Lý Kinh Trọc không biết phải nói gì.
Thật lâu sau, anh mới nghĩ đến một loại khả năng: “Cho nên, đó có thể là chuyện ngoài ý muốn.” Nếu Tào Sâm Lam thật sự quen dùng chiêu tự sát để uy hiếp người ta làm theo ý mình, có lẽ cô bé không muốn chết, mà chỉ không cẩn thận ra tay quá nặng, nhưng cũng có thể sau khi cuốn sách xuất bản cô không chịu đựng nổi áp lực dư luận, cho nên lựa chọn tự kết liễu. Bây giờ người không còn nữa, làm sao biết được chân tướng?
“Chả ai biết hết.” Liễu Tức Phong nói, “Chỉ có thể chọn ra khả năng mà mình muốn tin nhất để sống dễ chịu hơn. Con người mà, lúc nào cũng quen dối trá.”
“Sau đó thì sao, anh nghĩ thế nào?” Lý Kinh Trọc nhớ lại tập bản thảo và những phần nhật ký của Liễu Tức Phong, “Anh có tiếp tục viết về chuyện của người khác nữa không? Không tính kiểu tự truyện mà người ta ủy thác anh viết.”
“Ý em là loại giống như Sâm Lam chứ gì.” Liễu Tức Phong vỗ vỗ bụi bẩn trên tay tựa như muốn dễ dàng vỗ bay quá khứ đen tối, “Con người luôn phải nhận được bài học. Các tác giả thường có xu hướng thêm thắt kinh nghiệm của bản thân mình vào sách mà không cần suy nghĩ, nhưng có vài thứ thật ra là lấy từ người khác, qua thời gian quá lâu bọn họ không còn nhớ rõ nữa, chuyện người khác từng nói, từng làm cứ thế biến thành của mình. Vì sao anh phải ghi chép tỉ mỉ từng chuyện xảy ra mỗi ngày như thế? Không phải để dùng, mà là để bỏ đi. Trút bỏ hết những thứ trực tiếp nhất từ bên ngoài, cái còn lại bên trong mới là của chính mình.”
Lý Kinh Trọc nói: “Biên tập Dư kể mỗi lần anh không có cảm hứng đều thích đi nghe chuyện của người khác. Em cho là anh lại giẫm vào vết xe đổ, vì câu chuyện của mình mà mặc kệ tất cả.”
“Em đứng nghe lão ta nói bậy. Lão chỉ hận không có ai thèm tiếp chuyện anh, để anh ngồi ru rú trong nhà viết bản thảo.” Liễu Tức Phong cười nhạo, “Lúc trước lão khuyên anh không nên xuất bản quyển sách này có hai nguyên nhân. Thứ nhất, lão cảm thấy ngòi bút của thiếu niên quá sắc bén nhưng cũng quá lộ liễu, dưới con mắt của lão thì trình độ chưa phải quá cao. Thứ hai, lão sợ Sâm Lam xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ khiến anh suy sụp, chậm trễ việc sáng tác về sau. Chung quy lại, lão không muốn mất mười quyển sách bút pháp hoàn thiện trong tương lai chỉ vì quyển sách đầu tay không thành thục lắm kia. Ánh mắt của lão ta độc thật, sau khi Sâm Lam xảy ra chuyện, có đến hai năm anh không viết ra được một chữ, lão tức hộc máu mắng anh đáng đời.”
Lý Kinh Trọc hỏi: “Anh làm sao vượt qua được?”
Liễu Tức Phong trả lời: “Lão ta lấy cho anh vài bút danh khác, muốn anh đừng xem mình là Liễu Tức Phong, cứ coi như quyển sách《 Cấm nói ra 》 kia là do người khác viết. Sau một thời gian cũng có chút tác dụng.”
Lý Kinh Trọc nói: “Anh ta đúng là lợi hại thật, xem anh như viên ngọc mà mài dũa.”
“Thôi đừng nhắc đến lão nữa.” Liễu Tức Phong vòng tay qua eo Lý Kinh Trọc, cắn lên vành tay anh, “Anh không muốn làm ngọc, muốn làm người hơn. Được làm người thật tốt.”
“Ưm…” Lỗ tai Lý Kinh Trọc phát ngứa, giọng nói trầm thấp của hắn rung động bên tai khiến một nửa cần cổ như nhũn cả ra.
