[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 4: Ăn ngủ trong mưa đêm



Sắp tối, đoàn người đã đến trước dãy núi  ngoài thành, Tây Đằng Lâm ở phía trước cưỡi ngựa có chút nhàm chán, vì thế vén rèm xe lên chui vào xe ngựa, Lãnh Tịch Chiếu đang ghé vào cửa sổ trên xe ló đầu ra bên ngoài xem, nghe được động tĩnh liền xoay người thì thấy Tây Đằng Lâm, nhất thời cười tủm tỉm:“Lâm Lâm.”

Tây Đằng Lâm tựa vào một bên buồn cười nhìn y:“Từ lúc theo đoàn quân xuất phát thì vẫn nằm úp sấp trông ra bên ngoài xem cảnh, không chán sao?”

Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Bên ngoài phong cảnh nước non hữu tình xem thật thích nha, không khí trên núi cũng tốt,  so với một mình buồn chán ngồi ở trong xe ngựa đọc sách thì tốt hơn.”

“Đều chỉ toàn là đá cùng cây, có thể có cái gì để xem đâu.” Tây Đằng Lâm khinh thường:“Chỉ có loại như ngươi là con mọt sách mới có thể thích, xem xong liền ngâm thơ đối cảnh thương cảm xuân thu gì đó.”

“Mới không phải.” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt thành thật:“Hoa cỏ cây cối đều  có sinh mệnh của nó, giống như trồng hoa vậy, chỉ khi ngươi đối với nó tốt  nó mới có thể nở hoa cho ngươi xem.”

“Ngô…… Nghe bọn họ nói  phụ thân ngươi là Lãnh Úy?” Thấy y còn đang thao thao bất tuyệt, Tây Đằng Lâm đúng lúc thay đổi  đề tài mà mình thấy hứng thú hơn, vừa nói vừa tùy tay cầm lên miếng điểm tâm hình con bướm  bỏ vào trong miệng:“ Ông ấy  lợi hại như vậy, ngươi như thế nào   một chút võ công cũng không biết?”

Lãnh Tịch Chiếu rót nước đưa cho hắn, vẻ mặt buồn bực:“Ta cũng không biết,  nhớ lại trước kia theo Tiểu Nhất luyện võ chân do ta quá mềm nên đá không đủ lực, nội công tâm pháp thì cố gắng như thế nào cũng không nhớ được, chiêu thức đơn giản nhất cũng học  không xong, cha ta thấy ta như thế thật sự không phải là không buồn phiền, nhưng cũng không có biện pháp bắt buộc ta, sau đó Hoàng Thượng chỉ cho ta học điểm huyệt, vẫn là Hạo Dương mất một phần công phu thật lớn mới làm cho ta nhớ kỹ cách điều khiển.”

“Ngốc như vậy sao?” Tây Đằng Lâm nghe vậy, đầu tiên là nhíu mày, đánh giá y một chút lại gật đầu:“ Ừ, đúng là ngươi xem như thế nào cũng không giống như người thích hợp luyện võ.”

“Múa đao vung kiếm có cái gì hay, ta lại không hại người, ta thích cứu người!” Lãnh Tịch Chiếu  mếu máo, nhỏ giọng đô đô than thở.

Tây Đằng Lâm lười cùng tiểu ngốc tử tranh cãi cái vấn đề này, vén lên màn xe nhìn nhìn bên ngoài, thấy sắc trời không biết từ khi nào thì đã muốn âm u một mảng, mây đen kéo tới tựa hồ là trời muốn mưa, trong xe ngựa cũng có vẻ oi bức khó chịu, vì thế quay đầu hướng Lãnh Tịch Chiếu nhọn mi:“Muốn hay không theo ta ra ngoài cưỡi? Đừng mãi ngồi ngốc ở trong xe ngựa, bên ngoài  so với trong này mát mẻ hơn nhiều!”

“Ân, cũng được.” Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, bắt lấy miếng điểm tâm cuối cùng nhét vào miệng, vỗ vỗ mảnh vụn trên tay sạch sẽ, đi ra khỏi xe ngựa vừa muốn lên ngựa, lại bị Tây Đằng Lâm một phen giữ lại. This version belongs to Quinna Laurent’s blog

“Làm sao thế?” Lãnh Tịch Chiếu có điểm mạc danh kỳ diệu, quay đầu nhìn hắn hỏi.

