Tương Vũ ngủ rất mơ hồ, lúc tỉnh lại thấy Trịnh Thành Bắc đang chống cằm đọc sách ngay cạnh mình, không ngờ bộ dạng cũng khá tao nhã, khác hẳn với vẻ thô lỗ thường ngày.
Anh thấy động tĩnh, mắt liếc sang cười với Tương Vũ: “Anh dậy rồi à? Còn chưa đến nữa, ngủ tiếp được không?”
“Tôi tỉnh rồi.” Tương Vũ ngồi dậy uốn éo một lúc cho đỡ mỏi rồi vươn người sang nhìn ké sách với Trịnh Thành Bắc. “Cậu đang đọc gì vậy?”
Trịnh Thành Bắc giơ tay lên, nhanh chóng gấp sách lại cất vào ngăn kéo, đáp: “Không có gì, sách vớ vẩn ấy mà.”
Tương Vũ cũng không để bụng, nhìn ngó xung quanh, thấy xe huyền phù của Trịnh Thành Bắc cũng có máy pha chế. Hắn bị hấp hẫn đứng lên thử khởi động máy, nghiêng đầu hỏi:
“Máy này chạy được chứ?”
“Được mà.” Trịnh Thành Bắc gật đầu. “Tiến Phương vừa pha cà phê hôm qua.”
“Vậy thì tốt.” Tương Vũ lựa chọn mấy loại thức uống rồi hỏi. “Cậu uống nước gì để tôi pha.”
Trịnh Thành Bắc thành thật trả lời: “Anh pha gì tôi uống thứ đó.”
Tương Vũ bật máy lên pha hai cốc trà sữa, lúc đưa cho Trịnh Thành Bắc thấy vẻ mặt cậu ta có chút vi diệu, hắn huých tay.
“Ê. Cậu bảo pha gì cậu uống nấy cơ mà, cái vẻ mặt kia là sao?”
Trịnh Thành Bắc đâu có ngờ đến Tương Vũ người đàn ông còn lớn tuổi hơn cả anh mà lại thích thứ đồ của mấy cô gái thế này. Anh miễn cưỡng cầm lấy hút một ngụm, mặt nhăn lại. Quá ngọt.
Giờ đổi ý có được không?
Tương Vũ nhìn vẻ mặt đau khổ của Trịnh Thành Bắc bèn cười nhạo trong lòng, vui vẻ hút trà sữa của mình.
“Sao vậy? Ngọt quá hả?”
Trịnh Thành Bắc ngước đầu lên, nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Ngọt, cũng như anh vậy.”
Tương Vũ khựng lại, quay lại nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”
Trịnh Thành Bắc ho nhẹ: “Khụ. Không có gì.”
Không có cái con khỉ, ông đây đã nghe thấy rồi.
Lỗ tai Tương Vũ nhanh chóng đỏ lên, cúi đầu hút một ngụm trà sữa, môi hơi cong lên.
Ừm, đúng là ngọt thật.
Hai người đến thành phố Lạc Sa thì cũng đã gần trưa, Trịnh Thành Bắc quyết định dẫn Tương Vũ đi ăn trước đã, sau khi lòng vòng trên đường, cuối cùng bọn họ vào một quán cơm khá sạch sẽ ven đường.
Ăn xong rồi nghỉ ngơi, đến chiều Trịnh Thành Bắc dẫn Tương Vũ đến một ngõ nhỏ, hai người đi bộ vòng vèo một lúc lâu, thái dương chiếu xuống làm trán thấm một tầng mồ hôi, mãi đến lúc nhìn thấy một ngôi nhà sơn đỏ cổ kính bước chân người đàn ông mới dừng lại.
Tương Vũ ngước lên nhìn ngôi nhà, quay sang hỏi Trịnh Thành Bắc:
“Đến rồi hả?”
