[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 5: Dụng tâm kín đáo



Đại đội nhân mã trên đường đi được vài ngày, ở một chạng vạng nọ đã đến được Lạc Thủy trấn.

“Thiếu chủ.” Lúc ăn cơm, Cống Đạt nhỏ giọng đối Tây Đằng Lâm mở miệng:“Mấy ngày nay không còn thấy những người luôn  âm thầm đi theo chúng ta nữa.”

Tây Đằng Lâm cười, ánh mắt nhìn đến người đang từ trên lầu đi xuống dưới – Lãnh Tịch Chiếu:“Có y mang theo hai ngàn binh mã kia, nhất thời có cho tiền cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.”

“Kia người có muốn hay không cùng với Lạc Hàn Y thương lượng một chút, nhìn xem bên kia gần nhất có động tĩnh gì.” Cống Đạt vẫn là lo lắng.

“Ân.” Tây Đằng Lâm gật gật đầu, cười tủm tỉm hướng Lãnh Tịch Chiếu vẫy tay:“Tiểu ngốc tử, lại đây ngồi.”

Lãnh Tịch Chiếu ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với Tây Đằng Lâm, nói:“ Qua vài ngày nữa sẽ đến Vân Sát Bảo địa giới, ngươi có nghĩ là theo ta đi thăm sư phụ bọn họ không?”

Tây Đằng Lâm giật mình, gật gật đầu:“Cũng được, thuận đường đi thăm cũng không sao.”

Lãnh Tịch Chiếu nhếch miệng cười, thân thủ lấy miếng điểm tâm trên bàn ăn:“ Chúng ta đi sông Lạc Kiều được không? Vừa rồi nghe chưởng quầy nói nơi đó buổi tối sẽ có người thả đèn trên sông, đẹp lắm.”

Tây Đằng Lâm nhướn mi:“Không đi, đêm nay ta muốn đi chỗ khác để hưởng thụ.”

“Nơi nào a?” Lãnh Tịch Chiếu  hứng thú:“Mang ta cùng đi được không?”

Tây Đằng Lâm cười xấu xa:“Thật muốn đi? Đi nhưng không cho ngươi tới rồi lại chạy!”

Lãnh Tịch Chiếu liên tục gật đầu, Cống Đạt một bên uống nước một bên mắt trợn trắng.

Buổi tối cơm nước xong, Tây Đằng Lâm liền mang theo Lãnh Tịch Chiếu  đi ra khỏi khách điếm, đưa y đến một con đường lớn, phía trước chính là một tòa lâu vũ cao cao, đèn lồng màu đỏ rực rỡ, trên các cây cột còn quấn lấy dải băng bằng vải, xa xa nhìn đến quả thực màu sắc rực rỡ cùng không khí vui mừng, bên trong loáng thoáng truyền đến thanh âm sáo trúc tấu lên khúc nhạc vui vẻ cùng tiếng người cười nói ầm ĩ, rất là náo nhiệt.

Lãnh Tịch Chiếu đi đến trước cửa, trong nháy mắt nhìn xem bảng hiệu, hiểu được đây là  địa phương gì, vì thế mày nhăn lại,  nhìn Tây Đằng Lâm:“Ngươi tại sao mang ta tới nơi này?!”

Tây Đằng Lâm tỏ vẻ không sao cả:“Nam nhân đều thích loại địa phương này, hơn nữa là ngươi chính mình nói là muốn đi theo ta.”

“Nhưng là……” Lãnh Tịch Chiếu nói còn chưa nói hết, chỉ thấy Tây Đằng Lâm tự thân đi vào.

“Lâm Lâm chúng ta trở về được không.“ Lãnh Tịch Chiếu hảo hối hận, ủ rũ ủ rũ theo sau, vừa vào cửa còn xém chút  bị  mùi son phấn đánh bay ra.

