Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 114: Nghi ngờ



Như Ý lại giống như mấy ngày trước, tiếp tục lau thân thể cho hoàng thượng. Thuốc thái y kê cũng cho hắn uống đúng giờ. Tình trạng bệnh hắn đã chuyển biến rõ ràng, lúc này trái tim đang treo lơ lủnge của Như Ý mới buông xuống. Nàng ở lại Dưỡng Tâm điện mấy ngày, buổi sáng tỉnh lại cảm giác dưới thân mềm nhũn, nàng mở to hai mắt ngồi dậy, hoàng thượng đưa ly sữa ấm cho nàng. Lúc này Như Ý mới biết, có lẽ là đêm qua hoàng thượng ôm nàng, khiến nàng ngủ ngon hơn.

Mấy ngày nay bởi vì không bỏ được bệnh tình của hoàng thượng, lại sợ từ Dưỡng Tâm điện trở về Dực Khôn cung sẽ mang theo bệnh tật, Như Ý ở lại Dưỡng Tâm điện hơn mười ngày. Nhunge Vĩnh Giác và Cảnh Cẩn còn ở đó, tuy nói đã có đủ người nhưng nàng vẫn không yên tâm. Sau khi ăn sáng xong Giang Dữ Bân theo thường lệ đến bắt mạch cho hoàng thượng, cũng nhân cơ hội này hắn bắt mạch cho Như Ý luôn, sau khi xác nhận thân thể bình thường, nàng mới trở về chăm hài tử.

Lý Ngọc đang chờ nàng ở cửa Dực Khôn cung, Như Ý đẩy cửa ra bước vào, thấy Cảnh Cẩn đang đuổi theo phía sau ca ca chơi bóng, tiếng cười của bọn nhỏ xua tan không ít áp lực mấy ngày nay của nàng. Hai đứa nhỏ nhìn thấy ngạch nương, liền chạy tới nhào vào trong ngực Như Ý, như Ý vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nhỏ, vẻ mặt nàng rất ôn nhu. Nghe ma ma hầu hạ báo cáo tình mấy ngày nay, Như Ý đều cẩn thận lắng nghe, Vĩnh Giác lớn hơn một tuổi so với Cảnh Cẩn, so ra cũng cao hơn một chút. Cảnh Cẩn dựa vào trong lòng nàng, hỏi vì sao mấy ngày nay Như Ý không trở về chăm sóc bọn nhỏ. Như Ý ngồi xổm xuống, vuốt ve trán hai hài tử nói: “Hoàng a mã bị bệnh, cho nên ngạch nương phải chăm sóc người. Vĩnh Giác và Cảnh Cẩn nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không gây thêm phiền toái cho ngạch nương, đúng không?”

Vĩnh Giác và Cảnh Cẩn nghe được tin hoàng a mã bị bệnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hiện lên vẻ lo lắng, cũng ngoan ngoãn hứa hẹn sẽ nghe lời. Như Ý chơi với hài tử một lúc, liền bảo ma ma đóng cửa lại, nàng đi ra ngoài cửa liền nhìn thấy Lý Ngọc ở cửa.

Như Ý vốn tưởng rằng Lý Ngọc đang chờ ở cửa, muốn đợi nàng cùng trở về Dưỡng Tâm điện. Như Ý đi được vài bước cũng không thấy Lý Ngọc đi theo, nàng quay đầu lại hỏi một câu: “Lý Ngọc, sao ngươi không đi?”

Lý Ngọc giống như người lính đứng canh giữ ở Dực Khôn cung, hắn hướng về phía Như Ý khẽ mỉm cười: “Nhàn quý phi nương nương yên tâm, nô tài đến đây canh giữ Dực Khôn cung thay nương nương.”

Như Ý khó hiểu, Lý Ngọc nói tiếp: “Mấy ngày nay nương nương ở Dưỡng Tâm điện, tuy nói có rất nhiều người ở Dực Khôn cung, nhưng nô tài vẫn lo lắng người có ý xấu sẽ có cơ hội ra tay, hơn nữa Dưỡng Tâm điện phòng thủ nghiêm mật, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, cho nên nô tài liền phân công Tiến Bảo còn có mấy người khác canh giữ ở cửa Dưỡng Tâm điện. Còn nô tài tự đến canh giữ cửa Dực Khôn cung cho nương nương.”

Như Ý mỉm cười, vô cùng cảm kích, gật đầu nói: “Làm phiền ngươi rồi, ngươi suy nghĩ chu toàn.”

Lý Ngọc hiểu được Như Ý lo cho an nguy của hoàng thượng, lợi dụng lúc này trong cung sẽ có người ra tay hãm hại Dực Khôn cung. Như Ý là người có ân với hắn, trước kia hắn chỉ là một tiểu thái giám đi theo Vương Khâm, về sau là Như Ý giúp Liên Tâm, cũng gián tiếp giúp hắn, Lý Ngọc mới có thể một đường một đường một bước lên mây xanh, thăng lên vị trí đại tổng quản. “Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao.” Trong lòng Lý Ngọc quả thực hiểu rõ điều này, cho nên có thể làm vì Như Ý, hắn nhất định dốc hết toàn lực toàn tâm cũng sẽ làm.

