Đề cập linh hồ, Ôn Ngọc hình như hiểu được cái gì, cũng không hỏi nhiều nữa, thu hồi roi, cấm nàng ra phủ nữa, chính mình cầm mật lục tiến cung.
Thủ vệ của Ôn phủ chính là chỗ mạnh nhất Bình Dương thành, Ôn Ngọc cũng chưa từng lại bố trí kết giới nữa, dù sao quý phủ của Hình Bộ Thượng Thư, nghe được danh tiếng sẽ sợ đến hai chân như nhũn ra, càng sẽ không đem đầu nhắc tới trên eo, không muốn sống xông vào.
Tất cả những thứ này đúng là dễ dàng cho Tiêu An Ninh, nàng dắt linh hồ, tránh khỏi tầng tầng thị vệ, xông vào gian phòng của Ôn Tịnh.
Lúc đó, Ôn Tịnh bị đánh rồi răn dạy, mới tắm rửa đi ra.
Cầm thuốc trị thương trong ngăn kéo lật ra, khi đang ảo não làm sao bôi thuốc, Tiêu An Ninh lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mắt.
Khí tức Thuần Dương nhàn nhạt vây quanh thiếu nữ, da thịt trắng nõn như ngọc quang dưới ánh sáng rất đẹp, cười khẽ, hai mắt đặc biệt sáng người, dường như ngọc trai lưu ly màu đen.
Nhưng mà Ôn Tịnh cũng không có nhàn tình nhã trí đi thưởng thức khuôn mặt đẹp của Tiêu An Ninh, mạnh mẽ trừng hai mắt, đem thuốc trị thương ném cho nàng, “Nhờ phúc phận của ngươi, a nương suýt chút nữa đánh chết ta.”
Con gái tử bôi thuốc, Phong Đường không dễ đợi ở chỗ này, từ trên bàn cầm một chùm nho, chạy tới hành lang.
Ôn Tịnh tức giận trong lòng chưa tiêu, nhìn An Ninh biết vâng lời, đột nhiên cảm thấy người này biến hóa quá lớn, mà ngay cả nàng đều hãm hại.
Tiêu An Ninh biết được Ôn Tịnh sẽ không dễ dàng buông tha nàng, sau khi thấy được Ôn Ngọc tiến cung, thì xông vào, vuốt ve vân sứ trên bình thuốc. Lạnh nhạt nói: “Sinh khí dồi dào tức giận, nghĩ đến Ôn đại nhân không có xuống nặng tay, nhanh chóng bôi thuốc.”
Theo bên giường, Ôn Tịnh đem áo cánh cởi, đạo vết roi kia ở trên da thịt trắng nõn tràn đầy cảm giác dữ tợn, An Ninh run lên, trêu ghẹo nói: “Quả nhiên không phải con ruột, một roi thì nặng như vậy, đây là coi ngươi làm phạm nhân rồi.”
Ôn Tịnh nghiến răng nghiến lợi, vết thương trên lưng đau đến nàng hít sâu một hơi, “Mục Tương Lạc, chờ sau khi ngươi trở về, bệ hạ chắc dùng roi quất chết ngươi, hơn mười năm không trở về, theo ta thấy đánh chết cũng là đáng đời.”
“Vậy cũng không hẳn, là bản thân ngươi ngốc không dùng nội lực đi chống lại, còn nữa ta là con ruột, đánh chết tươi, vậy nàng sinh ra ta làm chi.”
Ôn Tịnh hừ hừ vài tiếng, lời này làm cho nàng không cách nào phản bác, chính mình mặc áo cánh xong, nói: “Ta nói nội dung phía trên là linh hồ tiền bối nói cho biết, a nương chưa từng kịp nói tỉ mỉ, liền mang theo mật lục tiến cung rồi.”
Cổng thành cháy, tai vạ tới cá trong chậu, lần này Phong Đường gánh rồi.
“Bệ hạ năm đó tự mình phá huỷ Huyền Hư trận, biết người trong trận đều là cửu tử nhất sinh, linh hồ cũng là như thế, linh lực hao tổn hơn nửa, hiện tại một người bình thường đều có thể bóp chết nó, bệ hạ sẽ không gây khó dễ với một hồ ly.”
Nghe xong lời này, Ôn Tịnh mới an tâm rất nhiều, suy tư chốc lát, chậm rãi nói: “Ngươi không đi gặp nhị ca ngươi một chút sao?”
