Nữ Phụ Không Đào Hôn Nữa

Chương 38:



Cô nhanh chóng ghé sát tại Tiểu Lục Tuyệt: “Không được, không thể đồng ý, em chỉ là một đứa trẻ, phải học hành cho tốt, tiến bộ mỗi ngày, đừng nghĩ nhiều tới những chuyện khác.”

Ninh Tri nói với cậu: “Học sinh là phải chuyên tâm học hành, Tiểu Lục Tuyệt trước khi lên đại học không được yêu sớm.”

Nghĩ một lát, Ninh Tri lại ích kỷ thêm vào một câu: “Lên đại học cũng phải nghiêm túc học hành.”

Cô cũng không muốn Tiểu Lục Tuyệt có kinh nghiệm yêu đương phong phú.

Tiểu Lục Tuyệt buông xuống đôi mắt run rẩy, cậu ngẩng đầu, nói với cô bé: “Không thích.”

Cô bé giống như bị đả kích, giậm giậm chân, cả giận nói: “Vậy thì sau này tớ cũng không thích cậu, cũng sẽ không cứu cậu, cậu bị người ta bắt nạt tớ cũng mặc kệ cậu luôn.”

Dứt lời, cô bé chạy về chỗ ngồi.

Ninh Tri cảm thấy suy nghĩ của trẻ con bây giờ thật sự quá trưởng thành, hồi cô học tiểu học, trong đầu cả ngày đều chỉ nghĩ tới chuyện hôm nay nên mặc váy nào cho đẹp, rồi cả ăn bánh ngọt vị gì.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em có thể làm bạn tốt với bé gái kia, nhưng không phải…” Đối diện với ánh mắt mờ mịt của Tiểu Lục Tuyệt, Ninh Tri từ bỏ giải thích, thôi bỏ đi, tiểu ngốc này thì biết cái gì đâu chứ.

Giờ tan học, mẹ Lục tới.

Trên người bà mặc trang phục tinh xảo, thân trên khoác một chiếc áo vest màu xanh lam nhạt, phần dưới mặc chân váy, vừa hào phóng vừa ưu nhã, sự xuất hiện của bà thu hút không ít ánh mắt của các phụ huynh và học sinh khác.

Mẹ Lục dẫn theo Tiểu Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn lên xe, Ninh Tri lại một lần nữa xuyên qua xe, ngồi bên cạnh tài xế.

Cô quay đầu nhìn mẹ Lục, thấy vẻ mặt bà không có gì khác thường, giáo viên không nói chuyện Tiểu Lục Tuyệt bị nhốt trong nhà vệ sinh với bà ấy sao?

Ninh Tri nhíu mày, là vẫn chưa kịp nói à?

Trở lại nhà họ Lục.

Tiểu Lục Tuyệt đeo cặp sách của mình yên lặng lên lầu, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt ân cần của mẹ Lục.

Lục Thâm Viễn ngoan ngoãn lễ phép chào mẹ Lục rồi trở về phòng làm bài tập.

“Đợi một lát.” Mẹ Lục gọi Lục Thâm Viễn lại: “Tối nay mẹ và ba con muốn tham dự tiệc sinh nhật của một ông lão, quần áo đã chuẩn bị sẵn trong phòng con, đêm nay ba mẹ sẽ đưa con đi dự tiệc.”

Khuôn mặt non nớt của Lục Thâm Viễn đầy sự vui vẻ, cậu ta hiểu chuyện hỏi: “Thế em trai thì sao? Em không đi cùng chúng ta ạ?”

Mẹ Lục thở dài: “Em trai không thích nơi nhiều người.”

“Vậy giờ con về phòng thay quần áo đây.” Giọng nói Lục Thâm Viễn nhẹ nhàng.

“Đi đi.”

Ninh Tri nhìn thấy mẹ Lục xoay người, dặn dò quản gia chuẩn bị bữa tối cho Tiểu Lục Tuyệt.

Không dẫn theo Tiểu Lục Tuyệt đi sao?

Ninh Tri biết Tiểu Lục Tuyệt tới chỗ đông người sẽ sợ hãi, mất kiểm soát, để cậu yên lặng ở nhà là tốt nhất.

Không hiểu sao, trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót.

Ninh Tri lên lầu, khi cô tới phòng Tiểu Lục Tuyệt, không nhìn thấy bóng dáng cậu.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt?” Không phải cậu về phòng rồi sao?

Ninh Tri đi vào nhà vệ sinh, tìm ở ban công, không thấy ai, hành lang bên ngoài, phòng âm thanh, thư phòng, cô đều không tìm thấy Tiểu Lục Tuyệt.

Tên nhóc này có phải trốn rồi không?

Cuối cùng, Ninh Tri chỉ có thể trở lại phòng, cô vừa ngồi xuống ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy cửa tủ quần áo kẹp một góc áo, bên trên thêu một hình hoạt hình nho nhỏ, là quần áo hôm nay Tiểu Lục Tuyệt mặc.

Ninh Tri đi tới, đứng phía trước cửa tủ quần áo, cô nhớ mẹ Lục từng nói với cô, có một ngày bà đột nhiên không tìm thấy Tiểu Lục Tuyệt, sau đó phát hiện cậu trốn trong tủ quần áo, trốn mãi bên trong không chịu ra.

Ninh Tri mím chặt môi.

Vô thức, cô mở tủ quần áo ra.

Từ khe cửa nhỏ bé lấp ló khuôn mặt nhỏ nanh non nớt trắng nõn, đáng yêu.

Ninh Tri nhìn thấy Tiểu Lục Tuyệt mặc quần áo màu đỏ, yên lặng rúc đầu vào hai cái chân ngắn, ngồi tựa bên trong tủ quần áo.

Tiểu Lục Tuyệt nhanh chóng đánh mắt nhìn Ninh Tri rồi lại cúi đầu xuống.

“Tiểu Lục Tuyệt, hóa ra em ở đây, chị tìm em lâu lắm rồi.”

Ninh Tri không trách cậu trốn đi, cô cúi người, cũng ngồi vào trong tủ quần áo: “Trong tủ quần áo tối lắm, chị vào cùng em.”

Không gian trong tủ quần áo rất nhỏ, sau khi Ninh Tri chui vào, không gian lại càng nhỏ hơn.

Cô đóng cửa tủ quần áo lại, tia sáng trong tủ lập tức biến mất.

Đen kịt, yên tĩnh.

Trong lớp vỏ cứng nhỏ bé của Lục Tuyệt, thế giới chính là như vậy.

Ninh Tri chớp chớp mắt, cô thu lại sự chua xót trong ánh mắt: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị sợ tối, em có thể nắm tay chị được không?”

Tiểu Lục Tuyệt bên cạnh không lên tiếng.

Ninh Tri thấp giọng nói: “Do mấy đứa xấu xa hôm nay bắt nạt em khiến em sợ sao?” Cô dỗ dành cậu: “Không sao, chị còn xấu xa hơn cả kẻ xấu, chị sẽ giúp em dạy cho chúng một bài học.”

Trong tủ quần áo toàn đều là quần áo của cậu, vải vóc mềm mềm, mang theo mùi hương trẻ con thơm phức.

Ninh Tri còn muốn trêu chọc cậu, nhưng đột nhiên, một bàn tay nhỏ nanh mềm mại vươn tới, vòng lên cổ tay cô, sau đó dán sát vào lòng bàn tay cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.