“Nếu không tại con, ta sẽ nhảy xuống sao?”
“Nếu ta không què, hiện tại ta cũng không rơi vào hoàn cảnh này!”
“Con phải bồi thường ta! Đưa tiền cho ta! Phải nghĩ cách trả số tiền đó cho ta!”
Thời Khiển khẩn trương từ từ nhắm hai mắt, lắc lắc đầu, cô cảm thấy rất ầm ĩ.
Những lời này cứ liên tục vang bên tai cô.
Từng câu từng chữ, không ngừng không nghỉ.
Cô từ từ đứng lên, ngồi chồm hổm rất lâu, chân đã tê rần.
Thời Khiển ngừng một lúc, đợi chân khôi phục lại bình thường, cô chậm rãi đi về phía trước.
Cô bước đi không có mục đích, cũng không biết đi tới nơi nào, vậy mà đã có người vệ sinh bắt đầu dọn vệ sinh rồi.
Có một dì cười tít mắt chào hỏi cô.
Thời Khiển sững sờ đáp lại.
Dì kia nói: “Cô gái mới sáng sớm đã đi đâu vậy? Trời còn chưa sáng, bản thân phải cẩn thận một chút đấy…”
Thời Khiển gật gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Cảm ơn dì.”
Lại không biết đi tới bao lâu, cô bỗng nhiên cảm thấy cảnh vật xung quanh có chút quen thuộc.
Thời Khiển phản ứng kịp, đây là đã đi tới chỗ gần nhà Lâm Trần Nghiêu thuê rồi.
Bình thường lái xe từ trường tới đều mất một khoảng thời gian, cô lại tự đi tới.
Lâm Trần Nghiêu có chuyến bay vào tối hôm qua, giờ phút này chắc là ngủ ở nhà rồi.
Hôm nay mùng năm, nhưng rõ ràng trước đó anh bảo mùng tám mới qua, chắc là có công việc cần gấp rồi.
Nói ra, anh vẫn luôn bận rộn như vậy.
Bận tới choáng váng đầu óc vẫn bớt thời giờ quan tâm cô, vượt ngàn dặm xa xôi từ bên kia đại dương bay về giúp mình, lúc phát sốt vẫn đem giường tặng cho mình.
Bản thân thật sự gây nhiều phiền toái cho anh.
Nếu năm ấy, anh thờ ơ để những người khác trêu chọc mình.
Bọn họ sẽ không quen biết nhau, Lâm Trần Nghiêu cũng sẽ không có lý do gì mà một lần lại một lần giúp mình.
Thời Khiển rũ mắt xuống.
Còn muốn theo đuổi anh nữa.
Mặt trời chói mắt, cứ để anh ở trên cao không được sao?
Không nên kéo anh vào vũng bùn nữa.
Bản thân đã là một vũng bùn, các chuyện phiền toán cứ cuồn cuộn nổi lên, không để ý sẽ lại rơi vào đó.
Thời Khiển hít sâu một hơi, hơi lạnh thấu xương tràn ngập vào phổi, cô đột nhiên cảm thấy ấm ức…
Chỉ là, vì sao lại không thể buông tha cho cô?
Cô thật sự luôn cố gắng cố gắng sống tiếp, nhưng vì cái gì phiền toái luôn muốn tìm tới cô?
Từ nhỏ đến lớn cô cũng không làm gì sai, vì cái gì đến cuộc sống bình thường cô cũng không qua được?
Thời Khiển lau lau nước mắt.
Cô nhớ lại: Bản thân xui xẻo một mình là đủ rồi, không cần liên lụy tới người khác nữa.
Kì thật mỗi người cũng có thể đi về phía trước, đúng không?
Chỉ là, nghĩ tới con đường phía trước trở nên trống rỗng mờ mịt, lòng của cô như bị nhéo.
Thời Khiển ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ tối như mực của phòng Lâm Trần Nghiêu, xoay người rời khỏi.
*Có lấy truyện thì nhớ để lại một câu với bé nha!! Mất công bé đi edit mà…
Lâm Trần Nghiêu từ khi bị tham gia buổi xem mắt xong, lòng vẫn không yên.
Miễn cưỡng ở nhà bà nội mấy ngày, anh liền lấy cớ công việc đổi vé máy bay sang ngày mùng năm.
Ăn tối xong, anh vội vàng gọi xe tới sân bay.
Chuyến bay đến muộn.
Đợi đến khi Lâm Trần Nghiêu đặt chân tới Chi Nam đã là hai giờ sáng.
Anh tự dưng bất an, sau khi khởi động điện thoại xong, anh mở lịch ca làm mà năm ngoái Thời Khiển gửi cho anh ra.
Dựa theo ca làm, hôm nay là cô trực ca đêm, lúc này chắc đang làm thêm ở tiệm tiện lợi.
Lâm Trần Nghiêu gọi xe, trực tiếp đọc địa chỉ tới cửa Tây Đại học Chi Nam.
Dọc theo đường đi, tâm tình bất an của anh không thả lỏng được chút nào, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Rất không dễ dàng gì đi tới nơi, anh đẩy cửa đi vào, lại phát hiện Thời Khiển không ở đó.
