Ngồi trên giường với cây đèn bàn le lói, May cố gắng học cho xong bài học của ngày mai. Không khí se lạnh về đêm khiến tâm trạng cô gái nhỏ càng thêm kỳ lạ. Khẽ gấp trang sách lại, May trầm ngâm :
– Tệ thật. Gặp hai lần rồi mà vẫn chưa hỏi được cậu ấy tên gì…
Rồi cô với tay tắt đèn, đắp chăn ngang vai và bắt đầu ngủ. Nhưng đến nửa đêm, May chợt thức giấc thì thấy có bóng người đứng ở ngoài cửa sổ nhìn vào. Tuy chỉ có ánh trăng hắt vào thứ ánh sáng mờ mờ nhưng cũng đủ để cô nhận ra chính là cậu nhóc ấy. May tròn mắt như thể không tin vào điều mình đang nhìn thấy. Làm sao cậu có thể đứng ngoài đó giờ này được trong khi đây là lầu hai cơ mà?
Cố lấy lại bình tĩnh, cô dụi mắt nhìn lại thì bóng người lúc nãy đã không còn. May nằm xuống và cố dỗ lại giấc ngủ, tự nhủ rằng những gì mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh thôi.
Hôm sau, May đi dạo sau giờ tan học. Không hiểu sao cô lại có ấn tượng với con đường đi học này mặc dù bản thân đã đi qua nó rất nhiều lần rồi. May chọn dừng lại ở một khúc đê nhỏ và ngồi xuống. Phía dưới chân cô là dòng nước đang chảy róc rách. Nước trong veo, May có thể nhìn thấy những chú cá đang bơi trong đó. Đang lúc ngắm nghía mọi thứ xung quanh thì cô như bị ai đó bịt mắt lại từ phía sau :
– Hãy nói xem ta là ai ?
– Nhóc ! Đúng không ?
– Sao chị biết ? – Cậu buông tay ra và đi vòng lên phía trước.
– À chắc do tay em hơi lạnh nên chị mới nhận ra đấy.
– Ừm, vì có lúc máu em lưu thông không đều ấy mà.
– Phải thế không ? Mà thôi, em ngồi xuống đi.
– Ừm.
*
– Chị làm gì ở đây, tan học lâu lắm rồi mà ?
– À, chị về rồi trở lại. Tại muốn ngắm cảnh tí đó mà.
– Trông chị đáng yêu thật đấy. Nhất là đôi mắt kia ! – Cậu khẽ nhìn vào đôi mắt ấy như chú bé vừa tìm được một cây kẹo ngon lành.
– Cảm ơn em. – May cười và cúi đầu xuống vì ngượng.
Đôi mắt ấy chợt nhìn ra phía xa. Cậu vẫn tiếp tục nhìn vào đó, yên lặng. Đến bây giờ cậu mới có thể nhìn kỹ May : một nét đẹp trong sáng, thơ ngây làm sao ấy. Cậu như đã bị cuốn hút vào vẻ đẹp của thiên thần kia. Bỗng :
– Chị có chiếc vòng đẹp quá này !
– Ơ… Không phải của chị đâu. Chị nhặt được nó ở đằng kia.
– Một chiếc vòng bằng gỗ trầm hương với 36 hạt gỗ hình lục giác. Mỗi mặt gỗ chạm khắc hình một loài hoa…
– Sao em biết rõ vậy ?
– Em… Tại em thấy nó đẹp nên nhìn suốt buổi tối hôm qua đấy mà.
– À, ra vậy.
– Mà này… Chị ơi !
– Sao thế Du ?
– Chị có thể luôn đeo chiếc vòng này được không ?
– Nhưng tại sao ? Chị còn định sẽ tìm và trả lại cho người đã đánh rơi nó đấy.
– Thì lúc nào tìm được rồi trả sau. Vì khi đeo nó, chị May sẽ… trông đẹp lắm ạ.
– Ừ – May mỉm cười.
Suốt buổi nói chuyện, cậu đã khiến May cười liên tục. Vì có lẽ cậu thích nhìn hình ảnh đáng yêu của cô những lúc vui vẻ thế này đây.
*
Tối đó, chờ mãi mà không thấy cậu bé ấy đến chơi, May quyết định không đợi nữa. Thấy trời đã khuya, cô trở lại phòng. Nằm trên giường, cô thả dòng suy nghĩ :
“Cậu nhóc đó kì lạ quá. Lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ, như thể là luôn ở cạnh mình vậy? Bàn tay thì lúc nào cũng lạnh lẽo, là do có vấn đề về máu huyết thật sao? Với cả lúc chiều cậu ấy còn mô tả chiếc vòng tay rất rõ ràng như thể đã rất thân thuộc với nó rồi vậy. Chuyện này rốt cuộc là sao nhỉ?”