Cả phủ tri huyện già trẻ lớn bé quỳ rạp dưới đất, tuyệt không dám ngẩng đầu.
Tự nhiên trên trời có lão phật gia rơi xuống, mà không biết tại sao, cho hỏi nên làm gì?
Dung Ly để Viễn Chi ngồi trên ghế của quan tri huyện, còn hắn thì lật tung sổ sách ném xuống đất, trầm giọng quát
“Hai trăm năm trước, đến giờ triều đình vẫn không nhận được một tin!”
Quan tri huyện run lẩy bẩy, cầm sổ sách lên xem, sau đó liên tục đập đầu xuống đất kêu oan
“Điện hạ tha mạng, hạ quan đã từng cho người đi điều tra, nhưng bọn họ đều một đi không trở về, mọi người đều nói là thần linh trừng phạt, hạ quan quả thật sợ hãi, nên không cho người đi điều tra nữa!”
Đôi mắt Dung Ly lóe lên một tia nguy hiểm, chậm rãi nói
“Pháp luật Vân Nhạc quy định, nghiêm cấm tế người sống cho người chết, các ngươi làm quan mà đến luật pháp cũng không biết? Cô còn muốn hỏi các người, tiên hoàng lấy đâu ra một đạo binh chết ở đây mà cô còn không biết?”
Quan tri huyện nghe xong thì ngất xỉu, bị Dung Ly cho sai người tạt nước lạnh cho tỉnh lại.
Viễn Chi bất giác rùng mình, nửa đêm trời đã lạnh, khí thế của Dung Ly càng đáng sợ hơn, khiến y vô thức túm chặt ngoại bào mạ vàng ấm áp của Dung Ly.
Thì ra, y phục mạ vàng ấm như vậy!
Không biết xin một cái được không?
Người ta có hiểu lầm mình lấy áo về thỏa nỗi tương tư không?
Đều là thần linh, nhìn thấu hồng trần, chắc không đâu ha!
Thôi, dẹp đi!
Dung Ly biết được mình đã dọa đến Viễn Chi, ôn tồn đưa tay vỗ vỗ lưng y, nhẹ nói
“Yên tâm, ta ở đây.”
Viễn Chi trố mắt nhìn, nhưng mà biểu cảm này đã bị Dung Ly trực tiếp bỏ qua.
Song sinh với Dung Lạc, làm sao giống với người thường.
Cái kiểu này chính là, cái gì muốn nghe thì nghe, cái gì không muốn nghe có thể trực tiếp bỏ qua.
Tiểu tức phụ thích hắn đến từ bỏ tu tiên, người trong thiên hạ đều nói như vậy, đây là điều hắn muốn nghe.
Ha, xuất sắc!
Người này là người thiên mệnh sắp đặt cho hắn, Dung Ly thầm nghĩ, hắn đã quan sát mấy trăm năm nay, không thể để y bị dọa sợ chạy mất được.
Tất cả là tại Dung Lạc cả, hắn vốn muốn điều tra mọi chuyện xảy ra cho rõ ngọn ngành, an bài tất cả thỏa đáng rồi mới đến gặp Viễn Chi, để y không bị cuốn vào vũng nước hoàng tộc, thế mà lại bị Dung Lạc phá hư bột hư đường hết.
Quan tri huyện bị dội nước tỉnh, quần áo ướt sũng, hai hàm răng va vào nhau cập cập, cái mũ quan trên đầu cũng không thấy đâu, đành phải liều mạng dập đầu xuống, khóc lóc kể lể:
“Oan cho thần quá, điện hạ, ba trăm năm trước, có một vài binh lính cầm lệnh bài của triều đình đến nơi này, nói là tìm lại người thân. Hạ quan cho phép bọn họ đến chân đồi đào một đêm, sáng hôm sau thì chỉ thấy toàn xương trắng. Bọn họ kể chút chuyện xưa về toán quân này, lấy một vài bộ hài cốt rồi rời đi. Mọi người nhìn thấy như vậy đều tin là thật, càng huống hồ, đây là chuyện liên quan đến tiên hoàng và triều đình, hạ quan mới không dám để truyền ra ngoài. Nào ngờ đâu, mấy chục năm sau, tất cả người dân trong thôn đều mơ cùng một giấc mơ, nói là thần linh chỉ điểm. Nếu không làm theo sẽ bị quân lính quấy phá, hạ quan hoảng sợ, không điều tra được gì, cùng ngày còn nhận được một cảnh cáo nặc danh đến từ triều đình, nên không dám bẩm báo. Ai mà biết được, chỉ mấy chục năm sau, trong một đêm mà cả thôn đều biến mất, không giao du với bên ngoài, cũng không ai vào trong được. Hạ quan thật không biết làm sao, xin điện hạ trách phạt!”
