Nữ Vương Đại Nhân

Chương 23



Chiều nay, ở Thượng Thừa đã xảy một chuyện không hề tốt đẹp.

Khu tổng bộ điện thoại ở tầng một bỗng có cuộc gọi đến văn phòng của Vương Vũ ở tầng 6.

Mà khi đó Vương Vũ lại không hề có ở trong văn phòng, bởi vì hắn đã bị Lưu Duy gọi đi rồi, nên Đổng Vãn Lộ tiếp nhận điện thoại.

Trong điện thoại nói ở bên dưới có một vị Ngô tiểu thư muốn gặp giám đốc Vương, trong lòng Đổng Vãn Lộ khẽ xáo động, quyết định đi xuống tầng để gặp người họ Ngô này.

Tại đại sảnh, một cô gái đang ngồi ở trên sô pha nghịch di động. Khoảng 20 tuổi, xinh đẹp trẻ trung.

“Xin chào, cô là người muốn gặp giám đốc Vương sao?”

“Cô là?”

“Tôi là trợ lý của giám đốc Vương, ngài ấy còn đang bận họp, có lẽ phải một lúc nữa ngài ấy mới có thể xuống dưới.”

“Cô đang trả lời lấy lệ với tôi đấy à?” Ngô tiểu thư châm biếm, nhìn qua cảm thấy có chút không kiên nhẫn.

Đổng Vãn Lộ nói bóng nói gió, “Sao có thể như vậy chứ? Ngô tiểu thư, nghe cô nói như vậy, hình như đã có hiểu lầm gì đó với giám đốc Vương?”

“Không có hiểu lầm, có oán hận tình thù!”

Đổng Vãn Lộ kinh ngạc, chẳng lẽ không phải cô gái thông đồng cùng Vương Vũ mấy ngày trước sao?

Không khỏi hỏi, “Cô có ân oán với giám đốc?”

Ngô tiểu thư liếc mắt nhìn cô ta một cái, trực tiếp nói thẳng, “Vương Vũ là một tên lừa đảo, lúc còn theo đuổi tôi thì nói những lời ngon tiếng ngọt, bây giờ lại nói với tôi rằng hắn là người đã có vợ, nói là đừng tới tìm hắn, tên đàn ông thối tha kia cho rằng tôi là người hiền lành nên mới dễ bắt nạt sao? Cũng may, tôi biết được hắn làm việc ở chỗ này, hôm nay tôi đến đây chính là để vạch trần khuôn mặt thật của tên khốn đó!”

Trong lòng Đổng Vãn Lộ phát cáu, hôm nay Vương Vũ đã trả phép đi làm trở lại, những hắn vẫn luôn tìm cớ trốn tránh cô.

Cho đến tận lúc này, cô mới thật sự không còn ôm lấy một tia kỳ vọng nào nữa đối với Vương Vũ.

Trong lòng thầm lạnh, hắn đã vô tình vậy thì cũng đừng trách cô vô nghĩa.

“Ngô tiểu thư, thật ra mới vừa ban nãy là tôi lừa gạt cô, giám đốc Vương sẽ không xuống dưới, hắn căn bản không hề muốn gặp cô.”

“Tôi biết ngay mà, đúng là một tên cặn bã! Không sao, tôi chờ hắn, tôi cũng không tin là cả ngày hôm nay hắn đều không xuống dưới tầng cũng không về nhà!”

Đổng Vãn Lộ hơi suy tư, “Hay là, tôi đi lên, cô cũng theo tôi đi lên trên.”

Ngô tiểu thư nghi ngờ, “Tại sao cô lại muốn giúp tôi?”

Đổng Vãn Lộ cười khổ, “Tôi cũng đã từng bị người đàn ông cặn bã lừa gạt nên sinh ra lòng muốn bênh vực kẻ yếu đi.”

Hoá ra cũng là người đã từng chịu tổn thương!

Ngô tiểu thư lại càng có tự tin, ” Được, đường đường là giám đốc của một phân bộ ấy thế nhưng lại chuyên đi lừa gạt hãm hại những cô gái đàng hoàng! Tôi đây phải cho hắn một bài học, khiến hắn chật vật, không thể để hắn lại tiếp tục đi lừa gạt những cô gái khác!”

