Nữ Đế Sủng Thê Cuồng

Chương 14: Trâm ngọc



“Chưởng quỹ, lấy trâm ngọc kia ra.” Hãn Nguyệt Nhiên mệnh người đặc biệt làm trâm ngọc độc nhất vô nhị, đưa cho Thẩm Mộng Cầm. Chưởng quỹ lấy cẩm hạp (hộp gấm) đựng trâm ngọc mở ra đưa cho Hãn Nguyệt Nhiên. Lúc này, một vị tiểu thư cùng nha hoàn từ ngoài vào, tiểu thư kia thấy trâm ngọc trong tay chưởng quỹ chuẩn bị đưa cho Hãn Nguyệt Nhiên: “Chưởng quỹ, bản tiểu thư muốn trâm ngọc trong tay ngươi đó, mau mau gói lại cho bản tiểu thư.” Tiểu thư kia nhìn cũng chẳng thèm nhìn tới Hãn Nguyệt Nhiên cùng Thẩm Mộng Cầm đứng một bên, cảm thấy loại bách tính tầm thường này không vào mắt của nàng nổi.

Chưởng quỹ nghe nói vậy khó xử nói: “Thứ lỗi cho, vị tiểu thư này, trâm ngọc này là của vị công tử bên cạnh. Tiểu thư, ngươi có muốn ngắm nhìn những trâm ngọc khác trong điếm không.”

Tiểu thư kia nhìn về phía Hãn Nguyệt Nhiên cùng Thẩm Mộng Cầm, xem thường nói: “Chưởng quỹ đừng nói đùa còn là công tử này? Với đồ họ mặc kia, mua nổi trâm ngọc này sao? Mau mau gói lại cho ta, đừng lãng phí thời gian, làm lỡ thời gian của bản tiểu thư thì ngươi có thể đảm đương nổi?”

Thẩm Mộng Cầm không muốn tranh với tiểu thư kia, giật giật y tụ của Hãn Nguyệt Nhiên: “Nguyệt Nhiên, chúng ta không cần trâm tử đâu, nếu vị tiểu thư kia thích thì nhường cho nàng ta đi.”

Tiểu thư kia nghe Thẩm Mộng Cầm nói chữ ‘nhường’ nọ liền xù lông lên: “Nhường? Bản tiểu thư cần các ngươi nhường? Các ngươi có tiền mua chắc! Ta đây là giải cứu các ngươi, không để các ngươi xuất sửu (xấu mặt) với chưởng quầy đây, nói ra các ngươi còn phải tạ tạ ta!”

Hãn Nguyệt Nhiên vỗ vỗ tay Thẩm Mộng Cầm, mắt lạnh nói với tiểu thư kia: “Vị tiểu thư đây, thứ này đã là của ta rồi, ta cũng chưa từng nói muốn nhường cho ngươi.” Đi tới bên cạnh chưởng quỹ lấy trâm tử ra, nói với chưởng quỹ: “Trâm tử này ta rất mãn ý.”

“A, tới các ngươi cũng có thể mua đồ của Hán Ngọc Hiên này? Dùng thân phận của các ngươi, ngân lượng đều trộm được?”

Thẩm Mộng Cầm lập tức phản bác lại: “Thỉnh tiểu thư ngươi thận ngôn, không nên tùy tiện ô miệt người khác, như ngươi vậy……” Hãn Nguyệt Nhiên cắt ngang lời của Thẩm Mộng Cầm: “Cầm Cầm, không cần nhiều lời với người như vậy, ta tới đeo trâm ngọc này lên cho nàng.”

“Ngươi đây dạng người kê minh cẩu đạo (cướp gà trộm chó)……”

“Câm mồm, khuyên ngươi vẫn không chọc ta nộ thì tốt.” Hãn Nguyệt Nhiên nói xong liền lôi kéo Thẩm Mộng Cầm rời đi.

