“Quà sinh nhật?” Lâm Thiên Nhiên lần đầu tiên trong đời nghe thấy người khác nói với mình từ này, anh suy nghĩ một chút sinh nhật lần trước vào lúc nào, nhưng ký ức quá mông lung khiến anh không nhớ ra được.
“Đúng vậy, còn một tuần nữa là đến rồi.
Đến lúc đó, anh nhất định phải dành thời gian trống cho tôi.” Lý Dật Thành không chỉ nhớ tới, mà còn rất quan tâm.
“Tôi nhiều năm rồi chưa từng ăn sinh nhật.” Lâm Thiên Nhiên lắc đầu một cái, “Nhưng mà sao cậu biết sinh nhật của tôi vào lúc nào?”
“Tôi đương nhiên biết, sau này mỗi một sinh nhật của anh, tôi cũng đều không bỏ qua, tôi bảo đảm đấy.” Lý Dật Thành hứa với anh, lại càng giống như đang tự hứa với chính mình.
Lâm Thiên Nhiên đột nhiên hít sâu một hơi, “Cảm giác có bạn hóa ra lại hạnh phúc như vậy.”
Nhưng mà, người bạn này của anh nếu như có thể nghèo một chút thì tốt rồi.
Nếu vậy, sự chênh lệch giữa họ sẽ không xa như ngân hà, khiến Lâm Thiên Nhiên có cảm giác những hạnh phúc này thật không chân thực.
Cứ dỗ dành mãi vẫn không mua được đồ cho Thiên Thiên, Lý Dật Thành chỉ có thể từ bỏ.
Cũng được, dù sao hắn sẽ tỉ mỉ chọn một món quà, trong ngày sinh nhật của anh tặng cho anh, cho anh kinh hỉ.
“Muốn đi xem phim không?” Đi qua rạp chiếu phim, Lý Dật Thành hỏi Lâm Thiên Nhiên.
“Xem phim?” Lâm Thiên Nhiên đúng là trước giờ chưa từng vào rạp chiếu phim, thật ra, anh cũng rất ít xem ti vi, kí túc xá trong xưởng cũng không có ti vi, ngày thường đều chỉ có thể xem cái ti vi treo trên tường trong nhà ăn, nếu không thì đi siêu thị mới xem được.
“Gần đây có một bộ phim mới, tôi đã thấy lâu rồi, nhưng mà đi làm rất bận, cũng không có ai xem cùng.” Lý Dật Thành chờ mong nhìn tấm áp phích mời chào khách trên rạp chiếu phim, đột nhiên rất cao hứng.
Kỳ thực hắn cũng không quá mê điện ảnh, lời nói ban nãy chỉ là thuận miệng nói lung tung, chẳng qua nếu có thể cùng Thiên Thiên xem phim thì đó thực sự là điều hắn chờ mong!
Có thể tạo ra càng nhiều hồi ức chỉ thuộc riêng về hai người, Lý Dật Thành chỉ tưởng tượng cũng thấy hạnh phúc.
“Xem phim, có đắt không?” Lâm Thiên Nhiên nhìn chung quanh, nhưng không thấy có ghi giá bên trên tấm áp phích, anh liền hỏi ra điều mình lo lắng trong lòng.
“Không đắt.” Lý Dật Thành chỉ muốn nói về trải nghiệm bỏ ra hơn 100 tệ để mua chiếc màn hình imax khổng lồ, không nghĩ tới Lâm Thiên Nhiên vừa nghe đến không đắt, liền lập tức nói “Vậy thì để tôi mời cậu xem phim, vừa nãy cậu mời tôi ăn cơm, hiện tại dù sao tôi cũng nên mời lại cậu.”
“Được ~” Lý Dật Thành theo sau anh, “Chúng ta xem phim 2D đi.”
Lâm Thiên Nhiên gật đầu, sau đó liền chạy đi mua vé.
Vé xem phim 2D thông thường không đắt, thêm vào đó hôm nay cũng không có nhiều người xem nên có nhiều ưu đãi đặc biệt.
Hai tấm vé cộng lại chỉ có 60 tệ, vừa vặn ở mức Lâm Thiên Nhiên có thể chi trả được.
Lâm Thiên Nhiên rất vui vẻ, cầm vé quay lại, “Mua xong rồi, đi thôi.”
“Được.” Lý Dật Thành gật đầu cưng chiều, thật giống như lúc còn bé, Thiên Thiên dẫn hắn đi chơi khắp nơi ở trong xưởng, giờ là dẫn hắn đi soát phiếu.
Hai người xem bộ phim bom tấn của Mỹ, tình tiết bình thường, chẳng qua hiệu ứng phim rất bắt mắt, nơi này nổ, nơi kia lại ném bom.
Lâm Thiên Nhiên lần đầu tiên hưởng thụ loại yến tiệc thị giác này, tùy từng cảnh phim mà cả người căng thẳng không xong, trông rất thú vị.
Lý Dật Thành nhìn ánh sáng từ màn chiếu khúc xạ trong hai con ngươi của anh thật giống với ngân hà, cực kỳ mỹ lệ, phim điện ảnh kia sao đẹp bằng một nửa Thiên Thiên của hắn!