Vương Vũ trở về văn phòng của chính mình ở tầng 6, thủ tục li hôn ở dưới quê vẫn còn đang thực hiện, tình huống trước mắt đối với hắn là cực kì bất lợi.

Mụ bà ở nông thôn kia không biết tìm được ở đâu đến một tên luật sư, phụ trách toàn quyền thưa kiện giúp cho cô ta, hơn nữa trên tay lại nắm giữ rất nhiều chứng cứ ngoại tình của hắn.

Lưu Duy gọi hắn đến ấy thế nhưng lại vì chuyện đó, hơn nữa nói với hắn rằng người ở bên trên cảm thấy rất nghi ngờ về đạo đức của hắn.

Vì tránh cho chuyện cá nhân của hắn sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, mà cũng nể tình hắn đã cống hiến nhiều năm cho công ty, nên công ty quyết định để cho hắn tự mình đưa đơn thôi việc.

Binh bại như núi đổ, hắn biết đây là mình đã bị người khác theo dõi.

Hắn vẫn luôn suy nghĩ mãi, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau nhưng cũng không biết được đã đắc tội với người nào? Là người nào nhìn hắn không vừa mắt như vậy?

Đổng Vãn Lộ đi đến cửa văn phòng, chỉ vào bên trong cho Ngô tiểu thư.

“Em gái, đây chính là văn phòng của giám đốc Vương, chính em tự vào đi thôi!”

Ngô tiểu thư vô cùng cảm kích, “Cảm ơn cô.”

Nói xong đi thẳng vào trong văn phòng Vương Vũ.

Hoa Chiêu đang ngồi ở chỗ của chính mình mà tám chuyện với Chu Tiểu Ngư trên weibo.

Buổi chiều cô mới đến nơi đây, định dọn dẹp một chút đồ vật cá nhân của chính mình rồi chuyển lên văn phòng ở tầng 15.

Cô cũng đã từng có một khoảng thời kỳ là một nghệ thuật thiếu niên.

Ở nước Anh, cô từng học chuyên sâu về mỹ thuật hội hoạ, chuyên sâu tranh sơn dầu, tranh khắc bản.

Đúng thế, Ân Thiên Lãng từng có ý định bồi dưỡng cô thành một nữ nghệ thuật gia.

Hoa Chiêu là người có thiên tính tản mạn, làm cái gì cũng đều là bộ dạng tuỳ hứng chơi đùa nhân sinh, vì thế tất nhiên cô cũng không phải là một người đệ tử tốt.

Cô đúng là rất có thiên phú ở mảng hội hoạ, trong lúc học, ngẫu nhiên vì một bộ tranh sơn dầu trừu tượng mà đạt được giải thưởng lớn về tác phẩm, được đưa vào trong tập tranh cao cấp để sử dụng.

Trước kia mỗi khi cô có linh cảm, ngứa tay cũng sẽ hoạ một hoạ hai rồi đăng lên weibo.

Chính là vì thế nên mới có cơ duyên được Chu Tiểu Ngư chú ý.

Rốt cuộc cũng có lần nhịn không được mà nhắn tin hỏi cô: Đại Đại, xin hỏi ngài có biết người có tên là Jewel hoạ sư không?

Hoa Chiêu trả lời lại cô ấy: Là tôi.

Chu Tiểu Ngư ngay lập tức điên rồi, điên cuồng thổ lộ: Tôi đã từng xem qua tác phẩm của ngài ở trong 《 nghệ thuật lưu phái trên thế giới 》, vô cùng thích nó. Nhưng mà tác phẩm của ngài quá ít, trên weibo ngẫu nhiên nhìn thấy bức hoạ của ngài thì cảm thấy phong cách, bút pháp đều quá giống.

Hoa Chiêu vẫn luôn bị gọi là “Ngài” này cảm thấy có điểm nuốt không trôi, cô ấy sẽ không phải cho rằng cô là một ông lão nghệ thuật gia gì đấy chứ?

Hoa Chiêu hỏi cô ấy trước: Cô bao nhiêu tuổi?

Chu Tiểu Ngư: Hai mươi ba. Tôi có thể hỏi ngài bao nhiêu tuổi không? Những tin tức liên quan đến ngài rất ít.

Hoa Chiêu: Gọi chị.

Chu Tiểu Ngư liền kích động mà khóc.

Thần tượng là một người con gái, tuổi cũng không phải là quá lớn, lại còn thân thiện như thế nữa.