Tiêu An Ninh thần sắc bình tĩnh, “Gặp hắn tác dụng gì, hắn bây giờ hãy còn tính an toàn, không bằng không cho hắn liên luỵ vào, đại công chúa tuổi trẻ chết chính là ở năng lực của nàng quá mức rõ rệt, thiếu niên danh tướng, để mấy người trong lòng bất an. Nhị ca nhìn thoáng được, liền để hắn đi thì được.”
Ôn Tịnh rõ ràng cục diện hiện nay, bệ hạ cực lực an bài cân bằng giữa Y gia cùng Mục gia, cô cũng không thiên vị bất kỳ bên nào, nhìn như cô không quản sự, thế nhưng chính là bởi vì cô không thiên vị bên, mới để cho Bình Dương thành ổn định mười năm.
Kỳ thực, giữa Mục gia cùng Y gia đều xem trọng một người, đó chính là Mạc Cửu Diên huyết thống Phượng Hoàng chịu trên người.
Nàng là nhân vật trọng yếu trên triều đình, lời nàng nói đều hữu hiệu hơn bất cứ người nào, hoàng gia bí vệ ở trong tay, chính là lá bài tẩy lớn nhất của nàng.
Người người đuổi tới nịnh bợ, làm cho dã tâm của nàng càng bành trướng, đến mức cảm thấy sự tồn tại đại công chúa, thì cản đường nàng, liền hợp mưu cùng Tần Thượng Minh ở lúc nàng về đường chặn giết, giá họa cho Nam Việt.
Động tác này nhìn như không chê vào đâu được, thế nhưng Tiêu An Ninh chặn ngang một bước, để con trai độc nhất của Tần Thượng Minh vì là Mạc Cửu Diên “bị hại”, thêm nữa ám sát công chúa việc sắp bại lộ, Tần Thượng Minh đương nhiên muốn bắt nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng.
Ôn Tịnh thấy không khuyên nổi nàng, thì tạm dừng cái đề tài này, đề cập cấm thuật, Tiêu An Ninh liền để Phong Đường đi vào, nghe thời kì tốt nhất đi Vong Xuyên.
Ăn một chùm nho, trong lòng trong miệng đều là ngọt, nhìn hai cô nương choai choai cũng cảm thấy đáng yêu, quơ quơ móng vuốt, nói: “Tự nhiên là tết trùng dương, người linh lực thuần dương thịnh nhất, nhưng người thuần âm không thể đi vào, sẽ gặp cắn lại.”
Nghe được hai chữ trùng dương, An Ninh cùng Ôn Tịnh yên lặng liếc mắt nhìn nhau, tết trùng dương là sinh nhật của Mục Tương Lạc.
Tiêu An Ninh ngihiêng mắt, tay đặt ở trong tay áo khẽ run, trên mặt như cũ là vẻ lạnh, “Phong Đường, nếu như không về được, có phải là sẽ hình thần hủy diệt?”
“Ngủ say trong mộng khó tỉnh lại nữa, không khác với người chết.”
Ôn Tịnh cắn chặt răng, nàng biết chuyện này rất khó, không nghĩ tới sẽ là kết cục như vậy, răng run rẩy, nhìn Phong Đường: “Tiền bối, làm sao kêu tỉnh người kia đây?”
Nàng đột nhiên có chút đau lòng Y Thượng Vân rồi.
Đã từng, nàng hận thấu Minh đế cùng Y Thượng Vân, bọn họ câu nói đầu tiên hủy diệt toàn bộ Thái Nhất Môn. Mẹ của nàng không có phản bội Bắc Chu, không có hành tà đạo, nhưng mà Minh đế nghe tin lời của trưởng công chúa, phá huỷ tất cả của nàng.
Càng bởi vì Y Thượng Vân hoang phế triều chính mà tăng thêm sự thù hận, lớn rồi nàng liền rõ ràng, Thái Nhất Môn bị diệt là chuyện sớm hay muộn, Minh đế đã sớm có tâm tư nặng này, hiện tại, nàng cảm thấy một mình có thể xem nhẹ tính mạng của chính mình đi làm chuyện tình vô vọng, cốt nhục thiên tính có lẽ vốn nên như vậy.
Tiêu An Ninh không nói gì, nhìn ánh trăng phía ngoài thật lâu không nói gì, nàng cũng không ngăn cản được chuyện này, cũng không muốn ngăn cản những này, Bắc Chu rối loạn mới tốt.
