Cương thi mắt xanh vẫn chưaquen dùng bút lông. Nó thích dùng đầu ngón tay trực tiếp chấm mực để viết chữhơn. Xảo Nhi sửa rất nhiều lần nhưng tư thế nó cầm bút vẫn vụng về không thôi.
Xảo Nhi bất đắc dĩ đành phảithường xuyên tập viết. Năng lực bắt chước của nó cực mạnh, chỉ cần nhìn tư thếXảo Nhi cần bút là sẽ học được nhanh hơn. Nhưng chính bởi vì như thế nên chữviết của hai người giống hệt như nhau. Chữ viết điễn văn của Xảo Nhi mạnh mẽ cólực, chữ viết nhân loại của Mắt Xanh lại thanh mảnh nắn nót.
Xảo Nhi viết xong lại đọcmột lần, nó cũng nghiêm chỉnh đọc theo cô.
“Tôi” Xảo Nhi chỉvào mình, rồi lại chỉ chữ “tôi” trên chiếc bàn gỗ: “Tôi…”
Mắt Xanh kéo ống tay áo viếtmột chữ lên tờ giấy, rồi từ từ đọc theo “Tôi…”
Tiếc rằng nó cũng chỉ vàoXảo Nhi, còn làm ra vẻ vô cùng khó hiểu, viết điễn văn trên giấy hỏi cô”Không phải em tên là Xảo Nhi sao? Sao em còn gọi là ‘Tôi’ nữa?”
Trán của Xảo Nhi có một loạtvạch đen sổ xuống “Đây không phải là em, là ‘Tôi’… Cái em đang nói có ýlà chỉ mình đấy.”
Cương thi mắt xanh suy nghĩhồi lâu, rốt cuộc chỉ vào mình chậm chạp lên tiếng “Tôi…”
Nó rất chăm chỉ, bình thườngkhông cần Xảo Nhi giám sát đốc thúc. Nhưng lúc đầu viết chữ luôn khiến chongười mình dính đầy mực, chọc cho Xảo Nhi giận nó mãi. Cứ như thế vài lần nó đãchú ý hơn, mỗi khi viết chữ nó đều cẩn thận tỉ mỉ không hề nghịch mực nước nữa.
Cương thi mắt đỏ thì dẫn mộtđám cương thi đi theo đạo trưởng Hách gia mở lớp học xóa mù chữ. Mặc dù nókhông có cố gắng như cương thi mắt xanh. Nhưng nó có được sự thiên vị của đạotrưởng Hách gia nên tiến bộ cũng rất nhanh.
Thế cho nên một số lần từtường viện của đại điện Quan Thiên Uyển đến từng ngọn cỏ cây cột, phàm là nhữngnơi có thể viết chữ đều có những chữ viết xấu xí của cương thi. Mới đầu Xảo Nhicũng mắt nhắm mắt mở bắt ba đồ nhi của mình chà tường là được. Nhưng sau đó thìcô không im lặng nổi nữa — Có một ngày ông chủ tiệm bán giấy bút ở trấn trênnửa đêm nghe thấy tiếng động. Cầm ngọn đèn đứng lên soi xem, lại thấy một conmắt đỏ, nanh dài chừng một tấc đang đứng trước bàn sách làm bộ làm tịch viếtchữ đọc sách.
Ông chủ này thường xuyên muabán tranh cổ nên cũng coi như gặp không ít chuyện kỳ lạ. Ông lập tức la lên lớntiếng, cái tên kinh dị vừa nhìn thấy có chuyện không ổn liền nhảy phá cửa sổ rangoài chạy trốn mất dạng. Ông chủ tiệm run lẩy bẩy đến trước bàn xem xét. Chỉnhìn thấy trên những bức tranh cổ tiền triều đâu đâu cũng có “nét vẻ đẹpđẽ” của tên kinh dị nhe nanh múa vuốt kia — Hoa Nở Phú Quý! Mà chữ Quýlại còn viết sai nữa chứ!
Ông chủ tiệm té xuống đấtbất tỉnh.
Ngày hôm sau, Xảo Nhi chínhthức ra nội quy trong Quan Thiên Uyển. Điều một, không có phép đánh đạo sĩ.Điều hai chính là hhông được vẽ bậy lung tung!
Thế nên sau đó có khách hànhhương cũng đọc lẩm nhẩm. Dưới chân tường trắng của Quan Thiên Uyển có có mấychữ viết màu đỏ rất to: Trọng địa Quan Thiên Uyển, nghiêm cấm vẽ bậy, người nàovi phạm sẽ bị ném trứng gà!
Rất nhiều người khó hiểu vềquy định của Quan Thiên Uyển này, thật là vô cùng kỳ lạ nha…
Khi đó thanh danh của QuanThiên Uyển không cao lắm. Liên tiếp mấy ngày đừng nói là khách hành hương, ngaycả bóng ma cũng khó thấy. May là lúc trước có tiết kiệm được chút ít, lại thêmbọn tôm cua tinh hay thường nhặt ít trân châu nên Quan Thiên Uyển mới không rơivào cảnh khủng hoảng kinh tế.
