Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 44: 44: Hotsearch



Bằng chứng Tưởng Tư Tư Lãnh Tương bất hòa?
Bài đăng trên weibo có hai bức ảnh, góc chụp vô cùng xảo diệu.

Bức ảnh thứ nhất chụp đúng lúc Tưởng Tư Tư quay đầu nhìn Lãnh Tương mà trong khoảnh khắc đó nàng lại quay đầu hướng khác.

Bức ảnh thứ hai chụp từ xa.

Hai người bị ngăn bởi một nhóm người, ranh giới rõ ràng, thoạt nhìn như thể thủy hỏa bất dung.
“Từng yêu nhất chính là cô ấy, bây giờ sao lại thành người xa lạ rồi?”
“Nữ chính phim mới của Tưởng Tư Tư chơi đại bài*, bất hòa với Tưởng Tư Tư”
*Kiểu mấy nghệ sĩ kiêu ngạo, chảnh.
“Vậy là lúc trước Tưởng Tư Tư coi trọng Lãnh Tương sao?”
“Chuyện này thật kỳ quặc, khoảng thời gian trước không phải Tưởng Tư Tư đã chia sẽ bài viết của Lãnh Tương sao? Nhưng băng nhân kia còn rất đáng yêu, lúc đó tôi cảm thấy quan hệ của hai người chắc là không tệ mới đúng chứ?”
“Đúng vậy, tôi còn nhớ lúc Tưởng Tư Tư nói Lãnh Tương là nữ chính của tôi, tôi đã bị giọng nói ôn như chết người đó làm cho tim đập bịch bịch.

Cảm giác không giống như là nói nữ chính phim mà đang tuyên bố bạn gái chính thức vậy…!Chuyện này còn chưa qua bao lâu, thế nào lại bất hòa chứ?”
“Quan hệ của Tưởng Tư Tư và Lãnh Tương trước kia đã không tốt rồi.

Tôi còn nhớ rõ tôi từng đào lại những chương trình truyền hình và phim mà Lãnh Tương tham gia, còn vô tình phát hiện một chuyện vui, các người đoán xem là gì?”
“Lầu trên, người úp mở cái gì, mau nói đi.”
“Nói có sách mách có chứng mới tin!”
“Ông anh lầu trên đừng hấp tấp, nghe xem người ta nói thế nào.”
“Tôi biết tôi biết, Lãnh Tương từng tham gia [Wellcome To STAR], còn cùng Tưởng Tư Tư ầm ĩ một trận.”
“???????????”

“!!!!!!!!!!!!!!!”
“What? Ông nói lại lần nữa??”
“Má ơi thế mà lại có chuyện như vậy?”
“Đây xem như là tai nạn phát trực tiếp sao? Còn cãi nhau? Nhiều năm nay Tưởng Tư Tư chưa từng xảy ra sự cố phát trực tiếp?”
“Tập nào vậy!!”
“Khi nào sao tôi không biết?? Tôi là fan cứng của WTS bảy năm rồi, vẫn chưa bỏ sót tập nào!!”
“Vậy chắc là chuyện rất lâu rồi…”
“Tôi tìm được tập đó rồi!! Tôi đã tìm rất lâu đó!!”
“Cầu chia sẻ!”
“Cầu chia sẻ +1.”
“Muốn link thì hãy nhấn theo dõi và chờ tin nhắn~~”
“Hmmmmm tôi xem rồi, nội dung thật sự siêu bạo…”
“Tôi còn chưa xem a a a a a!! Xin review một chút!!!”
“Trong tập đó, chẳng những Lãnh Tương cãi nhau với Tưởng Tư Tư mà còn tức đến mặt mày xanh mét, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.”
“Đồng ý với lầu trên, hơn nữa dáng vẻ rất kiêu ngạo đó…”
“Vậy là tin đồn hai người họ bất hòa là thật à???”
“Nhưng khoảng thời gian trước hai người còn tương tác trên weibo vô cùng đáng yêu, cũng không giống lắm…”
“Đúng thế, dù sao đã qua nhiều năm như vậy, ai không có tuổi trẻ bồng bột.