Liễu Tức Phong ôm thắt lưng đối phương, bỗng nhiên phát giác ra một loại tương phản đáng yêu dễ khiến tâm tình nhộn nhạo. Người trong lòng mình, thời điểm phải gánh vác thì vô cùng kiên cường, nhưng đến lúc không còn ai sẽ tự động mềm xuống, chọc cho người ta yêu thích không thôi.
Nghĩ đến đây, Liễu Tức Phong nhịn không được lại thấp giọng trêu ghẹo: “Nhị bát giai nhân thể tự tô, yêu gian trượng kiếm trảm phàm phu.” (Giai nhân đôi tám mềm như lụa, kiếm nặng bên eo chém phàm phu)
“Anh… đọc dâm thơ gì đấy?” Lý Kinh Trọc đỏ mặt giãy giụa.
“Thì《 Kim Bình Mai 》đấy.” Liễu Tức Phong vẫn không buông tha vành tai anh, bàn tay cũng sờ xuống, “Đoạn sau còn hai câu nữa: Tuy nhiên bất kiến nhân đầu lạc, ám lí giáo quân cốt tủy khô.” (Dù rằng không thấy đầu lìa đứt, cốt tủy bên trong đã kiệt khô)
“Thế mà anh còn…?” Lý Kinh Trọc nghe ra ý bài thơ này, mặt càng nóng hơn, cố sức đẩy Liễu Tức Phong ra.
“Cốt tủy khô thì cho nó khô đi. Con người sớm muộn gì cũng khô kiệt, phải xem là khô trên người ai đã.” Liễu Tức Phong dứt lời, lập tức muốn hôn lên miệng Lý Kinh Trọc.
Anh vẫn còn lại một tia lý trí, nghĩ thầm không thể cứ như vậy làm bừa, nếu hai người cứ tiếp tục chắc chắn sẽ không dập nổi. Vốn tính toán chờ đủ sáu tuần, xác định không có chuyện gì anh mới nói cho Liễu Tức Phong biết. Lý Kinh Trọc không muốn lừa gạt, nhưng có nói sớm cũng chỉ khiến người ta lo lắng vô ích. Hiện tai xem ra không nói thật không được, nếu không, Liễu Tức Phong cứ trêu chọc mãi, ai rồi cũng phải buông súng đầu hàng mất.
Anh đẩy Liễu Tức Phong ra, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, dạ dày cũng cuộn lên mãnh liệt suýt thì ngã quỵ xuống đất.
Liễu Tức Phong vội đỡ lấy anh: “Có chuyện gì thế?”
Lý Kinh Trọc gập người xuống, muốn nôn nhưng không nôn ra được gì, vất vả ôm bụng chờ cho cảm giác kinh khủng trong cổ họng giảm bớt một chút mới nói: “Về em kể cho.”
Trở về khách sạn, Lý Kinh Trọc ngồi lên ghế, Liễu Tức Phong vội vàng đi rót nước ấm.
“Trong ngăn kéo kia.” Lý Kinh Trọc chỉ vào tủ đầu giường.
“Cái này?” Liễu Tức Phong thấy Lý Kinh Trọc gật đầu, mở ngăn kéo ra thì thấy cái túi mà trước đó Lý Kinh Trọc không cho hắn nhìn kỹ, hắn lấy hộp thuốc bên trong, nhìn qua rồi hỏi, “Bây giờ em phải uống? Song Thái Chi* là cái gì thế?”
*Song Thái Chi 双汰芝: sản phẩm có thể làm giảm tải lượng virus HIV-1 và tăng số lượng tế bào CD4+, được chỉ định cho người lớn và trẻ em trên 12 tuổi điều trị phơi nhiễm HIV.
“Hôm nay không cần uống nữa.” Một trận buồn nôn mới lại ập đến, Lý Kinh Trọc vừa đi nhanh vào phòng tắm vừa nói, “Anh tự xem bệnh án đi, hoặc hướng dẫn sử dụng thuốc cũng được.”
Liễu Tức Phong lường trước bản thân không đủ trình độ phiên nổi chữ bác sĩ viết trên bệnh án, cho nên dứt khoát mở tờ hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc ra xem. Tiếng nôn mửa từ phòng trong vọng ra, hắn còn chưa kịp đi xem tình hình Lý Kinh Trọc, đã bị mấy chữ “dùng cho người bị nhiễm HIV” đóng đinh tại chỗ.