Tây Đằng Lâm cười xấu xa không trả lời,  lại thân thủ lôi kéo y cùng mình cùng nhau ngồi ở trên lưng ngựa:“ Đã cưỡi ngựa mà cưỡi loại ngựa thường thì còn có ý nghĩa gì, lần này cho ngươi thử đại mã Tây Bắc Kim Yến Lưu của ta!!”

“Uy……” Lãnh Tịch Chiếu lời nói còn không kịp ra khỏi miệng, Tây Đằng Lâm liền mạnh mẽ giơ lên dây cương, Kim Yến Lưu được chủ tử mệnh lệnh, nhất thời vung lên bốn vó hướng về phía trước chạy như điên,  nháy mắt một cái đã cách đại đội nhân mã xa xa một khoảng lớn.

“Thiếu chủ!” Cống Đạt sốt ruột lại vô kế khả thi, chỉ có thể mang theo đội ngũ một đường đi nhanh hơn, trong tâm nói nam nhân bộ dạng đẹp mắt  thật sự là Hoạ Thủy a —– đương nhiên ngoại trừ Tây Đằng Lâm, chính mình cũng ngoại trừ! ( anh này mắc bệnh tự luyến cùng chủ nhân luyến cấp độ nặng nà:3)

Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở trước ngực Tây Đằng Lâm, chỉ cảm thấy tốc độ chiến mã  nhanh như sấm chớp,  cây cối hai bên  xẹt qua vù vù, gió lạnh táp vào mặt tới tấp  mang theo một chút mưa bụi  không ngừng đánh vào trên mặt, loáng thoáng có chút đau, quay đầu muốn tránh đi, lại nhìn đến  sườn núi dưới chân mây mù lượn lờ cùng vách núi đen kịt, nhất thời liền cảm thấy thắt lưng cùng chân như nhũn ra không còn khí lực, phía sau Tây Đằng Lâm còn cố tình nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của y, một chút điểm tựa cũng không chịu cấp cho y, Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy chính mình theo tốc độ Kim Yến Lưu phi nhanh như thế thì thật kinh hoàng, tựa hồ tùy thời đều có khả năng ngã xuống, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ có thể theo bản năng cúi đầu nhắm mắt, hai tay gắt gao nắm lấy tay Tây Đằng Lâm đang ôm lấy đai lưng của mình không dám buông tay.

Tây Đằng Lâm nhìn cái ót nho nhỏ của y, cảm thấy càng thêm buồn cười, tiểu ngốc tử này ngây ngốc ,  trêu cợt hảo vui, lúc này thấy y bộ dáng  động cũng không dám động, trong lòng nhất thời lại có ý tưởng muốn chọc phá y, thừa dịp Kim Yến Lưu chuyển hướng, tay trái nhẹ nhàng vung lên, Lãnh Tịch Chiếu nhất thời mất đi trọng tâm,  nghiêng về một phía ngã xuống.

“A~!” Lãnh Tịch Chiếu sắc mặt trắng bệch trợn mắt, chỉ thấy chính mình cách mặt đất càng ngày càng gần, vì thế trong óc “ Ầm ” Một tiếng đình chỉ hoạt động, ngay cả chính mình bị Tây Đằng Lâm đúng lúc lôi lên lưng ngựa cũng không có phản ứng.

“Uy……” Tây Đằng Lâm nắm chặt dây cương ngừng Kim Yến Lưu lại, ở trước mắt  y phất phất tay:“ Dọa ngươi choáng váng?”

Lãnh Tịch Chiếu mắt to  ngập nước, mím môi  không nói lời nào.

Tây Đằng Lâm hoàn toàn bất đắc dĩ, tiểu ngốc tử trong ánh mắt hoàn toàn mờ mịt , hiển nhiên là bị dọa đến mất hồn, lúc này sắc trời đã dần dần trở tối, mưa cũng có lớn hơn chút, thấy phía trước vừa lúc có tòa miếu đổ nát, vì thế tùy tay quăng đạn tín hiệu cho Cống Đạt bọn họ, chính mình  mang theo Lãnh Tịch Chiếu đi vào trú mưa.