Nếu là Lãnh Tương hiện tại thì chắc chắn sẽ không battle với Tống Ly Mặc…”
“Tìm khắp giới giải trí, ai dám battle với Tống Ly Mặc chứ, đây không phải là chán sống sao?”
“Đúng ha, ông làm tôi nghĩ nguyên nhân Tưởng Tư Tư và Lãnh Tương cãi nhau và vì nữ thần…”
“Phải nói không hổ là Tống Lý Mặc…!Thật sự ở đâu cũng mưa máu gió tanh.”
“Có điều tôi nghe nói, hình như Tống Ly Mặc đã nhận một vai trong phim của Tưởng Tư Tư…”
“GÌ???? Nữ thần muốn trở lại??? Thật sự??”
“Mau nói cho tôi biết đây là sự thật!! Mẹ ơi người phụ nữ con yêu cuối cùng đã trở lại rồi!!”
“Không có…!Chắc chỉ là một vai khách mời thôi.

Nữ thần đã từng nói không bao giờ đóng vai chính nào nữa.”
“Hu hu hu hu khách mời cũng được, tôi muốn cắt hết những cảnh của nữ thần ra liếm!!”
“Từ khi nữ thần có con, đã lâu rồi tôi chưa gặp nữ thần, cũng không biết cô ấy sống có tốt không nữa hu hu hu!!”
“Phải hạnh phúc chứ!!!”
Diễn đàn Qiqing và weibo ồn ào một trần.

Đề tài đầu tiên là “Hai người họ thật sự có bất hòa hay không”đến “Tại sao hai người họ lại bất hòa”, lại đến “Nếu bất hòa thì tại sao Tưởng Tư Tư lại chọn nàng là nữ chính” cuối cùng bàn đến trận cãi vả trong [Wellcome To STAR].

Tranh cãi một hồi, dư luận chuyển hướng đến Tống Ly Mặc.

Fans cũ fans mới cùng bày tỏ lời chúc phúc đến nữ thần và mong cô có thể trở lại.
Trên weibo và diễn đàn luôn luôn có một luật, bất kể là ai hay cái gì lên hotsearch, nhưng chỉ cần dính một chút đến Tống Ly Mặc thì cuối cùng luôn chuyển hướng về Tống Ly Mặc.
Nửa ngày sau, người cực kỳ không liên quan, Tống Ly Mặc, cũng bị đẩy lên hotsearch, tiêu đề là #Tống Ly Mặc tinh phong huyết vũ#
Cả đoàn phim xem trò hề này vô cùng sôi nổi.

Ngay lúc nhân viên trang điểm nhìn đến chữ Tống Ly Mặc thì lập tức quên mất hiện giờ lên hotsearch là Lãnh Tương và Tưởng Tư Tư.

Cô cầm tay Tưởng Tư Tư điên cuồng la hét: “Ly Mặc thật sự sẽ đến đoàn phim của chúng ta sao?? Chị mau nói cho em biết đây có phải sự thật không!! Mau nói cho em biết đi!!”
Tưởng Tư Tư bị cô ấy làm cho ù tai, cô quát: “Là thật!!”
Thợ trang điểm sửng sốt tại chỗ ba giây, sau đó rơi nước mắt chạy ra ngoài.
“Nữ thần của tôi!!! Tống Ly Mặc sắp đến!!! Mẹ ơi!!!!”
Về phần hotsearch Lãnh Tương và Tưởng Tư Tư bất hòa, cuối cùng bị ngó lơ.
Tưởng Tư Tư đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Bây giờ còn đang quay phim, cô không có dư tinh lực để ứng phó những chuyện như vậy.

Lời đồn đại bàn tán qua một thời gian sẽ tự động biến mất.

Bây giờ đi làm sáng tỏ ngược lại giống như giấu đầu lòi đuôi.
Hơn nữa, Lãnh Tương còn đang giân cô.