Như Ý mỉm cười, nói: “Có ngươi ở chỗ này, bổn cung rất yên tâm.” Dứt lời, Như Ý đi về phía trước hai bước, hạ thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nay có chuyện gì khác thường không?”

Lý Ngọc nhìn quanh bốn phía không có người, lúc này mới yên tâm nói: “Ngược lại không có ai đến Hàm Phúc cung, nhưng nô tài đột nhiên gặp mấy lần Trường Xuân cung dẫn người đến, nói hoàng hậu nương nương biết người ở Dưỡng Tâm điện tận tâm tận lực, bất chấp hài tử nên phái người đến xem. Chỉ là sau đó nô tài dùng thánh chỉ của hoàng thượng cản lại.”

Như Ý hiểu ý: “Ngươi làm rất đúng, bổn cung sẽ giải thích cho ngươi với hoàng thượng.”

Cuối cùng Lý Ngọc nói một câu: “Nương nương phải cẩn thận.” Sau đó nhìn Như Ý đi xa trên đường dài.

Như Ý vừa mới đi tới trước cửa Trường Xuân cung vừa vặn gặp phải Lang Hoa đang dựa vào chu môn, hỏi: “Bệnh tình của hoàng thượng thế nào rồi?”

Như Ý giật mình, khẽ nhích thân thể: “Hoàng hậu nương nương lao tâm, hoàng thượng đã tốt hơn nhiều.”

Như Ý không muốn ở lại lâu, xoay người muốn đi, Tố Luyện lướt qua bên cạnh nàng, trong mắt đều là khinh bỉ, trong miệng còn nguyền rủa: “Hồ ly.”

Như Ý quay đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm Lang Hoa, nàng ta có chút không được thoải mái, Lang Hoa mở miệng: “Ngươi thật sự đúng là hồ ly, ngay cả hoàng thượng bị bệnh cũng không buông tha, những người khác đến đều chặn ở cửa Dưỡng Tâm điện, không phải là muốn mượn chuyện này ghi công sao?”

Như Ý thở dài, nói: “Thần thiếp thật đúng là không có ý tứ này, hoàng thượng bệnh nặng, thần thiếp phải suy nghĩ cho người của lục cung, cho nên mới mời về.”

“Ngươi đừng tưởng rằng bổn cung sẽ không điều tra, tại sao hoàng thượng lại bị bệnh ghẻ này?” Lang Hoa tức giận bất bình chỉ vào Như Ý: “Hoàng thượng chưa bao giờ tiếp xúc với người của Hàm Phúc cung, mấy ngày nay ngoại trừ ở Dực Khôn cung chính là ngươi đi theo ở Dưỡng Tâm điện. Nhàn quý phi ngươi có từng nghĩ tới hay không, người khác nghị luận về bệnh tình của hoàng thượng, sẽ cảm thấy ai có hiềm nghi lớn nhất?”

Như Ý không muốn tranh cãi với nàng ta, nhấc chân muốn đi, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt kia của Lang Hoa nàng không khỏi cảm thấy tức giận, trong lòng nàng quật cường cùng cao ngạo không cho phép nàng bị người khác khiêu khích như vậy, Như Ý cười khinh miệt: “Hoàng hậu nương nương quan tâm bệnh tình hoàng thượng như vậy, đương nhiên thần thiếp phải điều tra rõ ràng. Chỉ là thần thiếp trong lòng hiểu rõ, thần thiếp cùng hoàng thượng có quan hệ tốt đẹp, chuyện này thật sự là không cần thiết, hơn nữa đối với thần thiếp mà nói cũng không có ích.”

Như Ý nhìn thoáng qua ánh mắt Lang Hoa đảo qua đảo lại trên người nàng, đương nhiên là cô ta chột dạ không dám nhìn thẳng vào nàng, Như Ý nói tiếp: “Hôm qua thần thiếp và hoàng thượng nói chuyện này, còn không chắc chắn nhất định là do con người tạo ra, hoàng hậu nương liền kết luận nhất định là do con người gây ra?”

Lang Hoa chỉ nhàn nhạt đáp: “Chuyện này đương nhiên là có người làm.”

“Thần thiếp biết ——” Như Ý nhíu mày: “Vậy đương nhiên cảm thấy ủy khuất ở chỗ hoàng thượng nhiều nhất, lại là người được hưởng lợi nhiều nhất. Hoàng hậu nương nương nói xem, có đúng không?”

Như Ý nói xong không đợi Lang Hoa trả lời đã cất bước đi xa, đương nhiên nàng biết vẻ mặt của Lang Hoa lúc này sẽ là thế nào: Không cam lòng, chột dạ và sợ hãi.