Vào trong miếu, Tây Đằng Lâm trước đem Kim Yến Lưu buộc ở  một bên cây cột, lại lấy ra đá lấy lửa, tùy tiện kiếm chút củi khô đốt lửa, quay đầu xem Lãnh Tịch Chiếu vẫn là  đang ngốc hồ hồ ngốc lăng lăng đứng ở kia, trong lòng cũng có chút hối hận —– sớm biết rằng y nhát gan như vậy sẽ không trêu cợt y, nếu thực sự đem tiểu ngốc tử dọa choáng váng việc này để cho Hoa Thiên Lang cùng Lãnh Úy biết, xác định chính mình sẽ không yên ổn.

“Ngươi không sao chứ?” Tây Đằng Lâm vỗ vỗ hai má lạnh như băng của y:“Choáng váng?”

Lãnh Tịch Chiếu chớp chớp  mắt, có điểm hoàn hồn lại, tuy rằng tim vẫn đập bùm bùm kinh hoàng, bất quá cuối cùng cũng biết rõ rằng hiện tại mình đã không còn nguy hiểm.

Thấy trong ánh mắt y khôi phục một chút sức sống, Tây Đằng Lâm cũng nhẹ nhàng thở ra:“Ngươi như thế nào  nhát gan như vậy?”

Lãnh Tịch Chiếu ngượng ngùng nhìn Tây Đằng Lâm, cũng hiểu được chính mình là có chút không đủ nam tính:“Ta cũng không biết…… Vừa rồi cám ơn ngươi.”

“A?!” Tây Đằng Lâm ngạc nhiên, cảm thấy chính mình có phải hay không nghe nhầm, chính mình đem y khi dễ thành như vậy, còn tưởng rằng y ít nhất sẽ mắng mắng mình, như thế nào ngược lại mở miệng nói cám ơn?

“Ân…… Cám ơn ngươi cho ta cưỡi ngựa của ngươi, còn có cám ơn ngươi cứu ta, cái kia…… Ta cưỡi ngựa không tốt lắm, vừa rồi ta ngã xuống có dọa đến ngươi đi?” Lãnh Tịch Chiếu vừa nói vừa nhìn Tây Đằng Lâm chăm chú.

Tây Đằng Lâm dở khóc dở cười, vừa mới nãy còn nghĩ đến y là đang nói móc, nhưng là nhìn y vẻ mặt thành khẩn…… Nhất thời cảm thấy có chút vô lực, người này như thế nào ngốc  như vậy?

“Lâm Lâm?” Lãnh Tịch Chiếu thật cẩn thận gọi hắn, nghĩ rằng hắn là không phải sinh khí đi, như thế nào lại không để ý đến mình.

Tây Đằng Lâm nhìn vẻ mặt của y, đột nhiên liền cảm thấy muốn cười:“ Vậy đem cái kia đưa lại cho ta được chưa?”

“Ân?” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt nghi hoặc:“Cái nào?”

Tây Đằng Lâm hướng trong tay Lãnh Tịch Chiếu đang nắm gì đó dương dương tự đắc hất cằm:“Đai lưng! Vừa rồi lúc ngươi rớt xuống ngựa đã túm đi.”

Lãnh Tịch Chiếu phản ứng lại, le lưỡi thân thủ giúp hắn thắt lại đai lưng.

“Thiếu chủ!” Cống Đạt mặc kệ mưa to đuổi tới trong miếu, vừa rống to vừa vọt vào cửa miếu đã bị hình ảnh trước mắt làm cho đứng hình:“Các ngươi…… Đang làm gì?”

Lãnh Tịch Chiếu đầu tiên không phản ứng lại kịp, ngửa đầu nhìn thấy Tây Đằng Lâm vẻ mặt buồn cười nhìn mình, nhìn lại, chính mình động tác nhìn qua rất giống đang cởi bỏ đai lưng của Tây Đằng Lâm, quay đầu ra cửa lúc này đã đứng một đống người…… Vì thế tiểu ngốc tử mặt “Bùm” một cái lập tức biến hồng, lùi về sau không biết nên làm cái gì bây giờ.

Ở tại cửa kia mười mấy thủ hạ của Tây Đằng Lâm thấy y  bộ dáng quẫn bách, nhịn không được đều cười ra tiếng.

