Mấy hôm sau Lưu Phu nhân lại ghé qua Trang chơi với chúng ta. Ta nửa vui đùa nửa dò hỏi xem mấy ngày rồi nhà nàng có quan gia phương xa nào tới tá túc không? Nàng bảo rằng không có.
Như vậy có nghĩa là vừa rồi về đây, Lê Hoàn đã không ở tại Lưu phủ. Không hiểu là ở đâu mà lại hẹn gặp ta bên bờ sông? Có lẽ nào chính là cải trang, tá túc quanh đây chăng?
Ba ngày sau một thị vệ triều đình phi ngựa về tận Đông Lỗ, chuyển cho ta một chiếc túi lụa, bên trong chứa hai bao thư. Trên một bao thư có dòng chữ nhỏ “Đọc thư này trước” và trên bao còn lại là dòng chữ “Đọc thư này sau”, còn lại đều không có tên đề hay dấu triện. Cách viết ngộ nghĩnh như trẻ con ấy không thể không khiến người nhận bật cười. Tuy nhiên cũng chỉ là một chút cười thoáng qua, bởi ta biết đây là thư của Lê Hoàn. Bức thư trước theo đó mà suy ra, cũng đích thị là do Lê Hoàn viết. Chưa biết được nội dung thư là gì, nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra vừa rồi, thì ta có quyền lo lắng về những gì được viết trong đó.
Thị vệ đi rồi ta vẫn ngồi ở bên bàn. Chần chừ mãi không muốn mở thư ra. Nếu mở ra là ta sẽ phải suy nghĩ về những gì được viết trong đó. Phải đối diện với nội dung của nó. Ta thực sự không muốn một chút nào. Hai bức thư mỏng manh như vậy, mà có thể chứa biết bao giông bão ở bên trong chưa biết chừng.
Nâng lên đặt xuống mấy lần vẫn không đủ dũng khí để mở ra, thế là ta cứ bỏ mặc đó, rủ Lan Nhi đi dạo.
Ba ngày sau mới dám mở thư ra xem.
Chẳng phải là lúc đó đã thu đủ can đảm để mở. Mà chỉ đơn giản là việc cần làm thì phải làm mà thôi.
Thực ra ta còn không định mở thư ra, định cứ thế mà trả lại Lê Hoàn. Nhưng thấy ta bảo thế, Lan Nhi thở dài đánh thượt một cái, lắc đầu rồi bảo:
– Như thế sao được chứ! Em biết Nương nương lo sợ điều gì, nhưng đó chỉ là phỏng đoán của người thôi. Dù sao cũng là thư của Hoàng thượng, còn Nương nương đường đường từng là Quốc mẫu của thiên hạ. Nếu đó là một bức thư bàn bạc, xin ý kiến về việc trị quốc bình dân thì sao? Thế mà Nương nương không đọc đem trả lại, không phải là rất thất thố, là trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao? Chi bằng cứ mở ra, biết rõ ràng nội dung ý tứ, rồi mình tìm cách giải quyết có phải là hay hơn không? Dù sao cũng đều là người lớn cả rồi, cư xử như trẻ con như vậy có được hay không?
Nói thế rồi nàng bỏ đi tắm, để mặc ta ngồi ở bên bàn. Đành kéo cây nến lại và bóc thư ra.
“Hoa Lư không có nàng vạn lần sầu thảm!
Ta vốn chưa bao giờ nghĩ rằng không có nàng ở đây mọi thứ lại buồn thảm đến vậy!
Khi ta trở về nàng đã đi rồi!
Ban đầu ta chỉ thấy một sự trống rỗng đến khó tả. Ta không hiểu vì sao Hoa Lư kẻ ra người vào tấp nập là vậy, thành cao, nhà rộng là thế, mà với ta cứ như chốn không người.
Đến khi ta tình cờ nhìn thấy bóng dáng nàng ở Lưu phủ trong buổi chiều mưa hôm đó, bên hồ sen rực rỡ đó, ta chợt hiểu rằng thì ra mọi náo nhiệt, tươi vui của Hoa Lư chính là đã theo nàng mà đi cả rồi!
Ngay cả những bông hoa sen ở Lưu phủ hôm đó cũng hướng về phía nàng mà nở.
Ngay cả những nhụy hoa thơm cũng hướng về nàng mà tỏa hương.
