Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 10: Như thế nào



Thượng phòng, Trâu thị cười nói với lão thái thái: “Cô mẫu, con thấy đứa nhỏ này xác thật hiểu chuyện hơn trước kia nhiều.”

Bùi thị cũng gật đầu: “Trước kia tính tình đứa nhỏ này quá lưu manh, lúc này biết phải gả chồng, cũng biết chính mình là đại cô nương, tính tình có thể không ổn định lại sao.”

Trâu thị cũng xem như nhìn Đường Mẫn từ nhỏ lớn lên, lão thái thái nói nàng có thể tin một nửa đã không tệ.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Đường Mẫn, nàng cũng không bài xích giống dĩ vãng, cho dù là giả vờ, sớm muộn gì nàng cũng vạch trần.

Rốt cuộc thực mau liền trở thành con dâu của mình, chính là suốt ngày ở chung.

Mà mẹ chồng của Trâu thị là người thực tốt, trượng phu cũng cần cù, thật thà và bổn phận, từ khi gả vào Bùi gia, nàng chưa từng bị tra tấn, cho nên đối với Đường Mẫn, cho dù trong lòng nhiều ít có chút không thích, cũng sẽ không làm quá phận.

“Triều nhi cảm thấy như thế nào?” Lão thái thái nhìn Bùi Cẩm Triều, quan tâm hỏi.

Những lời này làm sắc mặt Đường Võ tức khắc khó coi.

Lão thái thái hỏi vậy là có ý gì?

“Như thế nào” là có ý gì?

Con gái hắn chính là gả qua xung hỉ, tân nương xung hỉ có thích hợp hay không, còn phải được người cần xung hỉ bình phán?

Từ sau khi định ra hôn sự của Đường Mẫn, phu thê Đường Võ chưa từng vui mừng, lão thái thái nói những lời này chính là quá tru tâm.

Lão thái thái nói xong, cũng cảm thấy chính mình nói không tốt, biểu tình tức khắc trở nên xấu hổ.

Trong lòng Bùi Cẩm Triều không biết nghĩ như thế nào, nhưng trên mặt lại như cũ mang theo tươi cười ấm áp.

“Cô nãi nãi yên tâm, con cảm thấy biểu muội rất khéo léo, có thể cưới được biểu muội, là phúc khí của Cẩm Triều.”

Những lời này xem như giải lão thái thái xấu hổ, nhưng bà ta cũng không muốn tiếp tục ở trong phòng, đứng dậy lôi kéo Trâu thị đi phòng bếp.

Bùi Hải Cường cũng cảm thấy ngượng ngùng, đồng thời cũng hiểu vì sao là Đường Mẫn gả cho con trai chính mình, đứa nhỏ này ở Đường gia là nửa điểm cũng không được sủng ái.

Nếu cháu gái ruột của mình bị gả đi xung hỉ, phàm là tổ mẫu có chút từ bi, ai sẽ bỏ được, nhưng hiện tại……

Cho dù biết thực xin lỗi Đường Mẫn, nhà bọn họ cũng không có cách nào.

Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, thân là con cái không có quyền phản đối.

Trong phòng bếp, mùi hương thức ăn chậm rãi bay ra.

Tuy Đường gia ở Đào Hoa thôn không tệ, nhưng cũng sẽ không bữa bữa ăn thịt, cơm trắng bánh bao, nhưng trưa hôm nay, gần như mỗi món ăn đều có thịt heo, vẫn là lúc Bùi gia tới mang theo hai mươi cân, bởi vậy có thể thấy được, Bùi gia thật sự giàu có rực rỡ.

Đường Mẫn biết nấu cơm, hơn nữa đa dạng còn không ít.

Dù sao sau khi nàng kết hôn liền dọn đi biệt thự riêng của trượng phu, tuy trong nhà có giúp việc, nhưng nàng lại ăn không quen đồ ăn phương nam, hơn nữa phần lớn thời gian trượng phu đều xã giao bên ngoài, nàng cũng nguyện ý chính mình nấu cơm, ngẫu nhiên trượng phu không xã giao, nàng cũng sẽ tự mình xuống bếp làm mấy món phương bắc, dần dà, lúc nhàn hạ nàng sẽ mua mấy quyển thực đơn về nghiên cứu, sáng tạo cũng càng ngày càng nhiều.

Này đó đều là cơm nhà, nàng không biết cách làm những món cầu kỳ như nhà hàng.

Đi vào Đường gia cũng hơn một tháng, nàng ở phòng bếp cũng chỉ là trợ thủ, rửa rau xắt rau, không tới phiên nàng nấu cơm.