Chỉ có điều Xảo Nhi cũngmuốn tiếp tục tích trữ hương khói vô chủ, nhưng cứ thế này thì không được. Mặc dùhiện tại Mắt Xanh giúp đỡ Xảo Nhi lọc đi yêu lực đưa vào người cô. Nhưng làm đểlàm việc thiện tích lũy tiên duyên thì phải nhờ vào những thứ niệm lực thiệnnam tín nữ này rồi.
Thứ tiên duyên này đều phảixem vào duyên phận. Có tu sĩ tích lũy cả đời cao lắm cũng chỉ đủ đến khi luânhồi được làm người phú quý, công danh phúc lộc. Có tích đức mấy đời nhưng khôngđủ tu vi thì cũng khó mà thành tiên.
Còn có vài người xui xẻohơn, vất vả tích đức mấy đời đến khi tiên duyên đến, tu vi cũng đủ nhưng lúc độkiếp lại bị sấm sét đánh tan mất…
Dĩ nhiên, việc đó đối vớiXảo Nhi chỉ là chuyện rất xa xôi. Nhiệm vụ quan trọng của cô hôm nay chính làtrọng chấn Quan Thiên Uyển. Dù lần trước đánh một trận với Thúy Vi Sơn, đốiphương cũng không chiếm được lợi lộc gì. Nhưng Quan Thiên Uyển gần như đã đặctội với cả giới Đạo Môn.
Vì không muốn để Quan ThiênUyển tiếp tục lớn mạnh. Thúy Vi Sơn đã liên hiệp với mọi người ở Đạo Môn mở ramột đạo quán ở cách đó không xa gọi là chi nhánh Thúy Vi Sơn.
Kể từ đó, đa số khách hànhhương đều đến nơi này, cắt đứt đường làm ăn của Quan Thiên Uyển.
Phàn Thiếu Cảnh làm như vậycũng có nguyên nhân. Bởi vì Quan Thiên Uyển và Thúy Vi Sơn đường xá xa xôi nênhắn không tiện đi lại. Còn công lực hôm nay của Xảo Nhi đã tiến rất nhanh, hắntự biết mình không phải đối thủ của cô. Đương nhiên cũng không muốn kinh độngđến đám quân yêu quái của Quan Thiên Uyển.
Nhưng việc thiết lập chinhánh ở đây, thứ nhất có thể cắt đứt kế sinh nhai của Quan Thiên Uyển, tránhđược việc dân chúng mù quáng đi theo đám quân yêu quái này. Thứ hai có thể cứcách vài ba ngày lại đến thăm Phàn Thiếu Hoàng.
Đối với việc lần này, Quỷ Xavà Mắt Đỏ đã đưa ra nhiều phương pháp đối phó. Quỷ Xa kiên quyết cho rằng nênngược đãi Phàn Thiếu Hoàng, ném vỏ hạt dưa, vỏ đậu phộng, vỏ hạt dẻ và bánhbao, bánh màn thầu, bánh mì vào trận.
Mắt đỏ lại cho rằng QuanThiên Uyển nên cho hai gã tiểu yêu đến chi nhánh Thúy Vi Sơn trà trộn vào kháchhành hương. Rồi trước mắt mọi người hóa thành yêu quái ôm bắp đùi Phàn ThiếuCảnh gào rú. Lúc đó khách hành hương sẽ cho rằng ai là kẻ nuôi yêu vật ngay!
May là Xảo Nhi cũng biết haikẻ này đều là chuyên gia tào lao không thể tin. Cứ thế trôi qua mấy ngày, ba đồđệ Xảo Nhi cũng đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn “Sư tôn, ngài xác định lần nàyQuan Thiên Uyển sẽ có khách hành hương sao?”
Người mở miệng đương nhiênlà Thiên Quyền. Khai Dương cũng không nhịn được nữa “Chúng ta đã ở QuanThiên Uyển ngây ngốc vài ngày rồi. Một người khách hành hương cũng không thấy,chỉ có đám gây rối thì ngày ngày…”
Xảo Nhi cũng nhìn về phíađại đệ tử Diêu Quang của mình. Cô tương đối hài lòng với người đệ tử này, vìhắn rất thông minh. Ban ngày hắn tranh giành canh giữ hậu viện, buổi tối thìcanh giữ cửa trước. Đạo lý rất đơn giản. Như có người muốn đến lật quán đậpphá, nếu đến ban ngày thì chắc chắn sẽ quanh minh lỗi lạc trực tiếp làm ầm ĩ ởcửa trước nên hậu viện an toàn; Nếu là đêm hôm khuya khoắc đến tất nhiên là kẻnham hiểm xảo trá, khẳng định sẽ chui vào cửa sau đánh lén nên cửa trước antoàn…
Diêu Quang suy nghĩ nghiêmtúc rất lâu về vấn đề của sư tôn đưa ra “Chúng ta cần phải làm một việclớn long trời lở đất mới có thể trọng chấn lại uy danh khi xưa của Quan ThiênUyển.”
