Dứt lời, nàng quay đầu nhìn thoáng qua cái hố cách đó 5 mét.
Quan văn kia không dám tin vào mắt mình, cực kì lo lắng, sợ tới mức ánh mắt dại ra. Dạ Mị lạnh giọng an ủi nói: “Không phải sợ, ta đã rất dịu dàng, nàng ngã không chết.”
Mọi người: “…” Rất dịu dàng?
Rất dịu dàng là ném người ta ra xa 5 mét, đập ra một cái hố, vậy thì không dịu dàng sẽ là bộ dáng gì?
Thật ra Dạ Mị cũng không nói dối, nàng thật sự đã đủ dịu dàng. Nàng mạnh tay thêm một chút thì không phải là đập ra một cái hố to, rất có thể là thi thể vỡ nát thành từng khối từng khối ở trước mặt mọi người.
Nàng nổi danh trong giới sát thủ là biến thái, có thói quen hành hạ đến chết. Bình thường chỉ những người có thâm thù đại hận với mục tiêu mới mời nàng ra tay.
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, cũng liếc qua Tư Đồ Tường bị quăng ra xa, quay đầu nhìn viên quan đang bối rối không biết làm sao đứng trước cổng thành.
Thanh âm ưu nhã chậm rãi vang lên: “Người yêu của bản điện hạ đói rồi, Lâm thành chủ, ngươi không nghe thấy sao?”
“A? Người… Người yêu?” Quan văn được gọi là Lâm thành chủ ngơ ngác, mắt đảo qua đảo lại, nuốt nước miếng, “Dạ, thần lập tức đi phân phó!”
Được rồi, kì thật hai người rất xứng đôi. Đều dọa người!
Lâm thành chủ ứng phó xong, liền quay đầu phất tay với thủ hạ, ý bảo đối phương đi chuẩn bị.
Dạ Mị cũng mặc kệ hắn giới thiệu nàng ra sao, người trong lòng hay là trong lòng người, nàng cũng không để tâm, nàng chỉ biết nàng không kiên nhẫn thêm nữa.
Ngay sau đó, Lâm thành chủ lại chỉ huy bọn thị vệ: “Mau! Mau đi đỡ quận chúa dậy, đi mời đại phu! Mau!”
“Vâng!”
Mọi người bắt đầu hành động.
Vốn cho rằng dù thế nào thì điện hạ vẫn là biểu ca của Trường Nhạc quận chúa, lúc này cũng quan tâm một chút.
Lại không ngờ, cách điện hạ quan tâm lại… đặc biệt như vậy.
Hắn nhìn lướt qua Trường Nhạc quận chúa.
Trên gương mặt tuấn mỹ tà ma lại lộ ra vài phần quan tâm, ôn nhu nói: “Trên đời này luôn có kẻ yếu không biết sống chết đòi khiêu khích kẻ mạnh, đều là tự tìm ngược. Nếu nàng hôm nay quăng ngã gãy xương, té gãy chân, ngã vẹo cổ, đó đều là người yêu của Diễm tốt bụng dạy dỗ, các ngươi không thể mời đại phu, ngăn cản biểu muội yêu quý nhất của Diễm tiến bộ!”
Mọi người: “…”
Biểu muội yêu quý nhất trong miệng ngài, chính là đối xử thành ra như vậy?
Bọn họ hiện tại đã bắt đầu nghi ngờ ba chữ ‘yêu quý nhất’ có thật sự là một từ biểu thị mối quan hệ tốt đẹp, thân thiết mà không phải là có thâm thù đại hận?
Sau khi ném Tư Đồ Tường ra xa, Dạ Mị cũng không phải không nghĩ tới, nam nhân này có thể trở mặt hay không.
Dù sao cũng là thân thích.
Không biết vì sao phản ứng của hắn lại khiến nàng cảm thấy có chút ngoài dự liệu, nàng cũng hiểu được, nam nhân này vẫn luôn là một ác ma, dân chúng Bắc Thần hoàng triều lại càng cảm thấy hắn là một ác ma đích thực.
Tư Đồ Tường rất nhanh đã được đỡ dậy.
Bắc Thần Tà Diễm đã nói vậy, không ai dám mời đại phu.
Một đám người đi tới ấn huyệt nhân trung, mong cho nàng tỉnh lại.
Mà lúc này, bên trong thành có người tiến lên bẩm báo: “Tứ hoàng tử điện hạ, đồ ăn đã chuẩn bị xong!”
“Đưa ta đi!” Dạ Mị cũng không chào hỏi chủ nhà, trực tiếp bước vào cửa thành.
Tùy tùng run rẩy nhìn thoáng qua Bắc Thần Tà Diễm, lại liếc trộm thành chủ nhà mình, thấy không ai hé răng phản đối liền ngoan ngoãn đưa Dạ Mị vào ăn cơm trước.
Bắc Thần Tà Diễm nhìn bóng dáng Dạ Mị đi đầu vào thành, trong mắt xẹt qua yêu quang ma mị.
Như yêu xà từ thời thượng cổ nhìn chằm chằm con mồi, lộ ra hứng thú cực hạn, lại ôn nhu giống như gió xuân dịu dàng ấm áp, ưu nhã từ trong xương cốt.
Chân người bên cạnh run lên. Vị cô nương này cứ như vậy chôn thân trong biển lửa. Bị điện hạ ‘quan tâm’ như vậy, sau này không biết thảm đến thế nào!
