Người Phụ Nữ Cuối Cùng Trên Trái Đất

Chương 7: Nếu đã là nhân vật nữ thì tóc bắt buộc phải mượt mà óng ánh (5)



“Anh nói gì cơ?” Anh ta nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt long lanh như thủy tinh.

“Tại sao ngực cậu phình ra như vậy? Có phải cậu đang mang lựu đạn trong người? Tôi phải kiểm tra ngực của cậu.”

“Em không hiểu. Anh không cần phải vậy.”

“Không cần ư?” Giọng tôi nghe khàn khàn, như thể tôi vừa nuốt một đống sỏi. “Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy một thứ gì như thế này cả! Cậu có biết tôi đã có thể lục soát toàn bộ cơ thể cậu khi cậu bất tỉnh, đúng không? Nhưng tôi đã cố gắng lịch sự bằng cách xin phép cậu đấy!”

Không có tiếng trả lời. Cậu ta rõ ràng đang che giấu điều gì đó. Tôi đã làm việc với hạng người cố tình giả ngu cũng cơ số lần rồi nên có thể đánh hơi được sự bất thường.

“Đáng lẽ ra ấy, cậu không có quyền..” Tôi cao giọng, nhưng rồi một trích đoạn trong một cuốn sách thần thoại mà tôi đã đọc về phụ nữ hiện lên trong đầu tôi. Cách tốt nhất để đối phó với một người phụ nữ là bằng sự rung cảm và khả năng thương thuyết. Tôi khá chắc chắn rằng la hét và gào thét không nằm chung một phạm trù với sự rung cảm, và cả hai chúng tôi đều không thích tôi hung hăng tới vậy.

Tôi nhìn chằm chằm vào chỗ lồi lõm trên ngực anh và tự nhủ phải thận trọng hơn. Quỷ dữ sống trong vùng nước lặng*. Tôi không muốn thúc ép kẻ lạ mặt này quá nhiều nếu anh ta thực ra là phụ nữ. Anh ta có thể biến thành rồng và quay chín tôi bằng hơi thở rực lửa của anh (hoặc cô) ta.

Tôi ngồi xuống đối diện với anh, giữ một khoảng cách nhất định. “Nghe này. Tất cả những gì tôi muốn nói là tôi không có ý định làm hại cậu. Tôi sẽ cho cậu một nơi trú ẩn nếu cậu chịu hợp tác. Cậu chỉ cần cho tôi biết những thứ trước ngực cậu là gì.”

“Vì lý gì anh lại hỏi một câu như vậy? Đó là một câu hỏi thực sự lỗ mãng.” Đôi mắt anh đảo đi nơi khác.

“Ừ, làm như không trả lời người khác là lịch sự lắm. OK thôi, cứ giữ bí mật đi. Hãy để tôi cảnh báo cậu; Tôi có sở trường moi câu trả lời ra khỏi mồm người khác đấy.” Tôi tiến lại gần hơn. “Nói đi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi dùng tay véo mạnh mấy thứ đó?”

“Anh không được làm thế!” Cậu giật mình.

“Tại sao? Chúng có kêu lền ‘bùm bùm’ như Semtex không? Hay chúng cứ tích tắc, tích tắc, tích tắc, tích tắc như một quả bom hẹn giờ?”

“Chúng không phát nổ..”

“Vậy chúng dùng để làm gì?”

“Làm sao em biết được điều đó?”

“Bởi vì chúng gắn trên người cậu.”

“Miệng của anh cũng gắn trên mặt anh, nhưng anh cũng đâu.. có biết cách dùng nó đâu.” Anh nhắm nghiền mắt, quay đi như thể chuẩn bị tinh thần lĩnh một cú đấm.

“Cậu vừa nói gì?”

“K-k-không có gì..”

Tuyệt vời. Tôi mới tốt tính được một chút là anh ta nghĩ rằng mình có thể ngồi lên đầu tôi ngay được. Nhưng ít nhất thì mấy thứ trước ngực anh ta cũng không phải súng laser, không thì anh ta đã làm một phát xuyên tim tôi ngay khi có cơ hội rồi. Khi tôi cõng anh ta trước đó, tôi cũng không cảm nhận được bướu lạc đà hay nanh rắn hay móng vuốt hổ báo nào cả. Không có một thứ gì trong thần thoại hết!

Tôi đã mong đợi điều gì cơ chứ? Dù sao thì sách thần thoại cũng toàn mấy thứ bịa đặt. Cả cái việc rung cảm với cả thuyết phục nữa, chắc cũng là đống nhảm nhí nốt. Lần cuối cùng một ai đó lục soát đồ đạc của tôi và tôi hỏi liệu anh ta đã xin phép tôi chưa, anh ta tặng tôi một cú đấm. Lần này cũng thế thôi. Cứ cho là thần thoại đúng đi. Vậy thì nếu anh chàng không phản ứng tốt với sự thuyết phục, anh ta không phải là phụ nữ. Thế là xong.

“Tôi sẽ hỏi vài câu hỏi có hoặc không, và nếu cậu trả lời, tôi sẽ lấy cho cậu một ít nước. Được chứ?”

Anh ta không nói gì cả.

Tôi hỏi, “Những thứ trên ngực của cậu có được gọi là bầu ngực không?”

Gật đầu.

Gì cơ? Không được. Mẹ kiếp. Sao lại thế? Anh ta phải đáp không chứ.

“Cậu có thích để tóc dài không?” Tôi hỏi, cảm thấy như một thằng ngu thượng hạng đang nhìn chằm chằm vào một người có mái tóc dài hơn cả dương v*t của một con gấu.

Anh lại gật đầu. Tôi nuốt nước bọt.

Anh ta đang hợp tác. Anh ta có vẻ trung thực. Chỉ còn một câu hỏi để hỏi.

Tôi chưa sẵn sàng để hỏi câu này.

“Anh định hỏi em là gì à?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, nhưng lời nói rất rõ ràng.

“Cậu biết cách đọc suy nghĩ hay gì đó sao?”

“E-em, không được phép tiết lộ danh tính của mình cho bất kỳ ai. Nhưng vì anh đã hứa sẽ cho em chỗ ở, nên em cảm thấy có nghĩa vụ ít nhất cho em biết được từng đó.”

“Hơi vòng vo, nhưng không sao.” Không. Điều này không thể xảy ra được. Nhưng tại sao lại ở đây? Tại sao bây giờ?

Tôi không biết mình đã nhìn chằm chằm vào ngực anh ta bao lâu, nhưng càng im lặng, tôi càng cảm thấy khó xử. Câu hỏi trong đầu tôi rất đơn giản, rất thẳng thắn, nhưng không hiểu sao tôi không thể biến nó thành lời. Cái thực tế là anh ta đang chẳng nói gì, chỉ chĩa mắt xuống mặt đất càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

“Cô là phụ nữ,” tôi lẩm bẩm.

Cô gật đầu.

“Chết tiệt.” Tôi khuỵu xuống mặt đất.

Hai giờ tiếp theo im lặng hoàn toàn.

* В тихом омуте черти водятся: Nghĩa đen là ‘quỷ dữ sống trong nước lặng’. Đây là câu tục ngữ cảnh báo mọi người phải đề phòng những thứ thầm lặng và tưởng chừng như vô hại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.