn ông nào mà mặc lại đồ cho con gái sau khi đã thỏa mãn cơn thú tính của mình đâu.

Anh đừng có đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá rồi nghĩ bừa nữa.

Sau này bớt nói mấy chuyện con cái, vợ chồng trước mặt tôi, tôi rất ghét nhắc tới mấy chuyện đó.

Thêm một lần nữa tôi nghe cái mồm của anh nhanh hơn não thì đừng trách sao hàm của anh lại thiếu mất vài chiếc răng.”Nghe cô dọa anh Khôi cảm thấy có hơi sợ hãi, anh ta vừa ôm mắt, vừa ôm miệng lại không nói nữa..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 15: Thân Này Để Cho Ai?



Giao Giao thở dài, lòng cô rất hưởng ứng khi cậu nghĩ như thế, nhưng nhiệm vụ của cô chính là để Gia Nguyên chịu quay về, cô đánh dối lòng mình:

“Cậu nói gì kì vậy? Chị thấy họ thương cậu lắm mà, cậu bị như thế họ vẫn không bỏ mặc cậu.”

“Họ thương tôi là vì họ biết chỉ có con trưởng của tôi mới là người thừa kế. Chỉ cần tôi còn sống thì có là người thực vật vẫn có thể có con, họ chỉ nhìn như vậy thôi. Từ lâu họ đã không cần tôi, họ chỉ cần khả năng làm cha của tôi mà thôi.”

“Cậu nói vậy thật khó nghe đó. Tôi thấy người nhà giàu có như vậy tốt biết bao, tôi ước còn không được.”

“Chị đừng nói nữa. Để tâm trạng xem nhà mới đi.”

“Ờ.. Vậy chị không nói nữa.”

Giao Giao nghe theo lời cậu im lặng nhìn ra cửa sổ. Trên chiếc xe đó đang chở theo hi vọng của Gia Nguyên về một nơi yên ổn để làm nhà và cả hi vọng về sự tự do của cậu. Ngày hôm đó trời trong sáng vô cùng, trên nền trời còn có những áng mây nhỏ tầng tầng lớp lớp xếp lên nhau bồng bềnh trắng xóa. Ánh nắng hôm đó cũng nhẹ nhàng như cơn gió nhẹ thổi vào trong xe như muốn nói chào mừng.

* * *

Đi xe chừng hơn nửa tiếng, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng được thiết kế rất hiện đại nằm ở ngoại ô. Tuy căn biệt thự này không so bì được một phần nào với căn biệt thự trước nhưng nó vẫn là căn nhà rất đẹp.

Giao Giao và Gia Nguyên cùng bước xuống xe đứng trước một cổng rào màu sơn trắng, hai bên có tròn hai hàng hoa 10 giờ dọc theo chân tường rào, trên đầu có một mái hiên nhỏ nhô ra phủ đầy dây hoa hoàng anh vàng ươm thơm nhát, chỉ nhìn vao nhiêu theo đã đủ thấy căn nhà thơ mộng biết bao.

Cánh cửa đã khóa lâu được anh Khôi mở ra, Gia Nguyên khẽ nắm tay tay Giao Giao kéo cô bước vào trong. Con đường đi vào nhà được lót bằng sỏi trắng, có thảm cỏ xanh ngát ở hai bên. Chẳng những thế, trong gần còn có hồ cá nhỏ, hòn non bộ và cả một cây dương liễu to ở ngay trước cửa vào nhà. Trong sân vườm rộng rãi có trồng những bụi hoa nguyệt quế xanh rợp, vài bụi đã ra hoa tỏ hương khắp nhà. Căn biệt thự được bao quanh bởi một mảnh sân rộng phủ đầy màu xanh và màu sắc trăm hoa. Bước vào căn nhà đó, Giao Giao nhìn thấy ngay một phòng khách và nhà bếp đặt ở bên phải, bên trái lại có một mái hiên che ra là hồ bơi, phía trên là dãy lang cang lầu hai xây theo kiểu xoay tròn xung quanh phòng khách bên dưới. Biệt thự chỉ có vỗn vẹn hai tầng nhưng lại có khá nhiều phòng và bàn ăn lại khá dài lại nhiều ghế. Nhìn hết một lượt căn nhà, lúc này Giao Giao mới quay sang hỏi Gia Nguyên:

“Chắc nhà này trước kia nhiều người cùng sống lắm hả? Có nhiều phòng quá!”

