“Nhược Vi, nhà họ Nguyên truyền tin đến nói ngày mai Nguyên Cận Mặc sẽ dành thời gian gặp mặt con!”
Khương Bác vừa về nhà là đã nói ra tin tức như thế.
Từ trên xuống dưới nhà họ Khương đều vui mừng hớn hở.
Nhất là Khương Nhược Vi, cô ta lập tức kích động đứng lên, mừng rỡ như điên.
Khoảng cách cô ta gả vào nhà giàu lại càng gần thêm một bước!
“Chị, hôm đó là do em không đúng, chị đừng giận em nữa nhé.”
Cô ta làm bộ chạy đến trước mặt Khương Chi Chi xin lỗi, nhưng gương mặt lại vui sướng không thể nào đè nén nổi.
Khương Chi Chi tiện tay cầm cục kẹo sữa trên bàn nhét vào miệng cô ta, còn xoa đầu cô ta nói.
“Em biết lỗi là được, lại đây, ăn kẹo đi.”
“Chị, chị không tức giận thì tốt quá, chị nói cậu hai nhà họ Nguyên có thích em không?” Khương Nhược Vi cười tủm tỉm kéo chủ đề về.
“Em yên tâm, dù cho cậu hai nhà họ Nguyên có lạnh lùng thế nào thì anh ta cũng là một người đàn ông, chắc chắn sẽ thích mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp.”
Khương Chi Chi cười nhạt nhìn chằm chằm Khương Nhược Vi, có suy nghĩ riêng: “Chí ít anh ta cũng không giống như Mạc Hạo Thần, chuyên môn lừa gạt chơi đùa mấy cô gái ngu ngốc, nhưng lại có “hứng thú” với đàn ông.”
Câu này thành công khiến sắc mặt Khương Nhược Vi tái đi, không tự giác buông lỏng tay ra: “Thế này…”
“Haiz, hiện tại nhớ tới chị lại thấy may mắn vì có thể thành công thoát khỏi tên gay Mạc Hạo Thần chết tiệt kia.”
Câu nói của Khương Chi Chi giống như một con dao, đâm thẳng vào trái tim Khương Nhược Vi.
“Có một số đàn ông rất thích làm bừa, không kiêng chay mặn, nói không chừng Mạc Hạo Thần cũng là người như vậy, có lẽ hiện tại đã bị nhiễm bệnh AIDS cũng nên! Nhưng chị nghe nói, Nguyên Cận Mặc có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, em phải chú vấn đề sạch sẽ hơn nữa.”
“Ha ha… Chị nói đúng lắm.”
Khương Chi Chi càng nói Khương Nhược Vi càng chột dạ, trong lòng tỏ vẻ buồn nôn.
Cô ta lập tức ném mất ý nghĩ khoe khoang ra sau đầu.
Cô ta đã quyết tâm, sau này tuyệt đối không thể để cho Mạc Hạo Thần đụng vào mình…
Không được, cô ta vẫn phải lén đi khám bệnh…
Nhìn thấy Khương Nhược Vi đã rơi vào mớ suy nghĩ lộn xộn, tâm trạng của Khương Chi Chi lập tức vui vẻ đi tìm Du Ánh.
“Chi Chi!”
Trong quán trà, vừa nhìn thấy Khương Chi Chi, Du Ánh vui vẻ ngoắc tay.
Sau khi Khương Chi Chi ngồi xuống, lấy ra bình nhỏ trước đó đã chuẩn bị xong, bên trong tỏa ra mùi thuốc Đông y thoang thoảng.
“Nếm thử đi, đây là món tớ nấu để giảm cân.”
Du Ánh cầm lấy chiếc bình nho nhỏ nếm thử một miếng, cặp mắt vụt sáng lên.
“Ôi trời! Thật thần kỳ, vậy mà không đắng chút nào, ăn vẫn rất thơm.”
“Đương nhiên rồi, đây chính là bí quyết gia truyền của tớ.”
Khương Chi Chi lấy đơn thuốc đã được chuẩn bị sẵn đưa cho Du Ánh.
“Có địa chỉ công ty, gần đây tớ đã nhìn trúng một công ty, hai ngày nữa là có thể ký hợp đồng. Nhưng hiện tại chuyện quan trọng hơn là cần phải liên lạc với nhà xưởng mới có thể sản xuất ra dây chuyền sản phẩm.”
Du Ánh nghe xong, cười lộ núm đồng tiền: “Cậu yên tâm, thu thập tài liệu gì đó, là sở trường đặc biệt của tớ.”
Danh xưng thành thạo trăm chuyện nhỏ của Thành Đô, cũng không phải chỉ là hư danh!
