Giờ ăn trưa, cả lũ nháo nhác đi ăn chỉ còn lại hai đứa…
Thằng Thiên đang học Toán, tôi thì học Văn. Cả hai đứa đang cấp tốc chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Cả hai chúng tôi được kì vọng rất nhiều, và có cả tiền thưởng.
Mấy ngày nay tôi ngủ chẳng được đủ giấc. Một đêm của tôi đi ngủ từ 2 giờ sáng và 5 giờ sáng đã phải thức giấc.
Tôi còn chẳng thể để con Phương cùng đi học. Nó là đứa ngoài cuộc và cần ngủ đủ giấc.
Tôi biết việc học khó khăn, không sao chỉ cần 2 tuần nữa là tôi có thể bù đắp lại cho bản thân mình.
Có thắc mắc tại sao vẫn viết được sổ đầu bài không? Con Mai Khuê nó viết hộ đó.
Cả hai đứa cứ đâm đầu vào học, các thầy cô cũng chẳng dám động chạm gì.
– Lên tổ Xã Hội học đi.
Thằng Thiên rủ tôi, thôi thì lên vậy cho yên tĩnh. Tôi gật đầu.
Tôi soạn sách vở trước rồi lên mở phòng, bật đèn và lấy đồ dùng học tập.
Lát sau thằng Thiên bước vào cùng 2 suất ăn trưa và đưa cho tôi.
Tôi đói muốn chết mà muốn làm hết cái đề này mới dám xuống. May sao có bạn Thiên xinh đẹp, tốt bụng cứu vãn cái bụng đói của mình.
Việc hai chúng tôi vắng mặt trong giờ học diễn ra thường xuyên.
Nếu cả hai chúng tôi làm xong thì sẽ cùng nhau học.
Thôi thì có bảng trên này nên học cùng luôn. Các kiến thức nghiêng về Tự Nhiên nó đã gần như nắm rõ nên tôi yên tâm lắm. Tôi dạy nó mấy môn Xã Hội nữa.
Lâu lâu cũng có đồ ăn, đồ uống của anh Quốc cho tôi. Mấy khúc mắc không hiểu là có anh nên dễ dàng hẳn.
Đâu phải lúc nào tôi và thằng Thiên có thể giải lao cùng một lúc. Thầy Khánh vừa đưa nó lên tổ 2 để lấy đề rồi.
Anh Quốc thực ra rất thông minh, tôi có thể hỏi ảnh mấy câu khó. Thực ra tôi và ảnh cũng không thân nhưng có ảnh cũng là một lợi thế.
Nhưng tôi cảm giác rằng thằng Thiên không có thích anh Quốc cho lắm. Mỗi lần nó thấy là có ý xua đuổi.
Kệ đi, nhìn thằng Thiên còn ‘tàn úa’ hơn cả tôi. Một vài đêm nó còn chẳng thèm đi ngủ mất. Vẫn hoạt động mãi. Tôi có nhắc nó nhưng nó chỉ cười khẩy:
– Chúng ta giống nhau nên đừng đòi khuyên nhủ!
Ừm thì cũng đúng, nhưng việc ngủ của tôi có lịch trình đoàng hoàng. Ai như cái loại thức khuya xong Chủ Nhật ngủ nguyên ngày.
Thật ra là tôi chỉ dám nghĩ thế thôi, chứ nói ra chưa chắc tôi vẫn có thể sống được đâu.
– Huyền Anh, em uống nước Dâu nè.
Đấy, giải lao là ảnh lên với tôi. Nhưng ảnh lại đi luôn.
– Sắp thi mà yêu mới chả đương.
– Yêu gì mà yêu? Chỉ là bạn thôi.
– Nhìn là biết có ý đồ với mày…
Ý? Ý gì? Người ta vừa tốt bụng, vừa đẹp trai sao mà có ý gì được, thế là tôi hỏi nó.
Đáp lại là câu trả lời đầy khó hiểu:
– Cứ chờ xem.
Nó uể oải ngủ gục trên đống bài tập. Lát sau nó ra lấy nước thì… Thôi xong, thằng Thiên ngã lăn ra trước của phòng Xã Hội.
Tôi lao ra xem tình hình, hình như mệt quá rồi đấy.
Đời người ta thì được trai cõng, nũng na nũng nịu. Đến đời tôi thì đi cõng trai lên phòng y tế. Eo, nó nặng kinh khủng khiếp. Thôi không sao hết, chị sẽ cõng công chúa về lâu đài.
Trông tội tội, chẳng cần lên tiếng tôi cũng biết nó đã chưa ngủ rất lâu rồi. Ham học quá cũng khổ, trong giờ học nên chưa có các cô ‘vợ’ lên thăm đâu.
Lát sau nó tỉnh, cô yêu cầu nó uống thuốc vào và cần ngủ nhiều hơn.
Nó gật đầu rồi chờ lúc cô đi qua thì tính chuồn.
Chuồn cái gì mà chuồn? Đang ốm mà cứ chạy lung tung cơ. Tôi chặn cửa, nó âm trầm:
– Cho tao ra…
Ha, cho ra? Mơ đi nhóc.
