Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 369: Tư thế đi đường muốn lục thân không nhận



Dưới lầu lúc này đã thực náo nhiệt, Cố Vân Đông đi xuống nhìn nhìn, không thấy được Vân Thư cùng Liễu Dật, liền hỏi tiểu nhị kia, “Bọn người nhị thiếu gia của các ngươi đâu?”

“Bẩm cô nương, lúc này học sinh của hai học đường đều ở trong sương phòng khác, tỷ thí còn phải nửa canh giờ nữa mới bắt đầu. Nhị thiếu gia cùng đồng môn đang ở sương phòng thứ hai bên trái, cô nương có muốn đi qua nhìn xem?”

“Không cần, trước đem đồ ăn lên cho chúng ta đi, đi đường dài, mệt chết rồi.”

“Được rồi.” Tiểu nhị lên tiếng, lập tức xuống lầu.

Đám người đi rồi, Thẩm Tư Điềm mới thấp giọng nói, “Vân Đông, chúng ta thật sự không cần đi trước nhìn xem sao?”

Cố Vân Đông rũ mắt nghĩ nghĩ, “Trước từ từ đi, nếu là bọn họ đang chuẩn bị tỷ thí, chúng ta tới lại thành quấy rầy, ngược lại là thêm phiền toái.”
Nàng cảm thấy Vân Thư không phải là đứa nhỏ có tính tình xúc động, Liễu Dật kia càng giống như là một tiểu đại nhân, nếu đồng ý, vậy hẳn là… Có điểm nắm chắc đi.

Mà lúc này trong sương phòng thứ hai bên trái, có mười mấy củ cải nhỏ hoặc đứng hoặc ngồi, lớn nhất cũng chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi, gọi là Dịch Tuấn Khôn, giờ phút này chính là vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ bả vai của Cố Vân Thư.

“Vân Thư, ngươi là người nhỏ tuổi nhất trong chúng ta, nhập học cũng trễ nhất, hơn nữa bởi vì tỷ tỷ của ngươi, bọn họ khẳng định sẽ đặc biệt nhằm vào ngươi. Bất quá ngươi không cần phải sợ, ba vòng tỷ thí, chúng ta chỉ cần thắng hai ván là tốt rồi.”

Cố Vân Thư mới nhập học không đến nửa năm, kỳ thật mấy người bọn họ, sớm nhất cũng chỉ mới đến học đường hai năm, đều không dài.
Còn về Liễu Dật, hắn cũng chỉ là sớm hơn Cố Vân Thư nửa tháng mà thôi.

Nhưng bất đồng chính là, Liễu Dật chính là nhị thiếu gia của Liễu gia, cho dù lúc trước chưa vào học đường thì hắn cũng đã ở nhà học vỡ lòng rồi.

So sánh với Cố Vân Thư trước đây ăn không đủ no mặc không đủ ấm ngàn dặm xa xôi chạy nạn lại đây, khởi điểm kia thật đúng là không chỉ cao hơn chút ít.

Tuy rằng trước lúc Cố Vân Thư nhập học cũng đã biết chữ, nhưng cũng chỉ là biết chút chữ mà thôi, ngay cả Tam Tự Kinh cũng chưa biết hết.

Dịch Tuấn Khôn nghĩ vậy, không khỏi lại thở dài một hơi, “Đáng tiếc, tham gia tỷ thí chỉ có thể dưới mười tuổi, ta không phù hợp.”

Cố Vân Thư nắm bàn tay nhỏ lại giơ lên, hừ lạnh đáp, “Ta không sợ, đại tỷ ta nói, đối đãi với địch nhân phải giống như là mưa đá rơi vào đầu, phải cực hung tàn, hơn nữa phải một kích tất trúng, không cho đối phương cơ hội đánh trả. Bọn họ cứ việc lại đây, xem ta có đánh chết bọn họ hay không.”
Chúng củ cải nhỏ, “…”

Dịch Tuấn Khôn xoa xoa trán, “Vân Thư, chúng ta là văn đấu, không phải là võ đấu.” Cho dù là võ đấu, cái thân thể nhỏ xíu này của ngươi cũng đánh không lại người ta a.

Cố Vân Thư gật đầu, “Ta đương nhiên biết, văn đấu cũng không sợ, đại tỷ ta có thể nói đến mức làm phu tử của bọn họ ngất xỉu, ta làm đệ đệ của nàng, khẳng định không thể hạ uy phong của đại tỷ, cho dù không thể trò giỏi hơn thầy, cũng muốn làm cho bọn họ biết đạo lý ‘Có tỷ tất có đệ’”

Chúng củ cải nhỏ, “…” Loại uy phong này kỳ thật không có cũng không có việc gì a.

“Các ngươi đừng có trưng cái mặt khóc tang đấy nữa, ta rất có tự tin. Đại tỷ ta nói, cùng người ta tỷ thí khí thế rất quan trọng, thời điểm lát nữa chúng ta đi ra, ít nhất phải ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng, đi với tư thế lục thân không nhận mới được.”
Chúng củ cải nhỏ, “…” Ngươi vẫn là không cần tự quyết định a, đại tỷ ngươi nếu mà biết rằng ngươi lục thân không nhận, sợ là muốn đánh chết ngươi đi.

Mọi người cũng coi như phát hiện, người này chính là một kẻ mê muội tỷ tỷ, chỉ sợ đến bây giờ hắn còn không rõ lắm cái hắn sắp đối mặt chính là dạng tỷ thí gì đi?

Trong một góc đột nhiên vang lên một đạo ô ô tiếng khóc, “Đều do ta, nếu không phải ta, chúng ta cũng không cần phải tới nơi này tỷ thí.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.