Dù sao từ nhỏ Đường Mẫn cũng không nấu cơm, mà ở niên đại này, lương thực đều thực trân quý, làm sao có thể để hài tử như nàng lăn lộn.

Lão thái thái mắt thấy cũng giữa trưa, chỉ huy hai con dâu bưng đồ ăn lên thượng phòng.

Lần này tổng cộng làm bảy món mặn một canh, coi như là Đường gia khó được “thịnh yến”, phải biết rằng ở Đường gia, cho dù là ăn tết, nhiều nhất cũng là sáu món thôi.

Các nam nhân dùng cơm trên giường đất, lão thái thái mang theo Trâu thị và hai con dâu dùng cơm trên bàn ở nhà chính, bốn hài tử ngồi một bàn nhỏ ở nhà chính, chia cho chút đồ ăn.

Đường Hạo và Đường Dĩnh vẫn là đứa bé, rất thích thú với thức ăn ngon, đặc biệt là thịt.

Nhưng bữa cơm này, hai đứa nhỏ lại phá lệ an tĩnh.

Bên cạnh lão thái thái, Trương thị chỉ đáp lại vài câu những lúc Trâu thị hỏi tới, thời gian còn lại đều yên lặng ăn cơm, hơn nữa rất ít chạm vào thịt.

Trâu thị cũng không phải không có ánh mắt, trong lòng nàng hiểu rõ, nếu con gái chính mình bị gả cho người khác xung hỉ, nàng cũng sẽ không cam lòng, nhưng nàng thật sự không có biện pháp nào khác.

Nếu con trai nàng có thể lưu lại con nối dõi tự nhiên là tốt, nếu kiên trì không được, nàng cũng sẽ tốt với Đường Mẫn cả đời, chỉ cần Đường Mẫn có thể an phận thủ thường.

“Mẫn Nhi, áo cưới cữu mẫu làm cho con mặc có vừa người không?” Trâu thị ôn hòa hỏi.

Đường Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng trong nháy mắt, sau đó nhìn Trâu thị, gật đầu nói: “Tổ mẫu đã cho con thử, rất vừa vặn.”

“Vậy là tốt rồi, cữu mẫu còn làm cho con vài bộ quần áo, đều là kiểu dáng lưu hành nhất trong thị trấn, Mẫn Nhi rất trắng, mặc vào khẳng định đẹp.”

“…… Cảm ơn cữu mẫu.” giọng Đường Mẫn thực ôn nhuận, vì tuổi không lớn, còn mang theo một tia kiều kiều nộn nộn, lúc đanh đá Đường Mẫn thật sự đanh đá, nhưng khi đanh đá biến mất, cộng thêm nàng xinh đẹp, nghiễm nhiên chính là bộ dáng tiểu thư khuê các, không có vẻ gì là cô nương nông hộ.

Một màn này làm Trâu thị cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn gật đầu khen.

Đường Hân cúi đầu ăn cơm, tức giận đến mức sắc mặt thiếu chút nữa áp không được, hàm răng cắn chặt chiếc đũa, hận không thể cắn gãy.

Nàng không cam lòng, cho dù việc hôn nhân này là nàng không cần, nhưng cũng tuyệt đối không muốn thấy Đường Mẫn phong cảnh.

Mặc dù phong cảnh này, có lẽ chỉ là tạm thời.

“Muội muội xác thật thực vừa lòng việc hôn nhân này, cữu mẫu yên tâm, ngày định ra hôn sự, muội muội cao hứng tới mức hỉ cực mà khóc, muốn ôm tổ mẫu, lại không cẩn thận đụng vào trên tường, hôn mê mấy ngày, trên trán còn vết sẹo chưa mờ đâu, con nhìn thấy cũng đau lòng.”

Những lời này, làm nhà chính tức khắc trở nên an tĩnh, gần như là châm rơi có thể nghe.

Ánh mắt lão thái thái nhìn Đường Hân giống như bôi độc, hận không thể trực tiếp xé nàng.

Mà Đường Hân nói xong, thấy được vẻ mặt lão thái thái, tức khắc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Nàng chỉ lo nhất thời thoải mái, muốn Đường Mẫn mất mặt, nói xong còn dào dạt đắc ý trong nháy mắt, muốn nhìn Trâu thị chán ghét Đường Mẫn, nói vậy, Đường Mẫn ở Bùi gia tất nhiên là khổ không nói nổi, nhưng lại quên mất lão thái thái là người rất xem trọng mặt mũi.

Nàng lập tức hiểu rõ, nàng không biết Đường Mẫn về sau như thế nào, nhưng bắt đầu từ lúc này, nàng ở Đường gia liền không dễ chịu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.