Gia Nguyên mỉm cười trả lời:

“Căn nhà này có tổng cộng sáu phòng, năm phòng ngủ là một nhà kho, trong nhà kho có một chiếc cầu thang nhỏ dẫn lên gác xếp phía trên, trên đó thường dùng để ngắm thiên văn, nhà vệ sinh mỗi phòng đều có riêng nhưng ở sân sau cũng có một cái dành cho khách không ở lại lâu. Phòng của chị sẽ là phòng số ba, phòng của tôi số bốn còn phòng của anh Khôi số một. Sau này cả ba chúng ta sẽ ở đây, chị tha hồ đi học mà không cần sợ bà nội”

“Cậu tốt với chị thật đó! Có ai mắc nợ mà được cậu chủ đối tốt như chị không! Nhà đẹp như vậy, có mơ chị cũng chưa mơ tới.”

“Không cần nói quá vậy đâu, nhà này cũng rất bình thường. Bây giờ chị đem đồ lên phòng mình đi, đồ của tôi cứ để anh Khôi sắp xếp.”

“Vậy chị lên phòng nha!”

Nói xong, Giao Giao chạy lại ra ngoài lấy va li đồ của mình đang được anh Khôi mang vào rồi chạy một mạch lên phòng đóng cửa lại. Bên trong căn phòng ngủ này có một chiếc cửa sổ, một chiếc giường vừa một người ngủ, có cả bàn học, kệ sách và tủ quần áo, tủ giày dép, nhà vệ sinh được thiết kế chung với phòng tắm, nhà vệ sinh ở trước ngăn với phòng tắm bằng một mảnh cao su trắng. Căn phòng này chính là căn phòng bao năm nay Giao Giao đã mơ ước, cô thích thú nhìn xung quanh rồi nằm lên chiếc nệm mềm mại, cảm thấy bao nhiêu năm nằm sàn vừa cứng vừa lạnh cũng được báo đáp lại rồi!

Nằm thư giản được một lúc, cô lại không chờ đợi được giây phút biến nó thật sự thành căn phòng của mình, cô ngồi dậy và bắt đầu đem hết đồ đạc dọn ra sắp xếp vào đúng vị trí.

Vào buổi tối đó, cô đã có một bữa cơm được ăn thoải mái cùng với Gia Nguyên, họ ngồi cạnh nhau trên bàn ăn, Gia Nguyên ân cần, chu đáo gắp thức ăn cho cô, không tả nổi vẻ mặt vui mừng của Giao Giao khi đó, nó giống như cuối cùng cũng chờ được ngày làm con người vậy. Cảm giác thoải mái này khiến cô không muốn quay về căn nhà gò bó kia nữa, cô chính thức muốn cãi lại lời của bà Khánh, cả đời thề sẽ không về nhà của bà ta.

Được một thời gian, Gia Nguyên vẫn không chịu về nhà, bà Khánh cũng không nói được gì đành cho cậu ở riêng vài năm rồi sẽ kéo về sau.

Không có sự hà khắc của bà Khánh, cuộc sống của họ vui vẻ lên hẳn và dần đi vào nề nếp, phòng ốc và bên ngoài đều được sơn sửa, trang trí lại

Hai tháng hè trôi qua Gia Nguyên cũng bắt đầu vào năm học mới, còn Giao Giao từ bỏ giấc mơ đại học của mình.

Thời gian trôi cứ trôi, mặc dù không đi học nữa nhưng cô vì không muốn phải dùng tiền của Gia Nguyên nên đã tự đi làm thêm ở một số nơi như quán bar, vũ trường, quán trà, siêu thị, tiệm tạp hóa.. và còn rất nhiều nơi nữa.