Nhìn Hãn Nguyệt Nhiên các nàng rời đi: “Tức chết ta, Tiểu Hoàn, phái người theo chúng, coi rốt cuộc chúng ở nơi nào, dám không để ta vào mắt!” Tiểu thư kia nói với nha hoàn bên cạnh. . Truyện Mạt Thế

Hãn Nguyệt Nhiên cùng Thẩm Mộng Cầm bên này ở trên phố: “Nguyệt Nhiên, chúng ta vẫn nên về đi, tiểu thư vừa nãy đó thực là đáng ghét.”

“Cầm Cầm, chớ vì loại người như vậy ảnh hưởng tới mình, ta đưa nàng về nhà.”

“Ân.”

Đến nhà: “Cầm Cầm, nàng vào nhà đi, không cần quá nhớ ta, nếu không phải chưa chính thức thú nàng về, ta không nỡ rời khỏi nàng nha. Xem ra ta phải sớm ngày thú nàng về nhà, miễn cho ta nổi khổ tương tư cả đêm.” Thẩm Mộng Cầm nghe Hãn Nguyệt Nhiên nói như tiểu hài tử vậy, hôn một cái lên mặt Hãn Nguyệt Nhiên: “Được rồi, khổ tương tư đó nên ít đi đi.” Hãn Nguyệt Nhiên vuốt nơi Thẩm Mộng Cầm mới hôn: “Hắc hắc, vẫn là Cầm Cầm hiểu ta, ta về trước, sáng mai lại tới tìm nàng.”

Hãn Nguyệt Nhiên đi khỏi cửa lớn của Thẩm gia, đi tới một chỗ bị khuất, một thị vệ đột nhiên xuất hiện, ở trên đường liền nhận được tín hiệu thị vệ gởi tới: “Chủ tử, vừa rồi ngài cùng phu nhân đi ra khỏi điếm kia, liền có người cứ bám theo hai người. Thuộc hạ dò la tiểu thư kia là nữ nhi Tư Đồ Thiến* của lễ bộ thượng thư, làm người hiêu trương bạt hộ (hung hăng càng quấy), người bám theo chính là do nàng ta phái tới, vừa rồi người kia theo hai người tới Thẩm gia liền trở về, người của chúng ta còn tiếp tục đi theo.”

[Thiến: xinh đẹp, mọi người đừng nhầm mà nghĩ tên con gái kỳ kỳ =))]

“Ân, chuyện này xử lý không sai, phái một người giám sát Tư Đồ Thiến, trẫm muốn xem xem chuẩn bị hoa chiêu gì. Lại phái một đội người đi bảo hộ phu nhân, có tình huống gì lập tức bẩm báo cho trẫm.”

“Vâng, thuộc hạ đây liền đi làm.”

Ngày tiếp theo……

Tư Đồ Thiến nghĩ đến chuyện hôm qua mà nuốt không trôi cục tức kia, hai tên dã phu nông thôn mà khi phụ trên đầu mình, khó ngủ cả đêm, trời vừa sáng liền dẫn hạ nhân hùng hùng dũng dũng (đông) đi tới Thẩm gia. Người mà Hãn Nguyệt Nhiên phái tới vẫn luôn giám sát khi phát hiện thì trở về bẩm báo với Hãn Nguyệt Nhiên, Hãn Nguyệt Nhiên liền mã bất đình đề vội vàng chạy tới Thẩm gia. Hãn Nguyệt Nhiên chạy tới Thẩm gia trước Tư Đồ Thiến, Thẩm Mộng Cầm thấy sớm vậy Hãn Nguyệt Nhiên đã chạy tới, bởi vì có người nhà bên cạnh nên không gọi danh tự của Hãn Nguyệt Nhiên: “Sao mới sớm vậy đã tới rồi.”

“Phải a, tỷ phu, sao sớm vậy đã tới rồi, là nhớ tỷ ta sao.”

“Nhớ chứ, bất quá hiện tại ta có việc nói với mọi người, Cầm Cầm còn có Mộng Mộng, tí nữa sẽ có người tới nhà gây sự, hai người không cần lo lắng, xem thôi là được.” Hãn Nguyệt Nhiên sợ tí nữa họ gặp chuyện mà lo lắng nên nói trước của họ.