Vì thế, Chu Tiểu Ngư đã hoàn toàn trở thành fan não tàn.

Mang bức tranh mà chính mình vừa mới vẽ đem cho cô ấy xem, để cho cô ấy nhận xét, cứ vậy mà thường xuyên qua lại, hai người đã trở thành chị em thân thiết.

Hai người bọn họ bàn luận về nghệ thuật, bàn luận về thủ pháp hội hoạ, bàn về thưởng thức lưu phái, hơn nữa, hai người bọn họ thế nhưng đều là người ở An thành.

Rốt cuộc cũng có một ngày, Hoa Chiêu đi đến một triển lãm tranh, có đăng lên weibo còn kèm theo cả định vị.

Chu Tiểu Ngư kích động không thôi, ám chọc chọc tin nhắn: Thần tượng tỷ tỷ, em cũng ở chỗ này.

Hoa Chiêu rất nhanh trả lời lại cô: Tiểu Ngư đến đây đi. Ngẫu nhiên xem ai tìm được ai trước?

Chu Tiểu Ngư cảm động vô cùng, thần tượng quả thật là quá hiểu lòng người, hơn nữa nhất định sẽ là một người tri thức lãng mạn, nếu không sao có thể vẽ ra được tác phẩm mộng ảo ưu nhã như vậy.

Khi đó là vào mùa thu.

Chu Tiểu Ngư lo lắng bất an, rồi lại hưng phấn không thôi, thần tượng rốt cuộc trông ra sao?

Cô bắt đầu muốn tát chết chính mình, trong khoảng thời gian này không có việc gì sao lại ăn lắm như thế làm gì, hôm nay cô còn cố tình mặc một bộ quần áo màu sắc tươi sáng rực rỡ nữa, mà thần tượng lại am hiểu nhất là sử dụng các loại phối hợp, sớm biết như vậy đã mặc chiếc áo khoác màu xanh lam mà cô mới mua rồi.

Nhưng ít ra, buổi sáng nay khi đi ra ngoài, cô đã gội đầu rồi.

Cô mang một bụng rạo rực trong lòng mà đi qua đi lại trong đại sảnh của triển lãm tận năm vòng, thế nhưng cũng chẳng tìm được một nhân vật nào trông khả nghi.

Cho đến tận khi nhận được một tin nhắn: Hướng tám giờ.

Chu Tiểu Ngư nhìn đông nhìn tây, nhìn đến quán vỉa hè cách đó không xa đang có một vị mỹ nữ tựa hồ đang quay đầu nhìn xem bên này, phía sau có vài vị khách đang tham quan, thật may là không có hiểu sai ý.

Trong lòng chửi thầm, một nghệ thuật gia có thể hoạ ra một bộ tranh sơn dầu mộng ảo trừu tượng như vậy sao có thể là một người có diện mạo mỹ diễm như vậy chứ.

Trong đầu cô lại một lần nữa tính toán lại, đại khái mất khoảng hai phút nữa, xác định đúng phương hướng tám giờ.

Nhưng vẫn là phương hướng của vị mỹ nữa kia, hoàn toàn không sai a!

Chu Tiểu Ngư gãi đầu, không dám đi qua.

Thẳng đến khi vị mỹ nữ kia trợn mắt trắng ?, giơ tay vẫy vẫy với cô.

Nhận thức của Chu Tiểu Ngư đối với nghệ thuật gia đã bắt đầu ầm ầm sụp đổ.

Làm một người cùng với mình bàn luận về nghệ thuật, bàn luận về lí tưởng, bàn vì cuộc đời tuổi trẻ của nghệ thuật gia, cô ấy có phải hay không quá là yêu diễm rồi? Cô đã từng tưởng tượng ra một người con gái tự mang trên mình khí chất thanh thuần giống như một tiên nữ vậy?

Chân cũng không biết như thế nào mà đi qua, dung nhan của thần tượng tỷ tỷ quá ngoài dự đoán, hơn nữa thoạt nhìn cũng không lớn tuổi hơn cô là mấy.

Khuôn mặt Chu Tiểu Ngư đỏ bừng, “Xin hỏi ngài là Jewel sao?”

Hoa Chiêu gật đầu.

Chu Tiểu Ngư thật cẩn thận truy vấn, “Thật là Jewel?”