Nàng một đường lảo đảo đi tới, đã không biết ai là đúng, ai là sai, Thái Nhất Môn vô tội, lại chịu khổ giết chóc, nàng cũng là vô tội, chẳng qua một thân huyết thống này đã bị người đẩy vào trong Huyền Hư trận, suýt chút nữa hồn bay phách tán.
Phong Đường phát giác thâm ý trong mắt hai người, thế giới trong mắt An Ninh trời giá rét mùa đông, không có một ngọn cỏ, không giống hai con mắt một người thuần dương, nó không rõ, thiếu nữ này đi đến rất không dễ, có thể được thiếu tư mệnh Tịch Sanh ưu ái, sẵn sàng hy sinh tính mạng trước nguy hiểm, tất nhiên không phải phàm nhân.
Bên trong 12 tư mệnh đã không có đứa trẻ thiên phú dị bẩm, sự xuất hiện của nàng xem như là đền bù cái thiếu sót này, đại tế tư mất tích không khác nào họa vô đơn chí, nhưng mà đứa bé này không chỉ tu lên cảnh giới chí cao, còn chống lên Thái Nhất Môn.
Nhưng nàng rất ít nói chuyện, như băng như nước, hai con mắt như là hàn băng mà khắc họa, không tình nghĩa, cho dù lúc trêu ghẹo, ý cười cũng không từng đạt tới đáy mắt.
Tất cả mọi người biết, thiếu nữ này tất nhiên trải qua ngăn trở lớn, mới có thể đem cảm tình chính mình vùi lấp.
“Thế nhưng người trợ trận cần một âm một dương bày xuống kết giới, đốt hương mở lên đường Hoàng Tuyền, muốn tỉnh lại cũng không khó, người thuần dương tiến vào Vong Xuyên, kêu tỉnh người kia về sớm, thế nhưng chuyện bên trong Vong Xuyên ai cũng nói không chắc, nếu như không tốt, thì lại hai người đều sẽ chết, cứ thế mà suy ra.”
Tay Ôn Tịnh rơi vào trên bả vai An Ninh, vỗ nhẹ nhẹ mấy lần, để sát vào lỗ tai nàng thấp giọng nói: “Ta cảm thấy bệ hạ sẽ không lỗ mãng làm việc như thế, ta cho ngươi xem là tốt rồi, đến lúc đó thông báo ngươi.”
An Ninh liếc nàng một chút, bị vướng bởi Phong Đường ở đây, chung quy không dám nói chuyện nữa.
Phong Đường nhìn hai đứa bé xì xào bàn tán, đá đá chân sau, nhất thời không vui, hai con mắt lung tung chuyển động, “Hai nha đầu ngươi nói chuyện liền nói, kề vai sát cánh, nháy mắt, che tai nói nhỏ, có coi ta đây là tiền bối hay không a.”
Ôn Tịnh nhìn chằm chằm ‘tiền bối’ nột lát không nói, đúng là Tiêu An Ninh biết rõ tính khí của Phong Đường, cong cong khóe môi, cười hiền lành: “Tiền bối, A Tịnh mới vừa cùng Ôn đại nhân tiết lộ ra hành tung của ngươi rồi.”
Phong Đường trợn tròn mắt.
Trong phòng an tĩnh chốc lát.
Ôn Tịnh hơi có chút lúng túng, gò má đỏ đến mức nóng lên, xoa sống lưng chính mình, reo lên: “Aiz.. Đau quá đau quá..”
Tiêu An Ninh lập tức nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi trước, chúng ta đi về trước, mấy ngày nữa trở lại thăm ngươi.”
Một hồi lâu sau, Phong Đường tức giận đến giơ chân, không kịp nói chuyện đã bị An Ninh lôi lỗ tai kéo đi rồi, miễn cưỡng mắng một đường, đơn giản là Ôn Tịnh không nghĩa khí, không lương tâm.
* * *
Đêm rét gần cuối tháng 8, hơi hiện ra hàn, trăm nhà bên trong hoàng thành đèn đuốc đã tắt.