Nhưng hắn cũng chỉ khựng lại đúng hai giây rồi chạy vội vào phòng tắm, trước hết rót cho Lý Kinh Trọc một cốc nước, sau đó nặn kem đánh răng, lấy khăn lông chờ sẵn. Tuy rất bất ngờ, nhưng cũng không đến mức không thể tiếp thu, bởi vì biểu hiện của Lý Kinh Trọc hôm nay đã đủ khác thường. Hắn đứng bên cạnh anh rà soát lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, hỏi: “Đây là thuốc ngăn chặn? Là… Điêu Tử?”
Lý Kinh Trọc lau mặt, “Ừ.”
Liễu Tức Phong sầm mặt xuống không nói gì nữa.
“Thật ra em nên lường trước mới đúng.” Lý Kinh Trọc nói, “Từ những lời gã nói đã đoán ra được gã thuộc nhóm đối tượng nguy cơ cao. Nhưng mà có lường được thì…” Biết trước rồi lại có thể đứng một bên trơ mắt mặc kệ sao? Không thể. Thời điểm cứu người không ai suy xét được nhiều như vậy.
Liễu Tức Phong yên lặng một lúc rồi lên tiếng: “Cho nên lúc ở trên xe cấp cứu, em mới không chịu chạm vào anh?”
“Không phải, khi đó em còn chưa biết.” Lý Kinh Trọc giải thích, “Những ai không phải sinh viên y khoa chắc sẽ không có loại cảm giác này, chúng em học y sợ nhất là phải tiếp xúc với dịch cơ thể của bệnh nhân, đặc biệt là máu. Máu người cực kỳ bẩn. Dưới tình huống khẩn cấp thì cực chẳng đã phải làm. Nhưng xong việc rồi… nếu chưa rửa sạch tay, em sẽ không chạm vào anh.”
Liễu Tức Phong nhìn Lý Kinh Trọc, “Sáu tuần, sau sáu tuần sẽ biết kết quả, đúng không.”
“Ừ.”
Liễu Tức Phong nói: “Bây giờ em đang thế này, trở về nhà không sợ cha mẹ lo lắng hay sao? Anh biết em muốn đi sáu tuần là sợ anh lo, nhưng biết đã biết rồi, em có đi hay không cũng thế. Anh có lo nữa cũng làm sao bằng cha mẹ lo cho em, thế nên cứ để anh ở cạnh em đi.”
Lý Kinh Trọc do dự một chút mới nói: “Chắc sẽ gian nan đấy.”
Liễu Tức Phong phản bác: “Em ở trong cuộc còn chưa chê khó, anh thì có gì mà gian nan?”
Lý Kinh Trọc nói: “Tình huống kiểu này em chứng kiến nhiều rồi.”
“Em nhìn quen sinh tử, anh quen viết sống chết, nhưng rơi xuống đầu mình thì dễ gì có lần thứ hai, cho nên cứ cùng nhau đi.” Dứt lời hắn vươn tay, “Lại đây.”
Lý Kinh Trọc vừa đi được một bước đã bị Liễu Tức Phong ôm lấy, trên người hắn tỏa ra mùi hương độc hữu. Bỗng nhiên anh cảm thấy mùi hương này đã thay đổi, bản thân nó không biến hóa, nhưng có định nghĩa mới. Trước đây là quyến rũ, bây giờ trở thành yên lòng.
“Hôm nay không được chia phòng ngủ nữa.” Liễu Tức Phong nói.
Lý Kinh Trọc vùi đầu vào cổ Liễu Tức Phong “ừ” một tiếng, lại nói: “Để em giúp anh tắm. Cổ tay anh không được đụng nước, tóc cũng phải quấn lên, hôm nay không gội đầu được, khó làm khô.”
Khách sạn là chọn vội, trang thiết bị cũng không tốt lắm, phòng tắm sơ sài chỉ lắp mỗi vòi sen, hai người lớn cùng đứng đã có vẻ chật chội. Nước từ vòi sen chảy ra nếu không quá nóng thì là quá lạnh, mất nửa ngày Lý Kinh Trọc mới tài hoa chỉnh ra được một độ ấm thích hợp. Dòng nước dội vào ngực anh lẫn lưng Liễu Tức Phong, vốn biết da thịt hắn non mịn, nhưng bây giờ hai người cách nhau gần như thế, lại ở dưới ánh đèn phòng tắm càng khiến tấm lưng Liễu Tức Phong phát sáng như một mảnh trăng rằm.