Khương Chi Chi hé miệng cười một tiếng, cô biết giao chuyện này cho Du Ánh làm quả không sai, cô suy nghĩ còn nói: “Du Ánh, ở chỗ tớ còn có một bộ quyền pháp giảm cân, cậu có muốn học hay không?”
“Được, được.”
Dưới sự lôi kéo của Khương Chi Chi, bây giờ Du Ánh cực kỳ để bụng đối với chuyện giảm cân.
Thử hỏi có cô gái trẻ nào, không thích mình mãi mãi xinh đẹp chứ.
Dưới cặp mắt chờ đợi của cô ấy, Khương Chi Chi không chút hoang mang lộ ra mấy chiêu, động tác đúng chỗ tự nhiên, mỗi một động tác đều gọn gàng.
Còn thu được một fan hâm mộ say mê tại chỗ.
Cặp mắt Du Ánh đầy sao nhìn sang: “Chi Chi giỏi quá, còn biết cả võ!”
Ánh mắt Khương Chi Chi lộ ra vẻ dịu dàng: “Đây cũng là thầy dạy cho tớ.”
“Khi nào thì người thầy kia của cậu có thể để tớ gặp mặt, có cao hay không, có đẹp trai hay không, đã kết hôn chưa?” Du Ánh hóng chuyện.
“Anh ấy à…” Nhớ tới hình tượng của Hề Hàn, Khương Chi Chi không nhịn được cười cong khóe mắt: “Cũng tính là đẹp trai, yên tâm, chưa kết hôn. Sao nào, cô gái nhỏ động lòng xuân, muốn làm cô của tớ lại không thành.”
Chuyện cô gặp được Hề Hàn, là chuyện của một năm sau, cô thật đúng là nhớ anh ấy.
Không được, cô phải tìm gặp thầy sớm để đền bù tiếc nuối đời trước.
“Nói bậy, chúng ta còn chưa được gặp đó.” Du Ánh xì một tiếng.
Trêu đùa xong, Khương Chi Chi nhẹ nhàng thở ra một hơi, kiên nhẫn dạy quyền pháp giảm cân này cho cô ấy.
Cuối cùng dưới sự ồn ào của đối phương, cô cũng đứng lên cân.
“Trời ạ, mới qua ba ngày, cậu lại gầy mấy ký!”
Du Ánh nhìn con số lại thốt lên, nghĩ lại thì cười rất vui vẻ.
“Có bảng hiệu di động như Chi Chi ở đây, sản phẩm giảm béo của chúng ta nhất định có thể bán chạy!”
Nhưng Khương Chi Chi nhìn thấy cân nặng dừng ở con số 83kg, thực sự cô không cười nổi.
Cá cược với Nguyên Cận Mặc chỉ còn hai tháng mười sáu ngày, cô vẫn phải giảm xuống 56kg!
Nếu như giảm béo có thể dễ dàng như bài tiết, cô cam đoan không ngồi hư mấy cái bồn cầu sẽ không đứng lên!
“Du Ánh, nếu có tên biếи ŧɦái ép cậu giảm béo, còn ra thời gian cho cậu hai tháng nhất định phải giảm xuống mấy chục ký. Nếu như cậu làm không được thì còn muốn gϊếŧ cậu, cậu sẽ làm như thế nào?” Khương Chi Chi phiền muộn hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Du Ánh ngẩn ngơ: “Tớ đánh thắng được anh ta không?”
“Đánh không lại, còn chạy không được.” Khương Chi Chi lắc đầu.
“Người này thật sự là tên biếи ŧɦái chết tiệt!” Du Ánh hừ một tiếng: “Vậy tớ sẽ gả cho bố anh ta, làm mẹ kế của anh ta, sau đó buộc anh ta tăng mấy chục ký trong vòng hai tháng! Không làm được, tớ sẽ không nhận đứa con trai như anh ta. Hừ, nếu anh ta dám gϊếŧ tớ, vậy thì chính là làm trái với lẽ thường!”
Khương Chi Chi cười ha ha, xoa xoa đầu Du Ánh: “Tuyệt.”
Du Ánh cười ha hả rồi lại thốt lên: “Chi Chi, cậu chịu khó giảm cân như thế, không phải thực sự có người ép cậu chứ?”
Khương Chi Chi cười khổ nói: “Nhưng gả cho bố của anh ta lại không thực tế, ông cụ đã qua đời rồi, tớ cũng không thể minh hôn được.”
“Haiz…” Du Ánh thở dài một hơi: “Vậy chỉ còn lại một chiêu cuối cùng thôi.”
“Hả?”
“Đó là nửa đêm đến mộ tổ nhà anh ta, hỏi xem sao tổ tông lại sinh ra đời sau biếи ŧɦái thế này!”
“Phụt…”
Khương Chi Chi phì cười…