Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 10: Cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn



Nhìn Lệ Ảnh Yên như một con mèo ngoan ngoãn chơi đùa ở trong ngực của mình, Tiêu Dung Diệp chìm đắm trong việc vuốt mái tóc dơ dáy bẩn thỉu của nàng, khóe môi ôm lấy độ cong đẹp mắt!

“Cái dạng này của ngươi thật làm cho ta hoài nghi ngươi rốt cuộc có phải là một nam tử hán hay không?”

“Ta, ta đương nhiên là nam tử hán đại trượng phu rồi! Này, ngươi xem, ta còn có cơ bắp đấy!” Sau khi khí vũ hiên ngang khoe khoang một chút, xắn ống tay áo lên, triễn lãm cơ bắp cường tráng của mình cho Tiêu Dung Diệp xem!

“Ôi chao, ôi chao, ngươi coi như xong rồi! Gầy quá xá, còn bẩn như vậy, đừng làm ta ghê tởm nữa! Đi, đi, nhanh tắm rửa, sau đó ăn cơm!” Sau đó, không hề để ý tới Lệ Ảnh Yên đang hóa ngu giương mắt nhìn mình, sải bước đi tới chợ ở trước mặt!

“Ôi chao, ai, ôi, công tử, đợi cẩu đản một chút!”

– – phân cách tuyến – –

Lệ Ảnh Yên ngửa đầu, uống một hơi nước mì nóng trong chén vào bụng!

“Oa! Ăn thật ngon!”

Lệ Ảnh Yên – con mèo tham ăn này đã bao giờ ăn qua đại tiệc mà không cần tiêu bạc của bản thân đâu, trên khuôn mặt tràn ngập vui vẻ.

Nàng vụng trộm ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy tư thái ăn cơm tao nhã của Tiêu Dung Diệp!

Mẹ kiếp, trên đời này thật đúng là có nam tử đẹp trai đến như vậy sao! Ngay cả bộ dáng ăn cơm cũng đẹp! Mẹ nó, nam nhân này, lão nương ngắm trúng rồi!

“Này, cẩu đản ngu ngốc, nghĩ cái gì đấy? Nước miếng đã chảy ra rồi kìa!”

“Không, không có gì!” Lệ Ảnh Yên cà lăm một trận, hai bàn tay nhỏ bé bất an nắm lại với nhau!

Mẹ nó, đối mặt với nam cặn bã này lại có thể cà lăm. Đặc biệt sao, khiến cho nàng – người có đôi chân chạy nhanh như gió lại mất mặt như vậy!

“Ta chỉ là cảm thấy công tử là người rất tốt đó! Phu nhân của người nhất định là danh gia thục viện đi!”

“Phụt!”

Khi Lệ Ảnh Yên nói xong lời này, nước mì nóng trong miệng Tiêu Dung Diệp đều phun ra ngoài, trực tiếp phun lên mặt của nàng!

“Khụ khụ! Phu nhân? Cái kia, đến bây giờ bản công tử vẫn chưa lập gia đình!”

Nâng mắt xếch lên, liền thấy Lệ Ảnh Yên giống như bị nước mì phun lên nên hóa ngu ngốc, hắn không thể khống chế được miệng, giống con ngựa đứt dây cương, không kìm nén được mà cười rộ lên!

Lệ Ảnh Yên bị phun đầy đầu, vốn hỏa khí đang dâng cao, bây giờ tên này còn có mặt mũi ở đây ôm bụng cười lăn lộn! Nàng – một kẻ tung hoành giang hồ nhiều năm, sao có thế bỏ qua đây!

Mẹ nó, không nói đến chuyện dám phun lão nương, còn dám cười to ư? Đến bây giờ ngươi vẫn chưa lập gia đình đúng không? Hôm nay lão nương liền phế đi bảo bối nối dõi tông đường của ngươi!

Lệ Ảnh Yên hào khí ngút trời, khuôn mặt tràn ngập tức giận đứng dậy, mắt to sáng như hắc diệu thạch nheo lại, phát ra một đạo sắc bén nhọn, không chút suy nghĩ nhặt lên bát canh kia của Tiêu Dung Diệp, đưa tay hắt về chỗ “dưa chuột” của hắn!

Khí thế của Lệ Ảnh Yên rất mãnh liệt, Tiêu Dung Diệp không tránh kịp, nghênh đón trừng phạt của nàng!

Nhưng mà ngay lúc phát sinh chuyện kia, Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn biết tình thế không đúng, nhanh chóng lắc mình!

Cho dù lắc mình nhanh hơn nữa, vẫn bị Lệ Ảnh Yên trừng trị!

Bát nước mì nóng kia còn hơn một nửa, liền trực tiếp hắt lên đùi hắn!

Trời ơi, dế nhũi này xuống tay cũng quá đặc biệt ác độc! Trực tiếp khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn!

“Mẹ nó, ngươi muốn để bản công tử đoạn tử tuyệt tôn sao? Xem ta thu thập ngươi thế nào!” Nói xong, khuôn mặt Tiêu Dung Diệp đen thui tiến lên!

Lệ Ảnh Yên vốn là một người tĩnh lặng như thỏ, di chuyển cũng như thỏ, thấy vẻ mặt xanh mét của mỗ nam! Biện pháp đào thoát duy nhất chính là – – chạy!

“Dế nhũi, ngươi mẹ nó đứng lại cho ta!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.