GiangDoãn Chính ôm lấy eo Vương Tịnh, cúi đầu hôn cô thật sâu.
Kỹthuật hôn của anh rât điêu luyện, quấn quýt, mơn trớn, khiêu khích. Ở trongvòng tay anh, cô nhanh chóng đắm chìm không thể kiểm soát nổi, đầu óc ngây ngấtnhưng cô lại mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, chỉ vì anh chưa bao giờ hôn cô như thế này.
Xưa nayanh vẫn thờ ơ, lạnh lùng, đến cả nụ hôn cũng vậy. Đôi khi cô cảm thấy đó chỉ làsự miễn cưỡng nửa vời.
Mỗi lầnnghĩ đến đó, tâm trạng cô không khỏi ủ dột não nề. Cô vẫn thường hoài nghi liệuGiang Doãn Chính có thực sự thật lòng với mình không hay cô chỉ là một trongrất nhiều bạn gái của anh. Bởi lẽ mãi đến hiện tại sự tiếp xúc thân mật nhấtchỉ giới hạn ở nụ hôn hời hợt thoáng qua.
Nỗiphiền muộn này cô từng kể cho cô bạn thân thiết nhất của mình, đối phương nghexong lại hết lời ca ngợi Giang Doãn Chính là chính nhân quân tử.
Cô ấynói: “Điều đó chứng tỏ rằng anh ấy không phải là người đàn ông tùy tiện,có thể là anh ấy trân trọng cậu nên muốn tìm hiểu theo trình tự”.
VươngTịnh nghe xong cũng nguôi ngoai phần nào, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm giác mấtmát, bản thân cô muốn trao cho anh thứ tốt nhất, còn anh lại chẳng cần, thậmchí chẳng mảy may động lòng.
Thếnhưng tối nay rõ ràng chẳng phải như thế.
Nụ hônGiang Doãn Chính nóng bỏng mà sâu lắng, kèm theo sự nhiệt tình xưa nay chưa baogiờ có. Cô như sắp tan chảy ra dưới sức nóng này. Cuối cùng, cũng chẳng rõ mởcửa như thế nào, hai người lướt một mạch từ phòng khách vào phòng ngủ. Tronglòng cô hiểu rõ mọi việc rốt cuộc cũng xảy ra, chẳng ngờ lần này nghĩ phép đicông tác cùng anh lại có bước tiến triển đột phá.
Khiđiện thoại đổ chuông, cũng là lúc cô bị anh đẩy lên giường, trong phòng quá yêntĩnh, hai người đang thở hồn hển chìm đắm, thế nên tiếng chuông điện thoại vôcùng chói tai.
Nhưngđiện thoại chỉ kêu một tiếng, tiếp đó chẳng có động tĩnh gì nữa. Giang DoãnChính ngừng lại, giơ tay tìm điện thoại màn hình lóe sáng, trên đó là dãy sốdài.
Anhliếc nhìn, khẽ cau mày, vứt sang một bên tiếp tục nghiêng người hôn cô.
Thậtra, chỉ trong giây lát, nhiều nhất cũng chỉ ba giây, Vương Tịnh mơ hồ cảm thấynhiệt độ xung quanh bỗng giảm đi, nụ hôn của anh vẫn lang thang trên cổ cô,nhưng sự đam mê mãnh liệt lại biến mất nhanh chóng.
Quảnhiên không lâu sau, anh ngừng lại, nâng người rời khỏi cô, thuận tay nhặtchiếc điện thoại rơi dưới đất lên.
Cảmgiác lạnh lẽo kéo tới bủa vây, cô vẫn nằm trên giường thở hổn hển. Thật ra, côchưa hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác mất mát cùng nỗi usầu, ủ dột, chỉ biết thẫn thờ nhìn anh.
Látsau, anh vẫn chẳng cử động, cô bỗng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cú điệnthoại đó, chỉ đổ một hồi chuông liền gác máy là chuyện gì cơ chứ?
GiangDoãn Chính như không nghe thấy, sắc mặt ảm đạm, rốt cuộc anh vẫn cầm điện thoạilên gọi lại.
Nhưngđối phương không nhận điện thoại.
Một hồichuông rồi lại một hồi chuông nữa, âm thanh khô khan đơn điệu khiến anh dần mấtkiên nhẫn, anh cầm điện thoại đi qua đi lại trong phòng, chẳng chịu gác máy.
Cuốicùng, giọng nữ vang lên đầy máy móc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiệnkhông liên lạc được…”. Anh gập nắp điện thoại lại quay sang, hàng lôngmày khẽ nhíu lại, lúc này anh liếc mắt nhìn Vương Tịnh một cái.
