Nhất Thế Tích Hoàng

Chương 11: Bẫy người



Tiêu An Ninh nhận thức đối với Tần Thượng Minh, đơn giản là giỏi về tiểu nhân tâm kế, nhưng hắn lớn lên vô cùng tốt, phong thái tuấn tú, phiêu dật trong sáng. Khi đó trưởng công chúa Mục Thanh Ngọc xa xa nhìn một chút thì vì đó động tâm.

Hoàng gia công chúa nhìn người, lấy tướng mạo làm đầu, yêu chính là cái túi da này.

Tần Thượng Minh không có khước từ, lại càng không từng nói rõ trong nhà đã có vợ. Cứ như vậy, chọn ngày tốt, nhà trời gả nữ.

Những năm này, tuy có sự giúp đỡ của trưởng công chúa, chính hắn cũng có tài năng, tâm trí thâm trầm, quen suy đoán lòng người, ở trên triều đường như cá bơi lội, như trên triều đình mà nói, hắn chính là rường cột nước nhà, binh bộ nếu như không có hắn tọa trấn, thì sẽ như bãi cát lỏng lẻo.

Mà hắn là tư mã tuần thành, trong tay nắm binh quyền, đây là để người không thể khinh thường.

Chính vì như thế, Tiêu An Ninh cảm thấy hắn điều binh đi Thiên Thủy Quan, mới sẽ không làm người phát hiện, người trong tay hắn đều là tinh nhuệ, hợp lực loại trừ đại công chúa, cũng không phải là việc khó.

Ôn Tịnh làm việc nhạy bén, không biết dùng cách gì, đem luồng gió kia thổi đến phủ trưởng công chúa, vốn là khi trưởng công chúa tức hóa quá giận muốn đi tìm Mạc Cửu Diên, tiểu quận vương Tần Mặc Dật không đủ sức xoay chuyển đất trời, chết ở bên trong phủ.

Trong lúc nhất thời, trưởng công chúa bám vào Tuyên vương phủ không tha, càng ở trước mặt bệ hạ tuyên bố, Mạc Cửu Diên tính tình hồ mị (dụ dỗ, quyến rũ), quen trêu hoa ghẹo nguyệt, gieo vạ con trai của nàng.

Về công, Mạc Cửu Diên là cận thần thiên tử, quan cao hiển hách; Về tư, nàng là đệ tử nhiều năm của bệ hạ, nàng là phượng hoàng thứ hai của Bắc Chu, huyết thống cao quý.

Lời đồn mà thôi, trưởng công chúa khổ nỗi không có chứng cứ, chỉ đành đem thù hận tang thương mất con đặt ở trên người Tuyên vương, phân tranh giữa hoàng tộc Mục gia, để bách tính xem náo nhiệt rất lâu.

Mặc kệ thế nào, Tuyên tiểu vương gia tóm lại đánh chết người, đây là chuyện tất cả mọi người có thể thấy, có chối cũng không chối được. Hình Bộ cùng Đại Lý Tự cùng nhau thẩm lý án này, đem Tuyên tiểu vương gia bắt vào thiên lao.

Tuyên vương gấp đến độ như con kiến trên chảo nóng, giết người đền mạng, nhưng hắn chỉ có một nhi tử, chỉ đành ỷ vào thân phận thúc phụ của mình đi cầu bệ hạ.

Quốc pháp phía trước, Y Thượng Vân muốn bao che cũng không có cách, huống chi trưởng công chúa ngày ngày nhìn chằm chằm Hình Bộ tra án, trình lên đều là bằng chứng, không hề kẽ hở một việc.

Bệ hạ từ trước đến giờ mặc kệ việc của Mục gia, việc này lại liên lụy đến Mạc Cửu Diên, hai nhà mọi người hận thấu người này, liền dồn dập đem cầu viện hướng về phía nhị điện hạ Mục Dạ, nhưng đáng tiếc hắn bị người chặn ở cửa vương phủ.

