Edit: Yên Lãng
Dưới bóng chiều tà,một hiệu sách cũ kỹ ẩn mình góc phố nhỏ, nơi ươm mầm cho niềm đam mê tri thức của cậu bé Thẩm Tầm.
Con đường rải sỏi gồ ghề của thị trấn nhỏ như tấm thảm vá víu, trải dài theo bước chân của Thẩm Tầm. Cậu bé in dấu giày đen lên những vết nứt, ngực áo in hình huy hiệu trường cấp hai. Dừng chân nơi góc phố, Thẩm Tầm rút từ trong túi hai tờ tiền nhàu nát, ánh mắt lướt qua những giá sách đầy ắp, khát khao tìm kiếm một quyển sách thu hút.
Hành trình khám phá của Thẩm Tầm không vội vã, mỗi trang sách mở ra là một thế giới mới mẻ. Cuối cùng, ánh mắt cậu bé dừng lại trên một cuốn sách với tựa đề in đậm: “Atlas màu giải phẫu người”.
Bóng tối dần bao trùm, Thẩm Tầm ôm quyển sách quý giá trong tay, lòng trào dâng niềm háo hức khám phá bí ẩn của khoa học pháp y. Những trang sách đầy màu sắc hứa hẹn mở ra cánh cửa dẫn dắt cậu bé vào hành trình truy tìm chân lý, gieo mầm cho ước mơ tương lai.
Từ thuở ấu thơ với giấc mơ phi thường.
Lòng ôm ấp hoài bão trở thành siêu anh hùng giải cứu thế giới, cậu bé Thẩm Tầm dần trưởng thành và nhận ra rằng “siêu anh hùng” chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích. Giấc mơ ban đầu tuy vỡ mộng nhưng không thể dập tắt lòng nhiệt huyết muốn giúp đỡ người khác. Cậu bé quyết định trở thành một bác sĩ, góp phần xoa dịu những thương tổn, mang lại sự sống cho con người.
Với suy nghĩ đơn giản rằng “pháp y” cũng gắn liền với chữ “y” như “y học”, Thẩm Tầm tin rằng hai ngành nghề này có nhiều điểm tương đồng. Cậu bé háo hức mua “Atlas màu giải phẫu người”, hy vọng tìm kiếm con đường mới cho ước mơ cao đẹp của mình.
Lớp nilon mỏng manh được xé toạc, hé lộ những hình ảnh chân thực, trần trụi về tử thi. Thế giới ẩn giấu sau ngành pháp y dần hiện ra trước mắt Thẩm Tầm, khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng ban đầu. Bức tranh đầy ám ảnh về những cơ thể rữa nát, những vết thương ghê rợn khiến cậu bé choáng ngợp.
Cậu chìm đắm trong thế giới mới mẻ này, khám phá từng góc khuất của ngành khoa học đầy bí ẩn. Càng tìm hiểu, Thẩm Tầm càng nhận thức rõ sự khác biệt giữa “pháp y” và “y học”. Hành trình khám phá bản thân và định hướng tương lai của cậu bé bắt đầu từ đây.
Sâu thẳm trong tâm trí, Thẩm Tầm luôn lo âu rằng cha mẹ sẽ không thể chấp nhận nghề nghiệp của mình.
Ban đầu, cậu cất giữ cuốn sách cẩn thận trong ngăn sâu nhất của giá sách trong phòng ngủ, che đậy bằng hàng loạt sách khác. Nào ngờ, cậu em nghịch ngợm Thẩm Hà vô tình phát hiện ra, tò mò xé bìa sách để gấp máy bay giấy. Thẩm Tầm vừa đau lòng, vừa lo lắng.
Lo lắng bởi tính cách Thẩm Hà, nếu đọc được nội dung bên trong, e rằng sẽ chạy ngay đến mách lẻo với cha mẹ. May mắn là có vẻ như Thẩm Hà không mở sách ra.
Nhưng Thẩm Tầm lại không thể trách mắng em, bởi nếu to tiếng, Thẩm Hà lại càng có cớ đi mách tội.
