Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 43: Ngũ Hành Thiếu Đàn Ông



Hôm sau.

Mới sáng sớm Khương Chi Chi đã đến chỗ hẹn, nhưng mà trước khi ra ngoài, phải vận động tay chân một chút.

Nhìn thấy bề ngoài xấu xí trong gương, bộ dáng còn có chút cồng kềnh, cô hết sức hài lòng.

Đã đến địa điểm xem mắt, chờ khoảng hai mươi phút sau mới nhìn thấy người đàn ông cần xem mắt đến.

Hai tiếng ngắn ngủi sau đó, Khương Chi Chi quen biết không ít chàng trai “hiếm có”.

Chàng trai không có chủ kiến, ích kỷ…

Chịu đựng buồn nôn gặp liên tiếp mấy người, Khương Chi Chi bắt đầu hối hận sáng nay đã ra ngoài ăn cơm.

Liếc mắt nhìn ghi âm trên điện thoại, cô cau mày, ngẩng đầu nhìn đối tượng hẹn hò cuối cùng hôm nay.

Rõ ràng là mùa hè khô ráo nóng bức, người đàn ông trước mắt lại mặc âu phục đắt đỏ.

Dây chuyền vàng thật to trên cổ, trên tay kẹp điếu thuốc, miệng phun đầy khói.

“Cô Khương, cô không biết tầm nhìn của tôi chuẩn bao nhiêu đâu, trước đó cổ phiếu tăng vọt trong thị trường chứng khoán, tôi đã cảm thấy nó rất trâu bò. Quả nhiên không đến hai ngày đã trúng liên tiếp, dạng người có tầm nhìn như tôi, đốt đèn đi tìm cũng khó thấy!”

Ngay lúc đối phương chậm rãi nói về thành công trên các mặt khác, dường như đã xem bản thân mình thành Bill Gates hoặc Buffett tiếp theo.

Khương Chi Chi nghe chỉ cảm thấy đau đầu, lập tức không tiếp tục kiên nhẫn chịu đựng.

Đặt ly trà xuống, cô nhàn nhạt mở miệng: “Nghe anh Vương nói như vậy, xem ra là rất có lòng tin đối với thị trường chứng khoán.”

“Đó là đương nhiên.” Ánh mắt người đàn ông ở đối diện rất kiêu ngạo: “Không có gì là tôi không phân tích ra được.”

“Thật ra tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Khương Chi Chi trực tiếp lấy ra một tấm ảnh về thị trường chứng khoán, đường xanh xanh đỏ đỏ gợn sóng rất là dễ thấy: “Xin hỏi hướng đi của cổ phiếu này, phải phán đoán thế nào?”

“Đây… Không tệ, triển vọng phát triển rất tốt.”

Anh Vương nhìn hình ảnh trong tay Khương Chi Chi, ánh mắt sững sờ, lập tức tự tin nói: “Nếu như tôi là cô Khương đây, tôi sẽ đập hết tiền đang có vào, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

“Thật sao?” Khương Chi Chi từ tốn nói: “Xem ra ánh mắt của anh Vương không tốt lắm, ngay cả cổ phiếu Dung Khoa nổi danh năm ngoái mà cũng không nhận ra.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, người đàn ông có chút sửng sốt.

Khương Chi Chi thương hại liếc anh ta một cái, ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngu.

“Ba năm trước, cổ phiếu Dung Khoa được phát hành, làm giả chuyện tài chính, chuyên này đã huyên náo ồn ào ở Thành Đô. Nghiên cứu giá cả cổ phiếu lên đến mức cao nhất rồi tụt xuống làm bao nhiêu người táng gia bại sản… Anh Vương tự xưng là thần cổ phiếu ở Thành Đô, làm sao ngay cả vụ án kinh điển như vậy cũng không nhận ra?”

“À, đó là tôi nhất thời hoa mắt mà thôi.” Anh Vương chột dạ cãi lại.

Khương Chi Chi không muốn nghe anh ta nói linh tinh nữa, trực tiếp cởi mặt nạ dối trá của anh ta xuống.

“Vậy xin anh Vương phân tích một chút, năm đó tập đoàn đứng sau cổ phiếu Dung Khoa đã làm sao để thông qua nguồn vốn tối ưu rồi thao túng cổ phiếu, đến mức làm rất tuyệt vời, cẩn thận chặt chẽ được?”

“… Cô đang cố ý trêu đùa tôi à?”