Hình Bộ đem chứng cứ án kiện trình thiên tử, liền không hề quản lý việc này, Ôn Ngọc có được nhàn rỗi, liền bắt được con gái yêu thích chạy tán loạn khắp nơi, kiểm tra pháp thuật của nàng.

Ôn Tịnh thuận thế đem quyển mật lục Thái Nhất Môn của Tiêu An Ninh viết giao cho nàng, nói dối xưng là mình ở ngoài tìm tòi có được.

Phạm nhân trong tay Ôn Ngọc kêu oan uổng, chỉ sợ gặp nhiều người hơn con gái từng thấy, Ôn Tịnh luôn thỉnh thoảng lấy ánh mắt thăm dò nàng, liền hiểu việc này tất có kì lạ.

Mở ra mật lục, phía trên viết đều là liên quan pháp thuật cùng trận hình khi mộng du Vong Xuyên cần dùng, còn có tỉ mỉ ghi chép người Thái Nhất Môn mộng du Vong Xuyên, trang giấy của quyển sách này mới tinh, vết mực như mới, nhất định là gần đây viết mà thành.

Là quyển sách hay, thì như tự viết cho bệ hạ.

Nàng đem sách gác lại ở trên bàn sách, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ôn Tịnh, “Thành thật khai báo, sách này đến từ nơi nào, đừng ép ta động thủ a.”

Nghe được hai chữ động thủ, dọa đến Ôn Tịnh bung giò muốn chạy, nhưng hai cái chân lại không nghe sai khiến, nàng cười đùa nói: “Ngài vì sao không tin ta, khi nào ta đã lừa gạt ngài, trên sạp hàng mua được, ta cũng không biết chủ sạp có được ở nơi nào.”

Trên mặt Ôn Ngọc không chút biến sắc, nhẹ nhàng đi tới đóng cửa lại, đem cửa cài then, xoay người lại nhìn nàng, “Bệ hạ so với ngươi càng có quyền thế, cũng không tra được những thứ đồ này, ngươi làm sao tra được?”

Một ít nội dung là Tiêu An Ninh ép Phong Đường nói ra được, lấy gà quay lừa gạt có được, vốn không có thư tịch ghi chép, chỉ có ở trong đầu Phong Đường tìm kiếm.

Những câu nói này đương nhiên nói cho mẫu thân biết, nếu không a Lạc tiết lộ thân phận, tội lỗi của nàng thì quá lớn rồi.

Ôn Ngọc không nói lời nào, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn đứa bé này, xem xét kĩ nàng, cho nàng cơ hội nói rõ chuyện này.

Thái Nhất Môn là cấm kỵ của Bắc Chu, nếu không có bảng đồ pháp trận bệ hạ cần mộng du Vong Xuyên, cũng sẽ không để người đi bí mật tìm kiếm. Năm đó ở dưới cửa thành, Minh đế đào hầm thiêu hủy lượng lớn thư tịch, gọi là yêu sách, mê hoặc bách tính, đầu độc lòng người, đạo trời không tha tồn tại trên đời.

Đốt mấy ngày mới thiêu đến sạch sẽ, than tro nơi đó bị chôn lấp trên đất, lúc này phía dưới như đào sâu, không chắc còn có thể thấy được những dấu vết từng đốt cháy kia.

Đồ vật cả tòa Bình Dương thành tìm khắp không ra, xuất hiện ở trong tay Ôn Tịnh, sao không để cho nàng khiếp sợ.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của mẫu thân, Ôn Tịnh biết mình đã gây họa, bị A Lạc lừa thảm rồi..

Nàng mím mím khóe môi, chua xót không nói hết, vẫn cứ nói: “Mẫu thân, để ta giải thích như thế nào cùng ngài, nếu không đem người bán sách kia gọi đến giải thích với ngài?”