Ngay cả những giọt mưa cuối hạ cũng theo những bước chân của nàng mà nhảy nhót.
Và tâm hồn của ta cũng theo những nếp gấp tà áo nàng mà bỏ đi rồi!
Vì thế ta đã tìm về Giáp Mau, tìm về sông Cầu Chày. Mấy đêm liền ta đứng dưới gốc cây gạo già để suy nghĩ. Ta thấy tuổi trẻ của ta ở đó, thấy trái tim của ta ở đó, thấy những ngày chúng ta bên nhau trở về..
Hoa Lư. Ngai báu. Giang sơn. Tất cả đều không có nghĩa gì cả nếu không có Nga Nhi ở bên ta, dõi theo những bước đường ta đi, những thành công ta đạt được.
Xin nàng hãy về Hoa Lư với ta và làm vợ ta! Ta biết bốn chữ” Mẫu nghi thiên hạ “chưa bao giờ có ý nghĩa gì với nàng. Ta chỉ mong được cùng nàng sớm tối bên nhau. Lúc nhàn thì chờ hoa nở, lúc nhã thì đợi trăng lên. Có như thế may ra thiên hạ này còn có chút ý nghĩa!
Lê Hoàn”
Tay ta run bần bật sau khi đọc xong bức thư! Không ngờ có thể thẳng thắn và rõ ràng đến thế!
Như thể bị thôi miên, ta tiếp tục bóc vội lá thư thư hai ra đọc.
“Bởi vì Nga Nhi vẫn luôn ở đó, trong trái tim ta!
Ta biết mọi thứ có thể quá đường đột với nàng! Mười lăm năm qua không biết tâm ý của nàng có còn như xưa không, nhưng ta chưa bao giờ thay đổi. Nàng vẫn mãi là Nga Nhi bé nhỏ xinh đẹp của ta. Vẫn là cô tiểu thư nghịch ngợm mà ta đã nắm tay thề thốt, là người con gái mà ta muốn lấy làm vợ khi vinh quy bái tổ.
Những năm qua ta đã hết sức tránh mặt nàng ở Hoa Lư, chỉ bởi mỗi khi thấy nàng lòng ta quá đau đớn. Khi nhìn thấy nàng, ta luôn nghĩ, nếu không phải là những trớ trêu của số phận thì giờ đây nàng chính là vợ ta và con của nàng chính là con của chúng ta..
Xin đừng băn khoăn về những tháng ngày đã qua. Họ Đinh giờ đã mất. Những ân oán đã trả xong rồi! Toàn nhi ta nhất định sẽ coi như con mình. Xin nàng hãy về Hoa Lư với ta!
Lê Hoàn”
Bỏ lơi hai bức thư ngổn ngang trên bàn, ta thấy nước mắt đã lăn dài trên má tự lúc nào.
Làm sao ta có thể không băn khoăn về những tháng ngày đã qua? Làm sao ta có thể vẫn là Nga Nhi của những ngày nào đã cùng chàng thề thốt? Ta đã đi xa quá mất rồi!
Chàng vẫn là chàng? Mà chàng có phải là chàng không? Còn ta thì chắc chắn là không! Ta đã phụ chàng, đã sống trong nhung lụa bao nhiêu năm qua. Ta đã là vị Hoàng hậu được họ Đinh sủng ái, đã trải qua bao nhiêu đêm ân ái mặn nồng, đã vì con mình mà toan tính không ít chuyện! Làm sao lại có thể còn là cô gái nhỏ bé, nghịch ngợm đã e thẹn dựa vào chàng trong cái ôm đầu tiên, đã rụt rè trao cho chàng nụ hôn đầu tiên. Làm sao lại có thể là cô gái nhỏ hồn nhiên, cười khúc khích như chuông như khánh với đôi mắt trong veo như nước, chạy theo chàng trên cánh đồng mùa hạ năm nào?
Sao chàng không quên ta đi?
Xung quanh chàng thiếu gì những người con gái xinh đẹp toàn tài! Sao lại cứ phải là Nga Nhi này? Chàng có thù ghét ta, lãng quên ta ta cũng không bao giờ có quyền trách móc chàng. Bởi chính là ta, là ta đã không giữ lời. Bởi cùng đó là những thề nguyền, đính ước, người ta thì giữ gìn được, chàng thì còn canh cánh bên lòng thế mà ta thì đã bội bạc. Vậy mà giờ chàng vẫn còn yêu thương ta, vẫn muốn ta trở về là Nga Nhi ngày nào, thì ta càng không còn mặt mũi nào mà gặp chàng.