– Cứ nghỉ đi, tao xin thầy Khánh rồi.
– Tránh!
Quát tôi kìa, trợn mắt kìa. Chị đếch tránh, em làm gì chị.
Nhưng chưa kịp cho cái gì diễn ra, thì nó chệch choạng, ngã dúi vào người tôi.
Nó đè lên người tôi, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt và… Nó ngủ!!!
Vcl, sốc thật. Tôi ngại hết cả lên, mới đầu hơi lúng túng nhưng cũng kéo được nó lên giường. Nhìn cái mặt xinh như búp bê kìa, êm ái chìm vào giấc ngủ dịu êm kinh khủng.
Mà thằng này ngủ ngoan lắm, gọn gàng chứ không như tôi.
Tôi cứ ngáy rồi lăn lộn đủ trò.
Mà mỗi tội nó nắm chặt tay tôi rồi giựt một phát.
Giờ nó ôm tôi không khác gì ôm một con gấu bông. Còn tôi thì ngại hết đường luôn rồi.
Sát lắm, sát kinh khủng, cứu chị với!!!
Hàng lông mi dài rũ xuống, đôi môi nó đang chạm vào mũi tôi, người nó thơm toả khắp chỗ này.
Cái mùi hương làm con người mê man, chẳng thể tỉnh táo…
Rồi nó siết chặt tôi, chẳng để tôi có cơ hội trốn thoát.
Nhưng người như chị thì thông minh ở một tầm cao mới, chị vẫn luồn ra được mới hay chứ.
Nhưng cánh tay chị bị ai đó nắm chặt nhất định không chịu buông. Né ra, né ra cho chị còn về.
Một tiếng trôi qua thì nó tỉnh giấc, tôi được giải thoát.
Trông em nó có vẻ xinh đẹp, quyến rũ hơn trước rồi đó.
Nó ngoan ngoãn trên giường hỏi:
– Ai cõng tao lên thế?
– Chị mày nè cưng.
Chị chưa ngại đến thì thôi mà em nó đã đỏ hết cả mặt, nó câu rất chi là bá đạo:
– Bắt đền!
Ơ hay, chị ném được em lên đây là tốt lắm rồi còn bắt đền.
– Bắt đền cái gì mà bắt đền.
Tôi tiến tới, nhưng lại trượt chân, một lần nữa tự lao vào tay quân thù.
Không có cái quê nào thốn như cái quê này.
Mà may né kịp nên chỉ đập mặt vào bên cạnh nó thôi.
Nó còn trêu tôi:
– Ôm mày chắc sướng lắm, béo vậy…
Tự nhiên nhắc đến ôm, hình ảnh vừa nãy hiện lên trong đầu, ngượng chẳng dám nói gì.
Rồi tôi xuống căm tin mua cho nó mấy món ăn.
– A, em đây rồi. Anh Quốc reo lên.
Tôi nhìn ảnh mỉm cười, hỏi:
– Có chuyện gì hay sao ạ?
– Ừ, anh đang tính hỏi về bản thảo tuần trước em mượn anh á.
– Em lưu rồi, lát em gửi cho.
Anh Quốc hỏi cái bản thảo của chi đội, tôi xin xem qua mà quên chưa trả. Tối trả cho ảnh vậy.
Vào phòng, tên khốn ấy vẫn trùm trăn kín mít. Cái gì mà lưu luyến phòng y tế giữ vậy?
Ăn uống xong thì lên lớp. Mấy khi lên được nữa đây? Học lên học xuống mới có thời gian trên lớp ăn quà vặt.
Nói chung là lâu lâu lên chơi với con Phương nên nó vui lắm.
Nhưng chỉ là tưởng tượng cả, con Phương đang nóng giận, nói với tôi:
– Trưa nay nhà mày có ai không?
“Không.
Trưa nay nhà tôi không có ai vì tất cả lên nhà ông bà tôi chơi hết rồi.
– Trưa nay, tao sẽ ăn cơm nhà mày. Tao vừa cãi nhau với mẹ việc chuyển nhà xong.
Cái đm, từ khi nào các anh chị cãi nhau với bố mẹ là lên nhà em vậy, đây đâu phải cái trọ.
– Lại vì thằng Thực à?
– Ừ, tao chẳng muốn yêu xa đâu. Bà ấy cứ nói là tốt cho công việc xong chỉ là cạnh cái quán bar của bả mà thôi.
Thôi thì cứ đào sâu quá khứ của nó làm gì, tôi gật đầu đồng tình.
– Được, chị cứ việc lên.
Chợt đằng sau có tiếng:
– Mình và anh Thực có thể đi chứ?
Tôi khinh bỉ:
– Mơ đi cưng.
Nhưng con Phương thì khác, nghe đến anh Thực là ép tôi đồng ý cho bằng được.
Sau đó nó tra tấn tôi đúng hai tiết, tôi đành bất lực đồng ý.
Vậy là nhà trọ bé Hành sẽ đón tiếp hẳn ba vị khách quý. Phương, Thực, và… Thiên?