Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 37: Trận mưa đầu tiên



Một tuần lễ huấn luyện rất nhanh kết thúc, giống như trong tưởng tượng, huấn luyện vừa mệt mỏi vừa cực khổ, Tô Tiểu Tiểu cơ bản giống như một bao cát, chịu bị đánh, nếu không phải buổi tối trở về còn ngâm nước suối trị liệu máu ứ đọng cả ngày trên cơ thể, đoán chừng Tô Tiểu Tiểu cũng giống như Trương Nghị cùng Triệu Binh, bị đánh thành đầu heo.

Trong quá trình huấn luyện, điều khiến Tô Tiểu Tiểu cảm thấy kinh ngạc nhất đó là Tề Hoan, đừng xem Tề Hoan có dáng vẻ của một cô gái yếu ớt, cho đến khi huấn luyện viên chỉ đạo của cô ta cùng cô ta đối chiến, huấn luyện viên mới biết cô bé này lợi hại, quyền pháp xinh đẹp mạnh mẽ, nếu không phải đối thủ của cô ta là một vị chiến sĩ có thần kinh bách chiến thì có lẽ huấn luyện viên đã thua rồi. So với Tô Tiểu Tiểu, người ta là nhận thua có thể diện mà Tô Tiểu Tiểu thì bị đánh đến nỗi nằm úp sấp không đứng dậy nổi… (@…..@)~

Toàn khu huấn luyện khiến ngưởi ta chú ý nhất không phải thiên tài Mạc Ngôn thì còn ai, anh giống như một khối bọt biển điên cuồng hấp thu các loại tri thức. Còn chưa bắt đầu huấn luyện thì anh đã nhớ được 7,8 phần chiêu thức mà huấn luyện viên biểu diễn rồi. Càng về sau, trong lúc đối chiến cùng huấn luyện viên, anh đã đánh được huấn luyện viên té ngã, Tô Tiểu Tiểu thấy thế, trong lòng cô cảm thấy hả giận. Thật là thù bị đánh hôm nay của cô đã được báo rồi.  

Đừng xem thời gian huấn luyện lần này không dài nhưng nếu tham gia chiến đấu, không giỏi cũng vinh dự (?).

Cuối cùng Tô Tiểu Tiểu cũng đã từ việc nghiên cứu kinh nghiệm mà người khác sử dụng dị năng để vận dụng vào dị năng của mình khiến cô sử dụng dị năng hệ lôi càng ngày càng thuận lợi. Tô Tiểu Tiểu còn dây dưa huấn luyện viên khiến huấn luyện viên dạy cô cầm nã thủ*, học cũng có da có thịt, không nói đến chuyện có thể đánh người khác, tối thiểu sẽ không để cho người khác bắt được chỉ trong một hai chiêu, giúp cô có thể tranh thủ thêm thời gian.

Chuyện lần trước cũng đã khiến cô lưu lại ám ảnh rồi.

Bên trong sở nghiên cứu.

“Lão Lý! Mau tới nhìn nè, nhìn tế bào này!” Vương giáo sư đứng trước kính hiển vi, ông ta hưng phấn giống như tìm được một vùng đất mới vậy, liều mạng hô to gọi nhỏ trong phòng thí nghiệm. 

“Ầm!” Giáo sư Lý vốn đang tập trung tinh thần nghiên cứu một hạng mục thí nghiệm khác, ông bị thanh âm này hù dọa, thế là ông bị giật mình khiến một tinh thể được kẹp cẩn thận trong cái nhíp rơi xuống đất. Lần thí nghiệm này phải làm lại từ đầu, khiến ông căm tức không dứt.

“Tốt nhất ông nên có một sự phát hiện còn nặng ký hơn so với sự kiện Colombo phát hiện ra châu Mỹ, bằng không, ông nhất định phải chết! Thí nghiệm số T468, lần này ông phải làm!” Bởi vì thí nghiệm đang tiến hành đến bước cuối cùng mà lại bị cắt đứt khiến thí nghiệm thất bại trong gang tấc, giáo sư Lý cắn răng nghiến lợi nói. Sau đó, ông ta thả những vật thí nghiệm xuống một bên, chạy qua chỗ giáo sư Vương để tìm hiểu rốt cuộc ông ta đã phát hiện ra cái gì mà lại ngạc nhiên thế.

“Đây là….”