Kể từ ngày vào học, Gia Nguyên hầu như không có mặt ở nhà, đó cũng là cơ hội tốt để cô có thể đi làm kiếm thêm thu nhập. Cô có một đôi giày batin cũ là đôi giày tìm được ở trong kho, nó trở thành phương tiên đi lại làm việc của cô. Buổi sáng 4 giờ cô thức dậy tập thể dục, ăn sáng một cái sandwich rồi thay đi làm. Công việc đầu tiên trong ngày của cô là giao sữa cho tiệm tạp hóa, từ 5 giờ thì công việc đã bắt đầu và kéo dài đến 7 giờ. Sau 7 giờ, cô làm thu ngân tại tiệm. Giờ trưa, cô thường đến quán trà để làm việc phục vụ. Buổi chiều tối khoảng 18 giờ cô đến quán bar tiếp tục làm phục vụ tới 20 giờ, còn từ 20 giờ đến 22 giờ đến vũ trường khác để làm việc. Sau 22 giờ cô đi về nhà với đôi giày batin cũ, về đến nhà bao giờ cũng gần 12 giờ khuya. Khi cô về đến nhà, Gia Nguyên bao giờ cũng thức để chờ và dọn cơm sẵn cho cô nhưng cô chỉ ăn cơm trắng còn thức ăn chỉ động vào vài miếng nhỏ, ăn xong cô lại nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ. Mỗi ngày của Giao Giao luôn là như vậy, bây giờ cũng chẳng kém hơn trước kia, chỉ là làm việc kém ra tiền riêng cho mình không phải để trả nợ mà thôi. Gia Nguyên nhìn thấy cô như thế thật sự rất đau lòng nhưng cậu không thể nói vì đó là ý muốn của cô, cô không muốn quá lệ thuộc vào tiền của cậu nên phải vất vả làm nhiều việc như thế.

Từng ngày trôi qua rồi lại cứ trôi qua, vì quá mải mê đâm đầu vào kiếm tiền, Giao Giao vô tình bỏ lại Gia Nguyên đơn độc sống trong căn nhà đó. Trước kia bao nhiêu mơ ước có được cuộc sống hạnh phúc không lo không nghĩ của Gia Nguyên cứ thế tan ra từng mảnh vụn. Một ngày cô và cậu còn chẳng nói được hai cậu, hai người lại ngủ riêng phòng, công việc của ai nấy lo, cô cũng không còn giúp cậu học tập, cũng không còn thường xuyên vui cười với nhau. Căn nhà lạnh lẽo đó đôi khi cậu cứ nghĩ là chủ nhật hoặc ngày nghỉ hè sẽ lại ấm áp nhưng lại không hề như cậu tưởng. Giao Giao ngay cả chủ nhật càng đi làm nhiều hơn, làm cả ngày chỉ về sớm hơn bình thường vài tiếng nhưng cô cũng chỉ ngủ.. Càng về sau, cậu không còn nhìn thấy được mặt cô ở nhà, cả ngày lẫn đêm, cô đi không về. Sự buồn tẻ cứ thế tăng dần tăng dần trong trái tim của một cậu bé vốn dĩ trước đó đã có đầy tổn thương, nó khiến cậu càng thu mình lại, cậu chỉ biết học và học..

Một buổi tối nọ, cậu đã gọi cô hôm này về sớm để ăn cơm, cậu còn nhờ anh Khôi nấu rất nhiều món ngon để đãi cô một bữa mừng ba tháng họ sống chung một nhà. Nấu xong rồi và cũng đã dọn thức ăn ra nhưng họ chờ mãi, đến tận gần 12 giờ tối cô mới quay về, khi đó cơm cũng nguội lạnh hết. Nghe thấy tiếng mở cổng là Gia Nguyên chạy ngay ra đón cô nhưng lúc đó hình như cô đã có uống chút rượu, cô trượt trên đôi giày batin đến gần cậu rồi bám lấy vai của cậu để cởi giày ra. Thấy Giao Giao đã say, cậu vội dìu cô vào nhà đưa cô ngồi vào bàn ăn, rót cô một cốc nước lạnh uống cho lại sức rồi lo lắng hỏi cô:

“Sao hôm nay chị lại uống nhiều vậy? Không phải tôi đã bảo chị về sớm sao?”

Giao Giao cười hì hì rồi gục luôn xuống bàn:

“Chị chỉ uống có 2 lít rượu trắng chứ bao nhiêu, bình thường.”

“Sao lại uống nhiều như thế chứ! Vậy mà chị còn tự đi về nhà không gọi taxi đưa nữa.”

