Cương thi mắt xanh cũng xem như rất quan tâm đếnba đồ đệ của Xảo Nhi. Thứ nhất, hiện tại Quan Thiên Uyển chỉ có ba tiểu đạo sỉbảo bối này, độ quý báu có thể sánh với quốc bảo. Thứ hai, nó cảm thấy đồ đệcủa Xảo Nhi cũng không khác gì đồ đệ của mình.
Nhưng Diêu Quang, Thiên Quyền và Khai Dương lạitránh né nó không kịp — Không có cách nào cả, chỉ vì dáng vẻ của nó quá kíchthích não mà.
Duy chỉ có cương thi mắt xanh lại không hề biết.Nó không nhìn ra ai cũng kiêng kỵ mình. Nó chỉ cảm thấy khó có thể trao đổigiao tiếp với loài người thôi. Nên hôm đó nó lại quấn lấy Xảo Nhi yêu cầu côdạy nói tiếng nói và chữ viết của loài người.
Đương nhiên là Xảo Nhi đồng ý. Cộng thêm việc bađồ đệ của cô cũng có trình độ văn hóa không cao, nên chuyện học tập là rất cầnthiết. Thế là lớp học phép thuật của Quan Thiên Uyển lại có thêm môn học mới –Giáo dục song ngữ loài người và cương thi.
Muốn cho cương thi nói tiếng người là việc khôngthể. Dây thanh quản của họ đã xơ cứng theo cơ thể từ lâu, không cách nào runlên phát âm được, cho nên bọn họ có tiếng nói riêng. Nhưng trước mắt thân thểcủa Mắt Xanh và cơ thể của loài người đã không khác nhau nhiều lắm, muốn họctiếng nói loài người là việc chẳng có gì khó khăn.
Không thể nghi ngờ, Mắt Xanh chính là cương thinỗ lực tiên tiến nhất của cả tộc cương thi. Cho dù là học tiếng người cũng vôcùng phấn đấu. Trước tiên, Xảo Nhi dạy nó ít câu nói thông thường y như dạy concưng nói chuyện vậy.
Điều đâu tiên nó học được đương nhiên là tên củaXảo Nhi. Xảo Nhi mở to miệng và nói thật chậm để làm mẫu phát âm. Nó nhanhchóng nói theo “Xảo”
Chữ Nhi phía sau lại cần đòi hỏi độ khó cao hơn.Xảo Nhi cường điệu chỉ nó cuốn lưỡi rất nhiều. Lúc đầu lưỡi nó cứng ngắc, sauđó lại từ từ có thể kêu rõ hơn chút. Cho nên ban ngày nó nằm trong quan tàicàng không ngừng kêu “Xảo…Nhi! Xảo… Nhi”
Từ từ nó cảm thấy mình phát âm đã giống nên rấtcó cảm giác thành tựu. Lập tứcchọt chọt Xảo Nhi đang say giấc trưa thức dậy, nó vô cùng hưng phấn gọi cô”Xảo Nhi”
Đương nhiên Xảo Nhi cũng vui mừng lập tức gật đầukhông ngừng trả lời nó “Ơi!”
Nó không ngừng gọi cô, cô cũng không ngừng đáplại. Hai người “quên cả lối về” nên kiên nhẫn lặp đi lặp lại hết lầnnày đến lần khác. Xảo Nhi vừa vui đùa với nó vừa cảm thấy may là Phàn ThiếuHoàng không có ở đây. Nếu không chắc chắn hắn sẽ cười nhạo hai người bọn họ ngungốc rồi…
Xảo Nhi không thể cả ngày cứ sống trong quan tàivới nó được. Có rất nhiều việc cần hoàn thành để trọng chấn Quan Thiên Uyển.Việc gấp rút nhất tất nhiên là cho ba tên đệ tử xuất đầu lộ diện. Nhưng nhứcđầu ở chỗ là ba đồ đệ của cô thường xuyên chạy trốn. Đương nhiên bọ họ cũng chỉlà người phàm tục, làm sao có thể chạy thoát lòng bàn tay của Xảo Nhi. Với thựclực của cô bây giờ, ngay cả Phàn Thiếu Cảnh cũng không dám đến Quan Thiên Uyểnđể mất mặt nữa là.
