Tương Vũ nhăn nhó xoa xoa chỗ vai đau xót, né hẳn sang một bên sau đó thanh minh.
“Chúng tôi là hàng xóm, chỉ tình cờ đi với nhau thôi.”
“Đừng điêu nữa, mau khai thật xem nào.”
Thật ra Tương Vũ nhịn cũng vài hôm rồi, không biết làm sao hắn rất muốn khoe chuyện này ra, hôm nay được dịp bèn kể.
“Thì đúng là chỉ có thế, tôi vừa được Hàn Phi kia mời thì Trịnh Thành Bắc cũng mời luôn. Cậu ta bảo cũng được mời, rủ tôi đi cùng vì không quen trường.”
Triệu Lam nghe xong gật gù, “Cái gì mà không quen trường chứ? Cậu mới đến trường này có hai tháng thì quen gì đâu. Tôi nghe cái lý do của tên này hơi điêu, dễ cậu ta có ý gì đó với cậu lắm.”
Tương Vũ lắc đầu, vẫn kiên quyết giải thích: “Chúng tôi chỉ là hàng xóm thôi, ý gì mà ý.”
Triệu Lam nhìn thấy khoé miệng Tương Vũ đã cong hẳn lên, dáng vẻ cao hứng thấy rõ, anh khịt mũi khinh thường.
Thế này mà kêu không có gì có ai tin không? Nụ cười tươi như hoa thế kia làm anh tưởng là mấy hôm nữa hai người sắp đi lấy giấy chứng nhận kết hôn ấy chứ không phải đi lễ hội.
Nhưng mà để tránh cho Tương Vũ xù lông ngay tại đây, anh đành khéo léo chuyển đề tài.
“Thế còn Hàn Phi kia thì sao?” Triệu Lam nghiêng người dò hỏi, “Cậu từ chối rồi à?”
Tương Vũ gật đầu:
“Từ chối rồi. Tôi thấy đi cùng một nhóc con chưa lớn không hay cho lắm, hơn nữa cậu ta quá nổi tiếng, tôi không thích dây dưa với người nổi tiếng.”
“Em trai à! Trịnh Thành Bắc của cậu còn nổi tiếng hơn nhiều, hơn nữa chỉ hơn Hàn Phi kia có một tuổi!” Triệu Lam cạn lời, “Cậu nói câu đấy có phải tiêu chuẩn kép quá không?”
“Hửm.” Tương Vũ cũng giật mình không kém, Hàn Phi kia mà ít hơn Trịnh Thành Bắc có một tuổi?
Giờ Tương Vũ mới nhớ ra một chuyện, nhìn Trịnh Thành Bắc trông già dặn thế thôi nhưng mới có hai mươi lăm tuổi, còn hắn năm nay không biết đã bao nhiêu rồi, nếu mà hai người yêu đương chẳng lẽ lại thành trâu già gặm cỏ non???
Khoan đã, sao hắn lại nghĩ đến chuyện yêu đương rồi? Yêu đương gì với tên cục mịch kia chứ?
Hắn hờn dỗi nói mát: “Tiêu chuẩn kép cái gì, đó là do Trịnh Thành Bắc kia trưởng thành hơn thôi.”
“Ai biết đâu, thôi thích người ta rồi chứ gì.” Triệu Lam trêu. “Nói với anh đây có sao đâu mà cứ phải giấu.”
“Tôi không có hứng thú yêu đương,” Tương Vũ nhăn mặt bĩu môi. “Anh đừng giống mấy người trên mạng thích gán ghép lung tung đấy nhé.”
“Biết biết, không yêu được chưa.”
Đúng lúc này quang não lại có tin nhắn, Tương Vũ nằm bò xuống bàn, bật màn hình 3D rồi chọt chọt.
“Ngày kia tôi về, có muốn một ít đặc sản Hùng Ưng không?”
Là tin nhắn của Trịnh Thành Bắc.
Hùng Ưng là một quốc gia có độ cao cách mặt biển bốn ngàn mét, khác biệt hẳn với Thanh Long toàn là biển đảo và Liệp Hoả nhiều sa mạc, ở Hùng Ưng đa phần toàn đồi núi và rừng rậm. Người dân ở đó cũng cao lớn hơn hẳn hai quốc gia còn lại.