“Nhìn thấy không? Virus T đang bị cắn nuốt, đang giảm bớt từ từ….”

“Thật sự! Lần này không giống lần trước, nếu lần trước là sau khi cắn nuốt virus T lại bị virus T phân giải từ bên trong, thì lần này thật sự là đã phân giải được nó. Lão Vương, cái vật thí nghiệm này từ đâu mà có vậy?”

“Trong tủy não của dị năng giả, tôi chỉ lấy một chút từ 3 cỗ thi thể này .” Ông ta đưa ra ngón út, hình dung nó to bằng nửa móng tay.

“Thực sự chỉ là người sở hữu dị năng mới có sao? Tôi đã sớm nói rằng chúng ta hãy bắt một vài dị năng giả không có bối cảnh đến đây, ông cứ không tin, ông xem, lần này tôi đã nói trúng rồi đó, bộ phận mấu chốt của thuốc ngừa phải lấy từ dị năng giả!”

“Haizzz!” Giáo sư Vương thở dài, ông quay đầu nhìn kháng thể đang cố gắng tiêu diệt virus T kia, tựa hồ trên gương mặt hiện lên vẻ đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Hôm nay là ngày nghỉ của Tô Tiểu Tiểu, những ngày qua trừ huấn luyện thì chính là tiến hành diễn tập thực chiến đánh zombie, rất bận rộn, khó được có thời điểm thanh nhàn như này.

Nhìn thấy bầu trời quang đãng, Tô Tiểu Tiểu quyết định lấy chăn, đệm,…đem ra phơi, tấy mùi.

Nhưng mà khi Tô Tiểu Tiểu xoay người vào phòng ngủ, cô xuyên qua cửa sổ lại thấy bầu trời phương xa âm u, dáng vẻ giống như là sắp mưa vậy. Tại sao có thể như thế? Mới vừa rồi còn tốt mà, tại sao chỉ trong nháy mắt lại giống như sắp có mưa lớn vậy? Cô lại chạy đến ban công một lần nữa, bên kia ban công là bầu trời trong xanh, xanh thẳm một mảnh. (Nhà có phòng ngủ cùng ban công một hướng Nam, một hướng Bắc)

Tô Tiểu Tiểu xoay người trở lại phòng ngủ, nhìn thấy một mảnh đen kịt ở phía Nam, còn có khuynh hướng lan tràn đến.

Xem ra là trời muốn mưa rồi, thật là đáng tiếc, hiếm có thời điểm phơi chăn tốt thế mà.

Trong căn cứ có rất nhiều người chú ý đến thời tiết phía Nam, xuyên qua cửa sổ, mọi người đang truyền đạt sự vui sướng của mình cho nhau.

Về phần tại sao nói trời sắp mưa mà mọi người lại cao hứng?

Thật sự là bởi vì quá nóng, từ khi tận thế tới nay, tựa hồ khí trời cũng thay đổi, chưa có một cơn mưa nào.

Mọi người trôi dạt khắp nơi, sau khi hệ thống cung cấp nước dừng hoạt động. Đừng nói là giải quyết vấn đề vệ sinh, ngay cả nước uống cũng khó tìm. Sông thì có nước, không sai thế nhưng trong sông không chỉ có thi thể của người, còn có thi thể zombie, nguồn nước như thế, ai còn dám uống nữa. 
Người có gan lớn ỷ vào việc bản thân không có miệng vết thương, dùng khăn lông thấm nước lau người. Về phần đi uống nước sông, cho dù là nấu nước sôi để nguội, mọi người cũng vạn vạn không dám thử. 

Người nào dám cam đoan sau khi uống nước đó thì sẽ không có vấn đề gì?

Lại nói, lúc đầu bởi vì thiếu hụt thức ăn, có rất nhiều người đã nảy ra ý nghĩ gieo trồng hạt giống, nhưng trong căn cứ phân phối nước vạn không thể dùng để tưới, cho nên mọi người đem chủ ý vào nước sông bên ngoài căn cứ, nhưng giống như nói qua ở trên, không biết là vấn đề từ đất đai hay nguồn nước, gieo hạt giống mấy ngày sau lại chết héo, nếu sống thì phát triển theo hướng rất là quỷ dị,. Có thể ăn được hay không thì không biết, bởi vậy đã đưa chúng đến viện nghiên cứu để nghiên cứu, bây giờ còn chưa nghiên cứu ra được kết quả cụ thể gì.