Ta không xứng đáng! Ta chính là không xứng đáng với ngay cả bản thân mình năm mười bốn, mười lăm tuổi chứ đừng nói là xứng đáng với chàng. Làm sao ta lại có thể quay trở về bên chàng và bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra?
Bảy ngày sau thì có tin từ Hoa Lư đưa về, Lê Hoàn đã mang ngăm ngàn quân tinh nhuệ tiến thẳng sang Chiêm Thành để chinh phạt.
Trước đó đã gửi thư thượng khẩn yêu cầu vua Chiêm thả sứ thần của Đại Cồ Việt, nhưng Chiêm Thành không chịu nghe theo. Hành động ngông cuồng đó khác nào tuyên bố cắt đứt quan hệ ngoại giao với Đại Cồ Việt? Nên không còn cách nào hơn là triều đình Hoa Lư phải mang quân sang Chiêm Thành. Danh nghĩa là đòi lại sứ thần, nhưng thực chất là dạy cho vua Chiêm một bài học, đập tan ý định gây hấn của họ.
Tin vừa đưa về Đông Lỗ như thế thì ngay ngày hôm sau ta lại nhận được một bức thư của Lê Hoàn do thị vệ triều đình chuyển tới. Thư viết rất vội, có lẽ là viết trước lúc chuẩn bị sang nước Chiêm. Cũng chỉ vỏn vẹn mấy dòng mà như sấm vang chớp nổ trên bầu trời Đông Lỗ:
“Ta vẫn định chờ hồi âm để xem ý tứ của nàng. Nhưng giặc Chiêm Thành ngông cuồng quá nên Đại Cồ Việt không còn cách nào khác! Ta phải đích thân dẫn quân sang đó dạy cho chúng một bài học, cảnh cáo những mưu đồ của chúng và đòi lại sứ thần – cũng chính là đòi lại uy tín, danh dự cho nước Đại Cồ Việt.
Ta nhất định sẽ dành chiến thắng trở về! Nàng hãy chờ ta! Khi từ Chiêm Thành mã đáo trở về, ta sẽ qua Đông Lỗ đón nàng về Hoa Lư.
Lê Hoàn”
Bức thư chỉ vỏn vẹn vài chục chữ mà khiến người ta như sống dở chết dở, chẳng biết nên thế nào cho đành.
Những lúc tối lửa tắt đèn, ngồi một mình thanh vắng thì nước mắt đầm đìa, lòng đau đớn hổ thẹn khôn nguôi. Ta không xứng với chàng! Ngàn lần không xứng! Mà sao chàng cứ phải nhất nhất muốn ta ở bên chàng? Tấm chân tình của chàng làm sao ta dám nhận, sao lại có thể thản nhiên nắm tay chàng mà đi giữa nhân gian nữa đây?
Những buổi sáng sớm khi tỉnh ngủ dậy thì lo lắng bồn chồn. Chỉ sợ sáng nay từ Chiêm Thành về Lê Hoàn sẽ tới Đông Lỗ. Ôi ta còn mặt mũi nào mà đối diện với chàng? Làm sao ta có thể đứng trước mặt chàng, làm sao có thể lại là Nga Nhi ngày nào chờ chàng về qua đón rước? Ta chỉ muốn mình có thể biến mất, có thể trốn đi đâu đó để chuyện ấy không bao giờ xảy ra, để ta không bao giờ phải đối mặt! Mà ta biết trốn đi đâu bây giờ? Ta biết làm gì đây?
Nhưng khi trưa nắng im ắng, vắng lặng, thì lại thấy bực dọc trong người. Nhìn vào bức thư lại thấy không giữ nổi bình tĩnh. Sao lại không cần biết ý tứ của ta mà có thể tự mình quyết định khi trở về sẽ qua đây đón ta? Có phải Lê Hoàn coi ta như một thứ đồ vật, muốn tới lấy lúc nào thì lấy? Dù thế nào ta cũng là con người, cũng có những tâm tư, nguyện vọng. Sao có thể không cần biết tâm tư ấy mà tự mình quyết định như thế!