Thanh lâu cô nương đều là cao thủ trong việc nhìn người đoán ý, lúc này thấy Tây Đằng Lâm một thân cẩm y khí vũ hiên ngang, trong lòng biết là đại kim chủ, vì thế đều cười quyến rũ đến tiếp đón, Tây Đằng Lâm cũng thuận theo các nàng, ngồi ở ghế trên phải ôm trái ấp hảo vui vẻ, tùy tay lấy ra một thỏi bạc đưa cho gã sai vặt đứng một bên:“Đi kêu lão bản nương của ngươi gọi tới!”

“ Dạ!” Hạ nhân tiếp bạc cười toe tóe, chạy nhanh đi tìm Lạc Hàn Y,

Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt cầu xin đứng ở bên cạnh, cảm thấy cả người không được tự nhiên, thân thủ túm túm tay áo Tây Đằng Lâm đau khổ mở miệng:“Lâm Lâm chúng ta trở về được không?”

“Yêu,  tiểu công tử nhà ai mà lớn lên anh tuấn như vậy a?” Một cô nương thấy Lãnh Tịch Chiếu, chậc chậc tán thưởng:“Lần đầu tiên đến đây đi?”

Tây Đằng Lâm cười xem Lãnh Tịch Chiếu:“Hôm nay các ngươi ai đem hắn hầu hạ tốt, ta thưởng!”

Một đống oanh oanh yến yến nghe vậy tinh thần liền tỉnh táo, bảy tám người vây quanh đem Lãnh Tịch Chiếu nhốt ở giữa, ở trên người y ở đây niết một chút ở kia sờ một chút.

“Công tử năm nay bao nhiêu nha?”

“Ngươi tên là gì nha?” The edit version belongs to Quinna ‘s blog

“Nha, khuôn mặt nhỏ nhắn hảo đáng yêu a ~”

“Ngươi như thế nào lại không nói lời nào a? Có phải hay không chê ta không đủ xinh đẹp?”

Lãnh Tịch Chiếu bị một đống tỷ tỷ vây xem đùa giỡn ở trên người sờ tới sờ lui,  nước mắt lưng tròng.

“Công tử.” Thanh lâu lão bản nương Lạc Hàn Y đi xuống lầu, nũng nịu dán tại trên người Tây Đằng Lâm:“Đã lâu không có tới, đi tới phòng ta đi.”

Tây Đằng Lâm nhìn vẻ mặt muốn khóc của Lãnh Tịch Chiếu cười đến bụng đều đau, thân thủ ôm Lạc Hàn Y hướng trên lầu đi, miệng nhỏ giọng phân phó:“Tìm người quan sát, dọa dọa y là tốt rồi, đừng để quá phận.”

Lạc Hàn Y gật đầu, nghĩ rằng tiểu thư sinh kia nhìn qua thật đáng thương……

Lãnh Tịch Chiếu thấy Tây Đằng Lâm đi theo một tỷ tỷ xinh đẹp ôm ôm ấp ấp đi lên lầu, trong lòng một trận khó chịu.

“Thiếu chủ.” Vào trong phòng, Lạc Hàn Y lập tức thu liễm mị thái, cung kính đứng ở một bên.

“Trong nhà kia có  động tĩnh gì sao?” Tây Đằng Lâm mở miệng hỏi nói.

Lạc Hàn Y gật gật đầu:“Mấy ngày hôm trước vừa đưa đến tin tức, phái người ám sát thiếu chủ là Tây Đằng Phong.”

“Quả nhiên là nhị ca.” Tây Đằng Lâm cười lạnh:“ Hắn cùng nương hắn giống nhau âm ngoan độc ác, đại ca của ta đâu?”

“Hắn hiện tại không có việc gì, vẫn còn tại núi Hãn Nhai ngoài thành ăn chay niệm phật, ta đã cho tăng thêm số người đi bảo hộ hắn, mấy ngày nay Tây Đằng Phong âm thầm điều chỉnh  binh mã vài lần, bất quá không có gì, đối với chúng ta vẫn chưa thành uy hiếp lớn.”