VươngTịnh đã ngồi dậy, quần áo chưa chỉnh tề, ánh mắt cô khẽ lóe sáng, vội đến trướcmặt anh hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
Xảy rachuyện gì ư? Giang Doãn Chính cúi đầu nhìn chiếc điện thoại, nỗi hoài nghitrong lòng ngày càng lớn. Cá tính của Lâm Nặc anh hiểu quá rõ, cố chấp, ngangbướng hệt như đứa trẻ. Cô kiên trì lâu như vậy, chẳng qua là vì không chịu quayvề bên anh, thậm chí đến cả lúc say rượu cũng vẫn nhớ rời xa anh, hận một nỗichẳng thể bỏ đi thật xa, từ nay về sau chẳng liên quan gì nhau nữa.
Thếnên, lần này điện thoại chỉ đổ một hồi chuông càng đáng ngờ hơn nữa.
Anhkhông trả lời, mặt sa sầm gọi lại, một lần rồi lại nữa, bề ngoài tưởng như rấtkiên nhẫn nhưng thực ra trong lòng anh đang nóng như lửa đốt.
Cũngbiết đã bao lâu, tiếng “tút tút” khô khan đầu dây bên kia cuối cùngcũng biến mất, thay vào đó là âm thanh lào xào.
Đầu dâybên kia tĩnh lặng, chẳng có âm thanh nào khác, trái tim anh dần dãn ra:”Em đang làm gì vậy!!”. Hệt như đang chất vấn, giọng điệu khô cứngmang theo vẻ tức giận sau khi cất được tảng đá trong lòng.
Vẫnchẳng thấy cô đáp lại, anh chau mày, hít một hơi thật sâu: “Lâm Nặc, emtrả lời anh đi!”.
Có lẽlà giọng anh quá hung dữ, thực sự đã dọa cô, một lúc sau, bên đầu dây bên kiavọng lại âm thanh trầm thấp.
Anhkhông nghe rõ cô đang nói gì, âm thanh quá nhỏ quá thấp, dường như bị tiếng thởát mất, lòng anh bỗng thắt lại, chỉ bởi dường như anh nghe thấy tiếng khóc thútthít run rẩy và nghẹn ngào.
Anhsững người liền dịu giọng hỏi: “Em đang ở đâu?”. Nói rồi chẳng đợi côtrả lời anh đã xoay người sải bước ra ngoài cửa.
VươngTịnh ngẩn người đứng bên giường, thường ngày rất mẫn tiệp, tư duy linh hoạtphản ứng nhanh nhạy nhưng lúc này cô chẳng hiểu gì cả cứ ngây ra, giương mắtnhìn Giang Doãn Chính bước ra ngoài chẳng chút do dự, bên tai cứ vang lên cáitên đó.
LâmNặc, Lâm Nặc…
Đầu óccô ong ong, sao lại là cô ấy?
KhiGiang Doãn Chính tìm thấy Lâm Nặc thì nước mắt trên khuôn mặt cô đã khô, chỉ cócơ thể vẫn đang run rẩy. Chỉ cần nhớ đến chuyện xảy ra trong xe vừa rồi, nhớđến sức mạnh khủng khiếp cùng ý đồ cưỡng bức của Từ Chỉ An là cô lại thấy sợhãi.
Điệnthoại nắm chặt trong tay, rõ ràng cô cảm thấy lạnh nhưng lòng bàn tay lại đầymồ hôi. Vừa rồi, chuông điện thoại reo vang không ngừng, thực ra cô không ngờrằng anh sẽ gọi điện lại, càng không ngờ rằng anh lại kiên trì đến vậy. Lòng xaođộng, cuối cùng cô không nhịn được bèn nhận điện thoại.
Ngữ khícủa anh trong điện thoại không được tốt lắm nhưng cô bỗng thấy an lòng, rõ ràngbiết rằng không nên như thế nhưng cô đã quá mệt rồi, mệt đến mức toàn thân rãrời, đến mức chỉ có thể đợi anh, chỉ muốn chờ anh.
GiangDoãn Chính vội vả chạy đến, cô đang ngồi xổm dưới đất bàn chân đã tê dạị, rồianh cũng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô. Cô gần như chẳng suy nghĩ đưa taynắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh.
Cảmgiác này tuyệt biết bao. Cô vùi mặt vào ngực anh, chẳng nói lời nào, chỉ cảmthấy như chưa bao giờ yếu đuối hơn.
Thếnhưng, chỉ cần ôm lấy anh, tất thảy mọi thứ đều ổn cả.
GiangDoãn Chính không nói gì, ánh mắt sắc bén lướt qua toàn thân tả tơi và thảm hạicủa cô, sắc mặt anh sa sầm. Cô ở ngay trước mắt, tay nắm lấy áo anh, chẳng rõvì ra sức hay vì sợ hãi mà tay cô run rẩy.
Anhchau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, tay nắm chặt lấy vai cô.
Lúc nàyanh mới phát hiện ra toàn thân cô đang run rẩy. Cô ở trong lòng anh, im lặng nhưnglại như đang chịu ức, hệt như một con thú nhỏ mới sinh hoảng hốt, bơ vơ.
