“Cốc cốc”
-”Vào đi”
Long Thiên Mị nghe được một giọng nữ trong trẻo thanh mát thì hơi ngây ra.
Nữ nhân?
Phản ứng đầu tiên của hắn là nhầm phòng,hơi khựng lại,hắn cho tay vào ngực lôi ra một mảnh giấy gấp làm tư,mơ hồ có thể ngửi được thoang thoảng mùi thảo dược.
“không cần theo giá làm gì,ngươi tới phòng thứ năm bên phải gặp ta.
Kỳ Phong”
Hắn nhìn lại nội dung trên mảnh giấy trong tay,lại quay sang nhìn lại căn phòng,ân,đúng là nơi này,không sai nha!!!
Không lẽ tiểu chủ nhân dẫn nữ nhân đi theo?
Nghĩ đến điều này Long Thiên Mị trong lòng xẹt qua một tia khó chịu lại rất nhanh vô tung vô ảnh khiến hắn cũng không thể nhận thấy.
“chi nha”
Đúng vào lúc Long Thiên Mị đang rối rắm thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, khiến hắn có chút trở tay không kịp cứ như vậy cùng Dạ Tuyết bốn mắt nhìn nhau.
Đập vào mắt hắn là một gương mặt nữ nhân thanh tú.
Hắn nhìn nàng một lượt,sau đó ôn hoà cất tiếng chào hỏi.
-”ngươi hảo,ta đến tìm người tên Kỳ Phong.”
-”Ân,“ Dạ Tuyết gật đầu,tránh qua một bên ý bảo hắn có thể vào.
Đi ngang qua người Dạ Tuyết,Long Thiên Mị sâu kín ngửi được mùi thảo dược rất nhẹ,giống hệt tiểu chủ nhân.
Hắn khẽ nhíu mày,nhưng cũng không nói gì mà nhanh chóng bước vào phòng.
-”Ngươi là ai? Kỳ Phong ở nơi nào?” hắn nhìn khắp căn phòng,xác định không còn ai nữa thì nghi hoặc hỏi.
Ở người ngoài hắn không gọi là tiểu chủ nhân mà trực tiếp gọi tên.
-”ta là ai? chẳng phải trên giấy đã viết rõ tên ta rồi sao?” Dạ Tuyết nhướng mày nhìn mảnh giấy trên tay Long Thiên Mị.
-”ngươi…!!!?” Long Thiên Mị kinh ngạc.
-”ân?lạ lắm sao?” Dạ Tuyết nheo mắt không sao cả, lững thững đi đến ghế ngồi xuống nhìn hắn.
Mà giờ phút này Long Thiên Mị lâm vào một trận ngây ngốc.
Nữ nhân này nói mảnh giấy là nàng viết?
Nữ nhân này …là Kỳ Phong?
Khoan đã!
Nói như vậy tiểu chủ nhân là nữ nhân??
Trong đầu Long Thiên Mị lúc này hệt như có một đàn ngựa không ngừng chạy,loạn cả lên.
Hắn giật giật khoé môi không xác định hỏi
-”tiểu chủ…nhân?”
-”ân” Dạ Tuyết buồn cười nhìn nam nhân như trích tiên trước mặt há hốc mồm thở dốc.
-”người là..” Long Thiên Mị nuốt một ngụm nước bọt.
-”nữ nhân” Dạ Tuyết cười tủm tỉm gật đầu tiếp lời hắn.
-”Bất quá gương mặt này cũng không phải là của ta,nên ngươi không cần để ý” Dạ Tuyết tuỳ ý nói,cũng mặc kệ Long Thiên Mị còn chưa thoát được tin tức động trời đôi mắt mang đầy ý cười nhìn xuống đại sảnh.
Đấu giá vẫn đang tiếp tục nha.Kịch hay là phải xem đến cuối nha.
Long Thiên Mị hồi phục tinh thần,lấy lại bình tĩnh nhìn chằm chằm Dạ Tuyết.