Nghe xong, Dung Ly trầm mặc một lúc lâu.
Ba trăm năm trước, hay thật!
Thấy Viễn Chi có vẻ buồn ngủ, Dung Ly cũng không thèm giằng co nữa, ném cho lão một bản tấu chương trống, để hắn tự mình kể tội.
Dung Ly bế Viễn Chi đang buồn ngủ kèm nhèm về phòng, để y tự mình ngủ trước, còn mình thì lấy hủ tro cốt trong tay áo y ra.
Quả nhiên, phía dưới hũ tro cốt có chứa một phong thư!
Nét chữ nguệch ngoạc, là của một đứa bé khoảng mười tuổi.
Quả nhiên!
Từ lúc tiến vào huyễn cảnh, Dung Ly đã ý thức được huyễn cảnh này do chính Viễn Chi tạo ra!
Người mặc lam y, tay cầm ngọc phiến, đầu mang đấu lạp kia là Viễn Chi, hắn cảm nhận không sai.
Chỉ là, linh lực quá yếu, yếu đến không thể chắc chắn!
Bộ lam y rộng thùng thình đó, là của hắn, Viễn Chi có thể không nhận ra, nhưng Dung Lạc thân làm thái tử, y phục có ấn ký hoàng gia, hắn ,tuyệt không nhận sai.
Thanh ngọc phiến cũng là của hắn nốt.
Hai trăm năm trước sao? Có cần trùng hợp thế không?
Tiểu tức phụ của hắn đầu óc không được tốt, đã hay quên còn thích làm chuyện lén lúc sau lưng hắn, làm sao đây?
Bất quá, Dung Ly nhìn Viễn Chi ngủ đến bất diệc nhạc hồ, trong lòng tự dưng vui vẻ, gửi cho Dung Lạc ba đạo truyền âm
“Dung Lạc, biết quá nhiều bí mật của người khác thì cẩn thận một chút! Hoàng huynh không dám bảo đảm an toàn cho muội!”
“Quan sát kỹ Dung Hòa và phía thừa tướng phủ! Những ngày này đừng rời khỏi phụ hoàng, cẩn thận tà tu”
“Trong mật thất dưới thư phòng của hoàng huynh có tinh đăng trận, nhớ thỉnh thoảng đến xem!”
Viễn Chi hôm qua mơ được một giấc mơ rất đẹp, có cảm giác cực kỳ ấm áp, nên ngủ một mạch tới trưa, y định không dậy đâu, là do người khác gọi y dậy đấy.
Đầu óc Viễn Chi mơ hồ, mắt nhắm mắt mở, chả hiểu kiểu gì.
Y thầm gọi Thanh Tư, nhưng Thanh Tư đã đi chơi đâu mất, chỉ nghe mùi hương thức ăn thoang thoảng bên mũi.
Dung Lạc điên rồi, đã bảo là tu tiên tích cốc không cần ăn cơm, cứ một hai buộc y thức dậy ăn cơm. Ai ăn thì ăn, ai ngủ thì ngủ, cứ sao nước sông lại phạm nước giếng?!
Viễn Chi mơ màng một lúc, mới bừng tỉnh.
Cái gì Dung Lạc?!
Làm gì có Dung Lạc?!
Tối hôm qua, rõ ràng ….
Thôi, nhớ nhầm rồi, không có rõ ràng!
Viễn Chi tiếp tục nằm xuống, nhưng bị một cánh tay hữu lực rắn chắc đỡ lên, một dòng cháo nóng thanh ngọt rơi vào khoang miệng.
Viễn Chi chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này!
Giờ mình nói mình mất trí nhớ có ai tin không?
Sáng sớm bị thần linh ôm trong ngực, đút cháo cho, là tình huống gì?
Xin hỏi phải xử lý thế nào?
Viễn Chi tự mình ngồi bật dậy, việc đầu tiên là xem y phục trên người có còn không.
Ôi, tạ ơn Thần đế, tạ ơn Tiên đế, vẫn còn!
Viễn Chi chợt nhận ra!