Cho nên nói, trận mưa này không phải là điều mà mọi người mong đợi thì là gì?

Nếu trời mưa xuống thật, chính là trận mưa đầu tiên của tận thế.

Mọi người hô bạn gọi bè, lấy những vật dụng có thể chứa nước đặt trên đường, nóc nhà. Mong đợi có thể có một trận mưa lớn, rửa sạch cái xúi quẩy của tận thế đi, mong đợi vào một ngày mai tốt hơn cho loài người.

Tô Tiểu Tiểu nằm lẳng lặng trên bệ cửa sổ nhìn mọi người đang bận rộn, cô cũng không gia nhập vào trong đó, tất nhiên cô không cần làm như vậy. Trong không gian có nguồn nước uống không bao giờ hết, điều đó khiến cô chưa cảm nhận được sự khó khăn thiếu thốn của một cuộc sống không có nước, những ngày qua dễ chịu vô cùng. Suối nước trong veo trong suốt, ngọt và mát lạnh vô cùng.

Không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với nước mưa. Dĩ nhiên, mỗi khi cô uống nước suối cũng tận lực quên đi một sự thật là bản thân  đã nhảy vào trong đó lúc trước. (tác giả: cũng thật may cô ấy không biết một sự thật là Lộ Lộ còn ngâm mình trong nước trước cô ấy) 

Mây đen theo cơn gió nhẹ nhàng tới đây, hạt mưa lớn chừng hạt đậu cuồn cuộn đổ thẳng xuống.

Mọi người vốn đang hưng phấn cũng không có vui mừng bao lâu, lại ảo não về nhà. Cũng không đem những vật dụng lấy ra lúc nãy trở về.

Tô Tiểu Tiểu đang buồn bực, nghi hoặc, trùng hợp thấy một cô bé mặc áo sơ mi trắng, một thân áo trắng bị nước mưa nhuộm thành màu nâu đất.

Hiazzz, ngay cả nước mưa cũng không sạch sẽ sao? Như thế này thì còn khiến người ta sống thế nào chứ?

Không nghĩ đến trận mưa này lại không thể mang đến hi vọng cho mọi người.

*Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 37: Ngoại truyện 2: Thế giới trong mắt Lộ Lộ (hạ)



Sặc! Sặc quá!

Trong nháy mắt khi tôi nhảy vào trong ao, toàn bộ nước trong ao dũng mãnh vọt vào mắt, tai, muỗi, miệng, tôi liều mạng sử dụng kỹ thuật bơi chó trời sinh, tôi bơi, bơi. Không biết tôi bơi như thế nào, thân thể lại không thể nổi lên mặt nước ngược lại càng lúc càng chìm xuống.

Hu hu, tôi không thể hít thở, tôi cảm thấy xương của tôi rất đau, có phải tôi sắp chết không? Hu hu  ~ chị ơi! Ba ba! Ma ma! Các người đang ở đâu? Con thật sợ hãi! Sau này, con sẽ không bao giờ…chạy loạn nữa, con nghe lời, trong lúc còn đang giãy dụa, tôi dần mất đi tri giác.

Không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi, khi tôi tỉnh dậy, phát hiện mình ở bên cạnh ao, nước ao còn trong suốt thấy đáy, tôi phảng phất nhìn thấy quỷ vậy, liều mạng lui về phía sau.

Tôi quay lại ‘nhà’ của tôi (nhà cho chó ý), nơi đó là địa phương  mà tôi ra đời. Tôi kiên trì và mờ mịt chờ đợi mọi người ở nơi này, tôi tin tưởng chị nhất định sẽ tìm tôi, bọn họ sẽ không bỏ rơi tôi đâu, sẽ không!

Tôi nằm bên trong ‘nhà’ của tôi, không biết tại sao ‘nhà’ của tôi lại nhỏ đi thế này, làm thế nào tôi cũng không thể chui vào được. Tôi ngửi ngửi chung quanh, ừ, nơi này có mùi của tôi! Nơi này có dấu nước miếng, đúng là ‘nhà’ của tôi mà.

Cứ như vậy, tôi một tấc cũng không rời nằm trong ‘nhà’ chờ đợi, chờ thật lâu thật lâu, ngay cả bụng đói đều không có tâm tình mà ăn! Tôi sợ bỏ lỡ bọn họ.