Theo một phương diện nào đó mà nói, hotsearch nói cũng đúng.
Tưởng Tư tư ném chuyện này cho ban quan hệ công chúng, không xen vào nữa.
Buổi chiều quay xong, lại quay cảnh buổi tối.

Mười hai giờ khuya, ê-kíp kết thúc công việc.
Lãnh Tương xoa xoa cánh tay và đôi chân đau nhức.

Chân của cô đã bắt đầu đau từ trưa, đến giờ đã đau đến không chịu nổi.

Nàng phải về sớm tắm rửa một chút, sau đó ngủ một giấc.
Toàn bộ đoàn phim lần lượt kết thúc cồn việc đi bộ về khách sạn.

Bùi Sương đi theo Lãnh Tương và Vương Lâm Lâm.

Không biết khi nào thì Tưởng Tư Tư và Đàm Nhã đã đi đến bên cạnh Lãnh Tương.

Tưởng Tư Tư nói: “Buổi tối cô tắm xong thì lên lầu một chuyến.”
Lãnh Tương trừng mắt nhìn cô: “Tại sao tôi phải đi?”
Tưởng Tư Tư nói: “Bôi thuốc cho cô.”
Lãnh Tương: “……………..”
Nàng đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Hôm qua trước khi nàng và Tưởng Tư Tư cãi nhau Tưởng Tư Tư đã nói gì?
Thuốc này ít nhất phải bôi hai ngày.
Lãnh Tương tức tối không biết trút đi đâu.

Hôm qua vừa cãi xong mà giờ cô lại bảo tôi lên lầu tìm cô, tôi không còn cần mặt mũi sao?
Lãnh Tương trừng mắt nhìn cô, khách sáo nói: “Không cần đâu, vết thương của tôi không sao.

Cảm ơn ý tốt của cô.”
Tưởng Tư Tư cười như không cười nhìn nhìn bắp chân nàng, lại ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt nàng, cô hỏi: “Thật sao?”
Tình trạng buổi chiều hôm nay của nàng đương nhiên không lừa được Tưởng Tư Tư.
Lãnh Tương: “…………..”
Thật sự làm người ta phát điên!
Tưởng Tư Tư nói: “Chỉ cần cô cảm thấy không sao thì không bôi thuốc cũng được.

Có điều chúng tôi thuê ở đây ba tháng, nếu bởi vì cô mà đoàn phim trì hoãn thêm một ngày, phát sinh thêm chi phí thì sẽ trừ vào một nửa tiền cát-xê còn lại của cô.”
Lãnh Tương: “…………..”
Lãnh Tương chỉ vào cửa khách sạn: “Cô cút vào trước cho tôi, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà đánh cô ở đây đó.”
Tưởng Tư Tư cười tủm tỉm đi vào..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 44: Chỉ thế thôi



Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn*, nhưng vì tiền đều có thể nhịn một chút.

*Chuyện này có thể nhịn được thì còn chuyện nào không thể nhịn được.

Lãnh Tương ở trong phòng mình tắm rửa gội đầu, làm khô tóc, ám thị tâm lý mình nhiều lần rồi mới lên lầu, nhẫn nhục gõ cửa phòng Tưởng Tư Tư.

Cửa không khóa, Lãnh Tương suy nghĩ một lúc rồi đẩy của bước vào.

Tưởng Tư Tư Tư đang tắm, tiếng nước rào rào, trong phòng yên tĩnh, không có người nào khác.

Chiếc đèn chùm tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, chiếu rọi căn phòng khách trống trải.

Phòng tắm bên trong phòng ngủ, không bao lâu tiếng nước trong phòng ngừng lại, Tưởng Tư Tư từ phòng tắm đi ra.

Lãnh Tương nghe động tĩnh ngẩng đầu nhìn qua. Tưởng Tư Tư đứng dựa vào cửa phòng ngủ nhìn nàng, cười nói: “Vào đi.”

Áo ngủ mà Tưởng Tư Tư mặc chính là chiếc áo ngủ hôm trước Tưởng Tư Tư mời nàng đến nhà xem phim. Thậm chí nàng có thể nhớ lại mùi hương kia.