Quốc gia Hùng Ưng nổi tiếng nhất là nấm, cũng là một trong những thứ Tương Vũ thích ăn nhất, hắn suy nghĩ một chút bèn nhắn hỏi.
Tương Vũ: “Có nấm không? Mang nấm về nhé.”
Đầu bên kia nhanh chóng nhắn lại: “Được.”
Tương Vũ khẽ cười. Vừa bấm vào quang não thì tin khác đã nhảy ra.
Trịnh Thành Bắc: “Còn muốn gì nữa không?”
Tương Vũ: “Có gì nữa?”
Trịnh Thành Bắc: “Có măng, rau rừng, thịt rừng tươi, nhiều lắm.”
Tương Vũ: “Thôi, tôi không biết nấu đâu, cậu đừng mang về.”
Trịnh Thành Bắc: “Tôi nấu, anh chỉ cần ăn là được.”
Tương Vũ nhìn tin nhắn này thì vui vẻ, vuốt ve cái biểu tượng ảo xung quanh khung hội thoại cho nó chuyển màu liên tục.
Tương Vũ: “Vậy thì mang về một ít.”
Trịnh Thành Bắc: “được, chờ tôi về.”
Tương Vũ: “Ừm, mau về nhé.”
Nhắn xong tin này Tương Vũ lại thấy hơi kỳ kỳ, hình như hắn hơi nhiệt tình quá rồi, nghĩ thế hắn nhanh chóng thu hồi tin nhắn, sau đó gửi một tin khác.
Tương Vũ: “Ừm.”
Trịnh Thành Bắc: “Sẽ.”
Không cần nghĩ cũng biết cậu ta trả lời tin nào, Tương Vũ nhanh chóng tắt màn hình đi, xoa xoa khuôn mặt đang dần nóng lên.
Nhưng mà trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào là thế nào?
Triệu Lam nhìn thấy người vừa thề thốt không yêu đương giờ đang trưng ra khuôn mặt ngu ngốc bèn tặc lưỡi hỏi bâng quơ.
“Đội trưởng Trịnh nhắn hả?”
“Vâng.” Tương Vũ trả lời xong dò xét nhìn Triệu Lam. “Anh đừng có mà suy đoán lung tung đấy nhé, nhắn tin bình thường, hết sức bình thường.”
“Biết rồi, biết rồi.” Hai người này mà không có một chân thì anh đi đầu xuống đất luôn. “Tôi có nói gì đâu mà cậu phải giải thích.”
Vì món nấm mà Tương Vũ hơi mong chờ ngày Trịnh Thành Bắc trở về, hắn tính toán hôm nay là thứ năm, ngày kia trong miệng cậu ta vừa khéo là thứ bảy hắn được nghỉ. Liệu hôm đó có được ăn không?
Sống bao nhiêu năm rồi, lần đầu Tương Vũ biết hoá ra thức ăn cũng có thể quyến rũ được hắn. Hai anh em nhà Trịnh Thành Bắc quả thật biết cách hiểu lòng người.
Nhớ tới buổi trưa còn cái hẹn với Hàn Phi, Tương Vũ đau đầu, nửa muốn tiếp cận người ta, nửa không tình nguyện. Thấy tin nhắn cậu ta giục cũng chẳng thèm đọc, cứ lừng chừng mãi đến hơn mười một giờ mới mò ra khỏi thư viện. Lúc đi còn kéo theo Triệu Lam.
Hàn Phi có vẻ đã chờ ở bên ngoài khá lâu, cô nhóc buổi sáng không thấy bóng dáng đâu nữa. Vừa nhìn thấy Tương Vũ đi ra đã tiến tới.
“Thầy Tương, thầy Triệu.”
“Xin lỗi.” Tương Vũ khách sáo. “Hôm nay thư viện nhiều việc quá, giờ mới rảnh được, cậu chờ lâu chưa?”
“Em vừa mới đến thôi, chúng ta đi ăn nhé, em đã đặt chỗ rồi.”
Tương Vũ nắm được trọng điểm: “Đặt chỗ? Không phải đến căn-tin à?”
“Vâng, chẳng mấy khi mời được thầy, em không thể qua loa đến mức dẫn thầy tới căn tin được. Thầy đừng lo, quán ăn cũng gần đây thôi.”