Một lúc sau,sau khi tiếp nhận sự thật tiểu chủ nhân là nữ nhân,trong lòng hắn có một cảm giác rất kỳ lạ,ẩn ẩn có chút thở phảo và vui vẻ mà chính hắn cũng không biết lí do là gì.
Hắn rất tự nhiên ngồi xuống ghế,lại vô tình cố ý ngồi gần sát Dạ Tuyết một chút.
Ánh mắt như dính chặt vào nàng,di thế nào cũng không ra.
Sâu trong đó còn có cái gì đó nóng bỏng bắt đầu khởi động lốc xoáy.
Dạ Tuyết đang tập trung cao độ xem kịch vui hoàn toàn không thấy được những hành động nhỏ của Long thiên Mị.
Nhưng Nam Cung Hàn từ lúc Long Thiên mị gõ cửa phòng đến lúc hắn ngồi gần nàng đã gắt gao nhìn không chớp mắt.
Hành động này của Long Thiên Mị không thể nghi ngờ làm người nào đó trực tiếp đập vỡ vại giấm.
Ánh mắt hắn nổi lửa nhìn chằm chằm Long Thiên Mị mỗi khi nói chuyện như có như không kề sát vành tai của nàng.
Chỉ có thể nhìn hai người nói chuyện rất thân cận mà không thể nghe được nội dung, mà một trong hai người còn là đối tượng mình để ý…
Chưa kể “tình địch” còn là đối thủ ngang hàng với hắn Long Thiên Mị-Vạn Xuân Lâu!!
Đây quả thật là giết người không thấy máu!!!
Nếu có ai ở trong căn phòng sẽ thấy được mỗi một giây trôi qua sát khí trong mắt Nam Cung Hàn càng nặng.
Hận không thể đạp cửa xông vào giết tên nam nhân kia.
Vật nhỏ là của hắn!!!
——————
-”ta biết lai lịch viên đá đó,ngươi không cần tiếp tục đấu giá” đừng quên hiện tại bạc của ngươi nhưng là của ta nga, nhiều bạc như vậy mua thứ không cần thiết ta sẽ đau lòng a~
Tất nhiên câu sau là Dạ Tuyết tự nhủ trong lòng,không nói ra lời.
Long Thiên Mị ngoài ý muốn nghe câu trả lời của Dạ Tuyết.
-”Đó là một viên Linh thạch,bên trong có dung dịch trị trăm độc,nhưng lại không thể trị dứt cổ độc.” Dạ Tuyết không nhìn Long thiên Mị mà nhìn xuống viên đá.
Linh thạch???
Hắn tự nhận mình đi theo sư phụ đi khắp nơi lại cũng không biết được lai lịch của viên đá đó,như vậy,tiểu chủ nhân làm sao mà biết?
Nếu Dạ Tuyết biết được suy nghĩ của Long Thiên Mị hẳn sẽ phiên cái xem thường,làm sao nàng biết ? tất nhiên là đọc sách biết rồi!!!!
————————-
Đại sảnh.
-”2000 lượng hoàng kim” (Hạ Dật Phong)
Nam Cung Chu Khắc nhìn nhìn viên đá,lại nhìn hướng phòng Hạ Dật Phong lâm vào trầm tư.
Vũ nhi đã đắc tội với vị thiếu chủ trẻ tuổi kia,hắn hiện tại vây cánh còn chưa cứng cáp,thêm vào đó tài lực của Phong Tuyệt sơn trang là không tầm thường.
Hắn mưu đồ việc lớn,nếu phải đối đầu với lực lượng kinh tế hùng hậu như vậy ..mộng ngai vàng của hắn quả thật khó càng thêm khó.
-”Vũ nhi,vật kia là thiếu chủ Phong Tuyệt sơn trang muốn,hắn vừa bán ta một mặt mũi,hiện tại nếu tiếp tục đi xuống là ai giành được cũng trở nên khó xử,chi bằng ta bán hắn một chút sĩ diện,như vậy không chừng hiểu lầm giữa nàng và hắn cũng buông lỏng đôi chút.”
Vân Mộng Vũ “thâm tình” nhìn Nam Cung Chu Khắc rất hiểu chuyện nhẹ gật đầu.