Tây Đằng Lâm nguyên bản cũng rất muốn cười, bất quá cúi đầu thấy y nước mắt lưng tròng  sắp khóc, cũng hiểu được mình hình như có chút quá phận, vì thế hướng ra cửa liếc mắt, chính mình lôi kéo Lãnh Tịch Chiếu ngồi kế bên đám lửa vừa đốt.

Mọi người ngầm hiểu, đều đi ra ngoài tìm địa phương dựng lều trại trú mưa, chỉ để lại bọn họ hai người ở trong miếu.

“Tiểu ngốc tử.” Tây Đằng Lâm lay lay bả vai Lãnh Tịch Chiếu:“Tức giận?”

Lãnh Tịch Chiếu cắn môi lắc đầu, đôi mắt hồng hồng, ngoài miếu một đạo tia chớp xẹt qua, ngay sau đó chính là tiếng sấm, giống như ngay tại đỉnh đầu nổ tung, tựa hồ ngay cả mặt đất đều đang run lên.

“Ngươi sợ sao?” Tây Đằng Lâm thấy y run run, vì thế hướng trước mặt y ngồi xuống.

Lãnh Tịch Chiếu hướng hắn lắc đầu, cố chấp cùng hắn ngăn cách một khoảng cách, không để ý tới cũng không nói gì.

Tây Đằng Lâm thở dài, thân thủ đem y túm đến chính mình trong lòng:“ Không cần như thế, bên ngoài trời đang mưa. Ngươi đừng sinh khí, bọn họ không phải người xấu, không có ác ý.”

Lãnh Tịch Chiếu nguyên bản kỳ thật cũng không có tức giận, chỉ là cảm thấy có chút dọa người, bất quá hiện tại được Tây Đằng Lâm ôm vào trong lòng, lập tức liền đem chuyện vừa rồi quên đi:“Ta không sinh khí a.”

Tây Đằng Lâm thấy hắn mắt to chớp a chớp, khoé mắt còn ngập nước, liền cảm thấy kỳ thật tiểu ngốc tử này lớn lên thật sự rất đáng yêu, vì thế nhịn không được mở miệng hỏi một cái vấn đề mình không hiểu nổi:“Ngươi rốt cuộc thích ta vì cái gì?”

Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy mặt liền đỏ hồng, lỗ tai cũng hồng hồng.

“Chúng ta trước kia căn bản là không biết nhau, ngươi cũng không phải loại chỉ muốn cùng ta vui đùa qua đường, như thế nào lần này không có gì liền  đi theo ta về Tây Bắc a?” Tây Đằng Lâm tiếp tục không hiểu hỏi:“Ta rốt cuộc tốt chỗ nào?”

“Ngươi có ánh mắt đẹp lắm.” Lãnh Tịch Chiếu thanh âm nho nhỏ mở miệng.

“A?” Tây Đằng Lâm dở khóc dở cười:“Tây Đằng gia ánh mắt đều là màu hổ phách, đại ca của ta ánh mắt so với ta còn đẹp hơn nhiều.”

“Ân…… Ta không biết!!” Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy ngay cả chính mình cũng không biết, chỉ biết im lặng.

Tây Đằng Lâm vô lực, tiểu gia hỏa này trong đầu rốt cuộc  là chứa cái gì?

“Thiếu chủ!” Cống Đạt ở ngoài cửa thật cẩn thận nhìn vào, thấy hai người kia cũng không có làm chuyện gì, vì thế yên tâm tiến vào giao cho Tây Đằng Lâm một cái hộp:“Ăn một chút gì đi.”

Tây Đằng Lâm tiếp nhận rồi mở ra, lấy ra  thịt bò nướng ngũ vị hương, lại dùng chủy thủ cắt thành từng lát một, rắc thêm một chút gia vị rồi đưa cho Lãnh Tịch Chiếu:“Ăn đi, đừng để đói bụng.”

“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu vừa vào trong xe ngựa liền ăn điểm tâm  và trái cây suốt, vốn là không đói, bất quá đây là Tây Đằng Lâm cố ý chuẩn bị cho mình, vì thế vẫn là tiếp nhận chậm rãi ăn. This version belongs to Quinna Laurent’s blog

Tây Đằng Lâm một hơi ăn xong ba miếng thịt bò nướng, thấy Lãnh Tịch Chiếu trong tay vẫn còn lại hơn phân nửa, vì thế nhíu mày nhìn hắn:“Khó ăn sao?”