Lúc Như Ý trở lại Dưỡng Tâm điện, đúng lúc gặp phải mấy tiểu thái giám thu dọn đồ đạc đi ra, hoàng thượng kéo tay nàng, nói rằng sau việc này đem đổi mới toàn bộ đệm giường, tất cả các đồ dùng đều đổi mới. Như Ý thấy thân thể hắn đã không còn gì đáng ngại, trong lòng vui mừng, hoàng thượng kéo nàng đến trước bàn ăn ngồi xuống, múc một chén canh gà đặt ở trước mắt nàng nói: “Như Ý, mấy ngày nay nàng chịu mệt mỏi, người đều gầy đi một vòng, cho nên trẫm cố ý phân phó người hầm canh gà, nấu rất nhiều món nàng thích ăn, bồi bổ cơ thể.”

Một lúc lâu Như Ý cũng không trả lời, hoàng thượng gọi nàng vài tiếng nàng mới khôi phục lại tâm trí, Như Ý cười nói: “Đa tạ hoàng thượng.”

Hoàng thượng khẽ cau mày, nắm chặt tay nàng nói: “Làm sao vậy, nàng không thoải mái sao?”

Như Ý nắm tay hắn trấn an: “Không sao.”

Sau khi ăn tối xong, Như Ý hầu hạ hắn ngủ. Đầu nàng rất tỉnh táo, ngẩng lên nhìn trần nhà xuất thần, hết lần này đến lần khác nghĩ đến lời nói ban ngày của Phú Sát Lang Hoa, Như Ý có thể thấy rõ ràng nàng ta sợ hãi và bất an, hơn nữa Lý Ngọc nói, làm cho suy đoán trong lòng nàng càng ngày càng rõ ràng. chỉ là Như Ý không dám dễ dàng tin tưởng, bởi vì trước kia Phú Sát Lang Hoa chưa đủ để đạt được trình độ như vậy.

Hơn nữa, nàng sợ mục tiêu nàng ta nhắm đến không phải là hoàng thượng, mà là hài tử của nàng.

Mấy năm nay, Như Ý phải chịu không ít ghen tị của người khác. Người bên gối thiên vị, hạ nhân nịnh hót và tôn kính, phúc lợi của nhi nữ song toàn…… Thời điểm sinh Vĩnh Giác ra là hài tử đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, Cảnh Cẩn theo sát phía sau, đối với nữ nhi này hoàng thượng rất cưng chiều, phá lệ phong làm Cố Luân công chúa.

Thật ra, từ lúc hắn để hài tử ở bên cạnh nàng cũng đã có ghen tị, sau đó sự sủng ái và nuông chiều của hắn càng đẩy tâm tư của người xấu lên đầu sóng ngọn gió. Các nàng ta hiểu được, loại bỏ Vĩnh Giác và Cảnh Cẩn, đối với Như Ý mà nói đều là mất đi một cái dựa vào, càng sẽ giáng một đòn nặng nề đau đớn vào trái tim nàng.

Sự thật chính là như vậy, Như Ý thừa nhận. Nàng không thể mất một trong hai hài tử.

Nàng cũng không thể mất đi người mình yêu.

Hơn nữa dù có lùi một vạn bước, cho dù không hãm hại hài tử của nàng, mặc kệ liên quan đến hoàng thượng hay không, chỉ cần loại bỏ được Vĩnh Giác và Cảnh Cẩn, người huomgrw lợi trong đó, chỉ có Lang Hoa.

Cô ta có thể dựa vào vị trí hoàng hậu của mình để chia sẻ tôn vinh vô tận, không cần ngày ngày ở trước mặt hoàng thượng để chịu nhục, hơn nữa hiện tại nàng ta đã có đích tử là Vĩnh Tông, cho nên mọi thứ đều có lợi.

Như Ý càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng tựa như bị chặn một tảng đá lớn, đè nặng nề đến mức nàng không thể thở nổi. Mâu thuẫn lớn nhất trong lòng Như Ý chính là tuy rằng biết trong lòng Lang Hoa có tính toán, có thù hận, nhưng không nghĩ là lớn như vậy, lớn gần như muốn lấy tính mạng của hoàng thượng và sự an nguy của chính nàng ta để đánh cược.

Như trằn trọc khó ngủ, cảm thấy trong lòng trống rỗng, nàng quay người lại. Hoàng thượng đang mơ màng ngủ, nhìn thấy Như Ý chưa ngủ liền nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Như Ý giống như tìm thấy bình yên của mình, liền không chút suy nghĩ nhào vào lòng hắn. Hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào hắn, may mắn thay hắn bảo vệ nàng và hài tử của hai người.

Hoàng thượng vuốt ve lưng Như Ý, nhẹ nhàng vỗ để xua tan lo lắng của nàng. Kỳ thật Như Ý biết, với tâm tư kín đáo của hắn nhiều năm qua, đại khái so với nàng sớm đã nghĩ đến những thứ này. Như Ý đè nén suy nghĩ rối bời trong lòng, ngẩng đầu hỏi: “Hoàng thượng sẽ luôn che chở thần thiếp và hài tử sao?”

Hoàng thượng vuốt ve trán nàng, kiên định hứa hẹn. Hắn nói hắn là quân vương thiên hạ, muốn tứ hải là nhà. Nhưng thê tử và hài tử của hắn, hắn nhất định sẽ bảo vệ thật tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.