Thế rồi khi chiều xuống, lại hối hận vì những bực dọc của mình ban trưa. Mình còn có thể trách móc người khác hay sao? Giá lại có thể trở lại mười mấy năm trước, chắc ta sẽ hạnh phúc vô bờ chờ chàng về đón. Nhưng mưa dập gió vùi mười mấy năm rồi, chỉ còn thấy lòng hổ thẹn trước tấm chân tình của chàng.
Cuối tháng Chín có tin báo về, quân Đại Cồ Việt đã thắng lớn ở Chiêm Thành. Vua Chiêm bị chém đầu ngay tại trận, nhiều thành trì đã bị san phẳng. Quân Đại Cồ Việt bắt sống được nhiều tướng sỹ, mỹ nữ, thu được nhiều đồ châu báu, lụa là và đang trên đường trở về Hoa Lư.
Ta nhận được tin thì luỳnh quýnh như gà mắc tóc. Thấy mình như một con thú đã bị dính bẫy, càng chạy quanh thì càng sợ hãi càng quay cuồng.
Thấy thế Lan Nhi mới bảo:
– Nương nương đừng có cuống lên như trẻ con vậy! Giờ em chỉ hỏi người một câu thôi: Người có muốn về hoa Lư hay không? Người hãy trả lời đi rồi tính!
Ta ngồi thẫn thờ bên bàn phấn cho nàng chải tóc. Ta nhìn vào mặt mình ở trong gương rồi lẩm bẩm, chẳng rõ là với nàng hay với chính mình:
– Ta lại còn có thể về Hoa Lư nữa hay sao?
– Nếu vậy thì việc gì người phải rối hết cả lên! Hãy biên ngay một bức thư, sai người đón đầu đoàn quân mà đưa cho Hoàng Thượng. Thế là xong! Không lẽ người đã viết thư từ chối mà Hoàng Thượng vẫn vào Đông Lỗ đón người hay sao?
Ta gật đầu cho là phải, thế là suốt cả ngày ngồi biên một bức thư. Viết rồi lại xé, xé rồi lại viết không biết bao nhiêu lần cuối cùng cũng xong một bức thư ngắn ngủi. Ta bảo Lê Hoàn rằng ta thực sự không còn là Nga Nhi của ngày xưa nữa. Ta không có mặt mũi nào để đối diện với chàng, không thể nào làm vợ của chàng được. Giờ ta chỉ có một ước muốn là được sống thanh đạm nơi thôn dã quê nhà. Tấm chân tình của chàng, món nợ thề bồi kết tóc xe tơ với chàng, nếu có kiếp sau ta nguyện làm trâu ngựa để đền đáp, phục vụ chàng.
Thư gửi đi rồi càng thêm phần mất ăn mất ngủ. Không biết Lê Hoàn nhận được thư rồi suy nghĩ ra sao?
Đầu tháng Mười có tin đoàn quân Đại Cồ Việt đang tiến gần về Đạo Ái.
Mỗi tin tức đoàn quân về gần hơn càng làm ta thêm một phần sầu muộn, không còn thiết tha gì nữa. Khi ngồi, khi nằm, khi đứng, khi đi đều hết sức bứt rứt ở trong lòng. Cảm giác như thời gian thì đông cứng mà nỗi lo lắng, muộn phiền thì bủa vây khắp xung quanh vậy.
Một ngày giữa tháng Mười thì nhận được tin đoàn quân đã đi qua Đạo Ái, tiến thẳng về Đạo Đại Hoàng rồi. Nghe xong ta thở ra một cái.
Thấy lòng nhẹ nhõm.
Nhẹ nhõm đến trống trải.
Và đau đớn!
Không còn lo lắng nữa. Không còn muộn phiền nữa. Chỉ còn một nỗi buồn thật dài, thật sâu ở trong lòng.
Buổi tối sau khi và qua loa bát cơm cho có lệ, ta bảo Lan Nhi ta muốn đi ra sông Cầu Chày. Chỗ cây gạo già. Nàng nhìn mặt ta, đặt tay lên trán ta rồi bảo:
– Nương nương đang hâm hấp nóng như thế này, ngoài bờ sông gió máy lạnh lắm, sương muối lại xuống nữa, nên ở nhà thôi.
Ta im lặng không thèm nói lại nàng. Ta muốn ra đó, thế thôi! Nàng không đi ta sẽ tự đi! Thấy thái độ ta như vậy, nàng thở dài đánh thượt một cái rồi cũng và nốt bát cơm đang ăn dở, xong đi lấy áo choàng cho ta. Rồi bảo gia nhân đốt chiếc đèn lồng, nàng xách trên tay rồi hai chúng ta đi ra.