Y nghĩ cái gì vậy?
Nhất định là tiếp xúc với Dung Lạc nhiều quá nên mới có những suy nghĩ này!
Không phải tại bổn quân!
Bổn quân không có mấy ý nghĩ bậy bạ như vậy, là do Dung Lạc gọi hoàng tẩu mới khiến y ám ảnh!
Đúng, đúng là như vậy!
Dung Ly ngồi ở phía sau, nghe người trước mặt não bổ mà tức muốn bật cười
Hắn chậm rãi nói “Gọi hoàng tẩu không sai.”
Tai Viễn Chi đình công
Gì?
Nói gì kỳ lạ vậy?
Đừng có mà nhận bừa, dễ gây hiểu lầm lắm biết không?
Viễn Chi quay đầu ra sau, nghi hoặc hỏi
“Ngài biết đọc tâm thuật?”
Dung Ly gật đầu, đáp
“Chỉ với ngươi thôi!”
Viễn Chi giật mình, lùi ra sau, vẻ mặt cảnh giác
Dung Ly nói tiếp “Ta không biết, nhưng đây là nhân duyên thiên mệnh chọn, không thể trái!”
Trên mặt Viễn Chi đầy mộng bức, cuối cùng đành thở dài nhận mệnh, tự nhủ về sau trước mặt Dung Ly không được nghĩ linh tinh.
Dung Ly tỏ vẻ tán thành “Ngươi cũng nên ít suy diễn linh tinh đi thôi!”
Viễn Chi đã không còn sức so đo nữa, với tay cầm lấy bát cháo, ăn lấy ăn để, y thực sự muốn ngủ.
Tự dưng Viễn Chi phát hiện ra điều gì đó!
Cháo này là cháo hạch đào!
Hạch đào bổ não!
Hàm ý quá rõ ràng!
Muốn tức không không dám tức!
Viễn Chi hướng Dung Ly cười cười lấy lòng.
Ngốc thì ngốc thôi!
Y là người dễ cam chịu thế đó!
Chờ y ăn xong, Dung Ly đưa y một phong thư!
Viễn Chi nhìn nét chữ, rơi vào trầm ngâm!
Cháo hồi nãy hơi đắng thì phải.
Y nên ăn mười bát hạch đào nữa, không, hai mươi bát!
Dung Ly bình tĩnh hỏi Viễn Chi
“Trong đó viết gì vậy?”
Viễn Chi trấn định trả lời “Ba đứa ngốc”
Nói đoạn, quay qua hỏi Dung Ly “Muốn nghe hả?”
Dung Ly gật đầu, Viễn Chi mới bắt đầu kể
“Hai trăm năm trước, có một tiên nhân ngốc nghếch, chưa trải sự đời đi vân du tứ hải. Sau một lần lo chuyện bao đồng thì y chỉ còn hai phần linh lực, kiếm của y cũng bỏ đi mất. Y đến một ngôi làng, hứa sẽ giúp đỡ một cô nhóc tìm tỷ tỷ, thế nhưng lại đần độn quá mức, hết khuyên đông rồi lại khuyên tây,bị đánh te tua đuổi ra ngoài. Sau đó, y tự mình đến nơi, mới phát hiện ra mấy trăm con tà tu, mình đánh không lại, xách mông chạy.
Y được một con yêu quái cứu, tiên nhân đó lại hiểu lầm con yêu quái là ma tu ăn thịt người, hai người lao vào đánh nhau.
Kết cục là, thôn làng phát hiện ra bọn họ, bọn họ bị hiểu nhầm là yêu nghiệt nên bị người ta truy sát. Bọn họ không thể động đến phàm nhân, linh lực cạn kiệt, nên đành cắm đầu mà chạy.
Sau đó, cả làng tập hợp lại, vây bắt hai người, bất quá, con nhóc kia không nhịn được đứng ra bảo vệ, người ta nói nó bị quỷ đoạt xá, bắt nó đem lên giàn thiêu. Hai tên ngốc kia mới lao vào cứu, cả ba suýt cháy khô.
Nào ngờ, mấy trăm tà tu như bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mất khống chế, nuốt trọn một ngôi làng.
Sau đó tiên nhân để cô bé lại cho yêu tinh, y thì dùng hết linh lực tạo nên huyễn cảnh!
Tưởng chết rồi ấy chứ, ai ngờ y được thanh kiếm nhặt về, độ cho chút linh lực, vứt vào Minh Nguyệt Nhai, hấp thụ linh khí lại từ đầu.