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, không biết tôi chờ ở nơi này bao lâu, bóng dáng nhếch nhác của chị ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi trước tiên nhào về phía chị ấy. Hả! Chị ấy bị tôi bổ nhào ngã dưới đất? Lúc nào thì chị ấy lại biến thành nhỏ thế? Tôi đồng tình liếm gương mặt của chị ấy, chị ơi, không quan trọng, cho dù chị lùn em cũng không ngại! 

Tôi vui vẻ cùng chị chơi đùa một lúc, tôi mới biết thì ra không phải những sự vật chung quanh bỗng trở nên nhỏ đi mà là tôi không biết khi nào trở nên to lớn hơn! Không chỉ là hình dáng mà sức lực của tôi cũng rất mạnh, mới vừa rôi tôi chỉ tùy tiện vỗ nhẹ cái bàn, cái bàn cứ như thế gãy, một tấm ván còn đập nát một trái dưa hấu!

Thật tốt quá, vừa lúc tôi đang khát!

Tôi đối với trạng thái bây giờ rất hài lòng! Đang định khoe khoang sự cao lớn, uy vũ của bản thân đối với chị…..Nhìn! Mẹ kế chị lại tức giận, tôi chỉ khiến cho xung quanh dơ bẩn một chút thôi mà? Thật nhỏ mọn! Hì hì, tôi chạy trốn ở phía trước, mặt kệ cho chị đuổi theo ở phía sau, như thế nào cũng không đuổi kịp tôi! Tới đây ~~ tới đây ~~ nhìn chị ấy dừng lại thở, tôi lại xông về phía chị để thi uy ~~ đuổi không kịp! Chị đuổi không kịp! Hì hì, chân ngắn! (-_-! Thật ra con chó này rất tiện….)

Những ngày có chị ở đây, tôi rất vui vẻ, chị sẽ cho tôi ăn ngon, tôi sẽ giúp chị đào đất để cho chị ấy đem hạt giống ném vào. Chúng tôi vui vẻ ở nơi này, nhưng tôi vẫn có chút buồn rầu. Ba mẹ đâu? Tại sao bọn họ không tới cùng lúc?

Hưu! Tôi cùng chị xuất hiện ở một nơi mà tràn đầy thi thể! Sợ hãi đến mức tôi muốn ngay lập tức chạy khỏi nơi kinh khủng này nhưng không thể bỏ chị ở chỗ này một mình rời đi được, tôi vực dậy tinh thần đi theo chị qua một cỗ lại một cỗ thi thể.

Tôi nhìn kỹ những thi thể đó, thật may là ba mẹ cũng không ở đây, tôi yên tâm.

Tôi theo chị ra khỏi nơi này, một đường đi, đi thật lâu cũng chưa ra khỏi nơi có đầy cỏ cùng cây cối này, nơi này rất trống trải, yên tĩnh, rất thích hợp chơi trốn tìm, mặc dù tôi thích đến nỗi hận không thể ở lại nơi này, nhưng mà……. Tôi nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì đi về phía trước của chị, tôi kiên định – chị ở đâu thì tôi ở đó!

Tôi đi theo chị ấy, trong lỗ mũi bén nhạy của tôi ngửi thấy từng cỗ mùi hôi thối, bụi cỏ phía trước có động tĩnh, đột nhiên một con chuột lớn nhào về phía chị! Muốn chết! Tôi ‘xoát’ một tiếng, nhào qua, hung hăng cắn gãy cổ nó. Hừ! Thật thối! Đây là chiến lợi phẩm thứ nhất của tôi đó.

Bởi vì tôi thông minh nên dần phát hiện ra hoàn cảnh chung quanh có cái gì đó bất thường, tại sao lại xuất hiện loại đồ vật này chứ, cả người vừa hôi vừa ghê tởm, chỉ cần nhìn thấy chúng tôi liền chẳng phân biệt tốt xấu mà bắt đầu công kích.

Thật may là tôi rất lợi hại, tôi chỉ nhẹ nhàng dùng móng vuốt là có thể chụp bể đầu bọn chúng, hàm răng sắc bén của tôi có thể  xé rách thân thể của bọn chúng trong nháy mắt. Nhưng mà thật sự bọn chúng đều hôi quá, dưới tình huống bình thường thì tôi sẽ không làm như vậy. 