“Tốt lắm.” Tây Đằng Lâm trong mắt hiện lên một tia âm lãnh:“ Là hắn ép buộc ta, lần này trở về nhất định cùng hắn tính sổ.”

Lạc Hàn Y hé miệng cười:“Chờ sự tình ổn định, thiếu chủ nhớ rõ phải mời ta uống rượu.”

“Đương nhiên.” Tây Đằng Lâm gật đầu cười cười, vừa muốn nói cái gì, chợt nghe có người ở bên ngoài gõ cửa, trong thanh âm có chút sốt ruột: “Lão bản nương,  đã xảy ra chuyện!”

“Sao lại thế này?” Lạc Hàn Y mở cửa, ngoài cửa gã sai vặt vẻ mặt cầu xin:“Dưới lầu,  vị  tiểu công tử kia không biết làm như thế nào , lấy ra một cái cái chai quơ quơ, đem các cô nương đều làm cho ngất đi rồi.”

“Cái gì?” Tây Đằng Lâm bị hoảng sợ, lao xuống lầu chỉ thấy Lãnh Tịch Chiếu đứng ở một bên, trên ghế chung quanh có bảy tám cô nương nằm lên.

“Sao lại thế này?” Tây Đằng Lâm nhíu mày hỏi.

Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, đôi mắt hồng hồng giống con thỏ nhỏ:“Các nàng khi dễ ta, còn nói muốn dẫn ta  về phòng ……”

“Cho nên ngươi liền hạ độc các nàng?” Tây Đằng Lâm dở khóc dở cười, thân thủ giúp hắn sửa lại quần áo vừa rồi bị túm loạn.

“Không phải độc dược, là mê  dược, lát nữa sẽ tỉnh.” Lãnh Tịch Chiếu nhỏ giọng giải thích, cúi đầu không dám nhìn Tây Đằng Lâm.

Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ, mang theo hắn ra cửa đi trở về.

“Lâm Lâm.” Lãnh Tịch Chiếu thấy Tây Đằng Lâm không nói lời nào, vì thế sợ hãi thân thủ túm lấy tay áo hắn:“Ngươi đừng tức giận……”

“Ta nguyên bản chuẩn bị cùng đại mỹ nhân có một đêm đẹp, hiện tại bị ngươi phá hoại, ngươi tính như thế nào bồi thường ta?” Tây Đằng Lâm vẻ mặt khó chịu.

Lãnh Tịch Chiếu  khụt khịt, nghĩ rằng phải phá hoại mới tốt!

Tây Đằng Lâm đoán ra y suy nghĩ cái gì, lại bắt đầu nhịn không được tiếp tục trêu chọc y:“Không thì ngươi bồi ta?”

“A?” Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái:“Như thế nào bồi ngươi? Bao nhiêu tiền a?”

“Ta không cần tiền.” Tây Đằng Lâm cười bí hiểm.

Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy trên lưng gió lạnh thổi qua:“Kia…… Ngươi muốn cái gì?”

Tây Đằng Lâm không nói lời nào, thân thủ  đem y kéo vào một cái ngõ nhỏ tối như mực bên cạnh, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên.

“Ngô……“Lãnh Tịch Chiếu bị hắn đặt ở trên tường không thể động đậy, chỉ cảm thấy trước mắt người này khí lực thực dọa người, bị hắn bất thình lình  hôn môi dọa, Lãnh Tịch Chiếu đầu óc nháy mắt lại trở nên  giống như vũng bùn, chính là bản năng làm cho đầu lưỡi tránh trái tránh phải muốn tránh khỏi Tây Đằng Lâm đang có chút bá đạo đoạt lấy, lại luôn như có như không bị hắn vừa vặn bắt lấy, bên trong bên ngoài không buông tha một góc nhỏ nào trong miệng y, ngay tại lúc Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy chính mình sắp ngất xỉu, Tây Đằng Lâm cuối cùng buông y ra, cúi người dùng vẻ mặt trêu đùa cùng y đối diện:“Cảm giác thế nào?”