Hoa Chiêu nhướng mày, “Ừm, hừ”

Trong lòng Chu Tiểu Ngư vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ, “Làm sao mà chị biết được là em?”

“Chỉ có một mình em đang muốn tìm người, hơn nữa, lớn lên còn rất giống một con cá.”

“Chỗ….chỗ nào giống chứ.”

“Ờm, thì tôi ngồi ở chỗ này nhìn thấy em từ đầu đến cuối bơi được năm vòng.”

Chu Tiểu Ngư cứng họng, “Đó là vì……..Tại sao chị không sớm gọi lại em?”

Hoa Chiêu chống cằm cười với cô, “Vừa lúc ngồi ở đây cảm thấy thật nhàm chán, nhìn lần thứ nhất nghĩ định lần thứ hai sẽ gọi em, lần thứ hai lại nghĩ đến lần thứ ba hãy gọi, vì thế, liền lên đến tận lần thứ năm.” Nói, chớp chớp mắt, “So với trong ảnh em còn đẹp hơn.”

Mặt Chu Tiểu Ngư lại càng đỏ hơn, một chút tức giận kia đã tan tành mây khói.

Hơn nữa cô cảm thấy, có thể vẽ ra được một bức hoạ có tiêu chuẩn cao như thế, tất nhiên sẽ hẳn là một cái tuyệt thế đại mỹ nhân, nữ thần cùng những bức hoạ của nữ thần thật vô cùng tương xứng!

Từ đây, Chu Tiểu Ngư liền bắt đầu kiếp sống của một fan não tàn chân chính.

Đặc biệt là lần đó chiến tranh cùng với fan của Bùi Lị Nhã, Chu Tiểu Ngư chính là quân chủ lực, cực kì uy mãnh.

Cũng bởi vì vậy mà địa vị của cô đặt ở trong bầy fan yêu diễm minh châu vô cùng kiên cố.

Từ khi Hoa Chiêu bị cấm không được chơi Weibo ba tháng, Chu Tiểu Ngư theo đó cũng chẳng còn hứng thú với weibo.

Hôm nay mở ra giao diện, mới phát hiện weibo kia của Hoa Chiêu, nữ thần thế nhưng lại tái xuất giang hồ, hơn nữa còn tự phát ảnh selfie!

Ngay lập tức share: Vẻ đẹp nữ thần của tôi đã bay ra tận chân trời! Đẹp xuyên ra đến hệ Ngân Hà!

Sau đó lại nhắn tin hỏi: Chị Âm Âm, chị định làm gì thế?

Hoa Chiêu: Trần Trì không nói với em sao?

Chu Tiểu Ngư: Có liên quan đến hắn sao?

Hoa Chiêu: Đại khái.

Đúng lúc này, Ngô tiểu thư đi ngang qua người cô.

Hoa Chiêu ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nếu nhớ không lầm mà nói, luật sư Triệu có gửi cho cô vài tấm ảnh, nữ chủ nhân bên trong đó đại khái chính là vị vừa mới đi qua này đi.

Lại nhìn thấy Đổng Vãn Lộ theo sau ở phía sau, xem ra là muốn cá chết lưới rách.

Vương Vũ vừa nhìn thấy Ngô Viện Viện đi vào, trong lòng liền kêu không ổn, cô ta thế nhưng tìm đến tận đây.

Ngô Viện Viện vừa kéo cánh cửa ra, đi vào liền lập tức mắng to, “Vương Vũ, đồ khốn khiếp nhà anh!”

Sau đó là “Chát Chát!” Hai tiếng tát vang dội.

Vương Vũ bị đánh đến ngẩn người, người phụ nữ này trước kia chính là một người thật ôn nhu, tại sao lúc này lại biến thành một người đàn bà đanh đá? Chẳng lẽ lúc trước đều toàn là giả vờ sao?

Những người vây xem ở bên ngoài cũng trợn tròn mắt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lại nhanh chóng tụ tập đến cửa, do dự xem có nên đi ngăn cản hay là không.

Ngô tiểu thư nắm lấy cổ áo của Vương Vũ, mắng tiếp.

“Anh chính là một tên không biết xấu hổ, trong nhà đã có vợ con rồi còn đi đến thông đồng với tôi! Ngô Viện Viện người như tôi thế nhưng lại biến thành một tiểu tam! Tên cặn bã này!”