Tôi cùng chị cứ như thế dọc theo đường đi đều có thể dễ dàng giết quái vật, còn nhìn thấy chị đem thi thể của quái vật thu thập, trên khuôn mặt của chị còn luôn xuất hiện những nụ cười quỷ dị. Hít, tại sao tôi luôn cảm thấy chị ấy còn quỷ dị hơn so với những con quái vật này đây?

Một đường luôn đánh đánh, giết giết để rèn luyện, đói bụng còn được chị cung cấp thức ăn ngon. Nói thật, tôi thật thích cuộc sống bây giờ, nếu như ba, mẹ ở đây vậy thì càng tốt hơn.

Tôi đi theo chị, vừa đi vừa nghỉ, trong lúc đó cũng gặp phải nhiều đồng bạn, có yêu mến tôi cũng có không thích tôi. Có tôi thích, cũng có tôi không thích.

Cho đến lần động đất đó, tôi cùng chị lại tiến vào không gian, sau khi ra ngoài, chỉ còn lại tôi cùng chị, hai người.

Chúng tôi đến một nơi thần bí, mỗi một dạng đồ vật nơi này tôi đều chưa từng thấy qua, xem ra có thể chơi đùa thỏa thích nha. Ồ! Thậm chí có một ‘tôi’ khác? Chị, chị tới nhìn này, là nó đẹp hay tôi đẹp hơn? Tôi đứng phía trước gương phản chiếu ra hình ảnh lập thể, không ngừng kêu gọi chị tới nơi này nhìn xem, chị lại coi thường tâm tình của tôi, chị chỉ nhìn chằm chằm người thanh niên đang khỏa thân bên trong hòm thủy tinh. Thiệt là! Hắn có đẹp bằng tôi không? Thật là sắc nữ!

Không nghĩ tới trong lúc vô tình chị ấy lại khiến cho hòm thủy tinh nứt ra, người này sống lại.

À! Hắn còn ở trần? Không ngượng ngùng sao. Ngay cả tôi cũng không dám vậy đâu. Tôi nhìn chị, mất tự nhiên uốn éo.

Đỏ mặt cái gì chứ! Hãy học tôi đi, tôi tự nhiên,hào phóng nhìn chằm chằm thân thể của anh ta. Anh ta dám lõa thì tôi dám nhìn, ha ha.

Không nghĩ tới sau khi anh ta tỉnh lại, cái gì cũng không biết, còn gọi chị là bà xã, mỗi lần tôi thấy vậy đều cười hì hì, cuối cùng tôi cũng tìm được một người ngốc hơn tôi rồi. Lần này, chắc hẳn chị lại không nói tôi ngốc nữa đi.

Nơi này rất thú vị, tôi ở trong này chạy tới chạy lui cùng Đại Ngốc chơi trốn tìm, mỗi lần muốn gọi chị ấy cùng gia nhập, nhưng chị ấy lại không để ý tới chúng tôi.

Mỗi ngày chị ấy đều chui tới chui lui, cũng không biết chị ấy đang làm cái gì, tôi cũng chỉ có thể cùng Đại Ngốc chơi mà thôi. Thật may là anh ta nghe lời! Tôi quyết định, muốn thu hắn làm đồ đệ! Sau này tôi sẽ bảo vệ anh ta, nếu bị ăn hiếp nhớ tới tìm tôi nha, nhất định tôi sẽ giúp anh ta cắn chết đối phương!

Tôi uông uông nói với anh ta, nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của anh ta, tôi không khỏi khinh bỉ nói, kẻ ngu đúng là kẻ ngu, cơ hộ tôt như thế lại không biết tận dụng, tôi ‘hừ’ một tiếng, nghiêng đầu, xoay mông về phía anh ta đi, tôi nên tìm một chỗ giải quyết vấn đề sinh lý đã.

Ai ngờ Đại Ngốc lại một đường theo tới đây, còn với vẻ mặt tò mò….

“Uông!” Anh nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua chuyện này sao? Anh cái đồ đại sắc quỷ này! Tôi đuổi kẻ ngu mang vẻ mặt vô tội đi, mặt vô biểu tình tiếp tục nghiệp lớn – đi cầu.

Bị nhốt ở chỗ này mấy ngày cuối cùng chúng tôi cũng đi ra nhưng mà trên đường đi trải qua các loại mạo hiểm kích thích cho đến khi cùng chị đến căn cứ thành phố B tạm định cư!

