Nhuận Lăng không nói gì, nhưng ánh mắt anh kiên trì không đổi ý nói với ông Nhuận là suy nghĩ của anh một chút đều không thay đổi.
– Chờ khi người trong phòng đi hết, cháu đi xin lỗi em dâu nghe chưa.
Ông Nhuận lui một bước nói.
Nhuận Lăng lại không chút nào thoái nhượng, lạnh giọng mở miệng:
– Không bao giờ. Lời cháu nói là thật.
Lời nói thật có khi thật tổn thương người, nó lại rất đúng.
– Lời nói thật?
Ông Nhuận tức đến mức cười:
– Cháu tưởng mình là đứa nhỏ ba tuổi hay sao? Cháu nói thật. Ông còn muốn cho cháu ăn kẹo que đây. Ông nói cho cháu biết, hôm nay nếu cháu không đồng ý xin lỗi thì đừng mong ra khỏi căn phòng này.
Giang Tiểu Vũ nhìn mặt Nhuận Lăng đầy máu, lại nhìn ông Nhuận tức giận đập bàn.
Thật sự không biết chính mình có nên hay không mở miệng khuyên bảo hạ, xoát một chút tồn tại cảm.
Cô không biết mình có nên mở miệng khuyên hay không. Nhưng cô cảm thấy rất sợ hãi.
Cô cảm thấy ánh mắt ông Nhuận như mang theo lưỡi dao sắc bén. Chỉ cần ông ấy trừng mắt liền có cảm giác đau đớn. Hơn nữa bây giờ, ông Nhuận đang tức giận. Không khí của toàn bộ thư phòng đều vô cùng khó thở.
Giang Tiểu Vũ không dám lên tiếng.
Mà Nhuận Lăng là kẻ không sợ chết. Anh cũng vô cùng cứng đầu và cố chấp, khí thế rét lạnh lại có chút ấu trĩ.
Giang Tiểu Vũ cảm thấy mình không nên dung túng Nhuận Lăng khiêu khích nữa. Cô lấy hết can đảm nhẹ giọng mở miệng:
– Ông ơi, ông đừng nóng giận. Đều là cháu không hiểu chuyện mới chọc giận em dâu. Cháu sẽ xin lỗi cô ấy.
Ông Nhuận đang nghĩ cách sai cháu trai đi xin lỗi thì Giang Tiểu Vũ nói làm cho ông có chút ngớ người.
Nàng xin lỗi?
“Con bé xin lỗi? Nó làm sai cái gì đâu mà nó xin lỗi? Cái thằng Nhuận Lăng này đúng là ngoan cố mà đến vợ mà nó cũng đem ra làm khiên đỡ.”
Lửa giận của ông Nhuận càng thêm lớn.
Ông quyết định: “Hôm nay, Nhuận Lăng không xin lỗi, mình sẽ cho người trói nó lại đánh một trận.”
Giang Tiểu Vũ rụt cổ: “Sao không khí lại lạ vậy?”
Quay sang Nhuận Lăng, Giang Tiểu Vũ lẩm bẩm mở miệng:
– Nhuận Lăng, sao anh giận vậy chứ? Em đi xin lỗi không phải tốt rồi sao? Dù gì anh cũng không muốn làm mà.
Đúng vậy một câu của cô đã làm cho Nhuận Lăng nổi giận. Cô cũng có lòng tốt mà. Thật oan uổng quá. Trong lòng Giang Tiểu Vũ nước mắt chảy ròng ròng.
Nhuận Lăng âm trầm nhìn Giang Tiểu Vũ, không mở miệng.
Cả người Giang Tiểu Vũ rét run, cảm giác mình bị ánh mắt xiên xỏ:
– Trán của anh bị thương rồi. Có cần băng bó trước không?
“Lời này chắc không sai chứ nhỉ?”
Đôi mắt Giang Tiểu Vũ lóe sáng ý cười.
Nhuận Lăng dời ánh mắt đi. Anh quay qua ông Nhuận, sửa lại tính tình bướng bỉnh, mỉm cười mở miệng:
– Ông à, ông nghe rồi chứ. Vợ của cháu nói, cô ấy muốn thay cháu xin lỗi. Vậy nên cháu không cần đi xin lỗi.
Ông Nhuận bực mình không đáp lời.
Bây giờ ông chỉ muốn đánh thằng nhóc hư đốn trước mặt mà thôi.
Vì không muốn xin lỗi mà vợ cũng đều lợi dụng.
Ông sắp tức đến mức hộc máu.
Mười mấy năm dạy dỗ, nhìn anh càng ngày càng bày mưu lập kế, ông còn tưởng rằng lúc tuổi già ông có thể nhìn thấy phong cảnh như cũ. Nhưng ông không nghĩ tới, quỷ kế này của anh lại rất hữu dụng.
Ông cảm thấy tương lai là một viễn cảnh đen tối, lúc tuổi già sẽ rất thê lương.
“Một người là nó đủ rồi, còn có thêm một người trợ lực nữa – vợ của nó, quả thực là quá không biết xấu hổ.”
“Chia rẽ chúng nó, cần thiết chia rẽ!”
Giang Tiểu Vũ cẩn thận nhìn ông Nhuận bốc hỏa:
– Ông ơi, ông không sao chứ ạ? Ông nóng lắm sao? Ông có cần cháu quạt cho ông không ạ? Mặt ông đỏ lắm.
Giang Tiểu Vũ ân cần cầm cuốn sách mỏng bên cạnh quạt cho ông Nhuận.
Ông Nhuận cảm thấy trên mặt mát lạnh. Ông híp mắt. Mặt đỏ rực cũng chậm rãi tiêu tán bớt.