Mỗi lần ba tên này chạy trốn cũng đều bị Xảo Nhibắt trở về. Cứ như thế khiến Xảo Nhi thấy chán, không thể cứ sử dụng cách cũ mèmthế này mãi. Cô không làm được chuyện thất đức như nhét Tam Thi Não Thần Đanvào miệng họ. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng nghĩ ra được biện pháp — Mượnlinh khí vùng lân cận Quan Thiên Uyển kết thành y phục trên người bọn họ.
Áo đạo tơ màu trắng thêu những áng mây chìm mặctrên người bọn họ đều có cảm giác thanh thoát như tiên. Thậm chí nhìn từ xa cóthể thấy được ánh sáng bảy màu mờ mờ. Bởi vì vùng lân cận là linh khí của biểnnên theo khoảng cách càng xa thì hiệu lực phép thuật càng giảm dần. Một khicách xa Quan Thiên Uyển, phép thuật cũng sẽ mất đi hiệu lực. Lúc này ba ngườibọn họ mới triệt để cắt đứt tâm tư chạy trốn.
Nếu như Phàn Thiếu Hoàng biết yêu lực mình khổtâm lắm mới có được dùng để làm mấy việc này, không biết có thể quát lên ầm ĩnhư sấm chớp hay không?
Việc tu hành không phải chuyện một ngày một bữa,nhưng trong thời gian ngắn bọn họ cũng có thể học được ít công phu mèo quào đểlòe mắt khách hành hương. Trước tiên Xảo Nhi dạy bọn họ bản lĩnh đối đáp vớikhách “Đầu tiên là vẻ mặt, nhớ kỹ nhất định phải nghiêm túc, cố gắng ítgiở trò, phải làm ra vẻ thâm sâu khó lường. Thế ngoại cao nhân không nhất địnhphải có nhiều bản lĩnh nhưng phải ra vẻ thần bí thì mới được.”
Điều này cô có thể miễn cưỡng làm mẫu, nhưng PhànThiếu Hoàng vẫn thích hợp làm tài liệu hơn. Cho đến nay, cô vẫn không quên đượclần đầu tiên cô thấy được Phàn Thiếu Hoàng tỏ ra khí chất của thế ngoại caonhân. Thế là cô dẫn ba người đệ tử đến trước trận để họ tinh tế đánh giá PhànThiếu Hoàng tỉ mỉ từ đầu đến chân.
Quả nhiên ba người liền hiểu ra. Chỉ có PhànThiếu Hoàng bị nhìn đến mất tự nhiên…
“Thứ hai đương nhiên là việc vẽ bùa. Vẽ đúnghay không cũng không sao. Mấu chốt là phải khiến cho người ta cảm thấy phứctạp, cảm thấy thâm sâu hư ảo, cảm thấy xem không hiểu… Một lá bùa vẽ có xấucũng không thất bại, thất bại chính là để người khác nhìn thấy rõ mình đang vẽcái gì trong đó…”
Cái này cũng có tham khảo. Cô nhặt mấy lá bùaPhàn Thiếu Hoàng vẽ trước đây để cho bọn họ tự mình tìm hiểu. Có thể bắt chướcnhưng quan trọng là phải sáng tạo.
“Thứ ba chính là lý do thoái thác. Điều nàycũng tương tự như vẽ bùa, nói có đúng hay không cũng không thất bại, thất bạinhất chính là người khác nghe hiểu được mình đang nói cái gì. Nhưng có một lýdo thoái thác vạn năng mà các cậu có thể sử dụng được. Đó chính là — Thiên cơbất khả lộ, cơ duyên chưa đến, thứ cho bần đạo không thể trả lời.”
Sau này lý do thoái thác vạn năng kia lại khơilên một câu chuyện thần kì, khiến cho danh tiếng Quan Thiên Uyển càng cao thêmmột bậc. Đó chính là vào một ngày trời cao xanh trong, có một khách hành hươngquá mắc, tìm đến Thiên Quyền đang (làm bộ làm tịch) giải xăm. “Xin hỏi đạotrưởng, nhà vệ sinh của Quan Thiên Uyển ở đâu?”
Thiên Quyền đang cầm một quẻ xăm suy nghĩ nát ócxem phải ba hoa thế nào, thình lình lại bị hỏi thế nên lập tức ngẩng đầu nghiêmtrang, nói vô cùng bí hiểm “Vô lượng thiên tôn, thiên cơ bất khả lộ, cơduyên chưa tới, thứ cho bần đạo khó có thể trả lời.”