Trịnh Thành Bắc gật đầu. “Đến rồi. Đây là xưởng của một người bạn của ông nội tôi ngày xưa, là một trong những nơi hiếm hoi còn may y phục cổ truyền.”
“Cổ truyền? Cậu định mặc y phục cổ truyền?” Tương Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Nếu có bộ đẹp thì cũng được thôi, nhưng mà theo tôi lễ hội hiện đại thì mặc tây trang thì hợp hơn.”
Nói rồi anh dẫn đầu mở cửa ra, Tương Vũ cũng vội đi theo, nhìn thấy bên trong là một hành lang dài, dù có đèn chiếu nhưng do màu gỗ cũ nên trông vẫn khá tối tăm.
Nhiệt độ bên trong khác hẳn bên ngoài, cực kỳ mát mẻ. Tương Vũ nhận ra còn có chút âm khí nhàn nhạt. Đi đến cuối là một căn phòng rộng lớn có đặt tủ kính thuỷ tinh sát hai mặt tường, bên trong đó là vô số bộ quần áo đầy màu sắc trưng bày.
Nhưng Trịnh Thành Bắc không dừng ở đây, nhìn thấy Tương Vũ đang nhìn ngó xung quanh, anh vươn tay nắm lấy tay hắn kéo đi, mở ra cánh cửa ở cuối căn phòng.
“Anh đi theo tôi, cả khu này được nhà họ mua thành xưởng may nên rộng lắm, cẩn thận đi lạc.”
Tương Vũ nhìn chăm chú vào nơi hai bàn tay tiếp giáp với nhau, cảm giác thật khác lạ, không phải là chán ghét mà khá ấm áp. Hiếm khi tâm trạng tốt, hắn mặc kệ, dung túng Trịnh Thành Bắc làm bậy.
Trịnh Thành Bắc lại có tâm tình hoàn toàn khác. Bàn tay Tương Vũ khá nhỏ, nắm trong tay mà cảm tưởng như nó có thể bị sức mạnh của anh bóp vỡ bất cứ lúc nào
Có trời mới biết bây giờ trái tim anh đang đập loạn chỉ vì được cầm tay một người. Hơn nữa Tương Vũ không hề giật ra, chứng tỏ trong lòng hắn, anh cũng đặc biệt đúng không?
Đi vòng vèo chán chê mới đến, lúc này mới thấy có người xuất hiện, bọn họ ai làm việc nấy không để ý tới khách mới tới, Trịnh Thành Bắc dắt Tương Vũ vào một căn phòng, ở bên trong có hai trung niên đang nhàn nhã chơi cờ.
Trịnh Thành Bắc kéo Tương Vũ lại bên người.
“Ông Đường, ông Lý, cháu đến thăm hai ông đây.”
Ông Đường và ông Lý quay sang, thấy là Trịnh Thành Bắc thì khuôn mặt giãn ra, lại nhìn thấy bàn tay đang nắm của hai người, khoé mắt ông Đường cong cong.
“Nhóc Bắc hả, lớn chừng này rồi à? Bên cạnh là bạn trai hả?”
Trịnh Thành Bắc dụi dụi mũi, lảng tránh vấn đề này, giới thiệu:
“Dạ, đây là Tương Vũ.”. truyện xuyên nhanh
Tương Vũ hơi gật đầu, từ lúc đóng giả thân phận này hắn cảm thấy xưng hô và bối phận loạn hết cả lên, hai người trước mặt này tuổi còn ít hơn hắn, hơn nữa…
Hắn cau mày nhìn ấn đường một người, trong lòng có điều suy nghĩ.
“Xin chào, cháu là bạn của Trịnh Thành Bắc.”
Ông Đường và ông Lý đánh giá trên dưới Tương Vũ một lượt. Người mà Trịnh Thành Bắc nắm tay đến đây chắc chắn không phải bạn bè tầm thường. Nhưng mà chắc bạn nhỏ da mặt mỏng, tốt nhất hai ông không nên trêu thì hơn.