“Đi taxi về tốn tiền rồi sao? Bây giờ chị còn muốn uống nữa đây nè! Hai chị em mình uống, có chịu không cậu chủ?”

“Chị đừng nói linh tinh nữa, chị say quá rồi, để tôi đưa chị lên phòng.”

Nói rồi, Gia Nguyên bỗng đứng dậy kéo cô lôi đi lên phòng. Giao Giao bấy giờ chạy theo suýt không kịp, cô mơ màn ngó lên thì thấy đầu cậu cách rất xa, ngó xuống thì lại thấy chân cậu dài miên man, nhìn xong cô như muốn tỉnh rượu, thầm nghĩ: “Sao cậu ta hôm nay cao dữ vậy? Có phải mình hoa mắt rồi không?”

..

Lát sau, cậu đưa Giao Giao về đến phòng cô, bấy giờ cậu để cô xuống giường, cô lại ngồi bật dậy rồi ngước cổ cao lên mà nhìn Gia Nguyên:

“Sao hôm nay cậu cao quá vậy? Chẳng lẽ tại chị lùn lại rồi?”

Gia Nguyên đứng đó xoa đầu cô:

“Tôi đã cao như vậy từ lâu rồi, tại chị không để ý thôi.”

“Hả? Cao từ lâu rồi sao?”

“Ừm..”

“Vậy chắc là chị vô tâm quá.. đến cả thằng em lớn thế nào chị cũng không biết. Bây giờ mắt chị cứ mờ mờ, không thấy gì nữa rồi, không thể nhìn rõ mặt em thế nào nữa cả, chắc chị phải đi rửa mặt.”

Dứt lời Giao Giao vịnh vào tay Gia Nguyên để đứng dậy, cô còn chưa đứng tới vai cậu, bấy giờ cô mới nhận ra mình quá lùn, trong lòng cô thật sự bị tổn thương, nhưng chỉ biết thở dài.

“Hầy.. Bọn trẻ bây giờ ăn uống đầy đủ quá nên cao là phải, mình đi so đo làm gì.”

Nói xong, cô bỏ tay cậu ra rồi bước đi vào nhà vệ sinh. Vừa vào nhà vệ sinh mở nước rửa mặt thì phát hiện không có nước, cô liền la lên:

“Gia Nguyên! Cậu tắt nước ở phòng chị rồi hả?”

Nghe tiếng cô, Gia Nguyên vội đi vào trong xem thử, cậu cũng thử mở van chỗ khác nhưng vẫn không thấy nước chảy ra, lúc này Giao Giao cảm thấy không chịu nổi nữa, cô ngã vào vai cậu:

“Chị muốn đi vệ sinh.. muốn tắm, muốn rửa mặt..”

Tình hình đã như vậy, cậu đành kéo Giao Giao đi qua nhà vệ sinh phòng mình ở bên cạnh xem có nước không thì cũng không có nước, nhưng ở phòng của cậu nó một thùng nước chứa sẵn đủ để cô rửa mặt và đi vệ sinh, thấy vậy cậu liền nói với cô:

“Bên đây còn một thùng nước kìa, chị lấy nó rửa mặt đi.”

Giao Giao nãy giờ vẫn đang dựa vào cậu nhưng tới khi cậu gọi thì cô đã ngủ luôn rồi. Nhìn thấy cô như thế, Gia Nguyên liền mỉm cười ôm cô vào lòng luôn mà không cần để cô dựa vào vai nữa, cậu đem cô ra ngoài, đặt lên giường của mình rồi lại đi vào trong lấy khăn thấm nước giúp cô lau mặt. Lau mặt cho cô xong, cậu thừa cơ hội bước lên giường nằm ôm lấy cô, cậu thích thú nhìn gương mặt của cô khi ngủ rồi hôn nhẹ lên đó một cái.

“Đã lâu không ngủ cùng chị rồi, hôm nay phải tranh thủ một chút, chắc chị không trách đâu phải không?”

Nói xong, cậu hôn tiếp liên tục hai cái lên môi cô rồi kéo chăn đắp lại nhắm mắt ngủ đầy hạnh phúc, mãn nguyện. Có lẽ cậu cũng đã chờ đợi giây phút hạnh phúc này quay lại lâu rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.