Nên khách hành hương không hiểu ra sao cả. Saukhi được người khác chỉ dẫn rốt cuộc đã tìm được nhà vệ sinh. Nhưng hắn vẫn nhớđến lời nói của Thiên Quyền nên không yên lòng, thế là bước hụt chân rớt vàonhà xí.
Đến khi được cứu lên, hắn nhanh chóng xông đếnbên bàn giải xăm, mếu máo nắm tay của Thiên Quyền “Thiên cơ, quả nhiên làthiên cơ! Thiên Quyền đạo trưởng đã nhìn thấy kiếp nạn này của tại hạ từ sớm.Ngài thật là thần tiên, thần tiên đó!”
Mọi người đều khen ngợi không ngớt, duy chỉ cóThiên Quyền nhìn bàn tay dơ bẩn của mình không nói gì.
Dĩ nhiên đó là chuyện saunày. Hiện tại, trước cửa Quan Thiên Uyển chỉ vắng như chùa bà đanh.
Tiếng nói loài người phongphú hơn tộc cương thi nhiều nên cũng phức tạp hơn. Thường xuyên có một số từXảo Nhi không biết phải giải thích ý nghĩa ra sao, ví như vui sướng, tức giận,đau lòng vân vân…
Nhưng sau đó cô lại nghĩ rađược biện pháp giải quyết chuyện này — Cô dẫn Thiên Quyền già nhất trong bangười đệ tử đến nhà gỗ, nói rất trịnh trọng “Biểu hiện con rất tốt, vi sưquyết định sẽ thả con đi!”
“Thật hả?” ThiênQuyển mừng rỡ nhảy lên cao ba thước. Xảo Nhi xoay người viết điễn văn giảithích trong lòng bàn tay của Mắt Xanh “Nè, cái này kêu là vui mừng.”
Mắt Xanh hiểu xong, Xảo Nhilại quay đầu nhìn Thiên Quyền lần nữa “Ừ, hơn nữa mấy ngày nay con làm rấtnhiều chuyện cho Quan Thiên Uyển. Vi sư quyết định thưởng cho con hai viên trânchâu, đây là báu vật ở Long Cung rất quý hiếm.”
Cô đưa hai viên trân châu tonhư mắt rồng, sau đó xoay người viết chữ trong lòng bàn tay của Mắt Xanh”Nè, đây là mừng như điên”
Cương thi mắt xanh hiểu ra.
Thiên Quyền đang mừng nhưđiên chuẩn bị nhận lấy hai viên trân châu kia. Xảo Nhi lại thu tay về”Không thành tâm tu đạo, vi phạm giới tham, con tu hành không hiệu quảmà!”
Lúc này Thiên Quyền mới biếtmắc mưu, suy sụp đứng đó. Xảo Nhi quay lại viết chữ trong tay Mắt Xanh “Vẻmặt này chính là thất vọng. Bởi vì muốn nhưng không được.”
Cương thi mắt xanh cảm thấyloài người rất thú vị.
Xảo Nhi lại xoay người lạinhìn Thiên Quyền nói “Phải chịu phạt. Kể từ ngày mai con chịu trách nhiệmquét dọn vệ sinh cả Quan Thiên Uyển. Không làm xong thì không được ăncơm.”
“Cái gì????” ThiênQuyền la lớn tiếng “Làm sao một mình con có thể quét dọn cả một Quan ThiênUyển lớn như vậy?”
Xảo Nhi vẫn nói với cươngthi mắt xanh “Nhìn đi, vẻ mặt này chính là nổi giận!”
……………
Vào lúc hoàng hôn, Xảo Nhimang rượu đến thăm Phàn Thiếu Hoàng. Trong trận, hắn ngồi lên chiếc đệm cóinhìn ánh nắng chiều về phía xa, mặt trời dần dần lặn xuống. Đến khi ánh sángtắt đi nhường chỗ cho bóng đêm nuốt hết cả biển rộng núi cao ở đây.
Ở đây được bảo vệ bởi linhkhí tràn trề rất thích hợp cho hồn phách của hắn tu luyện. Nên hắn cũng khônghề suy yếu vì bị nhốt.