Người đàn ông ở đối diện nói quanh co không ra lời, Khương Chi Chi bình tĩnh nhàn nhã nói: “Tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở anh Vương, đừng giả vờ ra vẻ hiểu biết.”

Đừng giả vờ, giả vờ quá sẽ bị sét đánh.

“Hừ, cô là cái thá gì, nếu không phải nể mặt nhà họ Khương, ai sẽ đến xem mắt chứ.”

Người đàn ông thở hổn hển sỉ nhục: “Cũng không nhìn lại bộ dáng xấu xí của bản thân đi, đoán chừng mẹ cô cũng rất xấu xí, mới có thể sinh ra một cô con gái như cô!”

Khương Chi Chi trực tiếp cầm lấy ly nước tạt tới không chút lưu tình, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi xấu còn đỡ hơn miệng anh phun đầy phân, nói thêm câu nữa, tôi sẽ xé nát miệng của anh ra.”

“Cô… Cô chờ đó cho tôi!” Người đàn ông bị dọa quay người rời đi.

Khương Chi Chi quơ gạt tàn thuốc, vèo một cái bay đi.

“Á… “

Tiếng kêu thảm vang lên, người đàn ông bụm sau đầu đứng lên, căm hận chuẩn bị chửi rủa.

Khương Chi Chi nhẹ nhàng cầm ghế gỗ tử đàn nặng mấy chục kí lên đỉnh đầu, người đàn ông bị dọa đến lăn lộn bỏ trốn mất dạng.

Chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng nén cười.

“Trời đất ơi, cô gái mập không chỉ bạo lực, mà còn rất khỏe.”

Hôm nay khó khăn lắm Tô Thần mới lừa được Nguyên Cận Mặc ra ngoài thả lỏng với mình, lại không nghĩ rằng gặp được người quen trong quán trà, còn thưởng thức trò hay miễn phí thế này.

Tô Thần giơ ngón tay cái với Khương Chi Chi: “Tên ngu ngốc não tàn khi nãy nói láo quá đi, lỗ tai tôi nghe mà đau theo.”

“Cảm ơn, hôm nay có chút tiến bộ.”

Khương Chi Chi bình tĩnh buông ghế gỗ tử đàn xuống, cô bảo nhân viên phục vụ đem nước lọc đến, bôi từng lớp trang điểm trên mặt xuống.

Nhìn thấy gương mặt trắng nõn dần dần khôi phục, đáy mắt Tô Thần hiện lên chút bất ngờ, vuốt cằm nói: “Cô gái mập, cô đẹp hơn trước đó rất nhiều, còn gầy đi làm tôi đây có chút rung động rồi.”

“Yên tâm, chờ sau khi tôi gầy xuống sẽ càng ghét bỏ anh.” Khương Chi Chi cười tủm tỉm đáp lại.

Tô Thần lập tức bị nghẹn sặc nước bọt.

Nguyên Cận Mặc nhàn nhạt quét qua Khương Chi Chi, nhìn khuôn mặt trắng nõn trong suốt đến phát sáng, đôi mắt có chút lóe lên.

Anh lập tức ghét bỏ cong môi, không phải chỉ trắng ra thôi sao, vẫn còn béo giống như trước đây mà.

“Cô thiếu đàn ông thế à?” Khuôn mặt Nguyên Cận Mặc hờ hững: “Vừa mới từ hôn đã không kịp chờ đợi tìm kiếm người khác?”

Tôi thiếu… Thiếu em gái anh!

“Đúng vậy, trong nhà tính ra Ngũ Hành của tôi thiếu đàn ông, năm nay nhất định phải gả đi.”

Âm thầm liếc mắt, Khương Chi Chi mở miệng nói: “Cũng không biết bọn họ xem số mạng ở đâu, nói nhất định phải tìm người lớn hơn tôi từ hai hoặc sáu tuổi mới kết hôn được.”

“Điều kiện kỳ cục.” Biết Khương Chi Chi năm nay mới 19 tuổi, Tô Thần líu lưỡi, chợt quay đầu quét mắt nhìn Nguyên Cận Mặc: “Hình như tuổi của cậu hai nhà họ Nguyên của chúng tôi rất phù hợp.”

Khương Chi Chi và Nguyên Cận Mặc liếc nhìn nhau, sau đó rất ăn ý dời mắt.

Cô gái béo này…

Tên biếи ŧɦái kia…

Hai bên càng nhìn càng không ưa nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.