Chiếc máy bay giấy đã biệt tăm, bìa thư cũng chẳng thể tìm thấy. Sau đó, Thẩm Tầm nhét quyển sách vào cặp và mang theo bên mình mỗi ngày.
Giữa giờ học náo nhiệt, một nhóm học sinh vốn nổi tiếng nghịch ngợm trong lớp lại tiếp tục bày trò, tung tăng chạy nhảy như thỏ hoang, khiến cả giáo viên chủ nhiệm cũng phải bó tay.
Chỉ trong chốc lát khi đi xuống chỗ ngồi, Thẩm Tầm đã vô tình va phải tên cầm đầu nhóm quậy phá. Cú va chạm mạnh khiến chiếc cặp của cậu ta văng ra, sách vở vung vãi khắp nơi, trong đó có cả quyển sách tranh đầy màu sắc.
Một trang sách bất chợt bị lật mở, phơi bày khung cảnh rực đỏ nhuốm màu máu tanh giữa bầu không khí ngưng đọng.
Tiếng thét thất thanh vang lên, một nữ sinh vô tình nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, vội che mắt và bỏ chạy.
Ban đầu, nam sinh va vào cặp sách chẳng hề để tâm đến nó, chỉ lơ đễnh liếc nhìn khi bụi bay mù mịt lúc cặp sách rơi xuống đất, rồi lại tiếp tục đùa nghịch.
Nhưng tiếng hét của nữ sinh khơi gợi sự tò mò trong cậu bé. Cố tỏ ra bình tĩnh, cậu bé nhặt quyển sách lên, lật vài trang, nét mặt dần co rúm lại. Cuối cùng, cậu ta đập mạnh sách lại, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy một góc sách, cố che giấu sự hoảng hốt trong giọng điệu mà hỏi rằng: “Đây là cái gì?”
“Là pháp y học.” Nhìn thấy quyển sách không có bìa, Thẩm Tầm giải thích.
“Cậu không sợ sao?” Cô gái ngồi ghế sau nghiêng đầu, nhìn anh qua khe hở giữa các ngón tay. Thẩm Tầm vẫn nhớ tên cô ấy, Hạ Phù San.
Thẩm Tầm suy nghĩ một lát. Lần đầu tiên nhìn thấy, cậu thực sự có chút sợ hãi. Nhưng sau đó, sự sợ hãi dần biến thành niềm đam mê khám phá pháp y học, biến thành tâm thế học hỏi. Vì vậy, cậu lắc đầu: “Không sợ.”
“Cậu thật lợi hại.” Hạ Phù San thốt lên.
Hạ Phù San là cô bé mà nam sinh đã va phải cặp sách của cậu phải lòng. Thẩm Tầm từng nghe qua về điều đó.
Cậu nam sinh, khi nhìn thấy hành động của cô gái, bỗng dấy lên cảm giác bị coi thường. Mà sự coi thường này lại đến từ người con gái mà cậu thầm thương trộm nhớ. Nó như một lời khẳng định rằng trong mắt cô, cậu chẳng là gì so với tên “Thẩm Tầm” kia. Cái tôi kiêu hãnh bị tổn thương khiến cậu vội vàng muốn gỡ gạc lại. Cậu hất quyển sách về phía Thẩm Tầm, giọng điệu đầy vẻ hằn học: “Cái gì mà sách vở, toàn là rác rưởi!”
Thẩm Tầm đưa tay ra định đỡ lấy quyển sách, nhưng không ngờ lại trượt. Quyển sách rơi xuống đất, phát ra tiếng động “bốp” giòn giã. Cậu im lặng nhặt sách và cặp lên, nhẹ nhàng phủi đi bụi bẩn bám trên bìa sách. Sau đó, cậu cẩn thận kiểm tra xem quyển sách có bị hư hại gì hay không. May mắn là không có gì nghiêm trọng. Thẩm Tầm cố nén cơn tức giận đang sôi sục trong lòng, chỉ lạnh lùng nói: “Đừng tùy tiện ném sách của tôi.”