Mí mắt Lâm Trần Nghiêu nhảy lên.
Anh lễ phép hỏi nhân viên trong quầy: “Xin hỏi có phải Thời Khiển làm ở đây không?”
“Xin hỏi anh là…” Tiệm trưởng không đáp mà hỏi ngược lại.
Hôm nay rất khác thường, vừa mới có một người đàn ông ăn mặc lôi thôi dẫn theo một cô gái tới hỏi, không bao lâu, lại có người tới hỏi.
Tiệm trưởng có chút cảnh giác, hỏi: “Anh là ai của cô ấy?”
Lâm Trần Nghiêu nhíu nhíu mày, anh cảm thấy phản ứng của người này không đúng lắm, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Tôi là anh trai cô ấy, hôm nay cô ấy không tới trực đêm sao?”
Vẻ mặt tiệm trưởng không tin lắm, nói: “Vậy thật trùng hợp, bình thường cũng không thấy cô ấy có thân thích nào, hơn nửa đêm, lại có cả ba cả chị gái lẫn anh trai cũng xuất hiện rồi…”
“Ba của Thời Khiển?” Lâm Trần Nghiêu hết sức kinh ngạc ngắt lời đối phương, anh xác nhận lại một lần, “Anh nói là có ba của Thời Khiển tới đây hả?”
Tiệm trưởng giương mắt nhìn đồng hồ, nói: “Chính là một tiếng trước, ba và chị gái của cô ấy tới hỏi cô ấy còn ở đây không?”
Lâm Trần Nghiêu hít thở, cố gắng để mình tỉnh táo lại.
Anh cầm điện thoại lên, kiểm tra lại lịch làm của cô, đưa cho đối phương xem: “Anh xem, đây là lịch làm bên anh sắp xếp, Thời Khiển gửi cho tôi năm ngoái, cho nên tôi mới biết hôm nay cô ấy làm ở đây…”
Tiệm trưởng nhìn kĩ, đúng là tên Thời Khiển, cũng đúng là lịch làm anh ta sắp xếp.
Anh ta tin vài phần, giọng nói cũng dịu đi chút: “Chúng tôi trực đêm từ 1 giờ, bình thường Thời Khiển sẽ không đến muộn, nhưng hôm nay cô ấy đã hai tiếng rồi mà chưa tới…”
Lâm Trần Nghiêu nghe xong mi tâm nhảy dựng, Thời Khiển sẽ không đi trễ không lý do.
“Cho nên tôi đã gọi cho cô ấy, cô ấy có nghe máy, nói là có chút việc, đêm nay không đến đây.” Tiệm trưởng nhớ lại chi tiết, “Chỉ là tôi cảm thấy giọng của cô ấy là lạ…”
Lâm Trần Nghiêu không nghe nổi nữa, anh lập tức cúi đầu gọi cho Thời Khiển.
Điện thoại chuyển tiếp, anh vội vàng nói cảm ơn, đem di động đưa lên tai.
Lại chỉ nghe thấy tiếng nói máy móc lạnh lẽo.
Thời Khiển tắt điện thoại.
Lâm Trần Nghiêu bất chấp lúc này trời còn tối, sẽ quấy rầy người khác nghỉ ngơi, anh quay ra gọi cho Nam Lộ.
Qua rất lâu, Nam Lộ mới nghe máy.
Cô giống như chưa nhìn tên người gọi, trong cơn buồn ngủ mơ màng hỏi: “Ai vậy? Hơn nửa đêm…”
“Nam Lộ, thật xin lỗi, quấy rầy em nghỉ ngơi.” Lâm Trần Nghiêu nói rất nhanh, “Anh là Lâm Trần Nghiêu, đêm nay Thời Khiển có gọi cho em không?”
Nam Lộ nghe được lời đối phương xong, đột nhiên mở mắt ra, cô bỏ di động xem nhìn đồng hồ, rất nhanh ý thức được đã có chuyện nghiêm trọng, trả lời cực kì ngắn gọn: “Có, hơn mười hai giờ cậu ấy có gọi nói cậu ấy chuẩn bị đi làm.”
“Nhưng hôm nay cô ấy chưa tới tiệm tiện lợi… Chờ…”
Lâm Trần Nghiêu đang đi tới đại học Chi Nam, nhưng bị bảo vệ ngăn lại, anh trực tiếp đưa chứng minh thư cho đối phương, thương lượng xem có thể đăng kí đi vào không.
Bảo vệ xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, anh không thể đi vào. Chúng tôi vừa phát hiện có người khả nghi xuất hiện trong trường, này đã là trái với nội quy trường rồi. Thật sự xin lỗi, nếu hôm nay lại để anh vào nữa, ngày mai tôi đến bát cơm cũng không có.”
Lâm Trần Nghiêu dừng một chút, anh hỏi: “Xin hỏi đêm nay anh có nhìn thấy một nữ sinh viên xuất hiện không? Tầm hơn mười hai giờ.”
