Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Ngày hôm sau thấy Cố Viêm ở sân bay, tất cả mọi người trong đoàn phim rất kinh ngạc.
Nhưng Cố Viêm là một bộ dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh, còn chủ động chào hỏi với Phó Kiến Quốc.
Thừa dịp thời gian Mạnh Tiêu Thần đến phòng rửa tay, Cố Viêm gọi Mễ Na lại.
Sáng sớm hôm nay sau khi Mễ Na tỉnh lại, mơ hồ lờ mờ nhớ lại tối hôm qua sau khi uống say giống như mình có gặp Cố Viêm, còn nói gì đó, cho nên khi đối mặt với Cố Viêm khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.
“Chuyện tối hôm qua, cô còn nhớ rõ không?” Mặt Cố Viêm nghiêm túc nhìn Mễ Na.
Trong lòng Mễ Na lập tức lộp bộp một tiếng, tối qua quả thật nhìn thấy Cố Viêm thật hả? Chẳng lẽ còn nghĩ mình thật đã nói cái gì không nên nói rồi hả? Hoặc là làm cái gì không nên làm?
“Thật xin lỗi, Cố tổng,” Mễ Na rất thành khẩn nói, “Tối hôm qua tôi uống say, nếu như có nói cái gì không nên nói, hoặc là đã làm gì mạo phạm đến anh, xin hãy tha lỗi!”
Trong lòng Cố Viêm cười thầm, trên mặt lại nghiêm trang, “Tối hôm qua cô quả thật nói những điều không nên nói, cũng đã mạo phạm đến tôi—–”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Cố tổng!” Mễ Na vội vàng cúi người nói lời xin lỗi, trong lòng lại rất hối hận đã biết rõ mình tửu lượng không tốt hết lần này đến lần khác lại còn uống. Như thế xong rồi, đắc tội đại BOSS.
“Chỉ là, tôi sẽ không so đo với một người uống rượu say!” Cố Viêm tiếp tục nói.
Nghe nói như thế, lúc này Mễ Na mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Nhưng mà,” Đột nhiên Cố Viêm xoay chuyển lời nói, “Vì vẻ mặt cô áy náy với tôi, cô có phải hay không nên vì tôi làm chút chuyện?”
Mễ Na lập tức sảng khoái hào hùng nói, “Cố tổng anh nói, tôi cần làm cho anh việc gì? Không sợ xong pha khói lửa, Mễ Na tôi cũng sẽ không tiếc!”
“Không có khoa trương như vậy!” Cố Viêm cười nói, “Tôi chỉ hy vọng cô giúp tôi một chút việc nhỏ!”
Nói xong, ghé vào bên tai Mễ Na nhỏ giọng nói mấy câu gì đó.
Sau khi Mễ Na nghe xong, sắc mặt đại biến, “Cố tổng, anh—–”
“Suỵt—–” Nhìn thấy Mạnh Tiêu Thần đang đi ra từ phòng rửa tay đối diện, Cố Viêm lập tức làm một động tác chớ có lên tiếng, sau đó còn trừng mắt nhìn Mễ Na, “Nhất định phải làm theo lời tôi nói đó!”
Mặc dù Mễ Na rất không tình nguyện, nhưng trước đó nói hay như vậy, hiện tại nếu như không đồng ý, vậy cũng quá không ra gì rồi!
Không phải chỉ đổi vị trí thôi sao?
Không có cái gì to tát cả! Nghĩ đến chắc Mạnh Mạnh cũng sẽ không để ý đến cái này!
Mễ Na hạ quyết tâm, cuối cùng vẫn gật đầu một cái với Cố Viêm.
Vì vậy, sau khi lên máy bay, Mễ na trực tiếp ngồi vào khoang hạng nhất vốn là vị trí của Cố Viêm!
Còn Cố Viêm, một đường theo sát Nữ hoàng bệ hạ, sau đó, ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.
“Đây là ghế ngồi của Mễ Na!” Mạnh Tiêu Thần cảm giác mình cần thiết phải nhắc nhở anh một câu.
“Chúng tôi đổi vị trí, bây giờ là của tôi!” Cố Viêm cười lên thật ra thì khá là dễ nhìn, nhưng nụ cười kia thấy thế nào cũng rất mờ ám, nhất thời Mạnh Tiêu Thần cảm thấy anh hết sức đáng đánh.
Ghê tởm hơn chính là, máy bay vừa mới cất cánh, Cố Viêm liền bắt đầu ngủ, ngủ thiếp đi còn không ngừng dựa vào bả vai của Nữ hoàng bệ hạ.
Mới vừa đẩy đầu của anh ra, không tới ba giây, anh lại dựa vào.
Mạnh Tiêu Thần không nhịn được nữa, chỉ đành phải đánh thức anh.
Cố Viêm ngáp một cái, dụi dụi con mắt, ánh mắt nhìn Mạnh Tiêu Thần rất là vô tội.
“Được, lần tới nhất định tôi sẽ để ý không dựa vào trên người em!”
Vậy mà, không tới một phút, anh lại ngủ thiếp đi, đầu cũng tiếp tục dựa vào bả vai Nữ hoàng bệ hạ.
Trong lòng Mạnh Tiêu Thần tràn đầy bất đắc dĩ, hận không thể trực tiếp ném Cố Viêm ra ngoài.
Nhưng đó là không thể nào!
Chỉ đành phải lần nữa đánh thức Cố Viêm, anh cũng lần nữa đảm bảo mình ngủ thiếp đi tuyệt đối sẽ không dựa vào trên người Nữ hoạng bệ hạ nữa.
Nhưng mà, ngủ thiếp đi thì ai có thể quan tâm chính mình được nữa?