“Giải thích thì không cần, nội dung trên sách đều là mới viết, chữ viết của ngươi ta rất quen thuộc, tuyệt đối không phải xuất từ tay ngươi, nói đi, đến cùng làm thế nào có được.”

Ôn Ngọc nói xong câu đó, mới để cho Ôn Tịnh nhận ra được vấn đề chỗ ở, nàng gãi gãi tóc, nếu như không giải thích hợp lý nữa, mẫu thân thật sự phải động thủ rồi, cụp mắt nghĩ đến giây lát, vẫn là tìm không được lý do thích hợp.

Khi nàng ngẩng đầu đi nhìn, không biết mẫu thân từ đâu tìm được một cái roi, dọa đến nàng lui về phía sau mấy bước, vội hỏi: “A nương, cố gắng nói chuyện mà, roi không có mắt, đặc biệt là ngài, chớ đem ta coi là phạm nhân tội ác tài trời bên trong Hình Bộ.”

Ôn Ngọc lên trước vài bước, chẳng muốn nói nhảm cùng Ôn Tịnh nữa, vẩy vẩy roi, nói: “Bây giờ lá gan của ngươi càng lớn rồi, chuyện cấu kết Thái Nhất Môn cũng dám làm được, nếu bọn họ biết được chuyện bệ hạ muốn mộng du Vong Xuyên, chắc chắn từ bên trong mưu hại bệ hạ, ngươi gián tiếp chính là hành thích vua.”

“Làm sao sẽ hành thích vua.. A nương, ta sẽ không làm việc đại nghịch bất đạo này, ngài đem roi thu lại, ta cố gắng giải thích với ngài, có được hay không?”

Nàng hướng về phía sau rèm tránh đi, lại đúng lúc bị Ôn Ngọc kéo lại cổ tay nàng cáu giận nói: “A nương ngài chơi xấu, vận dụng pháp thuật, không công bằng.”

Ôn Ngọc liếc nàng một cái, nụ cười trên mặt ý tứ không rõ, trào phúng nói: “Ôn Tịnh, bên trong Ôn phủ ta chính là công bằng, ở nhà đàm luận công bằng, đêm nay đầu óc ngươi bị lừa đá hay sao.”

Trong lòng lóe qua một tia tức giận, yên tĩnh giây lát, nàng thầm nói: “Bị ngài đá mới phải..”

Ôn Ngọc ánh mắt kinh ngạc, đầu roi chống đỡ ở trên gáy của nàng, chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nói: “Ngươi thì biết tranh luận cùng ta, người Thái Nhất Môn vàng thau lẫn lộn, đưa bản thân ngươi rơi vào cảnh hiểm nguy cũng không tự biết, ngươi gặp chuyện luôn không giỏi suy nghĩ.”

Ôn Tịnh bị giáo huấn đến cúi đầu, những năm này nàng hình như đều chỉ có thể trốn ở phía sau mẫu thân, nhưng sự kiện này thực sự không cách nào thành khẩn, nàng uốn gối quỳ xuống, ngửa đầu nói: “A nương, ta hiểu được chừng mực, ngài đối tốt với ta, chuyện này không phải như ngài nghĩ như thế..”

Nói chưa xong, phía sau xẹt qua một cơn gió, nàng ôm đầu mình không làm chống cự, trên lưng mạnh mẽ đã trúng một cái, cách quần áo đều đau đớn nóng bỏng, đưa tay đưa tay đi xoa xoa đạo vết sưng kia, nhất thời cảm thấy oan ức.

A Lạc biết rõ nàng trở về sẽ bị đánh, lại vẫn sai khiến đi làm, quả thực hãm hại chết nàng rồi.

Ôn Ngọc thu lại roi, thấy nàng bộ dạng phục tùng, cáu giận nói: “Hai tay buông ra, ngươi không nói ta cũng không hỏi, dù sao chuyện của chính ngươi, đúng hay sai chính ngươi ước lượng.”

Chính mình ước lượng, ngài còn động roi.