Ban ngày nàng cũng đã ngửi được mùi hương đó.

Lãnh Tương vào phòng ngủ của cô, theo thường lệ nàng ngồi lên giường.

Thuốc hôm qua bôi cho Lãnh Tương vẫn còn để ở đầu giường. Tưởng Tư Tư lấy một lọ thuốc mỡ màu đỏ, bôi thuốc cho nàng trước.

Tưởng Tư Tư xắn quần nàng lên, vết thương lộ ra. Ban đầu có màu xanh tím giờ đã gần chuyển sang màu đỏ, trông có vẻ tốt hơn ngày hôm qua.

Tưởng Tư Tư xoa thuốc mỡ trong tay rồi phủ bàn tay ấm áp lên bắp chân nàng. Lãnh Tương còn nhớ rõ mình đã đau đớn thế nào khi xoa bóp đêm hôm qua. Nàng âm thầm tránh qua một chút, trước lúc Tưởng Tư Tư phát hiện, lại làm như chưa có gì xảy ra.

Tưởng Tư Tư chú ý từng động tác lén lút của nàng, cười mà không nói.

Uii.

Vẫn đau.

Như thể xương cốt đều bị bàn tay kia xoa nắn, trong đau đớn cảm nhận được chân thực nhất sự ấm áp của bàn tay đó.

Tay của Tưởng Tư Tư rất nóng, cũng có thể là bởi vì mới tắm xong. Cô rũ mắt dáng vẻ phục tùng xoa chân cho nàng. Lãnh Tương cũng không nói chuyện. Trong nhất thời cả phòng rơi vào một khoảng im lặng nặng nề.

Rất khó tưởng tượng giữa hai người có lúc im lặng như vậy.

Đột nhiên Tưởng Tư Tư mở miệng nói: “Hotsearch chiều hôm nay, có phải cô nghi ngờ là do tôi làm không?”

Lãnh Tương ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, không ngờ cô lại nhắc đến chuyện này.

Vốn dĩ nàng cũng không quá để ý chuyện này.

Có điều quả thật Tưởng Tư Tư nói đúng.

Lãnh Tương nói: “Đúng vậy, quả thật tôi nghĩ là cô làm.”

Tưởng Tư Tư nói: “Tại sao là nghi ngờ tôi?”

Lãnh Tương nghĩ, chuyện này còn phải hỏi sao?

Nàng nói: “Tôi nghe nói, tháng sau [Thiếu Niên Du] công chiếu?”

Tưởng Tư Tư gật gật đầu: “Đúng.”

[Thiếu Niên Du] công chiếu vào mùng hai Tết, một ngày hoàn hảo.

“Cho nên tôi nghĩ, chắc là cô sẽ vì doanh thu phòng vé của [Thiếu Niên Du] mà làm chút gì đó.”

“Về mặt quảng bá phim này, tạo chút scandal ồn ào là thủ đoạn bình thường. Làm thế nào thu hút sự chú ý của công chúng trước khi công chiếu, cần làm chút gì đó, chuyện này tôi có thể hiểu được. Cô nói hai người chúng ta bất hòa, hơn nữa khoảng thời gian trước cô—–” Lãnh Tương tạm dừng một chút, rồi nói thêm, “Lúc cô nói muốn giao vai cho tôi, trên weibo đã đã xôn xao một trận. Chuyện này trước tiên có ưu thế dư luận, ánh mắt của công chúng nhất định sẽ lại chuyển đến đoàn phim của chúng ra, chuyển đến trên người cô, sau đó lại chuyển đến bộ phim sắp chiếu của cô, dù sao—–“

Tưởng Tư Tư nói: “Dù sao cái gì?”

Dù sao loại kịch bản đảo ngược này công chúng đều thích nghe ngóng.

Về phần ảnh hưởng đến Lãnh Tương, nói nàng chơi đại bài và vân vân, hoặc là lại truyền ra một vài chuyện. Nàng đã sớm quyen với những công kích như thế của dư luận rồi, vốn cũng không có gì to tát lắm.

