Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 11: Ít nhất ta còn không có chán ngét ngươi



“Dế nhũi, ngươi đặc biệt đứng lại cho ta!”

Phía sau, giọng nói tức giận của Tiêu Dung Diệp giống như của một con sư tử oai hùng tức giận, mang theo hơi thở nguy hiểm dời núi lấp biển!

Mẹ nó, tên này muốn nổi bão rồi! Tranh thủ rút lui thôi!

Thấy Lệ Ảnh Yên chạy như điên, mặt Tiêu Dung Diệp càng xanh mét!

“Chạy, chạy, ta cho ngươi chạy! Mẹ nó, muốn chết!”

Vừa nói xong mấy chữ lỗ mãng này, nhanh chóng dùng khinh công bay lên, tốc độ sắc bén như gió táp đảo qua!

Hai chân vững vàng dừng ở trước mặt Lệ Ảnh Yên đang chạy trốn!

“Ta nói tiểu cẩu đản của ta này! Chạy cái gì mà chạy hả?”

Vẻ mặt cười quỷ dị của Tiêu Dung Diệp tràn đầy quyến rũ! Nhưng ở trong mắt to đen tuyền của Lệ Ảnh Yên, rõ ràng một bộ dáng mèo dọa chuột, nhìn đến nỗi khiến lòng nàng e sợ từng trận!

Không chút suy nghĩ xoay người, chạy như điên về một phương hướng khác!

Trời ạ, dế nhũi này còn muốn chạy!

Tiêu Dung Diệp ở đáy lòng rủa thầm một câu, nhưng bỗng dưng suy nghĩ vừa chuyển, nhìn Lệ Ảnh Yên đang chạy như điên giống như là sắp mất mạng, hắn đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ! Một suy nghĩ ác độc muốn làm người nào đó…!

Sau khi nhanh chóng tính toán kế hoạch liền chạy ngược ra sau, vững bước che ở trước mặt Lệ Ảnh Yên!

Lệ Ảnh Yên kêu to “A!” một tiếng, như một con mèo xù lông!

“Sao ngươi giống như âm hồn không tan vậy hả?”

“Ta? Âm hồn không tan?”

“Đúng, chính là nam cặn bã ngươi đó! Giống như lệ quỷ đòi mạng đuổi theo người ta không tha!”

“Này, là cẩu đản ngươi không giữ chữ tín chạy trước, sao lại trách ta rồi hả!?”

Trời ạ, sao lại thành ngươi chất vấn ta rồi? Còn chạy cái gì mà chạy? Ta phi, tưởng mình đặc biệt lắm sao. Mẹ nó, ta không chạy trước, chẳng lẽ chờ ngươi thu thập ta sao!

“Này, nói chuyện? Cẩu đản!” Thấy Lệ Ảnh Yên nãy giờ không nói gì, Tiêu Dung Diệp ngượng ngập hỏi!

Bỗng dưng, chỉ nghe vài tiếng khóc thút thít non nớt như một đứa trẻ!

Luôn luôn quen dùng biểu tình đau khổ để diễn, Lệ Ảnh Yên xem bản thân giống như lập tức bị lăng trì, tự nhiên muốn nghĩ biện pháp giảm xử phạt này xuống cực kỳ thấp, mà biểu diễn đau khổ này là tiết mục bản thân quen dùng nhất, không dùng thì thật đúng là có lỗi với chính mình!

Thấy Lệ Ảnh Yên cúi đầu khóc nỉ non, Tiêu Dung Diệp lập tức tay chân luống cuống!

“Này, cẩu đản, đừng khóc! Ta… ta sẽ không trêu chọc ngươi nữa. Mẹ nó, ngươi thực là khiến cho nam nhân chúng ta mất mặt!”

“Không, không phải như thế… Hu…” Lệ Ảnh Yên lắc đầu khóc thút thít, một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nước mắt, nhìn thấy thật khiến cho người thương tiếc!

“Việc…việc ta vừa mới làm thật là không thể tha thứ, công tử nhất định… nhất định rất tức giận! Ta sợ công tử cứ như vậy không cần ta nữa! Hu…”

“Sẽ không, sẽ không, ngươi đừng nghĩ nhiều. Chuyện vừa rồi, ta đúng là rất tức giận, nhưng ta cũng không có ý không cần ngươi! Đến, cẩu đản, đừng khóc nữa!”

Nói xong, vung tay áo giúp Lệ Ảnh Yên lau đi nước mắt trên mặt, động tác này dịu dàng như là hoa rơi trên mặt nước, mang theo quý trọng.

Trong lòng Lệ Ảnh Yên tràn đầy ấm áp, nhưng vẫn có một tia mừng thầm, hàng này thực đặc biệt bám dính!

“Được rồi! Trong lòng ổn định rồi chứ! Yên tâm, ta sẽ không đuổi ngươi đi! Ít nhất ta còn không có chán ngét ngươi!”

Con tôm, chán ngét ta? Ta đây làm cái gì rồi hả? Được rồi, ngươi vô tình, đừng trách ta vô nghĩa!

“Công tử, ngươi vĩnh viễn đều sẽ không chán ngét cẩu đản đâu! ?”

“Khó nói lắm! Ta là người tương đối soi mói! Ngươi tốt nhất đi chùa Tự Miếu khẩn cầu một chút, cầu Thiên Mẫu nương nương phù hộ ngươi, bản công tử sẽ không chán ngét ngươi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.