Lãnh Tịch Chiếu liếm liếm  cái miệng nhỏ nhắn có điểm sưng đỏ, cảm thấy tâm có chút kinh hoàng.

Tây Đằng Lâm bị bộ dáng y vô tội liếm môi làm cho có điểm khô nóng, cảm thấy tiểu ngốc tử  này thân mình mềm nhũn mềm mại ngọt ngào ở trong lòng mình , vì thế nghĩ muốn tiếp tục sỗ sàng, lại bị Lãnh Tịch Chiếu quay đầu tránh thoát, môi chạm phải quai hàm của y, mềm mềm nộn nộn.

“Uy……” Tây Đằng Lâm xoay đầu y lại:“Không thích ta thân thiết với ngươi a?”

Lãnh Tịch Chiếu miệng đô đô than thở, thanh âm tuy rằng nho nhỏ, nhưng giọng điệu lại là một bộ không muốn thương lượng:“Ngươi  không thích ta, vì cái gì  cho ngươi thân thiết ta?”

“Ách……” Tây Đằng Lâm sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào, cảm thấy tiểu ngốc tử này nói lời kia tuy rằng chính mình từ trước cho tới bây giờ không nghe qua, bất quá nghe rồi lại giống như có một chút đạo lý, bất quá mặc kệ nói như thế nào, nhiệt hỏa vừa rồi xem như hoàn toàn bị tiêu diệt, trong lòng cảm thấy có điểm mất hứng, vì thế quay đầu không nói một lời đi trở về.

Lãnh Tịch Chiếu đi theo phía sau hắn, cảm thấy miệng có  một cỗ huyết vị, theo thói quen chà xát, phát hiện môi bị hắn cắn nát —– trong lòng càng ủy khuất, Lâm Lâm quả nhiên không thích  mình, bằng không như thế nào ngay cả hôn nhẹ đều có thể cắn y đến chảy máu.

Trở về khách điếm, Lãnh Tịch Chiếu phá lệ trưng ra vẻ mặt mất hứng, lập tức vào phòng khóa  cửa, ngay cả Cống Đạt gọi y ăn khuya y cũng nói không đi.

Cống Đạt đi xuống lầu, ngồi đối diện Tây Đằng Lâm, chính mình bốc hạch đào ăn:“Thiếu chủ ngươi lại khi dễ y a?”

Tây Đằng Lâm vẻ mặt bất đắc dĩ:“Chưa từng gặp qua người như vậy,  không hiểu y trong đầu suốt ngày đều suy nghĩ cái gì.”

“Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng không có thể đắc tội y.” Cống Đạt buông quả hạch đào nhỏ trong tay,nhỏ giọng nói:“Lần này trở về vạn nhất sự tình biến lớn, có y ở cạnh chẳng khác nào Hoàng Thượng đứng về phía chúng ta, đây chính là đại lợi thế mà Tây Đằng Phong thắp hương bái Phật cũng cầu không được.”

“Ngươi muốn ta lợi dụng y?” Tây Đằng Lâm nhíu mày.

Cống Đạt cúi đầu:“ Y đã thích người như vậy, giúp chúng ta một chút cũng có sao a,huống hồ ai nấy đều biết Hoàng Thượng sủng y đều sủng đến lên trời.”

Tây Đằng Lâm nghe vậy cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, đơn giản phủi áo lên lầu vào phòng.

Cống Đạt nhìn bóng dáng Tây Đằng Lâm thì thở dài, ngẫm lại vẫn là bưng khay điểm tâm đến trước phòng Lãnh Tịch Chiếu gõ cửa.

“Ai a?” Lãnh Tịch Chiếu đang phát ngốc lại bị đánh gãy, khụt khịt đi mở cửa.

Cống Đạt cười cười đưa lên điểm tâm:“Lãnh thiếu gia, thiếu chủ kêu ta đưa tới, nói ngươi buổi tối ăn cơm không bao nhiêu, chắc đói bụng lắm.”

Lãnh Tịch Chiếu sửng sốt một chút, thân thủ tiếp nhận khay điểm tâm:“Cám ơn ngươi.”