Một lần, hai lần, ba lần, đến cuối cùng, Mạnh Tiêu Thần lười phải xía vào nữa, dứt khoát mặc cho anh dựa vào.
Lại một lát sau, Mạnh Tiêu Thần cũng ngáp lên, không bao lâu cũng ngủ thiếp đi.
Cách một lối đi nhỏ sau lưng bon họ Phong Thì Hạo nhìn tất cả thu vào trong mắt, thật sự là nhịn rồi lại nhịn, mất thật nhiều sức lực mới chịu đựng không có xông tới tách hai cái đầu đó ra.
Chỉ là cũng không ai biết, sau khi Mạnh Tiêu Thần ngủ thiếp đi, vốn là Cố Viêm đã vào mộng đẹp từ lâu đột nhiên mở mắt ra.
Nhìn chằm chằm nhan sắc Mạnh Tiêu Thần lúc ngủ mấy giây, mới hài lòng nhắm mắt lại.
Lần này, thật sự là đã ngủ.
Một giấc ngủ này, trực tiếp ngủ thẳng đến lúc máy bay hạ cánh.
Sau khi tỉnh dậy lại phát hiện đầu mình chạm với đầu Cố Viêm, trong lòng Mạnh Tiêu Thần có chút không thoải mái, nhưng cố cũng không nói gì, cũng không để ý đến Cố Viêm, nhấc túi hành lý của mình xuống, đi xuống máy bay.
Mễ Na kéo cái va li cực kỳ lớn cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng cô, vừa đi vừa lén nhìn sắc mặt của cô.
“Muốn nói cái gì?” Mạnh Tiêu Thần trực tiếp hỏi.
Vẻ mặt Mễ Na áy náy, “Mạnh Mạnh rất xin lỗi cậu—–”
“Là chuyện đổi chõ ngồi hả?” Mạnh Tiêu Thần không chút để ý nói, “Chỉ mất tiền cho khoang bình thường lại được ngồi vào khoang hạng nhất, tôi cảm thấy lần mua bán này cũng không tệ lắm, chúng ta không có mất mát gì!”
“Hả?” Mễ Na có chút không hiểu suy nghĩ trong đầu Mạnh Tiêu Thần, chỉ đành phải nói, “Cậu không giận tôi hả?”
“Tại sao tôi phải tức giận?” Mạnh Tiêu Thần nói, “Chỉ là tôi hơi thắc mắc chuyện Cố Viêm làm thế nào thuyết phục được câu đổi chỗ ngồi với anh ta?”
Mễ Na nói đại khái lời Cố Viêm đã nói lại một lần.
Sau khi Mạnh Tiêu Thần nghe xong, chỉ có thể ở trong lòng cảm khái một câu, lừa gạt, đều là lừa gạt hết!
Về đến nhà đặt hành lí xuống, Mạnh Tiêu Thần cầm khăn lông lớn và đồ để tắm rửa đi vào phòng tắm.
Đợi cố tắm xong ra ngoài, Mễ Na đang lười biếng ngồi trên ghế salon đối diện chiếc IPAD ngẩn người.
Nhìn thấy cô, lập tức từ trên ghế salon nhảy lên, “Mới vừa nhận được điện thoại của công ty, muốn mời cậu làm một nhân vật khách mời trong bộ phim thần tượng?”
“Phim thần tượng gì?” Mạnh Tiêu Thần vừa lau tóc vừa hỏi.
“Chính là bộ phim mà Đặng Vy nhận vai nữ phụ số hai!” Mặt Mễ Na biểu lộ sự hưng phấn, ngay cả ánh mắt cũng tỏa sáng.
Mạnh Tiêu Thần không biết cô kích động cái gì, cũng chỉ hỏi, “Vậy cậu nhận rồi hả?”
Mễ Na lại lắc đầu một cái, “Tôi nói bọn họ gửi kịch bản đến mail của tôi, trước phải xem một chút là kiểu nhân vật gì rồi mới quyết định.”
Mạnh Tiêu Thần “ừ” một tiếng.
Mễ Na hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay út, “Đến, chúng ta cùng nhau xem kịch bản!”
Sau khi xem qua toàn bộ kịch bản, Mễ Na đưa ra một cái kết luận cho bộ phim thần tượng mang tên [ Oan gia vui vẻ ]. Đó chính là tập hợp các kiểu thánh mẫu, các loại cẩu huyết, các loại cuồn cuộn gió bão tập hợp trong một bộ.
Mà Đặng Vy diễn vai nữ phụ số hai thấy tương đối cũng được ưa thích, đúng là loại đơn thuần thiện lương, loại ngây thơ hồn nhiên, kiểu không hiểu chuyện đời. Nhất là lúc ban đầu, không chỉ có vai nam thứ hai yêu cô, ngay cả vai nam chính cũng yêu thích cô.
Nhưng mà, Mễ Na sâu sắc cảm thấy bây giờ muốn diễn tốt nhân vật như vậy cũng không dễ dàng, một khi không cẩn thận diễn hơi quá, sẽ biến thành Bạch Liên Hoa người người chán ghét.
Còn về nhân vật muốn Mạnh Tiêu Thần làm khách mời, trái lại Mễ Na cảm thấy rất tốt.
Chị gái của vai nam thứ hai, một mỹ nữ tổng giám đốc khí phách cao ngạo lạnh lùng.
Mặc dù chỉ xuất hiện có hai lần trong toàn bộ phim, nhưng cả hai lần đều là đối diễn với nữ phụ số hai mà Đặng Vy diễn đó nha!
Lập tức Mễ Na quyết định, sẽ nhận vai này.
Dĩ nhiên là Mạnh Tiêu Thần không có ý kiến gì.