Trái ngược với vẻ hoảng hốt của đám con trai, Thẩm Tầm lại tỏ ra bình tĩnh đến mức kỳ lạ. Ánh mắt cậu nhìn vào những bức ảnh không hề để lộ bất kỳ nỗi sợ hãi khó che giấu nào của mình, thậm chí còn toát lên vẻ bình thản vượt xa lứa tuổi.
Điều này càng khiến cho sự hoảng sợ của đám con trai trở nên lố bịch, thiếu đi “khí phách đàn ông”. Cậu con trai nhăn mặt, cố gắng tìm kiếm điểm yếu của Thẩm Tầm. Cuối cùng, vắt hết óc, cậu ta cho là bắt được “bằng chứng” chất vấn nói: “Thẩm Tầm, biến thái! Cậu thế mà thích đọc loại sách này, toàn là hình ảnh xác chết! Cậu thích nhìn xác chết à? Thích nhìn cảnh máu me?”
Thẩm Tầm chỉ nhàn nhạt đáp: “Cậu biết pháp y là gì không? Đây là sách khoa học pháp y.”
Tuy nhiên, một số người xung quanh lại tin lời nam sinh. Họ vốn không hiểu biết về ngành pháp y, nên dễ dàng bị thuyết phục bởi những lời nói của anh ta. Ánh mắt họ nhìn Thẩm Tầm dần trở nên nghi ngờ, dò xét, như thể đang nhìn một kẻ quái dị. Mỗi ánh mắt như đang lên án: “Sao mày có thể không hề sợ hãi? Chắc chắn mày thích những thứ kinh tởm như vậy!”.
Lý luận phi logic, tư duy rập khuôn, chỉ biết nhìn nhận mọi việc theo hướng đen trắng. Nam sinh đắc ý, cho rằng mình đã không chỉ lấy lại hình ảnh mà còn chiến thắng vang dội. Anh ta tiếp tục buông lời chất vấn.
Thẩm Tầm không thèm quan tâm, lẳng lặng quay về chỗ ngồi, coi như không nghe thấy gì.
Cuối cùng, tiếng chuông báo vào lớp vang lên, chấm dứt trận đấu khẩu đơn phương này.
Thẩm Tầm, một học sinh xuất sắc và nổi tiếng với ngoại hình thu hút, giờ đây lại mang trên mình “vết nhơ”. Kẻ ganh ghét nhân cơ hội này dìm đạp cậu, khiến mọi lời bàn tán xôn xao đổ dồn về phía Thẩm Tầm. Trên đường đi tập thể dục sáng sớm, cậu nghe loáng thoáng những lời xì xào từ bạn bè cùng lớp, gọi cậu là “kẻ biến thái thích xem ảnh hiện trường vụ án”.
Giữa lúc mọi người chỉ trích, chỉ có Hạ Phù San, người bạn cùng bàn, lên tiếng an ủi: “Tớ biết về pháp y, nhà tớ có người làm nghề này. Pháp y thực sự rất tuyệt vời và dũng cảm. Mấy người kia chỉ vì ghen tị với tài năng của cậu nên mới nói vậy. Cậu đừng để ý họ, họ chẳng hiểu gì đâu.”
Phù San tiếp tục hỏi: “Cậu có hứng thú với ngành này à? Sau này cậu muốn làm pháp y sao?”
Thẩm Tầm chỉ biết đáp lại bằng lời cảm ơn.
Lời này thật sự chân thành xuất phát từ trái tim.
“Tớ không biết.”
Lời này là nói dối.
Thẩm Tầm muốn trở thành một pháp y, câu trả lời của cậu đã sớm không chút do dự, nhưng cậu không dám thân thiết với các bạn nữ trong lớp.
Thực ra, Thẩm Tầm rất thiếu bạn bè, sau khi kỳ thi cuối kỳ học kỳ II năm lớp 8 kết thúc, người bạn thân duy nhất của Thẩm Tầm trong lớp, Lương Yến, đã chuyển trường.