Dù sao Tưởng Tư Tư vì vai diễn phim mà có thể moi thân thế của Lạc Vi ra thì còn có chuyện gì mà cô không làm được.

Về phần chút danh tiếng của bản thân nàng, vốn cũng không phải thứ gì quan trọng.

Chính nàng cũng không để ý, Tưởng Tư Tư cần gì phải để ý?

Hơn nữa?——

Lãnh Tương nói: “Dù sao, quả thật chúng ta cũng bất hòa, cô nói vậy cũng đúng.”

Hai bức ảnh đó, người tinh mắt đều có thể nhận ra quan hệ của hai người họ quả thật không tốt.

Tưởng Tư Tư nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, thật lâu cũng không nói gì, cuối cùng thở dài.

Lãnh Tương bị thái độ này của cô làm cho khó hiểu: “Cô làm sao vậy?”

Tôi cũng nói không ngại, cô còn thở dài làm gì?

Tưởng Tư Tư nói: “Nếu tôi và cô thật sự bất hòa thì nửa đêm tôi còn gọi cô đến đây bôi thuốc làm gì.”

Lãnh Tương sững sờ một lúc.

Bắp chân của nàng đã được bôi thuốc xong, ống quần đã xả xuống, che khuất vết thương.

Đột nhiên Lãnh Tương có thể cảm nhận rõ ràng bắp chân mình đau đớn, nhưng cũng không quá khó chịu, thậm chí có một chút ngứa.

Thân thể nàng hơi mất tự nhiên di chuyển đi một chút, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái.

Tối qua không phải hai người cãi nhau sao?

Tưởng Tư Tư nói: “Không phải tôi làm?”

Lãnh Tương ngẩng đầu nhìn cô, có hơi kinh ngạc.

Tưởng Tư Tư khẽ cười, còn nói thêm: “Tôi biết cô nghi ngờ tôi, ở trong mắt cô tôi là một kẻ khốn nạn vì phim có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng quả thật không phải tôi làm.”

“Về phần chuyện của Lạc Vi, một hai câu không thể nói rõ. Nếu có cơ hội, cô có thể đi hỏi cô ấy thứ, chuyện không phải như trong tưởng tượng của cô đâu.”

Lãnh Tương nhìn cô.

Tưởng Tư Tư cũng nhìn nàng một lúc, cô cười rồi nói: “Thói xấu không nói không rằng này của cô, nên sửa đi.”

Lãnh Tương im lặng, hơi mất tự nhiên quay đầu đi.

Tại sao câu này nghe quen như vậy?

Nàng cảm thấy mình nên tức giận, nhưng thay vì tức giận nàng lại cảm thấy có một cảm giác được an ủi lạ thường.

Hơn nữa không biết vì điều gì, Lãnh Tương luôn cảm thấy trong giọng điệu của Tưởng Tư Tư có một chút ôn nhu và cưng chiều.

Lãnh Tương rùng mình một cái.

Đây là cô ấy điên hay mình điên rồi?

Tưởng Tư Tư nói: “Chân của cô không sao chứ?”

Lãnh Tương còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình chưa định thần lại. Tưởng Tư Tư thấy nàng không nói lời nào, cô rũ mắt xuống, lại vén ống quần nàng lên.

Chân của Lãnh Tương đặt trên giường bị nâng lên, nàng mới giật mình phản ứng lại: “Cô làm gì vậy?”

“Xem chân của cô.” Tưởng Tư Tư cởi một bên tất của nàng xuống, lộ ra cái mắt cá chân nhỏ.

Buổi chiều lúc Lãnh Tương quay phim, bởi vì bắp chân bị thương, cuối cùng suýt chút nữa ngã, Tưởng Tư Tư ở sau camera nhìn thấy, cô cảm thấy nàng có chút không ổn, vội vàng đi qua đỡ nàng.

Cũng không biết có bị trật chân hay không.