Tương Vũ không cười nổi nữa: “Tôi…”
Thật ra hắn không muốn đi chút nào, đi rồi chẳng biết ngày mai diễn đàn liên minh lại đồn đoán gì nữa.
“Tôi…” Tương Vũ nhìn sang Triệu Lam cầu cứu, nhưng mà Triệu Lam không có gan đối đầu với thân vương bèn xua tay.
“Hai người định đi ăn với nhau à? Vậy đi vui vẻ nhá. Tôi có hẹn với cô giáo Tạ Na rồi, không ở đây làm phiền nữa.” Nói xong định quay người rời đi, lại bị Tương Vũ túm lại.
Anh em gì mà không có cốt khí chi hết, Tương Vũ sống chết không thả, Triệu Lam cũng gấp chết rồi.
“Cậu bỏ ra, cô giáo Tạ ghét nhất là trễ hẹn, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu đâu.”
Hàn Phi nhìn thấy cảnh này buồn buồn nói:
“Thầy Tương, hay là thầy không tình nguyện đi ăn cùng em, vậy thì…”
“Không phải!” Tương Vũ cắt lời hắn, nói nhanh. “Đi chứ. Tôi đã hứa rồi thì sẽ giữ lời.”
Triệu Lam nhân cơ hội này trốn mất. Anh cũng mệt mỏi lắm, có lẽ là người duy nhất trong học viện biết được mối quan hệ tay ba rắc rối này mà lại không được nói ra, nỗi khổ này nào có ai thấu.
Tương Vũ miễn cưỡng đi cùng Hàn Phi ra cổng trường, suốt đường đi đều cụp mắt xuống nhìn đường. Cũng may là quán ăn ở gần đây, hai người đi bộ một chút là tới.
Quang cảnh quãng đường đầy lá Hi Lam bay mà Tương Vũ chẳng có tâm tư thưởng thức, trong lòng vẩn vơ suy nghĩ về cuộc đối thoại vừa nãy với Trịnh Thành Bắc sau đó tự bật cười.
Hàn Phi rất tinh tế, đặt một chỗ gần cửa sổ rất đẹp, món ăn cũng trang trí hoa lệ và ngon mắt, thế nhưng suốt một bữa ăn chẳng cần tinh ý cũng nhận ra Tương Vũ hơi uể oải. Dù Hàn Phi đã cố gắng tạo không khí nhưng mà hắn vẫn rất gượng ép và trầm mặc.
Lúc ăn được một nửa Hàn Phi mới hỏi:
“Thầy Tương, sáng nay thầy nói đã có bạn nhảy… là thật ạ?”
Tương Vũ đang ăn ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đầy nóng bỏng và si mê, giống hệt những người theo đuổi trước đây, một tia mất kiên nhẫn hiện lên trên mặt, nhưng nghĩ tới có thể Hàn Phi liên quan đến một số thứ hắn đang tìm hiểu, đành nhẫn nhịn lại rồi trả lời:
“Đúng vậy.”
Hàn Phi hơi cúi đầu xuống điều chỉnh tâm trạng, lúc ngẩng đầu lên đã là vẻ hoạt bát thường ngày, cậu ta cũng khôn khéo không tọc mạch thêm nữa mà bảo:
“Vậy em hiểu rồi, thực ra hôm đấy em cũng có việc bận trong phòng thí nghiệm, có thể sẽ không đến được.”
Nếu phải đến mà nhìn Tương Vũ đi bên cạnh người khác, cậu tình nguyện không cần.
Tương Vũ gật đầu, đang định nói chuyện thì quang não nhảy ra tin nhắn.
Xem tin khi đi ăn cùng người khác là mất lịch sự, Tương Vũ bỏ qua để nói tiếp câu chuyện, không ngờ tin tiếp theo lại đến ngay sau đó.
Tương Vũ ngẩng đầu lên giơ tay với Hàn Phi.
“Có tin nhắn, xin lỗi cậu chờ tôi một lát.”
“Vâng.” Hàn Phi miễn cưỡng cười cười, trong lòng đã dâng lên một chút không cam lòng.
Tương Vũ mở tin nhắn ra, Trịnh Thành Bắc gửi một loạt hình ảnh nấm, hỏi anh thích ăn loại nào, còn nhắc nhở anh không được bỏ bữa trưa.