Vương Vũ ôm mặt ấp úng, “Đây là một hiểu lầm…….Cô trước đừng có kích động. Tôi đúng là có muốn ly hôn với vợ của tôi, nhưng thủ tục vẫn luôn làm không xong.”

Đổng Vãn Lộ ngồi vào chỗ của mình, đưa lưng về phía văn phòng của Vương Vũ, nghe trận trò khôi hài này, người đàn ông kia vẫn như cũ biện giải, nhưng lòng tham của chính mình đã khiến bản thân tự đánh mất đi thanh xuân.

Nhưng kết quả thì sao, giỏ tre múc nước, công dã tràng.[1]

[1]. Giỏ tre múc nước công dã tràng: ý chỉ hành động bỏ công sức ra làm việc nhưng kết quả thu được là con số 0.

Bỗng nhiên thấy thật nghẹn khuất, hôm nay cô cũng muốn làm một cái kết thúc, cho chính mình một lời cảnh tỉnh.

Đổng Vãn Lộ nhìn về phía Hoa Chiêu, Hoa Chiêu cũng chính là đang nhìn cô.

Hít sâu một hơi, cô đứng bật dậy, xoay người đi vào trong văn phòng của Vương Vũ.

Dùng hết toàn lực, “Chát!”. Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống.

……

Sau đó, kết quả của chuyện này là công ty đưa ra lệnh cưỡng chế bắt Vương Vũ phải giao lại công việc trên tay rồi ra khỏi công ty. Ngày mai sẽ có một giám đốc mới đến thay thế.

Đổng Vãn Lộ thì tự mình nộp đơn xin từ chức, chờ trong một tháng có thể tìm được nhân công thích hợp mà bàn giao lại công tác rồi sẽ rời đi.

Hoa Chiêu duỗi duỗi người, dọn dẹp đống đồ dùng cá nhân vào trong một chiếc thùng giấy.

Thôi Diệp hâm mộ mà nhìn cô, “Về sau, chị sẽ là đồng nghiệp cùng với mấy người minh tinh đó.”

“Em có muốn đi lên cùng không? Chị mang em lên.”

Thôi Diệp có chút động tâm, nhưng vẫn là từ chối, “Em muốn cùng Cao Dương nhà em ở cùng một tầng.”

Hoa Chiêu cười cười, “Về sau có thể đến tìm chị chơi.”

Tan làm, Hoa Chiêu đưa ra lời mời, mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm chiều, cũng coi như là trả hết phần tình nghĩa đồng sự này đi.

Trong bữa tiệc, Đổng Vãn Lộ chủ động kính Hoa Chiêu, “Thật xin lỗi về chuyện của lúc trước. Về sau, chúc cô càng ngày càng tốt.”

Hoa Chiêu chạm cốc rượu với cô, nhưng lại không hề uống, chỉ nói một câu, “Tự giải quyết cho tốt.”

Đổng Vãn Lộ chua xót mà cười, uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Tiệc rượu tan hết, mọi người từng người trở về nhà.

Hoa Chiêu kết hết nợ, chờ xe của chú Trương đến đón.

Ân Thiên Lãng gọi điện thoại đến, “Ở bãi đỗ xe bên ngoài.”

Quả nhiên nhìn thấy hắn lái một chiếc xe SUV đi đến, cô ngồi sang ghế phụ, “Sao anh lại tự mình đến đây?”

Ân Thiên Lãng mở ra cửa sổ xe, những cơn gió mát lạnh ùa vào.

Ánh đèn lập loè lúc sáng lúc tối, làn gió mát khẽ thổi qua kẽ tóc của cô, gò má đỏ ửng, bên miệng vẫn luôn hàm chứa ý cười, đôi mắt long lanh mà toả sáng.

Lúc Thôi Diệp nói muốn đi toilet, nhưng vẫn cố trì hoãn cho đến tận bây giờ, lúc này mới tay trong tay cùng Cao Dương đi ra ngoài.

“Kìa, mau nhìn chiếc xe kia đi?” Thôi Diệp kích động lên, “Đúng không, đúng không?”

Cao Dương cũng nhìn thấy được, trên ghế phụ là Hoa Chiêu, mà người bên cạnh thì giống như là Ân tổng.

“Không đúng, em bị hoa mắt rồi. Phim sắp chiếu rồi.”