Y Thượng Vân đầy đủ bỏ ra một canh giờ mới đem quyển mật lục này xem xong, trước đây nghi ngờ trong lòng giải quyết dễ dàng, lông mi thon dài đáp lời thanh âm khép sách lại mà khẽ run, “Linh hồ, trẫm có chút nhớ, nhưng mà lúc đó trẫm gặp phải nó, tu vi của nó giảm mạnh rất nhiều, làm như bày trận hao phí rất nhiều linh lực, lúc đó trẫm không biết là vật gì, để bản thân an toàn, dùng nghiệp hỏa tổn thương nó.”
Ôn Ngọc nghe vậy, mím mím môi, đúng là vẫn còn khuyên nhủ: “Bệ hạ, tư mệnh của Thái Nhất cảnh đều tổn hại ở Vong Xuyên, ngài có phải suy nghĩ thêm một chút không.”
Trong điện tĩnh lặng, ánh nến thiêu đến rất mạnh, ánh nến quá mức thiêu đốt kỳ thực cũng không tốt, bởi vì nó đang tăng số cái chết của chính mình.
Y Thượng Vân không nhịn được cầm lấy cây kéo cắt đi nửa đoạn tim nến, nhìn cung điện sáng như ban ngày bên trong đêm khuya, cảm giác thất vọng mất mát lần nữa tăng thêm, trang nghiêm lạnh lẽo, lòng phát lạnh.
Nàng quen thuộc đi thưởng thức tua hoa bên hông, chờ đầu ngón tay sờ vô ích mới tỉnh ngộ, cái tua đồng tâm kết bị mất rồi.
Bất đắc dĩ đưa tay thu hồi, rơi vào bìa mật lục, ác liệt giữa hai lông mày từ từ tản đi, lạnh nhạt nói: “Trẫm biết, thiên hạ này vốn cũng không phải là của ta, A Chỉ có tài có đức, trước giờ không phải huyết thống Phượng Hoàng, cũng có thể trở thành một trữ quân một nước, chỉ là trước mắt nàng đã không còn, Dạ nhi hắn không giỏi thuật đế vương, chỉ sợ vẫn là không được.”
Ôn Ngọc đứng dậy quỳ ở trên gạch bạch ngọc, lấy trán chạm tay, thanh sắc nghiêm nghị, “Bệ hạ, thần cho rằng việc này không thể, dầu gì nhị điện hạ vẫn là có thể tiếp quản giang sơn Bắc Chu.”
“Giang sơn Bắc Chu.. Giang sơn Bắc Chu..” Y Thượng Vân nhẹ giọng nỉ non, đầu ngón tay tùy ý mở ra mật lục, nhìn chữ viết ác liệt có hơi thở mạnh phía trên, thở dài nói: “Đối với giang sơn Bắc Chu, trẫm tuy thân tín Mạc Cửu Diên, nhưng nàng làm đều là đúng, việc của Tần Mặc Dật đơn giản là đùa giỡn giữa tiểu tử, trẫm đã trách cứ qua nàng, nghĩ đến nàng đã chịu phải dạy dỗ rồi. Cho nên trẫm mặc dù không quá để ý chính sự, nhưng toàn bộ trên dưới triều đình vận chuyển như thường, quốc khố đẫy đà, cuộc chiến cùng Nam Việt, cũng là Bắc Chu ta thắng rồi, trẫm cảm thấy, trẫm không tính hôn quân.”
Bắc Chu bây giờ chính là dẫn đầu bốn nước, đây là đế vương tiền nhiệm không làm được, ở trên chính tích, Y Thượng Vân xác thực vượt qua người trước.
Hai con mắt dưới núi xa tinh xảo làm như vô thần, cô gõ gõ trang giấy, nhìn bạn tốt, dừng con ngươi nhìn chăm chú hồi lâu, trong tròng mắt nhất quán không đau khổ không vui đột nhiên hiện lên vẻ cụt hứng, nhìn chằm chằm dẫn đến không nỡ trong lòng cô nhiều năm.
“Kỳ thực A Lạc là đứa trẻ đầu tiên ta nuôi dưỡng ở bên cạnh, nàng từ khi sinh ra đến khi vào trận, trong năm, sáu năm ngắn ngủi, là tháng ngày ta cảm thấy hạnh phúc nhất. Ta tự nhận bất công, cũng bởi vì đứa bé này thật sự bao hàm rất nhiều tâm huyết của ta. Ta yêu thích nàng, cũng không phải là nàng huyết mạch đặc thù, mà là trên người nàng tích tụ chính là sủng ái của ta đối với ba đứa trẻ của mình.”
Hết chương 12