“Không phải!” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, dùng sức cắn một ngụm thật to, dùng sức ăn a ăn,  quai hàm nho nhỏ căng phồng:“Ăn ngon!”

Tây Đằng Lâm lại không nói gì, cầm túi nước đưa cho hắn, chính mình tìm nơi khô mát, dựa vào cây cột nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lãnh Tịch Chiếu vụng trộm liếc nhìn Tây Đằng Lâm một cái, thấy hắn tựa hồ đã muốn ngủ, vì thế nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, nhanh chóng lấy nửa miếng thịt bò đi đến một bên đổ đi, lại đi về chỗ cũ ngồi xuống.

Tây Đằng Lâm âm thầm cắn răng, tiểu ngốc tử a tiểu ngốc tử!

Chạy một ngày đường, mọi người đều có chút mệt mỏi, Tây Đằng Lâm dựa vào cây cột ngủ được nửa canh giờ, lại bị một đạo sấm chớp sáng chói làm cho bừng tỉnh, nhìn lại phía trước, liền thấy Lãnh Tịch Chiếu nằm ở một bên đám lửa ngủ, vì thế hoảng hốt —–  tiểu ngốc tử này thật đúng là một chút kinh nghiệm sinh sống dã ngoại cũng không có,  ngủ say bên một đám lửa như vậy không cẩn thận liền có thể lăn luôn vào trong lửa nóng a, hắn có tâm đem y ôm đến trong xe ngựa, lại sợ bên ngoài mưa sa gió giật làm cho y bị lạnh, càng nghĩ, cuối cùng chỉ có thể thân thủ đem y ôm trong lòng về lại miếu ngủ qua một đêm này.

Sáng ngày hôm sau, Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy cái mũi ngứa, vì thế nhăn nhăn hàng lông mi nho nhỏ đánh một cái đại hắt xì, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. ( tiểu Tịch Chiếu dễ thương rứa ^^)

Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ, vứt bỏ cái lá trong tay, lấy tay xoa xoa đầu hắn:“Rời giường thôi!”

Lãnh Tịch Chiếu đang mộng đẹp lại bị đánh gãy, không tình nguyện mở to mắt, mơ mơ màng màng cùng Tây Đằng Lâm nhìn nhau nửa ngày, lại cảm thấy có chút không đúng, nhìn lại, chính mình đang nằm ở  trong lòng hắn……

“Ách.” Lãnh Tịch Chiếu đột nhiên ngồi thẳng dậy rất có ý tứ hướng hắn  cười cười.

Tây Đằng Lâm mím mím khóe miệng, muốn đứng lên lại cảm thấy thân mình đã tê rần, vì thế một bên cắn răng một bên nhu nhu cánh tay, khập khiễng đi ra ngoài.

Cống Đạt vốn đang ở bên ngoài chỉ huy đoàn nhân mã xếp thành hàng, xoay đầu thì thấy Tây Đằng Lâm xoa thắt lưng nhe răng nhếch miệng tiêu sái đi ra khỏi miếu , đi bộ tựa hồ cũng hơi hơi có chút bất lợi, phía sau còn có cái vẻ mặt áy náy của Lãnh Tịch Chiếu, không khỏi hút một ngụm khí lạnh, lại thấy hai người bọn họ một trước một sau vào xe ngựa.

” Uy, này xem như…… Cái  tình trạng gì?” Ở một bên,thị vệ cũng choáng váng, thình hình này, thiếu chủ chẳng lẽ là…… Bị áp ư, hảo kinh khủng a hảo kinh khủng……

Cống Đạt mím mím khóe miệng, trong đầu nhịn không được xuất hiện hình ảnh…… Thân mình liền run run, đáy lòng nảy lên một trận ác hàn……=. =

Trong xe ngựa, Lãnh Tịch Chiếu vì lấy lòng Tây Đằng Lâm nên nhu cánh tay ấn huyệt vị cho hắn:“Lâm Lâm ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ngươi sẽ không thế điểm nhẹ chút a!” Tây Đằng Lâm rống giận:“ Ấn mạnh như thế để làm chi? Đau!!”

Ngoài xe ngựa, thị vệ đồng loạt hóa đá …… Quả nhiên là con người thì không thể nhìn bề ngoài, Lãnh thiếu gia hảo mạnh mẽ a……=. =


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.