Lãnh Tương kinh ngạc nhìn tay cô phủ lên mắt cá chân của mình, khéo léo vặn một chút, một cảm giác đau đớn dữ dội kéo đến.

“A——-” Lãnh Tương mất cảnh giác kêu lên vì đau.

Tưởng Tư Tư nhướng mi, từ dưới nhìn lên: “Đau?”

Lãnh Tương gật gật đầu: “Có một chút.”

Tưởng Tư Tư nói: “Bị trật rồi, cô đợi một chút, tôi nắn lại cho cô.”

Lãnh Tương không nói, nhìn Tưởng Tư Tư xoay người lấy hộp thuốc trên tủ đầu giường. Lấy từ bên trong ra một chai rượu thuốc nhỏ.

Tưởng Tư Tư rót một ít rượu vào tay, mùi nồng nặc khó chịu xộc lên. Lãnh Tương nhíu mày. Tưởng Tư Tư xoa xoa rượu thuốc trong tay, lại phủ hai tay lên mắt cá chân của nàng.

Ui.

Lúc này là đau thật sự.

Vốn nghĩ nó không bị sao.

Lãnh Tương không từ chối, cũng không nói gì. Nàng vẫn còn xuất thần vì sự ôn nhu của Tưởng Tư Tư. Nàng rũ mắt nhìn Tưởng Tư Tư xoa mắt cá chân cho mình.

Kỹ thuật của Tưởng Tư Tư rất tốt, hơn nữa ôm chân người khác vào trong ngực cũng không cảm thấy mất tự nhiên. Lãnh Tương cảm thấy mắt cá chân của mình truyền đến một cảm giác tê dại nóng rực, thậm chí khiến cả người đều có chút nóng. Nàng cảm thấy khuôn mặt mình hơi đỏ.

Tưởng Tư Tư xoa mắt cá chân cho nàng xong, tiện tay mang vớ lại cho nàng. Cô làm xong hết thảy rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng, vừa hay cùng Lãnh Tương bốn mắt nhìn nhau.

Tưởng Tư Tư cười: “Cô đỏ mặt gì thế?”

Lãnh Tương mím môi, quay đầu hướng khác, không nhìn cô: “Không có.”

Tưởng Tư Tư lại cười: “Được rồi, cô không đỏ mặt.”

Lãnh Tương trừng mắt nhìn cô, cuối cùng vẫn không nói gì.

Kỳ thật Lãnh Tương đúng là rất đáng yêu, rất hợp khẩu vị của cô.

Tưởng Tư Tư cười cười, cô lấy một cái đĩa Blue-ray và hai quyển sách trong túi đưa cho Lãnh Tương và nói: “Cô cầm đi.”

Lãnh Tương nhận lấy.

Một đĩa phim mà Tống Ly Mặc từng đóng [Chung Bất Tự], hai quyển sách, một quyển tên [Tình Thương], một quyển tên [Cộng Tình Nguyên Lý Dư Tham Thảo]

Tưởng Tư Tư nói: “Bộ phim kinh điển của Tống Ly Mặc, không biết cô có xem chưa, nếu chưa thì cô hãy xem thử đi.”

“Hai quyển sách này cô cũng về xem thử đi, sau đó viết một bài phân tích nhân vật chính cho tôi, đúng rồi, tiện thể lại viết một tự truyện về Tô Tình, tám ngàn chữ, ngôi thứ nhất, tuần sau giao lại cho tôi.”

(Tự nhiên bắt viết phân tích văn học á má. Huhu)

Lãnh Tương bị đống này làm cho bối rối, có chút không hiểu, nàng hỏi: “Có ý gì?”

“Cô có thể hiểu là tôi giao bài tập cho cô.” Tưởng Tư Tư nói, “Tôi nhớ rõ cô đã được đào tạo diễn xuất, nhưng dù sao cũng không phải chính quy, không được học một cách có hệ thống.” Cô nói tiếp, “Hôm nay là thứ tư, thứ tư tuần sau cũng vào giờ này, cô đến đây, diễn một đoạn trong [Tình Thương] cho tôi xem.”