Cống Đạt cười:“Ngươi từ từ ăn, ta đi về trước, có chuyện gì bảo ta là được.”

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, nhìn Cống Đạt rời đi,  cúi đầu nhìn xem  điểm tâm cùng nước trà trong tay, cảm thấy tâm tình cũng tốt lên một chút.

Cách vách Tây Đằng Lâm nghe được hai người đối thoại, trong lòng cũng  càng thêm lo lắng, dọc đường đi chính là cảm thấy khi dễ tiểu tử kia rất vui vẻ, nhưng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới muốn đem y kéo vào chuyện gia tộc phân tranh của mình, một người đơn giản như vậy,  mình thật sự muốn cuốn y vào loại đấu tranh mạc danh kỳ diệu này sao?

Buổi sáng ngày hôm sau, Tây Đằng Lâm xuống lầu liền thấy Lãnh Tịch Chiếu đang cùng Cống Đạt cùng nhau ngồi ở bên bàn nói chuyện phiếm.

“Thiếu chủ.” Thấy Tây Đằng Lâm, Cống Đạt  nhanh đứng lên hướng hắn chào hỏi.

Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy quay đầu, ánh mắt cười thành hình trăng khuyết:“Lâm Lâm ngươi rời giường nha ~. Di? Ngươi ngủ không tốt, như thế nào một chút tinh thần cũng không có.”

Tây Đằng Lâm cúi đầu làm bộ không có nghe, tiểu tử kia ánh mắt thật to đảo đảo, trong suốt sạch sẽ đến đòi mạng, không biết là bị cái gì, nhưng là trong lòng một khi có ý niệm khác trong đầu, chính là điểm không dám nhìn thẳng y, nghĩ đến chính mình  lợi dụng một người  đơn thuần như vậy chỉ vì dã tâm của chính mình,  vô luận như thế nào cũng cao hứng không nổi.

Lãnh Tịch Chiếu thấy thế thì mếu máo cúi đầu —– Lâm Lâm như thế nào lại không để ý đến mình, thực tức giận rồi?

Lúc ăn điểm tâm, Cống Đạt âm thầm hướng Tây Đằng Lâm nháy mắt, Tây Đằng Lâm quay đầu nhìn thấy, Lãnh Tịch Chiếu chính đem đầu chôn ở trong bát một thìa tiếp một thìa  ăn cháo hoa, không ngẩng đầu cũng không ăn thứ khác.

Tây Đằng Lâm ở trong lòng thở dài, thân thủ cầm cái bánh bao đưa cho y:“Nha, ăn nhiều một chút tránh một hồi nửa đường lại đói bụng.”

Lãnh Tịch Chiếu ngoan ngoãn tiếp nhận đưa vào miệng cắn.

Cống Đạt thấy thế thức thời lui đi, Tây Đằng Lâm ngồi vào bên người y nhu nhu  đầu y:“Như thế nào đột nhiên không cao hứng, trách ta vừa rồi không để ý ngươi?”

Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu.

Tây Đằng Lâm bị y chỉnh đến thúc thủ vô sách, chính mình lại chưa từng dỗ dành người ta, chỉ có thể một cái lại một cái đưa  bánh bao cho y.

“Lâm Lâm ta thật sự ăn không vô nữa.” Lãnh Tịch Chiếu  ăn xong cái  bánh bao thứ năm, rốt cục mở miệng nói chuyện.

“Chịu theo ta nói chuyện a?” Tây Đằng Lâm buồn cười xoa bóp tiểu lỗ tai của y:“Không tức giận?”

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu đánh cái ợ:“Ách…… Ân.”

Tây Đằng Lâm nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của y, cười lắc đầu.

Ăn xong điểm tâm lại uống chút nước, Tây Đằng Lâm tiếp tục mang theo đoàn nhân mã chậm rãi đi tiếp, Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở trong xe ngựa, phá lệ không hề động đến đống điểm tâm  —– ôm bụng hảo khó chịu……= =*


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.