Sau đó, y đầu óc không tốt nên quên mất!”
Hai trăm năm sau, y lại bị một con nhóc tính kế, vứt tại chỗ này.
Haha, còn sập vào huyễn cảnh do chính mình tạo nên.
Haha, thế mới nói, y thật lợi hại haha!
Tự mình đào hố, tự mình nhảy, trên đời này, chắc chỉ có Viễn Chi tiên quân!
Đẹp mặt ghê!
Viễn Chi quay đầu lại, phát hiện ra ánh mắt của Dung Ly âm trầm bất định.
Viễn Chi cười xòa “Nào nào, gương mặt gì đây? Nói cho điện hạ biết, ta vẫn luôn bất tử đấy nhé!”
Dung Ly nắm chặt tay, tâm tình ngưng trọng, chả hiểu đang nghĩ gì.
Hắn nghĩ, mấy trăm năm sống chỉ có trách nhiệm cùng căm phẫn, hắn suýt nữa đã không bảo vệ được những gì cần bảo vệ.
Viễn Chi để ý thấy sắc mặt Dung Ly không tốt, bắt đầu lãng sang chuyện khác.
“À điện hạ! Ngài còn giữ con cá mồm thối kia không? Thật là, yêu tinh lại đi tu ma, cộng thêm cái mồm thối, cả người cũng thối nốt! Lần nào ta gặp hắn cũng thật là loạn!” Y vừa đi qua đi lại vừa cằn nhằn.
Đúng lúc này, có hai nam nhân bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, cẩn trọng hành lễ
“Thật ngại quá, con cá đó là thú cưng của bọn ta, làm phiền hai vị rồi!”
Dung Ly vừa thấy hai người, đã ngay lập tức đứng dậy đáp lễ
“Ma vương đại nhân, Nguyệt thần đại nhân!”
Viễn Chi đoan chính hành lễ cùng Dung Ly, chỉ thấy trước mặt, hai nam tử, một người mặc trường bào xanh lam, trên trán có ấn ký tròn màu vàng đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa, kinh diễm động lòng người, một người trường bào màu đen, trên trán có ấn ký nghiệp hỏa, cao lớn đáng sợ, chẳng dám nhìn thẳng.
Nguyệt thần nhận con cá mồm thối vào tay, ôn hòa cười nói “Thật ngại quá, làm phiền hai vị rồi!” sau đó, hướng Dung Ly cáo biệt
“Ngày sau có duyên gặp lại!”
“Có duyên gặp lại!” Dung Ly nghiêm trang đáp
Tiễn hai vị kia đi, Viễn Chi vẫn như đang mơ.
Trời ạ!
Trời ạ!!
Viễn Chi quay sang Dung Ly, lắc lắc tay “Là bọn họ phải không? Ta không có mơ phải không? Trời ơi, cặp đôi thần tiên quyến lữ gì thế này! Hâm mộ quá đi mất!”
Dung Ly cười cười, cứ để tiểu tức phụ nhà hắn ảo tưởng chút cũng được, hắn sẽ không nói chuyện của hai người họ ra đâu.
Mà bên kia, vương đại nhân giật giật lỗ tai, quả nhiên, những tên chiến thần đều thiếu đánh!
Nguyệt thần đứng bên cạnh cảm thán
“Dễ thương nhỉ!” Nguyệt thần nhìn Ma vương nói “ta nói tiểu tiên quân kia ấy, dễ thương nhỉ!”
Ma vương đại nhân trào phúng
“Ta thấy nên tránh xa cái nhà bọn họ thì hơn, chả ai bình thường cả, từ bé đến lớn gây sự khắp nơi!”
Nguyệt thần đại nhân đứng bên cạnh nhìn hắn chau mày nhăn nhó như ông già, cười tủm tỉm
“Nhìn ngươi hiện tại rất giống một lão phụ thân nha~”
Ma vương híp mắt, nhếch mép cười, nhỏ giọng thì thầm
“Thì ra Nguyệt nhi chê ta già sao? Ta già chưa, không phải Nguyệt nhi biết rất rõ hay sao? Có muốn kiểm tra xem không nào?”
Nguyệt thần cười toe toét, cưỡi mây chạy mất.
Ma vương đuổi theo sau.
Con cá mồm thối nào đó tỏ vẻ, ta quen rồi!