Bên ngoài trăng sáng vằng vặc nhưng trời rất gió và lạnh. Sương đêm theo gió thấm vào người buốt thấu tới xương. Mới hay chìm trong những lo lắng và suy nghĩ, mà mùa đông đã đến tự lúc nào không hay biết.
Càng gần bờ sông gió càng mạnh hơn. Gió đưa hơi nước và sương đêm từ mặt sông lên táp vào người khiến ta và Lan Nhi không khỏi run từng đợt. Ngay cả ánh trăng cũng sắc lạnh như thể cứa được vào người.
Ta đi đến rồi đứng đó ở gốc cây gạo già.
Im lặng.
Ta thấy lòng quặn đau.
Thế là chúng ta lại đi qua nhau một lần nữa. Lần này thì chắc chắn là mãi mãi rồi! Chắc chắn là sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa!
Suốt những ngày qua ta không dám đối diện, ta vẫn cố dấu diếm điều này, nhưng sự thực là vẫn có một hi vọng, một mong chờ nhỏ nhoi như một ánh nến leo lét giữa đêm trường vô thức len lỏi vào những tranh đấu trong lòng ta, hi vọng rằng ông trời sẽ có một cách nào đó để hóa giải mọi chuyện, để cho ta có cơ hội bên chàng một lần nữa. Nhưng giờ thì đã hết rồi! Hết thật rồi! Hết thật rồi..
Nhưng cũng phải thôi, còn có thể làm khác được chăng? Còn có thể khác đi được chăng?
Bóng cây gạo già nhòe đi.
Bóng lấp lánh của dòng Càu Chày nhòe đi.
Bóng vầng trăng cũng nhòe đi.
Tất cả quện với nhau thành một thứ nước đặc quánh, sóng sánh ánh bạc. Trào ra. Cuốn trôi đi mọi u buồn, sầu muộn, mọi mong chờ, thất vọng, mọi đau đớn khổ sở.
Nó càng trào ra, càng cuốn trôi đi, ta càng thấy nhẹ nhàng, dễ chịu.
Ta cứ đứng như thế. Chẳng biết bao lâu.
Có bóng trăng chứng dám cho tấm lòng của ta!
Có cây gạo già chứng dám cho những suy tư của ta.
Có dòng sông vỗ về những tâm sự không thể nói của ta.
Đúng lúc đó thì bên cạnh ta, cách chừng hai, ba thước một giọng nói chầm chậm và dịu dàng vang lên:
– Nàng có biết hồi tháng Tám, khi đứng ở đây ta đã nghĩ điều gì không?
Ta liền ngưng khóc. Trong giây lát tưởng như máu đã đông cứng hết trong huyết quản, tưởng như mình đã hóa đá. Lê Hoàn!
Vội vã đưa tay lên quệt đi những giọt nước mắt còn đọng trên má, rồi ta đứng như trời trồng ở đó. Không dám cả quay mặt sang bên cạnh để nhìn. Là thật hay là ảo ảnh? Sao Lê Hoàn lại có thể xuất hiện ở đây? Không phải đoàn quân đã đi qua Đạo Ái về Hoa Lư rồi sao? Có lẽ nào..