Lý Dật Thành đột nhiên nhớ tới một câu thơ kinh điển:
Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh.
Ta đứng dưới cầu lại ngắm em.
(chỗ này tui chém nha, ý của 2 câu thơ là vậy, nhưng mà tui chém cho nó hoa mỹ một tí=))))
Câu thơ này không phải đang nói bọn họ sao?
Xem xong phim đi ra, điện thoại Lý Dật Thành đinh một tiếng, hắn lấy ra nhìn, là Phương quản lý gửi tin nhắn cho hắn.
“Lý tổng, báo cáo của giáo sư Mikeson có rồi.”
Lý Dật Thành liếc mắt nhìn Lâm Thiên Nhiên, sau đó nhắn lại, “Được rồi, phiền anh xếp cho tôi một phòng nhỏ, hôm nay muộn chút tôi mời giáo sư ăn cơm tối.”
Lâm Thiên Nhiên thấy hắn giống như rất bận, hôm nay chơi cũng đủ rồi, liền đề nghị, “Dật Thành, chúng ta về đi thôi?”
“Được.” Lý Dật Thành ước chừng trở về xưởng cũng gần đến giờ cơm tối, liền đồng ý.
Lão Vương thấy Lâm Thiên Nhiên ngồi xe cậu chủ nhỏ về, kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rơi mất.
Không nghĩ tới Lý tổng lại còn hạ cửa sổ xe xuống, dặn dò một câu, “Trưa mai nhớ đến học nhé!”
Lâm Thiên Nhiên gật đầu, có hơi ngại ngùng.
Anh chào hỏi lão Vương còn đang sửng sốt, sau đó chậm rãi đi về kí túc xá, nhịn không được nhớ lại.
Ngày hôm nay đối với một người ngày thường đều làm việc ở kí túc xá lúc 2 giờ có thể nói là tuyệt vời.
Đầu tiên là đi kiểm tra sức khỏe, sau đó ở cùng Lý Dật Thành, ăn uống vui vẻ, chơi đến mãn nguyện.
Nếu có thể mãi mãi như vậy, mỗi ngày vừa mới mẻ vừa đặc sắc, thật là tốt biết mấy.
Chỉ là làm sao có thể chứ? Anh dù thế nào cũng không thể quên thân phận của chính mình.
Mà người có thân phận như vậy thì tự biết nên sinh hoạt làm sao.
“Này!” Đột nhiên phía sau có một tiếng hét lớn.
Editor lảm nhảm: Thực sự là vừa edit chap này vừa cười tủm tỉm vì sự đáng eo của đôi chim cu nhà này=)))).
Phần này có 4 chương, tui mới làm có 2 thôi.
Các bẻo bối hãy giục tôi nhiều lên để tôi chăm chỉ làm nhá, chứ đôi trẻ dễ thương quá chừng.
.
Lâm Thiên Nhiên quay đầu lại nhìn, hóa ra là Diêu Vọng.
Mắt Diêu Vọng đã hết sưng, bộ dáng tuấn mỹ của hắn cũng quay trở lại.
Diêu Vọng vừa mới tan làm đang muốn đi lấy xe, không nghĩ tới lại tình cờ gặp tên bảo an hôm đó đánh hắn một quyền, liền kêu anh lại.
“Diêu tổng, có chuyện gì?” Lâm Thiên Nhiên lúc này cuối cùng cũng biết hắn là Diêu tổng, nào dám đắc tội hắn.
“Anh, lại đây!” Diêu Vọng ngoắc ngoắc ngón trỏ với anh.
Lâm Thiên Nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua.
“Tốt lắm, cái bức ảnh tôi bảo anh mang theo đâu?”
“Hả? Ở đây.” Lâm Thiên Nhiên theo bản năng đưa tay sờ, “Hả, bức ảnh đâu rồi?”
Đúng rồi, sáng nay lúc đi kiểm tra sức khỏe ngồi trên xe Dật Thành đã bị hắn lấy mất rồi.
“sao không thấy nữa rồi?” Lâm Thiên Nhiên chỉ đành giả ngốc, “Vừa rồi vẫn còn ở đây mà, lẽ nào là rơi mất rồi sao?”
Anh thấy Diêu Vọng nửa tin nửa ngờ, cũng chỉ có thể giả bộ, khom lưng tìm kiếm dọc theo con đường vừa đi qua, “Rơi đâu rồi chứ?”
“Anh tốt nhất không nên gạt tôi, nếu không, để tôi phát hiện ra anh nói dối, hừ.”
Diêu Vọng nở nụ cười phúc hắc, Lâm Thiên Nhiên liền thấy lạnh sống lưng, chỉ có thể chột dạ nuốt ngụm nước bọt, sau đó vội vàng rời đi.
Người tên Diêu Vọng này, thực sự khó đối phó.