-”Vũ nhi hiểu,Khắc ca ca,cũng là ca ca nghĩ tốt cho muội.” nàng nhẹ dựa vào ngực Nam Cung Chu Khắc mềm nhẹ trả lời.
Ở góc độ hắn không thấy đôi mắt mạt qua một tia trào phúng,châm chọc.
Nam Cung Chu Khắc a Nam Cung Chu Khắc,ngươi nghĩ ta là con nít vẫn là đầu óc ngu si nữ nhân đâu?tuỳ tiện bịa ra lí do như vậy?Còn không phải là ngươi ngại đắc tội với Hạ Dật Phong sao..
Bất quá..
Vân Mộng Vũ híp mắt nhìn hướng căn phòng Hạ Dật Phong.
Xem ra tên thiếu chủ này địa vị không nhỏ, thông minh tài giỏi, tính tình lại lãnh đạm lạnh nhạt,người như vậy rất khó lợi dụng.
Thế nhưng nếu nàng làm cho hắn yêu nàng, quỳ dưới váy nàng đâu?
Vân Mộng Vũ âm âm cười cười.
Còn về viên đá,tuy trực giác mãnh liệt kêu gào nàng mua nó,nhưng nàng lại không nhìn thấy viên đá này ngoài bề ngoài đẹp đẽ có cái gì đặc biệt.
Áp chế tia cảm giác tiếc nuối và mất mát trong lòng,nàng dựa hẳn vào lòng Nam Cung Chu Khắc nhu thuận để hắn ôm ấp.
————————
-”1000 lượng hoàng kim,còn ai ra giá nữa chăng?” đấu giá sư hoàn toàn đi vào giấc mộng giọng khàn khàn hỏi.
-”1000 lượng hoàng kim lần 1.”
-”1000 lượng hoàng kim lần 2.”
-”1000 lượng hoàng kim lần 3.”
-”thành giao” đấu giá sư thở phào,hôm nay hắn nhận được kích thích thật sự lớn lắm.
Cứ như vậy,hệt như nguyên tác,viên đá rơi vào tay Hạ Dật Phong.
Chỉ là vốn dĩ hắn chỉ tốn có 1 vạn lượng bạc, hiện tại với sự phá đám của Dạ Tuyết cùng Long Thiên Mị lại hoa mất 1000 lượng hoàng kim để viên đá thuộc về mình.
Bất quá với gia sản phú khả địch quốc của Phong Tuyệt sơn trang,số bạc này chẳng qua là hạt cát trong đại dương mà thôi.
Mà Nam Cung Hàn thì mải để ý tình hình “ấm áp” bên trong phòng cũng vứt ý định lấy xuống viên đá lên tận chín tầng mây từ lúc nào.
Dù sao vật nhỏ tỏ vẻ cũng không phải thích thú viên đá mà là ôm tâm tư “hố” đối phương đi.Sau này để ý một ít đá quý đẹp đẽ tặng vật nhỏ là được.
Cao trào đấu giá cứ như vậy kết thúc.
——————
lời tác giả:
Được rồi,cam đoan chương sau là kết thúc vụ đấu giá dài đằng đẵng này nga.:3
-có ba vấn đề cần thông báo:
1.là sau vụ đấu giá này, miếng ngọc bội của mẫu thân Dạ Tuyết lên sàn,thân phận nữ chủ (DT) dần hé mở,Tiêu Hồn lại là ai cũng sẽ được bật mí.
2.là về cuốn truyện,truyện không đi sâu vào vấn đề chiến khí hay tu tập nên cái gì thăng cấp cái gì tu luyện có thể vứt vào xó,đó chỉ là phụ trợ cho kịch tình mà thôi.
3.là về vấn đề H của truyện.Nam chủ của tất cả các truyện ta viết đều là nam sạch nga,sạch cả trong kiếp trước. Truyện này về cuối mới có H ,lí do thì các nàng cứ theo dõi sẽ biết nga.
4.được rồi,tiếp tục cầu góp ý thôi.hiha