– Khi đó trăng rất sáng – Vẫn giọng dịu dàng ấy vang lên bên cạnh ta – Ánh trăng soi rõ từng phiến lá của cây gạo, soi rõ từng tảng đá bên bờ sông, soi rõ từng bụi lau sậy ở bên dòng nước. Ta đã đứng đó rất lâu, chìm ngập trong ánh trăng im phăng phắc đó. Rồi ta tự hỏi, một ngàn năm trước ánh trăng này đõ có chưa? Có rồi. Một ngàn năm sau ánh trăng này còn không? Vẫn còn. Còn ta? Một ngàn năm trước ta chỉ là một hạt bụi. Một ngàn năm sau nữa cũng chỉ là một hạt bụi. Mũ áo này cũng không còn gì. Phú quý này cũng không còn gì. Danh vọng tót vời cũng không còn gì. Ta chỉ ở đây, khoảnh khắc này thôi. Chính là khoảnh khắc này khi ta đang ngắm nhìn vầng trăng, ngắm nhìn cây gạo, ngắm nhìn bụi lau sậy, ngắm nhìn cả những dãy núi đá in lên nền trời đêm ở phía xa kia. Trước đó ta cứ nghĩ mãi về chuyện của ta và nàng. Ta và nàng có thể lại như xưa không? Chúng ta lại có thể nắm tay nhau đi giữa nhân gian này hay không? Đinh Bộ Lĩnh đã không còn. Nàng đã tự do rồi. Nhưng còn Toàn Nhi, còn mười lăm năm xa cách. Còn đó bốn chữ “Hoàng hậu nhà Đinh” vẫn treo lơ lửng trên đầu. Liệu ta có thể vượt qua được không? Thế rồi khoảnh khắc đó ta chợt nhận ra, chúng ta chỉ có một kiếp người ngắn ngủi này thôi, mà sao phải nghĩ suy nhiều đến thế. Mà sao phải tính toán nhiều đến thế! Giờ có chúng ta ở đây. Nàng vẫn là Nga Nhi ta luôn yêu thương nhung nhớ, vậy thì hà cớ gì phải đắn đo, suy nghĩ mãi. Chính khi đó ta mới hẹn nàng tới nơi này để nói cho nàng biết điều ta vừa ngộ ra được.
Nói rồi lại im lặng một lúc. Rồi tiếp:
– Những điều ta muốn nói với nàng chính là những điều đã viết hết ở trong thư. Ý của ta bao năm qua chưa hề thay đổi. Xin nàng hãy về Hoa Lư cùng ta!
Ta lau vội những giọt nước mắt đã đua nhau lăn dài trên má tự lúc nào không biết rồi bảo:
– Hoàng Thượng, những điều cần nói thần thiếp cũng đã nói cả trong thư. Thần thiếp xin cáo lui.
Nói rồi vội vã quay người rời đi.
Nhưng Lê Hoàn đã túm chặt lấy cổ tay ta, hạ giọng bảo:
– Ta hôm nay chỉ là vì quá đau buồn mà đưa chân tới nơi này. Nhưng không ngờ, không hẹn mà lại gặp nhau ở đây. Chứng tỏ trong lòng nàng vẫn còn có chỗ cho ta. Là trong lòng nàng vẫn còn có ta. Đã đến rồi thì xin hãy ở lại. Ở lại bên cạnh ta. Ta yêu nàng!
Ta đưa bàn tay lên ôm lấy mặt khóc. Ta muốn giật tay chàng ra rồi chạy đi thật nhanh! Thế mà đôi chân không thể nào nhấc nổi. Lê Hoàn đã từ từ buông bàn tay của ta ra. Nhưng ta vẫn không thể nào cất bước, cứ đứng ở đó mà ôm mặt khóc.
Rồi ta thấy hai cánh tay chắc khỏe vòng qua ôm lấy vai mình. Rồi ta thấy vòm ngực rộng lớn, ấm áp đã áp sát vào mình. Rồi một cái xiết chặt.
Thế là chẳng ngăn nổi mình nữa. Ta gục luôn vào vòm ngực ấy mà khóc nức nở. Nước mắt có lẽ đã chảy thành sông. Gột rửa đi bao uất ức, đớn đâu, muộn phiền.
Chàng không nói gì, chỉ ôm xiết ta mỗi lúc thêm chặt.
Chúng ta đứng như vậy bao lâu? Chẳng rõ nữa! Có lẽ thời gian đã ngừng trôi rồi! Hoặc cũng có thể thời gian đã trôi ngược về những ngày tháng chúng ta còn trẻ, những ngày tháng chúng ta chẳng ngại ngần ở trong vòng tay nhau. Khi ta thấy chàng khẽ đẩy ta ra, nắm lấy bàn tay ta rồi dắt ta đi, thì hai người cứ như thế mà sánh bước bên nhau đi dạo khắp cánh đồng. Như những ngày chúng ta còn bên nhau mười bốn, mười lăm năm trước. Như những ngày chúng ta còn mông mơ và vô lo vô nghĩ.
Mặc kệ trời lạnh!
Mặc kệ sương muối xuống!
Mặc kệ đêm đã về khuya!
Chúng ta cứ nắm chặt tay nhau, thong thả đi khắp nơi. Dọc bờ sông. Cánh đồng phủ ánh trăng trắng xóa. Lang thang tất cả những nơi thân quen khi xưa chúng ta từng dạo bước.