Vốn là hiện tại người ra cổng không nhiều, đêm nay chỉ có bốn năm người, trong đó có hai người là nữ, đều để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta.
Đầu tiên là một người khóc chạy ra, cô gái kia chạy rất nhanh, dọa anh ta nhảy dựng lên, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì. Anh còn cố ý nhìn qua cửa bảo vệ kĩ càng, không phát hiện phía sau có ai cả; người thứ hai… là một cô gái mang theo một người cực kì khả nghi đi ra, anh ta vừa nhìn thấy liền nhanh chóng ngăn hai người lại, viết đăng ký.
Cô gái kia nói người kia là chú mình, hai người từ cửa bắc vào.
Anh ta bảo cô gái đưa thẻ sinh viên ra, cô gái nói quên không mang, anh ta liền để cô gái đăng kí một cái.
Lúc mình xoay người gọi điện thoại xác minh với bên cửa bắc, hai người kia liề chạy mất.
Lâm Trần Nghiêu nghe xong, cảm thấy trái tim không ngừng đập mạnh.
Thời Khiển sẽ không lén bỏ chạy, trừ phi cô còn đang ở phòng ngủ, nếu không thì khả năng cô là cô gái vừa khóc vừa chạy ra ngoài kia.
Trong nháy mắt Lâm Trần Nghiêu tâm loạn như ma.
Điện thoại trong tay rung lên, Lâm Trần Nghiêu cúi đầu, phát hiện Nam Lộ không biết đã cúp điện thoại lúc nào, giờ lại gọi lại.
Anh bấm nghe máy.
Nam Lộ không kịp nói nhiều, nhanh chóng nói thẳng tình hình: “Em gọi điện cho trực ban dưới lầu Thời Khiển ở, dì trực cổng nói, Thời Khiển quét thẻ rời cổng là 12: 26 sáng, cậu ấy chưa trở về.”
Lâm Trần Nghiêu cảm thấy trái tim hoàn toàn rơi xuống đáy rồi.
Anh cuống quýt gọi xe, về nhà trọ của mình.
Xe vừa dừng lại, anh liền xông ra ngoài.
Lúc ở trong thang máy, anh buồn bực nói, tại sao lúc trước lại muốn thuê nhà ở cao như vậy.
Cuối cùng đã tới nơi, Lâm Trần Nghiêu run rẩy bắt đầu nhập mật mã, nhập sai đến hai lần.
Anh nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh.
Cuối cùng đã nhập đúng, trong giây lát anh đẩy cửa ra.
Vali bị anh để ở cổng vòm, anh bước nhanh vào bên trong.
Không có, các phòng đều trống không.
Cô không ở trong này.
Lâm Trần Nghiêu hít một hơi, một tay chống nạnh, một tay phiền toái xoa tóc mình.
Vậy thì ở đâu?
Lâm Trần Nghiêu nhắm chặt mắt.
Tiệm tiện lợi nói, có người tự xưng là ba của Thời Khiển tới tìm cô, chứng minh cô là chạy đi, không ở cùng người kia.
Vậy một mình cô sẽ đi đâu?
Cả Chi Nam, cô không nhà không người quen.
Cô sẽ đi đâu chứ…
Lâm Trần Nghiêu bỗng dưng mở mắt ra, anh cầm chìa khóa xe, vội vàng ra cửa.
Lâm Trần Nghiêu lái xe rất nhanh, cuối cùng dừng lại trước nhà hàng anh tổ chức sinh nhật cho Thời Khiển.
Trước cửa nhà hàng đặt một logo cực lớn hơi theo phái trừu tượng, lúc nhà hàng mở cửa sẽ có suối phun nước phun tới logo hiện lên hình trong nước.
Nhưng lúc này còn quá sớm, trong nhà hàng còn tối đen, suối phun trước cửa cũng chưa hoạt động.
Lâm Trần Nghiêu thất vọng đi về, thầm mắng mình váng đầu.
Bỗng nhiên, bước chân anh dừng lại.
Bên cạnh logo kia, như có một bóng dáng nho nhỏ.
Cô ôm đầu gối, vùi đầu trong khuỷu tay, ngồi trên bờ suối phun nước.
Lâm Trần Nghiêu chậm rãi đi qua, ngồi xuống trước mặt bóng dáng nho nhỏ kia.
Anh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở miệng: “Khiển?”
Bóng dáng nho nhỏ lắc lắc, cái đầu từ từ ngẩng lên.
Đôi mắt cô khóc đến sưng lên, ngơ ngẩn nhìn anh.
Ánh mắt Lâm Trần Nghiêu dịu dàng đối diện với cô, không mở miệng.
Thời Khiển bỗng nhiên mím môi, sau đó khóc lên tiếng: “Sao anh tìm được em…’
“Anh không thể không tìm được em sao…” Cô khóc thút thít, cực kì ấm ức, “Anh có thể không tìm em…”
“Ừm… không được.” Lâm Trần Nghiêu nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Mỗi lần anh sẽ tìm em khắp nơi.”
Mỗi một lần em đau lòng, anh sẽ tìm em.