Xảo Nhi nghiêng ly rượu đổtrước trận. Dù hắn không thể luân hồi, nhưng đã là hồn phách, khó có thể tiếpxúc được với vật thật. Hắn cũng không cự tuyệt rượu của Xảo Nhi. Không biếtmình còn bị giam trong trận này bao lâu, mặc dù không phải là bạn bè nhưng cóngười thường xuyên đến đây trò chuyện ít câu vẫn tốt hơn.
“Anh đang ngắm mặt trờilặn sao?” Xảo Nhi ngồi xuống trước trận. Ngoại trừ thường xuyên đến đâytrò chuyện với hắn, cô cũng không tìm được phương thức nào biểu đạt sự day dứtcủa mình “Anh nhìn nơi đó xem, Bạt…. đã chết ở đó.”
Phàn Thiếu Hoàng nhìn theohướng của cô chỉ. Ánh sáng chiều tà chỉ còn sót lại vài vệt nắng vàng mờ mờtrên bờ cát hoàn toàn trống trải. Phàn Thiếu Hoàng nhìn chăm chú rất lâu cuốicùng mới đáp lại “Cô không cần để ý. Việc này đối với Bạt chỉ là một sựgiải thoát.”
“Tôi không để ý, chỉ làmấy ngày nay tôi đã từ từ nghĩ thông suốt được một việc.” Giọng nói củaXảo Nhi trầm tĩnh an hiền hòa như sóng biển “Tục truyền Bạt là con gáinuôi của Huỳnh Đế, xưa nay được gọi là Thiên Nữ. Sau khi Huỳnh Đế đại chiến vớiXi Vưu (*), bởi vì cô ta bị nhiễm trọc khí nhân gian nên không thể trở lạithiên giới. Cho nên sau đó không biết vì sao phải đi vào ma giới nhưng cô tavẫn ái mộ anh. Tôi giải thiết rằng lần đầu tiên cô ta xông ra khỏi cấm chế bởivì cô ta phát giác ra anh có thể gặp nguy hiểm.”
(*) Huỳnh Đế còn gọi làHiên Viên Hoàng Đế, là một vị vua huyền thoại và anh hùng văn hoá Trung Quốc,được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán. Cách đây hơn 4000 năm, ở lưu vực HoàngHà và Trường Giang có nhiều thị tộc và bộ lạc sinh sống. Hoàng Đế là một trongnhững thủ lĩnh bộ lạc nổi tiếng nhất trong truyền thuyết.
Bộ lạc Thiểu Điển, do HoàngĐế làm thủ lĩnh, ban đầu sống ở vùng Cơ Thuỷ thuộc tây bắc Trung Quốc, sau dờitới vùng Trác Lộc bắt đầu định cư, phát triển chăn nuôi và trồng trọt.
Viêm Đế (Thần Nông) là thủ lĩnhmột bộ lạc khác đồng thời với Hoàng Đế, cư trú tại vùng Khương Thuỷ ở tây bắcTrung Quốc. Theo truyền thuyết Trung Hoa thì Viêm Đế có họ hàng thân tộc vớiHoàng Đế.
Còn Xi Vưu là thủ lĩnh bộtộc Cửu Lê. Họ chế tạo ra các loại vũ khí như đao, kích, cung, nỏ, thường dẫnbộ lạc đi xâm chiếm, cướp phá các bộ lạc khác.
Có lần, Xi Vưu xâm chiếmvùng đất của Viêm Đế. Viêm Đế đem quân chống lại nhưng thất bại. Viêm Đế đànhchạy đến Trác Lộc, xin Hoàng Đế giúp đỡ. Hoàng Đế liên kết các bộ lạc, chuẩn bịlương thực, vũ khí, triển khai một trận quyết chiến với Xi Vưu trên cánh đồngTrác Lộc.
Về trận đại chiến này, đãcó nhiều truyền thuyết hoang đường, khi quân của Hoàng Đế thừa thắng đuổi theoquân của Xi Vưu, trời bỗng nổi cuồng phong, là do Xi Vưu đã được sự giúp đỡ củathần gió, thần mưa. Hoàng Đế cũng nhờ Thiên Nữ giúp đỡ. Cuối cùng, Xi Vưu bạivong.