Dạ Mị đương nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng sau lưng, nàng cũng luôn biết, bản thân mình ưu tú cỡ nào.
Cho nên chẳng cần quay đầu lại, trực tiếp coi thành ánh mắt ái mộ.
Sau khi vào thành.
Trường Nhạc quận chúa rốt cuộc cũng tỉnh, nàng ta bị dọa đến choáng váng, lập tức nước mắt nước mũi chảy tùm lum, khóc nức nở nói: “Tiện nhân này, nàng cũng dám đánh ta! Ta nhất định sẽ không bỏ qua nàng! Các ngươi… Nàng ở đâu? Nàng…”
Đôi mắt xinh đẹp đảo loạn, tìm kiếm hình bóng Dạ Mị.
Lâm thành chủ nói: “Bẩm quận chúa, nàng đã vào thành dùng bữa!”
Tư Đồ Tường suýt nữa tức đến hộc máu, nàng quả thực không thể tin vào tai mình! Nàng đường đường là quận chúa cao quý, bỗng nhiên bị đánh thành như vậy, vốn cho rằng sau khi nàng tỉnh lại, nữ nhân kia vì tính mạng, đã quỳ gối trước mặt mình, nói nàng không phải cố ý.
Cầu xin ả tha thứ, đại nhân đại lượng tha mạng cho nàng ta, lại không nghĩ tới.
Nàng ta dám coi như không có việc gì, vào thành ăn cơm! Tiện nhân đó có biết mình đắc tội ai không? Có biết Tư Đồ Tường nàng là cháu gái Hoàng Hậu cô mẫu yêu thích nhất, là quận chúa có địa vị hơn cả những công chúa tầm thường không được sủng ái kia?
Nàng quay đầu nhìn về phía Bắc Thần Tà Diễm, gào khóc: “Diễm ca ca, người phải thay Tường Nhi báo thù! Nàng thật quá đáng!”
Mọi người tức khắc trầm mặc, đây còn khó nói, khi ngài còn chưa tỉnh chính là Diễm ca ca của ngài không cho mời đại phu đấy.
Bắc Thần Tà Diễm liếc nàng một cái, khóe môi khẽ dương lên lộ ra lúm đồng tiền tinh xảo, chậm rãi nói: “Cái gọi là báo thù chỉ là những kẻ không biết sống chết chịu chút khổ cực liền không cam tâm, lấy đó làm hi vọng, kì thực nó chẳng có tác dụng gì. Biểu muội yêu quý nhất của Diễm, ngươi không cần kiên cường đến thế đâu, đối thủ của ngươi quá mức mạnh mẽ, Diễm lo ngươi lại ăn khổ, vẫn nên giải thoát đi thì hơn.”
Hắn dứt lời, cười không chút vướng bận, một ánh mắt cũng không cho Tư Đồ Tường, chậm rãi đi vào trong thành.
Mọi người suy nghĩ trong chốc lát, điện hạ là có ý gì?
Báo thù là vì không cam lòng nên dùng ý niệm đó để tự an ủi mình, đối thủ quá mạnh mẽ, đề nghị Trường Nhạc quận chúa không cần kiên cường như vậy, tự giải thoát cho mình mới tốt? Đây là đề nghị Trường Nhạc quận chúa trực tiếp đi tự sát sao?
Tư Đồ Tường cũng không ngốc, sau khi phản ứng lại liền trực tiếp làm loạn.
Nổi giận mắng: “Nhất định là tại tiện nhân kia mê hoặc Diễm ca ca, về kinh thành rồi ta nhất định nói Hoàng Hậu cô mẫu băm ả thành trăm mảnh, tiện nhân, tiện nhân…”
Đồng chí Ngọc Vĩ nhịn không được quay đầu lại nhìn Tư Đồ Tường.
Trường Nhạc quận chúa có phải hiểu lầm điện hạ rồi không? Sao có thể là vị cô nương mê hoặc tâm trí điện hạ, biến điện hạ thành như thế chứ? Không phải điện hạ vẫn luôn tàn nhẫn như vậy sao?
Đi vào cửa thành.
Bắc Thần Tà Diễm nhìn Ngọc Vĩ một cái, chân bước chậm lại: “Bộ đồ này thoạt nhìn rất kỳ quái sao?”
“Dạ…” Ngọc Vĩ nhớ ra, lúc ấy vị cô nương kia nói điện hạ ăn mặc quần áo lố lăng đi câu dẫn nàng, không ngờ điện hạ còn băn khoăn chuyện này.
Ngọc Vĩ buồn bực xoa xoa đầu, “Cũng không kì quái mà!”
Điện hạ quả thực ăn mặc rất bình thường, ngược lại, chất liệu quần áo trên người cô nương kia có phần kì quái, trước đây chưa từng thấy qua.
“Ừm!” Bắc Thần Tà Diễm gật đầu, chợt chắp hai tay áo rộng phía sau lưng lại, tựa một bức họa tinh tế ưu nhã được cẩn thận gấp lại, ôn nhu dặn dò, “Lát nữa sai người đi hỏi một chút, nàng thích nam nhân mặc loại trang phục nào, thích kiểu đẹp gì, Diễm muốn thay đổi phẩm vị một chút, mặc theo sở thích của nàng!”
“Hả?” Ngọc Vĩ vẻ mặt ngây ngốc, điện hạ nghiêm túc sao?