Trước ngày chia tay, Lương Yến còn đặc biệt đến tìm Thẩm Tầm, chúc cậu có một năm học lớp 9 suôn sẻ và vui vẻ, cũng như có thể có thêm nhiều bạn bè hơn.
Lớp 9 đồng nghĩa với áp lực của kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3 đè nặng trên vai, tiếng tích tắc đếm ngược theo sau mỗi ngày, e rằng sẽ rất khó để vui vẻ. Thêm vào đó, Thẩm Tầm hiểu rõ rằng cậu cũng sẽ không có thêm nhiều bạn bè, “Mối quan hệ trong lớp đã được định hình từ lâu rồi.”
Nghe vậy, Lương Yến cảm thấy Thẩm Tầm có chút quá tỉnh táo, đành an ủi cậu, “Không phải lỗi của cậu, là do cậu quá xuất sắc, đứng bên cạnh cậu sẽ khiến người khác trở thành phông nền tô điểm. Cậu hiểu không?”
“Con người thường thích kết thân với những người ngang tầm chứ ít ai muốn làm nền cho người khác. Cậu học giỏi, đẹp trai, lại được nhiều cô gái mến mộ, nên nếu kết bạn với cậu, họ sẽ cảm thấy áp lực và dễ bị so sánh.”
Cậu ấy cố ý nói vài câu để làm dịu bầu không khí: “Cũng chỉ có người xuất sắc như tôi mới dám kết thân với cậu thôi.”
Thẩm Tầm cúi mắt, giọng trầm ngâm: “Cậu không cần an ủi tớ, là do tính cách của tớ, tớ quá nhàm chán.”
Cuộc trò chuyện này khiến Thẩm Tầm nhận ra một điều: dù bản thân không làm gì, chỉ riêng sự xuất sắc cũng đủ trở thành lý do khiến người khác ganh ghét.
Cậu biết rằng trong lớp có không ít nữ sinh đã ngả cành ô liu với mình, nhưng cũng có kẻ ẩn mình trong số đó, ôm mộng tình yêu trái ý cha mẹ.
Thứ nhất, Thẩm Tầm không muốn yêu sớm, thứ hai, cậu rất khó phân biệt được những cô gái thực sự muốn làm bạn với mình, mặc dù cậu tin rằng giữa nam và nữ có một tình bạn thực sự, nhưng cậu lại gặp khó khăn trong việc phân biệt những cô gái muốn kết bạn chân thành với những cô gái có ý đồ khác. Để tránh những hiểu lầm không đáng có, cậu chọn cách an toàn nhất là giữ khoảng cách với tất cả. Kể cả là với Hạ Phù San, người chủ động an ủi cậu.
Có biệt danh là “bạn của con gái”, Lương Yến từng trêu chọc anh là “xuất thân từ lớp học phẩm hạnh đàn ông”, sao mà gò bó quá.
Nhưng Thẩm Tầm có suy nghĩ riêng của mình. Cậu đã nghe một số lời bàn tán sau lưng về Lương Yến, đại loại như “tra nam”, “đa tình”, “ong bướm”, bởi vì Lương Yến chơi thân với rất nhiều bạn học nữ. Thẩm Tầm nói: “Tớ không muốn vì nói chuyện nhiều với con gái mà bị người ta bàn tán sau lưng cả buổi.”
“Tớ biết hết những gì bọn họ nói về tớ.” Lương Yến nhún vai, tỏ vẻ chẳng quan tâm. “Cậu quan tâm lời người ta nói làm gì? Bạn bè là của cậu.”
Thẩm Tầm mím môi, “Tớ không làm được. Hình như tớ đã quen với sự cô đơn và bắt đầu thích nó rồi.”
Bị cô lập, không có bạn bè, thêm cái mác “biến thái” cũng chẳng sao.