Hắn bật cười. Người này sao lại chấp niệm với việc ăn uống đến thế chứ. Tay thoăn thoắt chụp một cái ảnh bàn ăn rồi nhắn lại:
“Tôi thích tất cả mấy loại đó. Giờ đang đi ăn rồi. Thế nhé, về rồi nói chuyện tiếp.”
Trịnh Thành Bắc nhanh chóng nhắn đến một hàng dấu chấm hỏi, nhưng Tương Vũ không đọc nữa.
Có tin nhắn chống đỡ, Tương Vũ thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, hắn qua loa ăn thêm vài miếng nữa rồi bỏ đũa xuống.
“Tôi no rồi, hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm, sau này có dịp tôi sẽ mời lại cậu.”
Hàn Phi quan sát Tương Vũ từ đầu đến đuôi, thấy trên gương mặt hắn là ý cười không thể che giấu, một chút ghen tị nổi lên, tâm tình trùng xuống nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng lịch sự:
“Vâng. Em sẽ nhớ cái hẹn này.”
Một bữa trưa diễn ra chóng vánh, Hàn Phi vẫn lịch sự đưa Tương Vũ đến tận cửa thư viện mới quay lại phòng thí nghiệm, lúc này tất cả những gì cậu ta che giấu gần như đã không kiềm chế được, bước chân gấp gáp như là chạy trốn.
Tương Vũ không để ý đến cậu ta, chỉ cảm thấy như được giải thoát. Chẳng hiểu sao hắn cảm thấy không thoải mái lắm, dù đối diện với thức ngon vật lạ nhưng chẳng bằng một bữa ăn giản dị bên nhà họ Trịnh.
Nhớ đến họ Trịnh, Tương Vũ mở quang não ra đọc tin nhắn lúc nãy, thấy một loạt dấu hỏi, hắn cũng nhắn lại:
Tương Vũ:?
Không có ai biết rằng đội trưởng Trịnh đang không ăn được miếng cơm nào, gương mặt hằm hằm nhìn vào cái ảnh Tương Vũ gửi.
Anh nhìn thấy đối diện Tương Vũ có một bộ bát đũa và một ngón tay út thon dài dính vào màn hình, đồ ăn thức uống toàn là thứ đắt đỏ, nếu ăn cơm căn-tin bình thường không ai gọi mấy món này.
Vấn đề là hắn đi ăn với ai?
Nguy cơ dâng lên, nhanh chóng nhắn lại một loạt dấu hỏi, ai dè người ta chẳng thèm trả lời.
Đội trưởng Trịnh cảm thấy thật thất bại.
Đương lúc nghi ngờ cuộc đời mới thấy Tương Vũ nhắn lại, anh như bắt được vàng, vội vàng soạn tin:
“Anh đi ăn với ai?”
Đang định bấm gửi thì khựng lại. Không được, anh mà nhắn vậy sẽ khiến Tương Vũ cảm thấy anh là người lỗ mãng, cuối cùng anh lựa lời nhắn một tin:
Trịnh Thành Bắc: “Bữa trưa có món gà ác hầm linh sa cơ à? Căn-tin trường anh ăn sang vậy?”
Quả nhiên Tương Vũ không nghi ngờ gì, cũng thẳng thắn luôn: “Tôi được một nhóc học viên mời đi ăn, ở bên ngoài trường, quán này ăn cũng tạm được.”
Trịnh Thành Bắc giả vờ như tuỳ tiện hỏi, nhưng trong lòng đã gấp đến muốn điên: “À, Hàn Phi hôm trước anh bảo phải không?”
Tương Vũ: “Đúng vậy.”
Trịnh Thành Bắc nhìn chằm chằm vào câu trả lời. Đúng vậy, đúng vậy, đúng cái gì mà đúng. Tên khốn Hàn Phi kia, dám nhân dịp ông không có đây mà tranh thủ thời cơ.
Trịnh Thành Bắc: “Tôi còn chưa được ăn cơm đây, nhiệm vụ khó khăn quá.”
Tương Vũ: “Cố lên, tôi đến giờ làm rồi, nhắn tin sau nhé.”
Trịnh Thành Bắc: “…”