Thẩm Mộng Cầm nghe Hãn Nguyệt Nhiên nói thì bất an hỏi: “Sao lại gây sự?”

Lúc này ngoài cửa truyền tới thanh âm: “Bọn họ đến rồi, chúng ta ra ngoài nhìn xem.”

Ngoài cửa Tư Đồ Thiến mang người tới cửa Thẩm gia, bên cạnh còn có rất nhiều bách tính vây tới, bách tính hiếu kỳ thích náo nhiệt liền đều theo sau để xem xem phát sinh chuyện gì.

“Người đâu, đạp tung cái cửa này cho ta.”

“Vâng.”

Lúc này cửa của Thẩm gia mở ra, trên mặt Hãn Nguyệt Nhiên đã không con thần thái vui cười vừa rồi với Thẩm Mộng Cầm nữa, hiện tại Hãn Nguyệt Nhiên khiến người ta có cảm giác là lạnh tới không có người dám tới gần, liền ngay cả Thẩm Mộng Cầm đều chưa từng thấy Hãn Nguyệt Nhiên như vậy. Nếu như lúc này có đại thần triều đường ở đây liền biết lúc này Hãn Nguyệt Nhiên phát hỏa rồi.

“Không cần phiền các ngươi đạp cửa đâu, các ngươi đây là tư sấm dân trạch*, có biết tội?” Hãn Nguyệt Nhiên nhìn chằm chằm Tư Đồ Thiến nói.

[xông vào nhà riêng của dân]

Tư Đồ Thiến bị ngữ khí cùng thần thái kia của Hãn Nguyệt Nhiên hù cho, thế nhưng cảm thấy không phải chỉ là tên tiện dân thôi, sao phải sợ hắn: “Ta có tội? Chỉ sợ là các ngươi có tội đi, ngươi đây hạng người kê minh cẩu đạo, mau chịu để ta trói tới quan phủ, miễn cho da thịt ngươi phải chịu khổ.” Nhìn thấy Thẩm Mộng Cầm đứng sau Hãn Nguyệt Nhiên thì chỉ tay về phía nàng: “Còn ngươi nữa, nhớ tới ngươi tề bì nộn nhục (da thịt mềm mịn), biết đâu có khi là ai kỷ bản tử*?”

[làm gái hay sao ấy, không dịch được muốn bất lực (TT^TT)]

“Nói đủ rồi chứ, ngươi giỏi lắm, thành công chọc ta nộ, hiện tại còn bất kính như vậy với phu nhân của ta. Thực là đại ngôn không tàm (nói khoác không biết ngượng)! Tư Đồ Thiến, nữ nhi của lễ bộ thượng thư, lẽ nào thượng thư không có dạy nữ nhi mình lễ nghi nên có à?”

“Ngươi…. Ngươi rốt cuộc là người phương nào, sao lại biết ta!” Nghe Hãn Nguyệt Nhiên nói ra danh tự của mình liền biết người trước mặt này hẳn là thân phận không đơn giản.

Mà lúc này, các đại thần xếp hàng ở điếm màn thầu phát hiện hoàng thượng còn chưa tới, phái người nghe ngóng thì biết chuyện của Tư Đồ Thiến, lễ bộ thượng thư nghe nói nữ nhi mình thì trực tiếp té xỉu trên đất.

“Xem ra ngươi cũng không phải không có não, bất quá thân phận của ta ngươi không cần biết, muốn biết sự thật thì ngày sau về hỏi phụ thân ngươi, phụ thân người liền sẽ nói cho ngươi biết. Người đâu, áp Tư Đồ Thiến tới quan phủ, giam nàng ta lại, đợi khi nào nàng ta nhớ ra hết những lễ nghi mới thả nàng ta ra!”

“Không, ngươi không có quyền đó, ngươi không có quyền! Ta cũng có người, người đâu lên cho ta.” Nhìn thị vệ đột nhiên hiện ra, Tư Đồ Thiến sợ đến lui về sau.

Những hạ nhân trong phủ kia đâu là đối thủ của thị vệ, trực tiếp nắm lấy Tư Đồ Thiến, đưa nàng ta tới quan phủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.