Cao Dương lôi Thôi Diệp vẫn đang liên tục quay đầu lại nhìn mà kéo đi.

Còn trong xe, gió thổi tan mùi rượu.

Ân Thiên Lãng duỗi tay sờ sờ lỗ tai cô, thật nóng.

Nhíu mày nói, “Uống nhiều hay ít?”

“Ừm…….Để em ngẫm lại.” Hoa Chiêu bắt đầu đếm lung tung, “Một ly, hai ly, năm ly……..”

Ân Thiên Lãng biết, cô đây là say rồi.

Thở dài một hơi, lại xoa xoa mặt cô, “Hôm nay xảy ra chuyện gì?”

“Không biết nữa…….Để em nghĩ lại!” Tựa hồ khựng lại một chút, dừng lại đếm đếm ngón tay, cô đảo tròng mắt giống như thật sự là đang nỗ lực hồi tưởng lại.

“Âm Âm.” Hắn xoay mặt cô, khiến cô nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, khẽ hôn lên cái trán của cô, giọng nói tràn đầy ôn nhu, “Không sao đâu, có anh.”

Nước mắt của Hoa Chiêu bỗng chốc liền oà ra, lăn dài trên má.

Giọng nói nghèn nghẹn.

“Hôm nay, người vợ bị vứt bỏ kia có gọi điện thoại cho em, nói rằng rất cảm ơn em vì đã giúp đỡ cho cô ấy. Còn để cho con gái của cô ấy cũng nói chuyện với em.”

“Ừ, cô bé ấy nói gì?”

“Con bé nói: cảm ơn chị. Con bé còn hỏi em là: có phải về sau con bé sẽ không còn có ba nữa hay không.”

“Em trả lời ra sao?”

“Em nói, có một người cha như vậy thì thà đừng có còn hơn.”

Cảm xúc của Hoa Chiêu bắt đầu kích động, “Em không hiểu! Cho dù đến tận bây giờ vẫn không hiểu. Tại sao người kia lại muốn ngoại tình, mẹ là người tài giỏi trong công việc như vậy, khi về đến nhà đều luôn ăn nói nhỏ nhẹ dễ nghe, ôn nhu mà kiễn nhẫn, luôn tận lực mà làm thật tốt mọi chuyện. Nhưng ông ấy vẫn phản bội mẹ, tại sao, tại sao ông ấy có thể bỏ được một người như mẹ chứ, tại sao lại có thể vứt bỏ mà không cần em? Âm Âm vẫn luôn ngoan ngoãn, ông ấy cũng đã từng nói ông ấy yêu thương Âm Âm.”

Hoa Chiêu khóc đến thở hổn hển, “Có đôi khi em thật sư hy vọng rằng ông ta có thể chết đi, ông ta vì cái gì mà vẫn có thể sống tiếp? Nếu như đổi lại là mẹ có thể sống lại thì thật tốt biết bao nhiêu! Em hận ông ta, cả đời này cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta!”

Trái tim hắn co chặt mà đau lòng, ôm chầm lấy cô, trấn an vỗ vỗ đầu cô, “Âm Âm, Âm Âm ngoan, có anh Thiên Lãng ở đây……”

Thật lâu sau.

Từ tiếng khóc thút thít của cô dần dần biến thành những tiếng nức nở nhỏ, cho đến khi bình tĩnh lại.

Ân Thiên Lãng lấy ra khăn giấy, nhẹ nhàng giúp cô lau sạch khoé mắt, ở bên tai cô nhỏ nhẹ dỗ giành.

“Ừm, Âm Âm nhà ta đi làm diễn viên, diễn cảnh khóc chắc chắn không tệ.”

“Phì!”

Hoa Chiêu bị hắn trêu trọc, tức khắc cười ra tiếng, tay khẽ đẩy hắn một cái.

Hắn cũng cười, trái tim thoáng chốc nhẹ nhàng.

Hoa Chiêu khe khẽ thở dài, trong lòng bỗng thoải mái hơn nhiều.

“Chồng yêu, em muốn về nhà.”

“Được.”

Hắn giúp cô cài lại đai an toàn thật kỹ, rồi lại hôn lên khoé miệng, ngậm lấy cánh môi của cô một chút.

Sau đó mới khởi động xe hướng về nhà.

~~~~~~~~

Nóng quá má ơi ( ̄O ̄;)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.