“Được rồi được rồi.” Ông Lý vẫn không rời bàn cờ, phẩy tay với hai người. “Hai đứa kiếm ghế ngồi đi, bọn ông còn phải chơi nốt ván này đã.”
“Vâng.” Trịnh Thành Bắc để Tương Vũ đứng đấy, còn bản thân đi lấy hai cái ghế để ngồi.
Tương Vũ vừa ngồi xuống Trịnh Thành Bắc đã ghé sang nói thầm: “Hai người là bạn đời với nhau đã tám mươi năm, một người phụ trách xưởng may, một người phụ trách đối ngoại, ngày xưa xưởng này chỉ có mười mét vuông. Giờ đã rộng gần ngàn mét rồi.”
“Vậy à.”
Không phải lần đầu tiên Tương Vũ nhìn thấy cặp đôi đồng tính, ngày xưa cái thời hắn vừa mới sinh ra thì thế giới còn cấm đoán nhiều, còn bây giờ trong liên minh cực kỳ thoải mái vấn đề này, ngay cả quân chủ Hàn Viễn cũng có một bạn đời đồng tính.
Ván cờ cũng không diễn ra lâu lắm, đến lúc ông Đường đứng lên Tương Vũ mới phát hiện ra người này rất cao, còn cao hơn cả Trịnh Thành Bắc, còn ông Lý thì thấp hơn hẳn.
“Nào nào ngồi lại đây, để ông đích thân pha trà mời hai đứa.” Ông Đường nói.
Bốn người ngồi quây quần trên bàn nhỏ, nhìn nước trà nghi ngút khói, Tương Vũ giật mình nhận ra đây là một loại lá trà cổ, hắn buột miệng hỏi: “Trà Lạc Sa phải không ạ? Nghe đồn ngày xưa đây là đặc sản thành phố này, cháu còn tưởng nó đã biến mất cơ.”
“Biến mất thật.” Ông Đường gật đầu, giải thích. “Ngày xưa ông Lý đam mê uống trà Lạc Sa nên ông mới mua một yến về tích trữ trong quang não, không ngờ bây giờ nó lại là số trà cuối cùng còn sót lại. Tiếc lắm nhưng biết sao giờ.”
Tương Vũ cũng nghe nói, vườn trà duy nhất còn lại ở lạc sa cao tầm mười mét, mỗi năm cho ra vô số lá, thế nhưng một trận thú triều mười một năm trước đã phá nát nơi đó, dẫn đến thứ trà ngon này cũng bị tuyệt chủng.
Đang ngẩn người, lại nghe ông Đường nói tiếp: “Mà chàng trai này am hiểu về trà thật, không ngờ chỉ mới ngửi mùi đã biết đây là trà Lạc Sa.”
“Vâng.” Tương Vũ không giấu, “Khi xưa cháu cũng có nghiên cứu một chút về trà đạo. Tiếc thật đấy, cháu khá thích loại trà này.”
“Thích thì tí cầm một ít về uống.”
“Thôi không cần ạ, nhà cháu cũng không có dụng cụ pha.”
Tương Vũ vừa nói vừa chú ý đến ông Lý, Trịnh Thành Bắc ngồi bên cạnh cũng phát hiện ra tâm trạng hắn hơi nôn nóng, ghé tai hắn hỏi nhỏ:
“Anh sao vậy?”
Tương Vũ lắc đầu. Cũng nói thầm lại. “Chút nữa đã.”
Thì thầm thế này thật mất lịch sự, bọn họ quay lại chú tâm bồi hai ông lão thật cẩn thận.
Nói qua nói lại bắt đầu quen thân hơn, lúc Trịnh Thành Bắc nói ra muốn lấy hai bộ quần áo cho mình và Tương Vũ, hai ông lão sảng khoái gật đầu rồi sai người đưa bọn họ đi lấy số đo.