Chúng ta cứ đi như thế, mải mê. Đến khi mặt trời lên cao bằng con xào thì chúng ta quay về trại của chàng và ngủ.
Đó là một trại dã chiến đã được dừng lên từ chiều tối qua bên bờ sông, được binh lính canh phòng cẩn mật.
Mặt trời lên cao chiếu vào gian trại làm bên trong ấm nực. Thế là chúng ta cứ thế, năm tay nhau và ngủ ngon lành sau một đêm mệt nhoài.
Khi ta tỉnh ngủ dậy thì trời đã nhá nhem tối. Không thấy Lê Hoàn ở bên cạnh, thoạt tiên ta tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng nhìn ra xung quanh thấy khung cảnh lạ lẫm, những đường viền vải của căn lều dã chiến hiện lên lờ mờ trong ánh chiều tà thay cho khung cảnh phòng ngủ quen thuộc hàng ngày, ở một góc phòng có một chiếc bàn thấp đặt trên một tấm thảm dày bằng lông thú để cho các bậc quý nhân làm việc, lại thêm cảm giác về một cơn đau đầu nhẹ nhẹ hiện lên càng lúc càng rõ ràng, thì ta mới dần tin là mình đang ở thực tại chứ không phải trong một giấc mơ.
Còn đang miên man như thế thì thấy bước chân người đi vào. Ngẩng lên nhìn thì chính là Lê Hoàn. Nhìn Lê Hoàn từ xa đi lại, ta không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Hai má bất giác đỏ bừng lên. Vội đứng bật dậy ở bên giường nhìn chằm chằm xuống mũi giầy của mình mà không biết phải nói gì cho phải.
Trong khi đó Lê Hoàn hết sức thoải mái, tiến lại gần nắm lấy cánh tay ta rồi hỏi hết sức dịu dàng:
– Dậy rồi sao? Nàng có mệt không?
– Thần thiếp vẫn hơi mệt một chút. Ta vẫn không thể tự nhiên được, vẫn cúi gằm mặt xuống đất. Đam Mỹ Hay
– Ta cũng đoán vậy nên đã bảo gia nhân chuẩn bị một bồn nước nóng cho nàng tắm rồi. Hãy đi tắm cho dễ chịu rồi trở lại chúng ta cùng dùng bữa tối.
Liền đó gọi gia nhân vào đưa ta đi tắm.
Nước nóng làm thư giãn các cơ bắp, khiến toàn thân ta hết sức khoan khoái, dễ chịu. Cơn đau đầu nhẹ lúc nãy đã tan đi tự lúc nào.
Tắm táp xong, người thị nữ theo hầu đưa quần áo vào cho ta mặc. Đều là những quần áo quen thuộc ta vẫn mặc hàng ngày. Hỏi ra mới biết trong lúc ta ngủ, Lê Hoàn đã sai thị vệ về Đông Lỗ yêu cầu Lan Nhi chuẩn bị cho ta.
Tắm táp xong ta trở lại gian trại lớn, là nơi ta vừa ngủ lúc nãy, cũng chính là buồng ngủ và nơi làm việc của Lê Hoàn.
Đẩy tấm vải dày dùng làm cửa bước vào, bỗng thấy chút ngượng ngùng không được thoải mái. Nhìn thấy Lê Hoàn đang lúi húi viết lách gì đó ở bên bàn, bỗng nhiên thấy dường như có cái gì đó không phải chăng khi ở lại một mình nơi đây cùng với Lê Hoàn. Trời đã tối rồi! Đang ngập ngừng thì đã thấy tiếng Lê Hoàn nói vọng lại, dù mắt vẫn chắm chú nhìn vào đống giấy tờ ở trên bàn:
– Nàng tắm xong rồi sao? Lại đây chờ ta một chút rồi ta gọi thị vệ dọn cơm!
Ta bước lại, ngồi ghé ở bên giường chờ đợi. Cảm giác không thoải mái càng tăng lên. Có lẽ tắm táp xong khiến đầu óc ta trở nên tỉnh táo, những thăng hoa của buổi tối hôm qua đã dịu đi rồi. Chợt thấy dường như mình đã hơi bốc đồng, dường như đã hành động không hợp với lứa tuổi của mình lắm thì phải..