Thật ra việc long trời lởđất có rất nhiều việc có thể làm, nhưng Xảo Nhi suy nghĩ rất lâu… Cô cũngkhông thể dẫn một đám quân kinh dị đi tấn công Thúy Vi Sơn.
Đối với việc lần này MắtXanh vô cùng thẳng thắn, nó viết chữ trong của Xảo Nhi: Lật quán, anh giúp emáp trận!
Thế là Xảo Nhi không còn lolắng gì nữa — Dù mình thiếu kinh nghiệm nhưng ai có thể là đối thủ của MắtXanh?
Cho nên bọn họ vô cùng trànngập tự tin với trận chiến này.
Thậm chí lực lượng của họcũng rất ít. Xảo Nhi chỉ dẫn ba người đệ tử đi xuống Quan Thiên Uyển.
Thiên Quyền và Khai Dươngcùng đi theo cô, còn Diêu Quang thì ở yên tại đại điện. Thiên Quyền và KhaiDương đều khó hiểu “Đại sư huynh, huynh không đi chung với sư phụsao?”
Diêu Quang lắc lắc ống xăm”Sư huynh ở đây chờ các đệ.”
Kết quả, Xảo Nhi dẫn theoThiên Quyền và Khai Dương vừa đi không lâu đã quay về — Quần áo của ThiênQuyền và Khai dương đều làm từ linh khí của Quan Thiên Uyển. Mặc dù dẫn theohai tên đệ tử xinh đẹp xuất sắc trần truồng đến chi nhánh Thúy Vi Sơn cũngkhiến cho thanh danh Quan Thiên Uyển vang xa. Nhưng cuối cùng… thể diện thìsao?
Xảo Nhi tìm quần áo cho bađồ nhi thay một lần nữa. Diêu Quang cũng đi theo đội. Nhóm bốn thầy trò lại đitrở ra Quan Thiên Uyển.
Trong làng chài cũng khôngcó thay đổi nhiều. Hiện tại đang giữa tháng mười, chính là mùa cá hố và cáhường. Thuyền bè của ngư dân cũng đều bận rộn không ngớt. Nhắc đến cũng đúnglúc, tuy làng chài này bé nhỏ, nhưng mùi vị cá hường sinh sống tại biển này rấtngon. Nên mỗi khi đến mùa lại cung cấp cá biển cho cả khu vực Hoàng Thành.
Rất nhiều món ăn tại các tửuđiếm trong vùng đều dùng không ít lượng cá ở đây làm món chính. Cho nên từtháng mười đến tháng mười hai hằng năm, ở đây luôn luôn náo nhiệt ngày đêm.
Xảo Nhi dẫn ba đồ đệ đi mộtvòng thôn Đại Quyển cách Quan Thiên Uyển không xa. Đương nhiên ở đây cũng cóngười nhận ra cô. Mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao “Là Cống Hề chân nhâncủa Quan Thiên Uyển…”
“Hứ.” Có người vâyxem khẽ tiếp lời “Nghe đạo trưởng Thúy Vi Sơn nói Quan Thiên Uyển nuôi yêuquái cũng chẳng phải nơi chính phái gì.”
Nói là nói như thế nhưngCống Hề chân nhân luôn ru rú trong nhà bỗng nhiên dẫn ba thiếu niên như thầntiên đi thẳng về chi nhánh Thúy Vi Sơn đều khiến mọi người biết nhất định là cónáo nhiệt để xem.
Đối diện với náo nhiệtthường người ta sẽ tạm thời có thể quên đi hiểm nguy. Cho nên khi Xảo Nhi lênđến chi nhánh Thúy Vi Sơn, phía sau liền có một đám nhiều chuyện đi theo tọcmạch.
Người vừa đến Phàn ThiếuCảnh đã có cảm giác không ổn. Đầu tiên là việc Xảo Nhi xưa đâu bằng nay, nếuthật động thủ hắn cũng không chắc sẽ đánh thắng. Tiếp theo là việc ban ngàyđánh nhau, ban đêm đến lượt đám yêu quái kia lại đến. Xem ra Thúy Vi Sơn khôngthể đấu nổi, chỉ sợ là phải thua thiệt rồi.
Phàn Thiếu Cảnh cũng là nhântài. Mặc dù chưởng môn trên danh nghĩa của Thúy Vi Sơn là Phàn Phục Thanh.Nhưng việc từ trên xuống dưới của Thúy Vi Sơn đều do Phàn Thiếu Cảnh làm chủ,Phàn Phục Thanh chỉ để làm cảnh thôi. Lại thêm phần từ nhỏ đến lớn Phàn ThiếuHoàng cũng thường hay rèn luyện hắn không ít. Cho nên hắn cũng biết uyển chuyểntình thế. Lúc này vừa nhìn thấy Xảo Nhi hùng hổ xông đến đã biết chuyện khôngổn. Sau khi cân nhắc trong phút chốc, hắn đã định ra được sách lược.