Xảo Nhi ngẩng đầu nhìn thẳngPhàn Thiếu Hoàng đang uống rượu trong trận “Tiếp tục.”
“Cũng có thể vào lúcnày, Hống đã bắt đầu thèm thuồng sức mạnh của cô ta. Nhưng khi đó, Hống vẫnchưa phải là đối thủ của Bạt. Cho nên Hống mới liều mình giúp anh giết yêu quáicướp chân nguyên. Vì chính là khiến anh khó có thể trấn áp những yêu nguyênnày. Lần thứ hai xuất hiện nguy hiểm. Bạt lại xông ra khỏi cấm chế lần nữakhiến cô ta suy yếu quá nhiều. Nên anh ấy có cơ hội ra tay.” Xảo Nhi lạirót rượu trước trận, Phàn Thiếu Hoàng uống xong rất lâu rồi mời nói “Mặcdù không chính xác, nhưng cũng không sai lắm”
Xảo Nhi cũng không đứng dậy.Cô tin tưởng Phàn Thiếu Hoàng sẽ nói ra câu chuyện đã bị vòng thời gian bao phủtừ rất lâu nên ở lại làm thính giả. Xảo Nhi cũng không phải kẻ nhiều chuyện.Nhưng vì Bạt vì nhiễm trọc khí nên không cách nào trở lại nhân gian. Còn cươngthi mắt xanh lại đón nhận sức mạnh của Bạt, thật sẽ không có ảnh hưởng sao?
Lời nguyền vĩnh viễn sốngtrong bóng tối. Thế giới này thật sự không có cách nào phá được lời nguyền kiasao?
Phàn Thiếu Hoàng uống rượuxong. Rốt cuộc cũng bắt đầu kể câu chuyện kia ra. Hắn nói từ lúc Bàn Cổ khaithiên lập địa(1), đến việc Nữ Oa tạo người, Cộng Công húc đổ núi BấtChu(2)… Người ta đã quên mất những sự tích huy hoàng và vinh quangkia. Chỉ có thần vẫn nhớ mãi không quên.
(1): Bàn Cổ được coi là vịthần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. Đâycũng là vị thần đầu tiên trong Tam Thanh của Đạo giáo.
(2): Ngày xưaCộng Công cùng Chuyên Húc tranh ngôi vua, Cộng Công thua trậntức giận húc vào núi Bất Chu. Cột chống trời gãy, dây buộc đất đứt. Trờinghiêng về Tây Bắc, nên mặt trời, trăng sao di về phía đó, đất bị trống phíaĐông Nam nên sông ngòi và bụi đất đều đổ về phía đó.
“Sau khi Xi Vưu thuatrận, Bạt lại bị nhiễm trọc khí ở lại nhân gian. Cô đã biết rằng, Bạt vốn làThiên Nữ, nếu như trọc khí này có thể tẩy được, Huỳnh Đế cũng sẽ không đối vớiBạt như thế. Nhưng trọc khí Bạt bị nhiễm gọi là Dục” Hắn nhìn bầu trờichiều đang dần tối đen như nhớ lại khoảng thời gian xa xôi kia “Dục, nghĩalà cả đời đều theo đuổi nhưng vĩnh viễn không thể thỏa mãn. Bất đắc dĩ Huỳnh Đếmới lệnh cho tôi giết Bạt. Kết quả của trận chiến ấy là Bạt đã yêu tôi, cũng cóthể đó là do trọc khí ảnh hưởng. Nhưng tôi lại không thể yêu Bạt. Bởi vì mộtkhi đã đạt được, Bạt sẽ sinh ra một dục vọng mới hơn, rồi lại vứt bỏ, rồi lạicó được, trọn đời cũng sẽ chạy theo những thứ không thể có.”
Hắn nhìn ánh mắt kinh ngạccủa Xảo Nhi, khóe miệng hơi nhếch lên như một nụ cười mỉm “Vì tôi liên tụccầu xin nên Huỳnh Đế mới đồng ý đẩy Bạt vào ma giới, trọn đời không được trởlại nhân gian và thiên giới. Thế nhưng ít năm sau Bạt lại ở không yên. Trọc khíxâm nhập càng sâu, vì muốn mà không được nên Bạt đã nổi cơn điên. Những yêu vậttrong ma giới bị Bạt tàn sát hơn phân nửa. Bạt vốn là vị thần mắc đọa củathượng cổ nên không có yêu ma nào có thể là đối thủ của Bạt. Thế là tôi lạinhận được lệnh của thiên giới phải giết chết Bạt.”