Ánh mắt Tưởng Tư Tư nhìn vào cái đĩa và hai quyển sách, lại quay đầu nhìn Lãnh Tương, cười cười và nói: “Tôi không bắt buộc cô, có muốn làm hay không tùy cô, có điều——–“

Lãnh Tương vẫn còn xuất thần, ôm lấy đống đồ, vô thức hỏi: “Có điều cái gì?”

Tưởng Tư Tư nói: “Nếu cô làm thì tôi sẽ rất vui.”

Nhất thời Lãnh Tương cảm thấy đống đồ này ôm vào nóng bỏng tay.

Cô vui hay không thì liên quan gì tôi.

Lãnh Tương rất muốn trả lời như vậy, nhưng nàng trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì.

Nàng biết, Tưởng Tư Tư đang giúp nàng.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai nàng đã bị bán vào Truyền thông Trác Việt. Không phải xuất thân chính quy, tuy rằng đã qua đào tạo diễn xuất nhưng quá trình đào tạo rất cẩu thả.

Nàng ở trong giới giải trí mười năm, lúc hot là dựa vào phim truyền hình hot. Khi truyền thông Trác Việt nhận kịch bản cho nàng, nàng đều diễn hết, có gì diễn đó, thế cho nên có một thời gian dài phim của nàng tham gia là loại phim thần tượng ba xu.

Nói đúng ra kỹ thuật diễn xuất của nàng là nhờ tích lũy từ những kịch bản chồng chất đó, có một số do tự nàng ngộ ra. Thậm chí đoạt được giải Ảnh hậu nhưng chưa từng có người nói với nàng, nàng diễn như vậy không đúng, không đạt.

Không đạt thì làm sao bây giờ? Vậy thì phải học tập nghiên cứu, tự hoàn thiện bản thân.

Tưởng Tư Tư cho nàng một cơ hội như vậy.

Đồ trong tay cũng nặng ctheo ý tốt của Tưởng Tư Tư Tư, khiến cho lòng nàng cũng chùng xuống.

Tưởng Tư Tư lại vì điều gì mà giúp nàng nhiều đến như vậy?

Lãnh Tương nhướng mắt nhìn Tưởng Tư Tư.

Tại sao nàng lại cảm thấy vui chứ.

Nàng rất muốn hỏi, mở miệng rồi lại không hỏi thành câu.

Thật mơ hồ.

Dù nàng chưa có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nhưng nàng có thể cảm nhận được loáng thoáng, một khi nàng hỏi thì có thể nàng sẽ gặp rắc rối lớn.

Lãnh Tương nói: “Tuần sau tôi sẽ đến, những thứ này tôi sẽ xem, phân tích nhân vật tôi cũng—-“

Khi nói những lời này suýt chút nữa nàng cắn trúng lưỡi mình: “Tôi cũng sẽ viết thật kỹ.”

Lãnh Tương trầm mặc một lúc, vẫn hỏi: “Tại sao cô lại giúp tôi như vậy?”

Cho đến bây giờ nàng vẫn không hề nhận ý tốt của người khác, ý tốt của người khác đều có mục đích và ý đồ vụ lợi.

Nhưng một người sinh ra trong gia đình như vậy, chuyện này thật sự không thể trách nàng.

Điều này khiến cho nàng cảm thấy bị ràng buộc.

Tưởng Tư Tư rất hiểu nàng, đã sớm biết nàng sẽ hỏi như vậy.

Cô nói: “Tôi đã nói với cô từ lâu, cho cô đóng chính là vì cô thích hợp, giúp cô là bởi vì đó là những thứ cô cần để diễn tốt vai Tô Tình, cho nên tôi sẵn lòng làm như vậy, chỉ thế thôi.”

– ——————

Tác giả có lời muốn nói:

Lãnh Tương: “Cô muốn cua tôi phải không?”

Tưởng Tư Tư: “Không có, cô đừng nói bừa nha.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.