Anh khẽsiết chặt tay, lại hỏi: “Từ Chỉ An đâu?”. Giọng lạnh băng nhưng LâmNặc lại nghe thấy sự tức giận ẩn giấu trong đó, cô cắn môi không nói gì, hồisau, cô lắc đầu hít một hơi thật sâu, hơi thơ vẫn chưa đều đặn trở lại.
Nơi đấycách phòng trà không xa lắm, chỉ một con phố, vả lại trước đó Từ Chỉ An chủđộng nói đưa cô về, giờ đây lại thành thế này, dường như mọi thứ đều rõ ràng cảrồi.
GiangDoãn Chính định đứng dậy nhưng vạt áo trước ngực lại bị kéo chặt lấy.
Lâm Nặcngẩng đầu lên, đôi mắt hơi sưng đỏ nhưng có lẽ những giọt nước mắt ấy càng làmđôi mắt đen láy của cô sáng long lanh, sáng đến mức gần như có thể trông rõhình ảnh phản chiếu của anh.
Cô nhìnanh, ánh mắt tràn ngập sự khẩn cầu cùng vẻ mệt mỏi.
Tráitim Giang Doãn Chính bỗng như mềm đi, quen nhau lâu vậy, đấy là lần đầu anhtrông thấy dáng vẻ này của cô. Trước đây ở bên cạnh nhau, anh không để cô chịuchút ấm ức nào thế nhưng giờ đây cô với đôi mắt ầng ậc nước trông thật đángthương.
Cuốicùng anh dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi”, tay khẽ dùng sức dìu côđi.
Mãi đếnkhi ánh đèn sau xe mất hút ở góc phố, Vương Tịnh mới gắng gượng vịn tường đi vềphía khu X, có lẽ do kiến trúc cũ kỹ, mặt tường bẩn thỉu loang lổ, chạm tay vàolạnh băng, cô cảm thấy lòng mình càng ảm đạm, lạnh lẽo.
Hóa ramọi người đều sai, hoặc có lẽ đám bạn thân chỉ an ủi cô mà thôi. Thật ra, xưanay Giang Doãn Chính chưa bao giờ yêu cô, thế nên đến cả nụ hôn cũng hờ hững,
Cô cứngỡ rằng anh là người như vậy, chẳng có điều gì khiến anh quan tâm, trái timanh dường như mãi mãi trên cao, khiến người ta phải ngước nhìn lên, chẳng cáchgì nắm lấy được.
Vậy màvừa rồi, anh lại dịu dàng ôm một người phụ nữ vào lòng, động tác cẩn trọng nhưthể cầm một viên ngọc quý chỉ cần mạnh tay một chút là cô ấy sẽ vỡ ra.
Khoảnhkhắc ấy đến cả bóng lưng của anh cũng dịu đàng.
Từ xa,có đèn xe sáng chói, lướt ngang qua cô rồi dần đi khuất. Cô giật mình bỗng nhớra, chợt hiểu được tất cả.
Cuốicùng cô đã nhớ ra mình gặp Lâm Nặc ở đâu.
TrôngLâm Nặc rất quen, trên một tờ báo trước đấy rất lâu, khi đó tuy cô mới gặpGiang Doãn Chính vài lần nhưng đã bắt đầu quan tâm đến tin tức của anh, biếtanh xuất hiện chốn công cộng thường dẫn theo bạn gái. Mỗi lần đều là gương mặtxinh đẹp khác nhau, các cô gái với má lúm đồng tiền nở nụ cười tươi như hoatrước ống kính.
Duy chỉcó Lâm Nặc là khác, bức ảnh duy nhất bị chụp bị chính tay của Giang Doãn Chínhche nửa ống kính. Thế nên gương mặt cô trông không rõ. Khi đó anh nắm tay côấy, nghiêng người che chắn, mặc dù đeo mắt kính râm cũng có thể nhận ra anhđang không vui.
Hóa ralà vậy.
Hóa ralà vì quan tâm nên mới muốn bảo vệ, bảo vệ cô ấy tránh xa rắc rối phiền nhiễucủa công chúng.
Cô bỗngnhớ đến sự dịu dàng của anh hôm tại phòng tập đánh cầu, nhớ đến sự hoảng hốtthoáng qua trong mắt Giang Doãn Chính, cô chợt bừng tỉnh. Hôm đó anh nhìn cô,hệt như thông qua cô mà thấy bóng dáng của một người khác mà thôi.
Thoángchốc lòng cô lạnh lẽo, thê lương.
Cuốicùng cô cầm chiếc điện thoại gửi một tin nhắn, không biết lúc này anh có thờigian xem không nhưng dù gì đã quen nhau vài tháng, lời chào tạm biệt cũng vẫncần thiết