Bổn đại tiểu thư rất không thoải mái! Vô cùng khó chịu!

Chị thối, Mạc Ngôn thối, hôm nay lại bỏ tôi ở nhà, hai người đi ra ngoài chơi không dẫn theo tôi!

Không biết rằng gian phòng này nhỏ đến mức khiến người ta ngán ngẩm hay sao? Tôi xé bọc thức ăn cho chó trong góc tường, khò khè một hơi ăn xong nó. Hừ, tôi cũng muốn ra ngoài tìm thú vui!

Tôi thở phì phò nhảy ra ngoài cửa sổ, men theo một con đường rộng rãi đi về phía trước.

Uả, đám trẻ con không lớn không nhỏ đang chơi đùa cái gì? Tôi cũng muốn gia nhập! Tôi hứng thú dào dạt chạy tới, đã thật lâu rồi tôi chưa tham gia náo nhiệt.

“Anh! Anh xem có con chó chạy đến!”

“Đừng hoảng hốt! Hình như đây là nuôi trong nhà, không phải zombie chó!”

“Thật ư!”

“ Rất mập đó, không biết có thể ăn không….Bụng thật đói.”

Ủa, tại sao bọn họ dừng lại, không chơi nữa sao? Mau bắt đầu đi, tôi cũng muốn chơi?

Tại sao chỉ nhìn tôi, là do tôi đẹp quá hả? Bị nhiều người trắng trợn nhìn như thế, tôi sẽ xấu hổ đó, tôi xấu hổ cúi thấp đầu.

Hả! Tại sao có âm thanh nuốt nước miếng, đói nhiều vậy sao?

Ầm! Không cùng các người chơi không được sao? Đừng đánh tôi nha? Hu hu, chị ơi, những đứa trẻ ở đây thật kinh khủng…

Tôi bỏ chạy phía trước, mấy đứa bé đang đuổi theo phía sau, huhu, trái tim nhỏ yếu ớt của tôi bị tổn thương, tại sao không ai chơi cùng tôi lại còn đánh tôi nữa chứ…Tôi thất hồn lạc phách đi đến một góc vắng vẻ.

Hả, ai thế? Hai người kia lôi lôi, kéo kéo làm gì thế? Lộ Lộ thừa kế tinh thần bát quái của chị, tò mò nhìn vào khúc quanh trong ngõ hẻm.

À, là kẻ bại hoại gây gỗ cùng chị bị Mạc Ngôn đánh một quyền cho ngất xỉu đây mà! Không phải hắn bị đưa đi rồi sao? Tại sao được thả ra rồi?

Thanh niên tóc ngắn có cảm giác bị người theo dõi, sau đó cảnh giác nhìn quanh, thấy một đôi mắt to vô tội đang nhìn hắn. Thì ra là một con chó, thật là khiến hắn sợ bóng sợ gió một hồi, là bản thân quá kinh sợ rồi. Hắn ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hứ, không nhìn thì không nhìn, hai người cho rằng tôi thích nghe lắm vậy! Tôi uông uông uy hiếp hai tiếng, nhìn thấy bọn họ không có ý tứ đuổi theo, tôi cao ngạo nghiêng đầu, giãn ra bước chân chạy trở về!

“Ủa? Kia không phải là con chó ngu xuẩn mà Tô Tiểu Tiểu nuôi sao!” Triệu Binh nhìn bóng dáng chạy xa của Lộ Lộ, nói với người thanh niên tóc ngắn.

“Hả? Lúc nào rồi mà còn mang chó theo bên người, xem ra bọn họ cũng không đơn giản, chậc chậc… Cuộc làm ăn này tôi tiếp, nhưng mà bảng giá thì…” Tay của hắn ta giơ lên hai ngón.

Triệu Binh cắn răng một cái, “Được!”

“Anh phải cẩn thận dị năng hệ lôi của Tô Tiểu Tiểu, còn có Mạc Ngôn ở bên người cô ta, năng lực cụ thể của anh ta thì tôi không rõ ràng lắm, chỉ biết anh ta có sức lực rất lớn, tốc độ rất nhanh, tóm lại, rất lợi hại! Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ đưa một phần chất thuốc khác cho anh!” 

“Đồng ý!” Hai bàn tay đập vào nhau một tiếng, đạt thành hiệp nghị.

Editor: Vậy là biết ai là chủ mưu rồi, cứ nghĩ là Tề Hoan chứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.