Du làm món mì Ý đơn giản và đưa cho May, như một tay đầu bếp chuyên nghiệp.
– Trông hấp dẫn quá ! Sao nỡ ăn đây ? – May chăm chú nhìn đĩa mì và nói.
– Thôi nào, chị sẽ đói đấy. Ăn đi, ăn đi… – Du khẩn khoản.
– Thế chị ăn đây…
– Có gì cũng đừng chê nhá !
May bắt đầu ăn, nhưng rồi cô khẽ nhăn mặt.
– Sao vậy ? Không ngon hở chị ? – Du lo lắng.
May không trả lời, bày vẻ mặt càng nghiêm nghị hơn.
– Chị đừng nhăn mặt thế nữa mà, để em làm món khác cho chị nha ? – Du cầm đĩa mì định mang đi.
May chụp tay Du lại, đặt đĩa mì xuống bàn :
– Đừng ! Nó ngon lắm, chị rất thích.
– Trời. Làm em hết hồn à. Thế mà cứ tưởng…
– Du biết nấu ăn sao ?
– Biết chứ. Nhưng đã lâu rồi không nấu lại. Từ cái hôm ấy…
– Thế mà vẫn không bị “lục nghề” ha ?
– Chị thấy sao ? Mùi vị tuyệt chứ ?
– Ngon lắm ! – May cuộn thật nhiều mỳ vào trong chiếc nĩa, ăn hết một lượt.
– Chị tham ăn quá đi. – Du khẽ cười và lấy khăn giấy lau nhẹ khoé miệng còn dính chút nước sốt của May.
– Tại chị đói ! Với lại nó ngon quá. – May xấu hổ – À mà sao em không ăn đi ?
– Ăn cũng vậy, không ăn cũng vậy. Thôi chị ơi !
– Sao được ? Em phải ăn một chút đi chứ. Cho chị yên tâm.
– Thôi. Em… quên cách ăn rồi ạ ! – Du xua tay.
– Để chị chỉ cho. Há miệng ra nào… – May cuộn mỳ vào nĩa và đưa cho cậu.
– A… a… Ơ sao nhiều quá vậy ? – Du nói như mắc nghẹn.
– Ăn hết chỗ này cho chị.
– Chắc tắt thở mất thôi ! Chị ác quá.
Cuối cùng cũng xong bữa ăn đầy áp lực của May. Du thở phào nhẹ nhõm :
– Sau này chị đừng làm bảo mẫu nhé. Bọn trẻ sẽ sợ lắm đấy !
– Em vừa nói gì đấy ?
– Ơ, không ạ! Nào có… – Du xua tay, bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội.
*
– Du này, tại sao căn nhà này lại không có người ?
– À, có một lần vì công việc của ba em nên cả nhà chuyển về đây nhưng cuối cùng lại không cần nữa.
– Eo ơi, thế là thành một căn nhà bỏ hoang à ?
– Nào có, thỉnh thoảng ba mẹ em vẫn về đây để du lịch mà. Với lại họ vẫn thường xuyên cho người đến đây để dọn dẹp sau mỗi tháng đấy !
– Ừ, ra là vậy. Khó trách nơi này lại vắng vẻ như thế.
– Ừm, mà này, tối nay chị ngủ ở đây nhé ! – Du nói và đặt May xuống một chiếc giường có đệm dày, rất rộng rãi.
– Thế còn em ? Sẽ ngủ ở đâu ?
– À… à… Bên này ! – Du chỉ tay vào chiếc ghế salon dài cách đó vài mét. – Em sẽ canh chừng chị.
Rồi May nằm xuống, Du kéo chăn lên và đắp cho cô. Sau đó, cậu đi đến chiếc ghế salon nọ nằm xuống và tắt đèn.
– Ngủ ngon May nhé !
– Chúc em ngủ ngon…
Đến nửa đêm, May bỗng tỉnh giấc. Cô nhìn xung quanh bằng thứ ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài hắt vào. Rồi tầm nhìn cũng rơi vào chiếc ghế salon nơi mà Du nằm kia. Nhưng nó trống trơn.
– Á… á… – May hét thất thanh.
Có tiếng gió xạc xào thổi đến. Cửa tuy không mở nhưng đèn bỗng vụt sáng.
– Có chuyện gì thế, chị May ? – Là Du.
– Em đi đâu đấy ? Chị đã không thấy em ở bên đó ? – May bật khóc.
– À, em đến phòng đọc sách. Lúc nãy em nằm đấy cho chị yên tâm thôi. Chứ em có ngủ được đâu. – Du ngồi xuống cạnh May.
– Nhưng… – May khóc thút thít và gục đầu vào bờ vai lạnh lẽo của Du. – Chị sợ lắm !
– Chẳng lẽ chị vẫn cảm thấy không an toàn ngay cả khi đã có em ở đây sao?
– Không phải vậy. Chị đã rất hốt hoảng khi không thấy em…
– Ngoan, đừng khóc nữa ! Chẳng phải bây giờ em đã ở đây với chị rồi sao ?
– Được rồi, chị sẽ không sợ nữa đâu…
– Vậy bây giờ chị hãy nằm xuống và ngủ tiếp đi. Em sẽ ngồi dây canh chừng chị. – Du kê lại gối và đỡ May nằm xuống giường.
– Nhưng… em…
– Em đã nói rồi, em không có ngủ ! Có em ở đây rồi, May đừng sợ. – Du cười để cho cô yên tâm hơn.
Đèn được để sáng, May đã ngủ say. Du vẫn ngồi đấy, yên lặng ngắm nhìn vẻ đẹp của một thiên thần nhỏ đang ở bên cậu lúc này.