– đọc chính chủ tại Wattpad: chiyenlang hoặc wordpress: chiyenlang.wordpress.com –
Ban đầu, Thẩm Tầm chỉ nghĩ mọi chuyện sẽ ầm ĩ vài ngày rồi mọi người sẽ quên. Nhưng cậu không ngờ, chỉ ba ngày sau, thầy chủ nhiệm đã gọi cậu đến phòng giáo viên vì cuốn sách đó.
Cảm xúc tiêu cực dẫn đến ý nghĩ tiêu cực ở học sinh trung học cơ sở không phải là chuyện hiếm gặp. Lo lắng cho học sinh của mình, thầy giáo chủ nhiệm dò hỏi: “Em dạo này có gặp nhiều áp lực không?”
Thẩm Tầm hoang mang lắc đầu phủ nhận: “Không ạ.”.
Thầy giáo chủ nhiệm tiếp tục: “Thầy nghe nói em có một quyển sách “Ảnh màu giải phẫu pháp y học “, em rất thích đọc nó, đúng không?”
Thẩm Tầm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt thầy giáo. Cậu nhận ra ánh mắt thầy nhìn mình có chút khác lạ, như đang nhìn một…kẻ dị biệt.
Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy khó hiểu khi một học sinh cấp hai lại có hứng thú với ngành pháp y. Tuy nhiên, với Thẩm Tầm, ẩn sâu trong tâm hồn cậu là một sự tò mò mãnh liệt và một tinh thần phản nghịch tiềm ẩn. Khi được giáo viên chủ nhiệm hỏi về sở thích kỳ lạ này, Thẩm Tầm không ngần ngại trả lời: “Em thích xem những thứ đó.”
Lông mày của giáo viên chủ nhiệm nhíu lại, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. “Tại sao em lại thích xem những thứ như vậy?”, thẩy hỏi.
Thẩm Tầm mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm tự tin: “Vì em muốn trở thành một pháp y trong tương lai.”
Lắng nghe câu trả lời của Thẩm Tầm, thầy giáo chủ nhiệm im lặng một lúc. Khuôn mặt thầy lộ rõ vẻ nghi ngờ, có lẽ bởi đã chứng kiến quá nhiều học sinh lớp 9 khoác lác về ước mơ tương lai, rồi đến lúc nộp nguyện vọng lại vội vàng vứt bỏ. Thầy đổi giọng, hỏi:
“Em mang theo sách vở trong cặp không?”
Thẩm Tầm chần chừ một lát, nhưng vẫn quyết định không nói dối: “Có ạ.”
Thầy giáo chủ nhiệm hỏi:
“Cho thầy xem sách của em được không?”
Thực ra, đây chính là ý định thu giữ sách của thầy. Thẩm Tầm là một học sinh thông minh, nên cậu hiểu rõ điều đó.
Trở lại lớp học, Thẩm Tầm lén lút rút quyển sách tranh đầy màu sắc từ trong cặp ra, rồi ôm nó đi đến văn phòng. Một số học sinh tinh ý đã chú ý đến hành động của cậu, bắt đầu xì xào bàn tán sau lưng. Thẩm Tầm không nghe rõ những lời thì thầm đó, nhưng có thể đoán được chẳng có gì tốt đẹp. Lúc này, điều cậu quan tâm nhất là liệu mình có thể lấy lại được quyển sách hay không.
Thầy giáo chủ nhiệm nhận lấy quyển sách từ tay Thẩm Tầm, cất vào ngăn kéo rồi đóng lại. Thầy nhìn cậu với vẻ nghiêm nghị, nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Thầy không cấm em đọc sách, nhưng em đang học lớp 9, việc quan trọng nhất bây giờ là tập trung ôn thi. Em nên hạn chế đọc sách giải trí, nhất là những quyển có nội dung bạo lực và đẫm máu như thế này. Nó không phù hợp để truyền tay trong lớp học. Thôi thì thầy sẽ giữ quyển sách này cho em, sau khi em thi xong có thể đến lấy lại.”
Thẩm Tầm gật đầu, bỗng dưng nảy ra một ý:
“Thầy ơi, chuyện này… liệu có thể không nói với bố mẹ em được không?”