Nhìn vẻ mặt đối phương bày ra bộ dáng moi tim móc phổi nói, đôi mắt đen tĩnh lặng khẽ gợn sóng, giống như đã bị cảm động:
“Đào Xuân huynh nói rất phải.”
Sau khi bình rượu đổi thành Tuý Lâu tửu, Đào Xuân ỷ vào tửu lượng của bản thân rất cao nên không ăn gì hết, chỉ liên tục rót rượu uống. Một khi lão dụng tâm muốn lấy lòng người khác, người đó tuyệt đối sẽ không thấy phiền chán, lão có thể nói về chuyện của những nhà giàu quyền quý trong kinh thành, còn ra vẻ lĩnh giáo Phương Tư Ninh về chuyện chơi đàn, cả hai trò truyện khá là ăn ý.
Trong lúc không hay, thi đấu thuyền rồng đã ngừng, người bên ngoài cũng dần dần tản đi, màn đêm dần bao phủ xuống.
Phương Tư Ninh nhiều lần đã để ly rượu xuống, tú ông lại không chịu, trăm phương ngàn kế nói lời thấm thía để ép hắn uống rượu.
Tiểu Cận muốn tiến đến rót rượu, ý đồ muốn rót cho công tử ít một chút, thì người lại lắc đầu nói:
“Đào Xuân huynh quan tâm ta như vậy, ta không thể không biết tốt xấu.” Lúc nào cũng rót cho mình nhiều hơn tú ông một khúc.
Lại hơn mười ly nữa, người giỏi uống rượu như Đào Xuân cũng ửng hồng cả mặt, hơi men tỏa ra.
Tiểu Cận càng ngày càng sốt ruột, nhìn sang tiểu Cảnh thì thấy y đang chăm chú nhìn bình rượu, trên tay còn chu đáo chuẩn bị sẵn một bình rượu, phòng khi công tử uống hết sẽ tiến lên châm tiếp. Trời ạ, trong lòng tiểu Cận buồn bực trừng mắt nhìn y. Người kia thế mà dám cười khẩy lại với hắn.
Bất đắc dĩ, thấy công tử đang rót rượu thì tiểu Cận cố ý gắp điểm tâm để vô tình đụng vào, ly rượu toàn bộ rơi vào người tú ông.
Quách Lại đứng bên cạnh lập tức cau mày giận dữ:
“Tiểu tử chết tiệt này làm việc kiểu gì vậy?”
Gã hùng hổ muốn xông đến đánh, lại đột nhiên nghe thấy hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi tính làm gì?!”
Quách Lại thấy vẻ mặt ôn hòa của Phương Tư Ninh trở nên lạnh lẽo liền luống cuống.
“Thị đồng của ta vẫn chưa cần đến ngươi đến giáo huấn đâu.”
Quách Lại thay đổi vẻ mặt tươi cười làm lành, liên tục nói mình không đúng.
Tú ông loạng choạng lảo đảo đứng lên, gã vội bước tới đỡ. Đào Xuân vịn tay Quách Lại, không chút khó chịu cười nói:
“Ta phải đi thay y phục, Tư Ninh đệ không được rời đi đó nha, ngày hôm nay chúng ta phải uống cho đến cuối cùng mới được.”
Ánh mắt đen láy đã hơi mơ hồ, khuôn mặt dường như bị men rượu hun đỏ, nào còn chút hàn khí:
“Tư Ninh chắc chắn phụng bồi.”
Đào Xuân vui vẻ nói hai chữ “tốt” rồi dựa vào Quách Lại bước ra ngoài. Thấy bóng dáng của tú ông vừa khuất, tiểu Cận lập tức sốt ruột nói:
“Công tử, sao người lại uống nhiều rượu như vậy?”
Phương Tư Ninh đưa tay chống cằm, tay còn lại lắc lắc, ra hiệu im lặng.
Vừa ra khỏi cửa, Đào Xuân không khỏi lắc đầu, xoa trán nói:
“Rượu này đúng là mạnh thật, ngay cả ta cũng chịu không nổi.”
Quách Lại vừa muốn nói chuyện, đã thấy một quý tiểu thư thong thả đi đến.
Người này mặc một bộ đồ màu tím viền sa bằng chỉ vàng, gương mặt như trắng nõn còn hơn nam tử, mày cong hơn vẽ, cái trán no đủ đầy đặn, bên hông treo một cái roi ngựa đỏ tươi, ngoài ra còn có rất nhiều trang sức quý hiếm khác trên người. Tuổi tác tuy chưa lớn nhưng toàn thân đã tỏ ra phú quý bức người, đó chính là muội muội của Thái chính phu, tiểu thư duy nhất của phủ Thái phó, kinh thành đệ nhất bá vương Giai Đồng Quan.
Giai Đồng Quan đưa mắt nhìn về phía gian nhã thất, Đào Xuân vội vàng kéo nàng ta lại bên cạnh, giọng điệu tràn đầy hờn dỗi:
“Ôi tiểu thư của ta, người ta đã đáp ứng với người rồi thì tuyệt đối sẽ không để miếng thịt này bay đi mất. Người chỉ cần chờ đợi thêm chút nữa, một lát sau ta sẽ âm thầm đưa người sang đó cho Giai tiểu thư, vậy nên người cứ an tâm đi.”
Giai Đồng Quan nhếch miệng, buổi tối ngày hôm ấy nhìn thoáng qua, nàng ta gần như đã tìm khắp kinh thành, khó khăn lắm mới tìm được người ở Hương Xuân lầu, vạn lượng ngân phiếu trao ra chỉ mong đổi được một đêm phong lưu. Chỉ đáng tiếc tính tình Phương Tư Ninh tuy ôn hòa nhưng rất kiên quyết, nhiều người theo đuổi đều bị từ chối.
Nhưng người xưa chẳng phải đã có câu: Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Chỉ cần xấp tiền đủ dày, tú ông liền lén lút đồng ý với Giai Đồng Quan không quá ba ngày sẽ thành công.
Nghe đến đó nàng ta lập tức cười nói:
“Được, vậy ta sẽ ở trong phòng chờ!” Nói xong bước nhanh rời đi.
Nàng ta vừa vào gian phòng ở phía đông, thị đồng liền tranh nhau tiến lên muốn hầu hạ Giai Đồng Quan, người bưng trà thì bê trà lên, kẻ cầm khăn thì đưa khăn lên, chen chúc vây quanh trăm phương ngàn kế lấy lòng. Nhìn thấy một đám người nhao nhao lên, Giai Đồng Quan cảm thấy chán ngán:
“Cút, cút hết ra ngoài.”
Chờ đến khi người trong phòng đi ra hết, nàng ta mới nhoẻn miệng cười.
Trên đời này không có nam nhân nào mà Giai Đồng Quan nàng không có được, Phương Tư Ninh, ngươi cho rằng sẽ thoát khỏi tay ta được sao?
Vừa năn nỉ mời được Giai Đồng Quan rời đi, tú ông liền dặn dò Quách Lại:
“Mấy người các ngươi đi ra ngoài chờ, lát nữa ta kêu ngươi vào mang người đi.”
Quách Lại ra vẻ nịnh nọt cười nói:
“Vâng.”
Trong phòng, tiểu Cận gấp gáp đến muốn khóc:
“Công tử, người mau chạy đi.”
Phương Tư Ninh cong môi lên nhìn về phía tiểu Cảnh đang lén lút nhìn mình rồi mới nhẹ nhàng lắc đầu, tiểu Cận còn muốn nói gì nữa thì cửa đã mở ra, tú ông mặt mày hớn hở đi vào.