Sắc trời dần dần tối, giọngcủa hắn vô cùng nhẹ nhàng lẳng lặng nói tiếp câu chuyện xưa “Cô cho rằngBạt xông ra khỏi ma giới hai lần thật không có tính toán vì mình hay sao? Ngungốc. Lần đầu tiên gặp mặt, khi cô ấy nói cho tôi biết mình là Bạt thì trí nhớcủa tôi đã bắt đầu tỉnh lại. Lúc đó Bạt xông ra khỏi cấm chế yêu giới lần đầutiên đã bị thương không nhẹ. Nhưng với thần lực vẫn chưa hồi phục của tôi muốnđối phó với Bạt thì chính là người si nằm mộng. Rồi sau đó, sư huynh của tôi bịngười ta đánh lén và hút đi phần lớn công lực. Xưa nay đại sư huynh hiền lànhrất ít kết thù oán với ai. Trước tiên tôi đã hoài nghi là do Hống gây ra. Mặcdù tu vi của đại sư huynh không được xem là cao thâm, nhưng lại tinh khiếtnhất, rất tốt để dùng kết tiên duyên. Nhưng nó vẫn luôn đi theo tôi. Còn trongQuan Thiên Uyển người có thể làm việc này chỉ có hai con cương thi biếtbay.”
Xảo Nhi không thể không thừanhận người này suy nghũ quả thật kỹ càng “Nhưng nếu là hai con cương thibiết bay, đại sư huynh tôi không thể nào không địch lại được. Như vậy nhất địnhlà có người ngấm ngầm giúp đỡ. Bạt hoàn toàn có thể hút đi công lực của đại sưhuynh khi huynh ấy không hề phòng bị. Nhưng tại sao Bạt lại phải làm nhưvậy?”
Đây cũng chính là chỗ XảoNhi tò mò. Phàn Thiếu Hoàng quay đầu nhìn cô “Bạt không thể nào bỗng nhiênxuất hiện lòng từ thiện. Nói cách khác, thật ra Bạt muốn cho kế hoạch của Hốngđược thực hiện thuận lợi. Còn Hống hút đi phần công thể đó của đại sư huynh, rõràng là để kết tiên duyên cho cô. Dĩ nhiên còn có mục đích thứ hai chính là hãmhại tôi.”
Hắn nói ra chuyện này vôcùng hờ hững không hề có một sự căm hận nào. Xảo Nhi cũng trợn to hai mắt”Anh đã biết được công lực của Phàn Thiếu Cảnh ở trên người tôi từlâu?”
Phàn Thiếu Hoàng khinhthường “Tôi không mù, sao lại không thể nhìn ra tu vi của cô. Chỉ có điềutôi cũng cần kế hoạch này. Bởi vì tôi phải dụ Bạt ra khỏi ma giới lần thứ hai.Cấm chế của ma giới là do năm xưa chúng thần cùng nhau phong ấn, hữu dụng hơnbất kỳ vũ khí thần lực nào. Nhưng việc Bạt giúp Hống đã nói rõ rằng Bạt cần mộtlý do nữa để ra khỏi ma giới. Như vậy Bạt khẳng định có được một đường lui hoànhảo.”
Lần này Xảo Nhi như hiểu ramột chút “Đường lui của cô ta… có liên quan đến tôi sao?”
Phàn Thiếu Hoàng không trảlời cô “Tôi một mực muốn tìm hiểu tại sao Bạt lại phải tìm một lý do để rakhỏi ma giới lần thứ hai. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một nguyên nhân hợp lý– Bạt cố ý làm sức mạnh của mình yếu đi, hơn nữa còn suy yếu trên diện rộng.Nguyên nhân một vị thần viễn cổ mắc đọa cố ý khiến mình suy yếu có thể làgì?” Phàn Thiếu Hoàng tựa vào vách núi phía sau, sắc trời đã tối hẳn,sương mù bắt đầu giăng kín mặt biển mờ ảo mông lung “Sau đó tôi bỗng hiểu được.Bạt muốn cướp xác, thần thể của Bạt đã bị hư hại nghiêm trọng. Còn thân thểloài người không chịu được hồn của thần tiên. Bạt chỉ làm suy yếu sức mạnh củamình, phòng ngừa thân thể mới không chịu được bị nổ tung bỏ mạng. Còn cô, khônghề nghi ngờ chính là người vô cùng thích hợp.”