“Em bắt đầu tắm đây.” Lý Kinh Trọc thông báo.
“Tắm thì tắm đi, còn phải thông báo trước nữa?” Giọng Liễu Tức Phong mang theo ý cười, nhưng rất nhanh sau đó đã cười không nổi, “Shhhh ——”
“Mạnh quá à?” Lý Kinh Trọc vội vàng thu tay, mảng da bị khăn lông cọ qua đã đỏ bừng lên, đặt cạnh phần da thịt trắng nõn xung quanh đúng là đối nghịch đến đáng sợ.
Liễu Tức Phong đau đến nhe răng trợn mắt: “Anh bẩn đến mức nào mới đáng cho em dùng hết sức bình sinh cọ lưng thế hả?”
Lý Kinh Trọc ngượng ngùng giải thích: “Thì mãi đến khi lên Bắc Kinh học đại học em mới có cơ hội tắm tiên, trước kia có bạn học nhờ kỳ lưng giúp, luôn chê em làm không mạnh bằng mấy nhân viên nhà tắm công cộng gần nhà.”
Liễu Tức Phong hỏi: “Cậu bạn kia là người vùng nào?”
Lý Kinh Trọc nhớ lại dáng vẻ của Thời Lập Chi: “Đại hán Đông Bắc.”
Liễu Tức Phong cả giận: “Anh và đại hán Đông Bắc có thể dùng chung một thủ pháp kỳ cọ được à?”
“Không thể không thể, đương nhiên không thể.” Lý Kinh Trọc nhịn cười, cẩn thận hầu hạ tấm lưng quý giá của Liễu Tức Phong tỉ mỉ như thêu hoa lên.
“À này.” Liễu Tức Phong làm như bâng quơ hỏi, “Cậu đại hán Đông Bắc kia có đẹp trai không?”
Lý Kinh Trọc trả lời rất cầu thị: “Đẹp trai lắm.”
Liễu Tức Phong tiếp tục bâng quơ hỏi: “Thế em kỳ cọ cho người ta, không cọ ra chuyện khác đấy chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì được?” Lý Kinh Trọc nói, “Nhà tắm tập thể, xung quanh toàn là người, bạn học nhờ em cọ lưng thì em cọ, không rảnh nghĩ nhiều.” Chà lưng xong, anh vỗ vỗ Liễu Tức Phong, ra lệnh, “Xoay lại nào.”
Lý Kinh Trọc chà xuống dưới, Liễu Tức Phong lại nhướn mày hỏi: “Em cũng kỳ cọ cho người ta thế này?”
Lý Kinh Trọc đỏ mặt: “Đương nhiên là không có, chỉ chà mỗi lưng thôi. Có phải cậu ta không kỳ cọ được đằng trước đâu.”
Liễu Tức Phong hỏi tiếp: “Thế đằng sau thì được tùy ý làm à?”
“Cái gì mà đằng trước với đằng sau?” Mặt Lý Kinh Trọc đỏ đến mang tai, một tay ấn khăn lông lên vai Liễu Tức Phong, “Anh tự tắm tiếp đi!”
Liễu Tức Phong bị bỏ lại một mình hì hục mất nửa ngày mới tắm xong, lúc ra ngoài thấy Lý Kinh Trọc đã nằm lên giường, không biết đang suy nghĩ gì. Hắn đi qua ôm người vào lòng.
“Em tắt đèn nhé?” Lý Kinh Trọc nói.
Liễu Tức Phong duỗi dài tay ra tắt đèn từ đầu giường phía mình.
“Anh nhìn tờ hướng dẫn sử dụng thuốc viết, có khả năng sẽ mất ngủ.” Giọng Liễu Tức Phong rất nhẹ, “Lỡ anh ngủ rồi mà em chưa ngủ được, cứ đánh thức anh.”
“Ừm.”
Yên tĩnh được một lúc, đột nhiên Liễu Tức Phong lại nói: “Hay để anh uống thuốc chung với em đi.”
“Anh bị ngốc à.”
“Bây giờ nếu anh… thì chắc chắn phải uống rồi đúng không?”
Lý Kinh Trọc đe dọa: “Anh dám động đậy, em đạp anh xuống sàn ngủ đấy.”
Liễu Tức Phong lén thu cái tay còn chưa kịp làm gì lại, vội lấp liếm: “Thì hỏi thử một câu thôi mà. Anh mong em bình yên vô sự còn không hết, làm sao dám xằng bậy?”