Đến phòng may đo, một cô gái tiến tới lấy số đo cho cả hai người sau đó nhẹ nhàng nói:
“Hai anh ngồi đây đợi, để em đi lấy bảng mẫu vải cho các anh chọn.”
“Em cứ đi đi.”
Tranh thủ lúc cô gái bước ra ngoài Tương Vũ mới quay lại nghiêm túc nói:
“Tôi nhìn ra được trong đầu ông Lý có một con ký sinh trùng.”
Trịnh Thành Bắc giật mình nhìn chằm chằm vào hắn, “Anh nói thật? Ký sinh trùng như mọi lần?”
“Thật.” Tương Vũ gật đầu, giọng điệu nghiêm trọng. “Chuyện này đâu thể đem ra đùa giỡn, con ký sinh trùng kia mới ở ngay bên ngoài vỏ não thôi, có lẽ không cần đến viện nghiên cứu tôi cũng có cách khu trừ. Quan trọng là cần tìm ra nguyên nhân vì sao nó xuất hiện ở đây.”
Lúc nãy thấy âm khí nhàn nhạt hắn đã sinh nghi, khi nhìn thấy ấn đường của ông Lý đã chuyển đen, hắn mới dám chắc chắn.
Rốt cuộc là ai đã đem thả thứ nguy hại kia ra, bọn chúng có mục đích gì?
Tương Vũ dễ dàng nhận ra Trịnh Thành Bắc đang hơi hoảng, có lẽ hai người kia khá quan trọng đối với cậu ta, hắn khẽ đặt tay lên vai an ủi:
“Không sao đâu, con ký sinh trùng kia có thể xử lý, cũng không gây ra ảnh hưởng nào lớn.”
“Tôi biết.” Trịnh Thành Bắc cau mày. “Chuyện này ngày càng rắc rối, cũng may hôm nay chúng ta đến đây, nếu không thì…”
Anh không dám nghĩ đến nếu Tương Vũ không phát hiện ra thì cuối cùng ông Lý sẽ như thế nào. Sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên.
“Vấn đề này rất quan trọng, chúng ta quay lại xử lý con ký sinh trùng đó đã.”
“Cậu cứ bình tĩnh nào, chọn vải trước đi. Tí nữa sẽ không có thời gian mà chọn nữa đâu.”
Trịnh Thành Bắc nghĩ cũng đúng, nếu Tương Vũ vẫn bình tĩnh chứng tỏ hắn đã nắm chắc, anh có nóng vội cũng không làm được gì.
Hai người đều mang tâm trạng nên rất nhanh chọn xong vải, cả hai không hẹn mà cùng ưng màu đen truyền thống, kiểu dáng cổ điển. Chọn xong Trịnh Thành Bắc liền dẫn Tương Vũ quay lại căn phòng lúc nãy.
Lúc nói ra điều mình biết cho hai ông lão, bọn họ cực kỳ ngạc nhiên, nhất là ông Lý, dường như không thể tin nổi trong đầu mình lại có ký sinh trùng.
“Trời ơi, thứ quái gì cơ? Tôi có bao giờ ra ngoài đâu mà có ký sinh trùng chui vào nhỉ? Suốt nửa năm nay tôi còn chưa ra khỏi cửa mà.” Nói xong ông hốt hoảng sờ lên đầu. “Con vật này nguy hiểm lắm sao? Tôi sẽ chết phải không?”
Trịnh Thành Bắc an ủi ông: “Không chết được, có chúng cháu ở đây ông sẽ không có việc gì.”
Cả ông Đường và ông Lý nghe thấy thế đều thở phào một hơi. Ông Lý vỗ ngực.
“Sợ chết tôi rồi, nếu ông có việc gì thì tôi phải sống làm sao?”
Tương Vũ vuốt cằm, thử suy luận: “Việc ông không đi đâu chẳng nói trước đượ điều gì, có thể ký sinh trùng bám vào từ đồ vật không có nguồn gốc. Trịnh Thành Bắc, trường hợp này rất giống những trường hợp khác.”