Xảo Nhi nắm thật chặt bầurượu trong tay, mối nghi ngờ đã được sáng tỏ. Cô bắt đầu hiểu vì sao Bạt lạicho cô quyển sách viết thuật tu luyện kinh mạch mạnh mẽ, nhưng thật ra khôngphải vì muốn cô hỗ trợ gì cả.
“Cô và Hống sống chungđã lâu, trên người cũng bị nhiễm rất nhiều khí cương thi. Dưới tình huống Bạtcực kỳ suy yếu thì thân thể cô dung nạp cương thi thủy tổ như Bạt là việc cóthể thực hiện. Bạt đổi cơ thể là có thể ở lại trần gian lâu dài. Nhưng làtôi… lại không thể để cố ấy thực hiện kế hoạch. Cho nên tôi chỉ phải tăngthêm thương tích của mình để không ngừng hao tổn pháp lực của Bạt. Đến cuốicùng Bạt không chống đỡ nổi nữa mới áp dụng kế hoạch của mình”
Sóng biển đánh vào đá ngầmvang lên âm thanh ầm ầm. Xảo Nhi ngắm bờ biển trống trải kia “Bạt muốncướp thân thể của tôi. Vì phòng ngừa Hống trả thù nên trước khi tiêu hao hếtpháp lực của mình, Bạt tất phải giết Hống trước. Mà khi đó hồn phách của Bạtsuy yếu quá mức, cho nên Bạt muốn tôi ở đó. Cũng không phải vì muốn tôi giúp đỡBạt, chỉ là sau khi Bạt giết chết Hống thì hồn phách có thể lập tức nhập vàothân thể của tôi.”
Xảo Nhi nghĩ thông suốtnhững điều này xong. Trong lòng không hề khổ sở đau đớn, chỉ là cảm thấy mấtmác “Tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ vì sao kế hoạch của Hống lại quá thuậnlợi. Hóa ra…”
“Cô cũng đừng tráchBạt.” Phàn Thiếu Hoàng cũng nhìn bờ cát kia “Sống quá lâu nên quanniệm thị phi khó trách cũng mỏng hơn chút. Rất nhiều việc cũng không phân biệtđược đúng sai, chỉ là theo nhu cầu mà thôi.”
Xảo Nhi nhìn thẳng ngườitrong trận, có lẽ vì phụ nữ hay cảm tính “Đạo trưởng Phàn Thiếu Hoàng, từđầu đến cuối anh chưa từng yêu Bạt sao? Nếu như, nếu như Bạt theo đuổi được anhrồi chấp nhận ở yên đấy, anh có bằng lòng thành toàn cho Bạt không?”
Lần này rất lâu Phàn ThiếuHoàng mới đáp lại “Không phải là Bạt yêu tôi thì tôi phải đáp lại. Tôichuyển thế cũng chỉ vì kết thúc số mạng của Bạt theo trời định. Cho nên hiệntại Bạt đã tiêu vong, tất cả đều kết thúc. Còn tôi, cũng đã trả lại những năm thángcô độc tịch mịch vì tôi cho cô ấy.”
Xảo Nhi cầm bầu rượu rờikhỏi đó. Cô không thích một câu chuyện nặng nề như thế. Phàn Thiếu Hoàng vẫnngồi xếp bằng ngay ngắn trên đệm cói trong trận. Hắn ngắm nhìn bờ cát trong đêmtối, giọng nói của hắn rất khẽ rất khẽ ẩn vào tiếng sóng trong màn đêm khôngtrăng không sao.
“Nhưng mà… Nếu như ởbên nàng có thể tẩy sạch được trọc khí. Có lẽ… có lẽ….” Cuối cùng hắnkhông nói thêm gì nữa. Mặc dù chỉ có mình nghe được.
Thời gian trôi qua quá lâu,ngay cả nhân vật chính cũng đã rời sân khấu. Những thứ nếu như kia còn ý nghĩagì nữa đâu.