Đang loay hoay với những ý nghĩ ấy cùng với câu hỏi nên về Đông Lỗ bây giờ hay ở lại, thì Lê Hoàn đã tiến lại ngay sát bên ta tự lúc nào. Giật mình đứng lên thì đã thành đối diện ngay sát trước mặt chàng. Lê Hoàn thấy thế khẽ mỉm cười, cúi sát khuôn mặt chàng vào cổ, vào vai ta rồi thì thầm:
– Thị nữ vừa cho nàng tắm bằng hương liệu gì mà thơm quá vậy?
Ta lẩm bẩm nói không ra hơi:
– Thần thiếp.. không biết.
Lê Hoàn khẽ phì cười rồi tiếp:
– Không ngờ lại có ngày chúng ta được thân thiện như thế này bên nhau. Ta cảm giác như chúng ta trở lại thời trẻ, cảm giác như chúng ta chưa từng xa nhau vậy. Nàng có thấy thế không?
“Thiếp thực sự không biết” – ta đang định trả lời như vậy. Nhưng chữ “Thiếp” vừa thoát ra thì liền bị chặn lại vì Lê Hoàn đã áp lại định hôn ta. Ta thoáng chút giật mình nên khi khuôn miệng mềm và ấm của chàng vừa lướt qua môi ta, ta liền lùi lại. Chiếc thành giường ngáng vào chân ta, làm ta chới với ngã về phía sau. Nhưng Lê Hoàn đã kịp vòng tay ra. Đến khi ta định thần lại thì đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay chàng. Mặt áp chặt vào khuôn ngực chàng. Tim ta đập loạn xạ. Chẳng rõ vì được gần chàng đến thế, hay vì cú giật mình ban nãy. Chưa kịp động tĩnh gì thì Lê Hoàn đã từ từ xiết chặt ta hơn rồi dịch chuyển đôi môi của mình chạm vào má ta, vào mang tai ta rồi thì thầm vô cùng dịu dàng:
– May quá ta đã giữ được nàng rồi.. Cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau như thế này..
Liền đó chàng từ từ đưa đôi môi của mình tìm đến, khẽ chạm vào bờ môi ta. Dừng lại một lúc. Rồi lại từ từ dịch chuyển tới, khẽ ngậm lấy bờ môi ta. Cái chạm môi quá đỗi ngọt ngào và dịu dàng ấy mở bung mọi cảm xúc, xóa tan mọi e dè, nghi ngại. Ta vòng tay ôm lấy chàng. Tim ta như nhảy khỏi lồng ngực. Người như mê đi. Thế rồi từ từ mở rộng miệng đón nhận đôi môi chàng. Thế là môi cuốn lấy môi! Chúng ta cuốn chặt lấy nhau trong một cơn lốc mạnh mẽ, dại cuồng.
Thế rồi chân không đứng vững được nữa. Chúng ta dìu nhau nằm xuống giường. Thế rồi bao nhiêu sức lực còn lại từ tối hôm qua, tới giờ chúng ta dốc hết ra để quấn lấy nhau! Để xiết chặt nhau! Để áp mãi vào nhau! Để đẩy nhau vút lên tận mây ngàn của vùng đê mê hoan lạc..
Thế rồi chúng ta cứ như thế ở lì trong trại năm, sáu ngày liền. Quấn quít lấy nhau không rời. Chúng ta chẳng thèm quan tâm tới ngày tháng. Chúng ta chẳng thèm quan tâm tới tương lai hay quá khứ. Chúng ta chẳng thèm quan tâm tới sớm tối. Chẳng thèm quan tâm tới xã tắc, sơn hà. Chúng ta cứ như thế bên nhau. Nhìn nhau! Cười! Ôm ấp! Vuốt ve! Âu yếm! Yêu! Ăn! Rồi ngủ!
Chẳng thể nghĩ là sau tất cả mọi bão giông, chúng ta lại có những ngày hạnh phúc đến vậy. Lại có thể thắp sáng mình đến như vậy! Lại có thể hân hoan, đê mê đến như vậy! Ta ước gì thời gian ngừng trôi. Thời gian cứ mãi dừng lại ở nơi này.
Nhưng ngày vui có bao giờ kéo dài! Đến ngày thứ sáu, thứ bảy gì đó thì chúng ta trở lại mặt đất. Cũng phải thôi, dù bắc rạp dài ngàn dặm thì cuộc vui nào chả đến lúc tàn. Huống hồ trong hai kẻ định yêu nhau quên đời, quên ngày tháng này lại có một người là Đế Vương, là người đứng đầu thiên hạ.