Tương Vũ huých tay Trịnh Thành Bắc, anh bèn kể sơ qua cho hai ông về chợ đồ cổ ở thành phố Linh Nam vào bốn hay năm tháng trước. Vừa nói xong ông Đường đang ngơ ngẩn đã giật mình đứng lên.
“Linh Nam thì không đúng, nhưng hội chợ và đồ cổ thì đúng, mấy người chờ tôi tí.” Nói xong ông chạy vào bên trong lục lọi lấy ra một ấm trà bằng sứ có hoa văn xanh. “Tôi mua thứ này ở hội chợ ngay thành phố Lạc Sa thôi, nhưng mà pha trà vài lần thấy nước có vị không đúng lắm nên tôi bỏ xó không dùng nữa.”
Tương Vũ gật đầu, giơ tay nhận ấm trà quan sát, hắn tìm kiếm mãi mới thấy một con âm linh đang bám chặt ở chỗ vòi nước, con vật rất nhỏ nhưng cứ nghĩ tóc gáy trên người dựng đứng lên.
“Hai ông có mời ai uống trà không? Đúng là ký sinh trùng xuất phát từ đây.”
Ông Lý thử rà soát ký ức trong đầu, ấm trà này ông chỉ pha có vài lần là bỏ xó, cũng không có ai
“Bình thường chỉ có hai ông lão này thích uống trà, nhưng mà hình như có một hôm cô nhóc bên xưởng may lên đây báo cáo đã uống một chén hay sao ấy.”
Tương Vũ nghiêm túc yêu cầu hai ông gọi cô gái ấy lên.
Cũng may trong đầu cô gái kia không có thứ gì, như vậy là chỉ có mình ông Lý bị thôi.
Trịnh Thành Bắc liên hệ với những thứ mình điều tra được, chợt hỏi:
“Ông Đường, ông mua ấm trà này của ai, có phải là một người đàn ông miệng hơi vẩu, da ngăm đen.”
Ông Đường cau mày nhớ lại: “Thấp nữa. Tuổi chỉ tầm ba mươi, đúng là da rất đen và răng vẩu hẳn, hôm đó vì ngoại hình đặc biệt nên tôi nhớ rất rõ.”
Tương Vũ và Trịnh Thành Bắc nhìn nhau, như vậy có thể khoanh vùng chính xác đối tượng tình nghi, chính là người đàn ông bán đồ cổ đó.
“Người này đem bán ở các hội chợ, có cách nào để biết hội chợ sắp được tổ chức ở đâu không?” Tương Vũ vừa nói xong, chợt nghĩ ra ngay thành phố Thiên Phong cũng sắp mở hội chợ, hắn cũng có ý định đến đó tìm vài thứ tốt đấy thôi.
“Cái này tôi phải đến tổng bộ mới tra được, hơn nữa bây giờ cũng bất tiện, để mai rồi tính, quan trọng nhất là lấy ký sinh trùng ra ngoài cho ông Lý.”
Ông Lý lườm ông Đường. “Đấy. Cũng tại ông suốt ngày thích sưu tầm ba cái thứ vớ vẩn, đồ với chả cổ, rồi có ngày cũng thành người thiên cổ.”
“Bậy nào.” Ông Đường bị mắng, xoa xoa ấn đường vì sợ hãi mà đau buốt. “Thôi từ nay không cổ giả gì nữa được chưa?”
Trịnh Thành Bắc vội đứng ra can ngăn. “Được rồi, bây giờ có chỗ nào kín đáo không nhỉ, anh Tương Vũ có cách xử lý con ký sinh trùng.”
“Bây giờ luôn à?” Ông Lý chần chừ, “Tôi lại còn đang chuẩn bị phải giao hàng bên kia.”
“Bây giờ là giờ nào rồi còn hàng với họ.” Ông Đường gắt lên. “Ông không sợ nhưng tôi đang sợ lắm rồi đây này.”