Ôn Tịnh biết mẫu thân cho nàng bậc thang leo xuống, nàng hơi dò xét cái roi kia một chút, trong lòng phát run, cứng rắn chống đỡ thì không được, mẫu thân thân sinh của nàng vốn là hậu nhân của Thái Nhất Môn, cùng Thái Nhất Môn có điều dây dưa nữa, cũng là chỉ cho là Thái Nhất Môn đến tìm nàng trước.

Nàng động động thân thể, bám vào ống tay áo mẫu thân, nỗ lực đi ngăn cản roi kia lần thứ hai vung xuống, đáng thương nói: “Đây là người Thái Nhất Môn cho ta, bởi vì duyên cớ mẹ đẻ ta, bọn họ tìm tới ta, ta sợ ngài tức giận, không dám nói.”

Ôn Ngọc phủi tay nàng ra, nửa ngồi nửa quỳ cúi người xuống, nhìn thẳng hai con mắt của nàng, màu ngươi như đuốc, tựa như muốn dò xét bí mật chỗ sâu đáy lòng của Ôn Tịnh, lạnh nhạt nói: “Nội dung phía trên, chỉ sợ người Thái Nhất Môn cũng sẽ không biết, ta cũng không biết Thái Nhất Môn đã từng cũng có người mộng du Vong Xuyên.”

Quá khứ của Thái Nhất Môn, lưu truyền rộng rãi, thế nhưng bí mật của người bậc trên, không cho người ngoài biết, dường như việc mộng du Vong Xuyên, nếu không có Y Thượng Vân hồi trước từ trong miệng thiếu Tư Mệnh Tịch Sanh biết được, chỉ sợ cũng sẽ không biết bí thuật này.

Ôn Tịnh nhìn chung quanh một chút, nắm bắt tay của chính mình, âm thầm đau khổ mẫu thân thật sự là người đứng đầu Hình Bộ, nàng dừng một chút, giả vờ thở dài nói: “Mẫu thân, ngài có biết thánh vật Thái Nhất Môn không?”

Ôn Ngọc đứng bên ánh nến, màu ngươi tựa như bao trùm lên một tầng sương lạnh, khiến người ta không dám tự ý nói chuyện, nàng nắm thật chặt roi, ngữ khí mang do dự: “Thánh vật của Thái Nhất Môn.. Từng nghe qua, nghe nói là một con Hồng Hồ (Hồ ly màu đỏ), bệ hạ nói nàng ở trong Huyền Hư trận hình như từng thấy, thoáng một cái đã qua, lúc đó nàng chỉ cùng 12 tư mệnh đọ sức, vẫn chưa lưu ý.”

Lại nói một nửa, không thể hối hận rồi, Ôn Tịnh nhếch lên khóe môi, phong ấn của tiền bối linh hồ chính là bệ hạ tạo thành, có lẽ đem nó đưa đến trước mặt bệ hạ, thừa dịp việc mộng du Vong Xuyên chiếm chút tiện nghi, để bệ hạ giải phong ấn.

“Quyển sách này là linh hồ tiền bối ghi chép, a nương, nhưng mà linh hồ tiền bối hiện tại chính là Hồng Hồ thông thường, có lẽ nó đối với bệ hạ sử dụng cấm thuật có thể giúp một chút.”

Có thể từ trong Huyền Hư trận đào tẩu, không chết cũng bị thương. Ôn Ngọc cũng rõ ràng, nếu linh hồ như từ trước linh lực cao, chỉ sợ cũng sẽ không trốn trốn tránh tránh, nàng liếc con gái một chút, “Quỳ yên, ta tin ngươi, nhưng mà là có nói cho nó biết, bệ hạ muốn sử dụng thuật mộng du Vong Xuyên.”

Ôn Tịnh dùng sức lắc đầu, A Lạc hãm hại nàng trước, không thể trách nàng liên luỵ ra linh hồ tiền bối rồi.

Hết chương 11


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.