“giáo sư Mikeson, ông tới rồi.” Lý Dật Thành cùng Phương quản lý ở trong một cửa hàng xa hoa ở nội thành, trên bàn lớn toàn sơn hào hải vị mở ra một bình rượu ngon, đặc biệt chiêu đãi vị bác sĩ khoa chỉnh hình từ nước ngoài đến đây.
“Lý tiên sinh, chào ngài.” Giáo sư Mikeson cùng vài người hộ tống theo vào, lại dùng nghi lễ cởi mở của Phương Tây ôm chặt Lý Dật Thành.
“Đến đi, mau ngồi mau ngồi.” Lý Dật Thành mau chóng dặn dò Phương quản lý, “Mau gọi người phục vụ mang đồ ăn lên.”
Phương quản lý “Vâng” một tiếng, liền đi ra ngoài bấm chuông gọi phục vụ.
“Hôm nay vất vả cho giáo sư rồi.” Lý Dật Thành vô cùng cảm kích giáo sư, hắn phải bỏ ra rất nhiều công phu mới mời được vị Bồ Tát sống giới y khoa này đến, chân của Lâm Thiên Nhiên sẽ có hi vọng.
“Không vất vả, Lý tiên sinh khách khí rồi.” giáo sư Mikeson khuôn mặt hiền lành, lấy từ văn kiện ra một túi đựng báo cáo kiểm tra, đều là bản chụp chiếu x-quang ngày hôm nay của Lâm Thiên Nhiên.
“Đây là cuộn phim của Lâm tiên sinh, Lý tiên sinh mời xem.”
Lý Dật Thành tiếp nhận cuộn phim, cẩn thận nghiêm túc xem kĩ, tuy rằng hắn không phải bác sĩ, cũng không hiểu y thuật, nhưng cuộn phim chụp chân từ các góc khác nhau lại làm cho hắn nhíu mày.
Mỗi một cuộn phim đều hiện lên rõ ràng, đoạn giữa và dưới xương chân trái của bệnh nhân bị biến dạng nghiêm trọng, khác xa so với xương chân thẳng của người thường.
“Thời điểm bị tai nạn, xương đùi của Lâm tiên sinh không được chữa trị hoàn toàn, bởi lúc đó Lâm tiên sinh còn nhỏ, xương khá yếu, cho nên lẽ ra phải điều trị bằng phương pháp hỗ trợ là ghép xương phụ, nhưng lúc đó lại dùng phương pháp cố định xương truyền thống, dẫn đến sau này khi cơ thể Lâm tiên sinh trưởng thành thì xương chân trái không đủ chắc để chống đỡ cơ thể của anh ấy. Lâu dần dẫn đến việc xương khớp ban đầu phát triển biến dạng, chính là như ngài thấy trong cuộn phim này.” Giáo sư Mikeson tỉ mỉ giải thích cho Lý Dật Thành.
“Xương như vậy sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến việc đi lại, mang đến cho người bệnh cảm giác đau đớn không cách nào nói rõ, sau này còn gây loãng xương, đau toàn thân. Hiện tại Lâm tiên sinh còn trẻ, những chứng bệnh này sẽ không tới, nhưng khi về già chính là thời điểm thống khổ.”
Mỗi câu mỗi chữ giáo sư nói giống như một lưỡi dao sắc cứa vào trái tim Lý Dật Thành.
Hai tay hắn nắm chặt cuộn phim đều run rẩy, “Vậy xin hỏi giáo sư, có cách nào trị liệu được không?”
“Xương của Lâm tiên sinh bị thương khi còn bé, loại bệnh này nếu được chữa trong thời kì dậy thì sẽ tốt nhất, thế nhưng Lâm tiên sinh đã bỏ qua rồi. Tuy nhiên, hiện tại y thuật phát triển hơn xưa, chỉ cần dựa theo các bước trong quá trình trị liệu vẫn có thể làm cho xương dị dạng thẳng trở lại.
Mikeson giải thích cho Lý Dật Thành phương án trị liệu trong giai đoạn đầu tiên:
Nửa năm tới, mỗi ngày đều phải đeo nẹp đi bộ hàng ngày, đi cầu thang ít hơn, bớt vác vật nặng và ăn nhiều thực phẩm bổ sung canxi.
Sau nửa năm, có thể đến Mỹ làm giải phẫu làm thẳng xương.
Căn cứ theo kết quả hồi phục phẫu thuật, bày ra phương án trị liệu trong giai đoạn đầu.
“Phương pháp chỉnh hình của Lâm tiên sinh sẽ được chỉnh lại ngay khi tôi về Trung Quốc, và tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh trong vòng 1 tuần.” giáo sư Mikeson nói, “Nửa năm này chính là nền móng cho ca phẫu thuật, không được lười biếng, nửa năm sau có thể đưa anh ấy sang Mỹ tìm tôi làm phẫu thuật.”
“Cảm ơn giáo sư.” Lý Dật Thành nắm chặt tay Mikeson.
“Lý tổng, món ăn lên rồi.” Phương quản lý mang theo người phục vụ đẩy cửa đi vào.
“ừ.” Lý Dật Thành rót một ly rượu cho giáo sư, “giáo sư, nào nếm thử món ăn Trung Quốc truyền thống.”