Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời

Chương 22



Mấy hôm nay không biết làm sao mà Diệp Tư Duệ có vẻ khá lơ là phân tâm, như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Bạch Thanh Nghị thấy cô như vậy cũng có chút chú ý, hỏi: “Làm sao mà trông cô như người mất hồn vậy?”. Diệp Tư Duệ vừa nghĩ vừa đáp: “Ừm… Anh làm việc ở đâu?”.

“Ở quán cà phê, cũng không xa lắm, đi xe đạp chắc chưa đến nửa tiếng là tới”.

“Ở đấy có đông người làm không?”.

“Có tôi và hai người bạn làm ở đó với quản lý”.

Cô cắn cắn môi, rồi hỏi: “Ở đó thì làm những gì?”. Anh nghi ngờ: “Làm gì? Sao cô lại quan tâm chuyện đó?”.

“Chính là…”, cô ngập ngừng, không biết có nên nói hay không, “Tôi… có chuyện quan trọng”.

Anh thật sự nghiêm túc lắng nghe.

“Ài, chính là… tôi muốn tìm việc làm đó”.

Một câu này làm anh líu lưỡi.

“Cô… Cô… n… nói gì?”.

“Tôi cũng đã thử mấy nơi để tìm việc nhưng mà đều không phù hợp, bởi vậy nên mới muốn hỏi anh. Liệu chỗ anh làm có tuyển thêm nhân viên không?”.

Anh lại nhớ mấy hôm trước Trương Khánh Phong có nói với Lý Xuyên khi nào tìm thêm cho cửa hàng nhân viên, bởi hiện giờ của hàng cũng đã đông khách hơn lúc đầu, doanh thu cũng tăng lên nên muốn tìm thêm người để tiến độ làm việc diễn ra tốt hơn.

Cơ mà anh cảm thấy cái người này không thích hợp lắm. Phải, rất không thích hợp. Rửa bát đĩa ở nhà cũng đã vỡ không ít, lau dọn còn phải để anh làm lại, cũng chưa từng thấy cô nấu ăn hay pha chế đồ gì có thể nuốt nổi, vậy mà còn muốn đi làm? Chuyện này vượt quá khả năng của anh.

“Không biết, phải hỏi quản lý chỗ tôi. Dù sao cũng chưa từng thấy anh ấy nói muốn tuyển thêm người”.

Diệp Tư Duệ cảm thấy có chút hi vọng, liền nói: “Vậy sao? Vậy anh hỏi giúp tôi đi! Nếu có thể giúp tôi tìm việc, tôi nhất định sẽ hậu tạ anh”.

“Ừ”, anh giả ho vài tiếng, “Cơ mà tôi không biết trước kết quả đâu”.

“Ok ok. Còn một tia hi vọng thì tôi sẽ tiếp tục kiên nhẫn”.

Câu nói đó khiến anh có chút bận tâm.

“A Nghị này, cậu lau cái bàn này ba lần rồi đấy!”.

Lý Xuyên vỗ mạnh vào vai anh một cái làm anh giật mình, ngảnh lại nói: “Cậu làm ơn đi, đừng hù dọa người ta như vậy”.

“Nhưng mà tôi đã gọi cậu mấy lần rồi đó. Ây, đang tương tư ai à?”.

Bạch Thanh Nghị xùy một tiếng, nói: “Cút”.

Dương Lâm Lâm nói: “Nhưng đúng là hôm nay cậu không tập trung lắm đâu. Hay bị mệt à?”.

“Không phải”.

Anh lỡ gieo hi vọng cho người ta rồi, giờ mà dập tắt thì có phải sẽ làm người ta thất vọng lắm không?

Đau đầu thật.

“Này Lý Xuyên”, anh muốn hỏi, “Lần trước quản lý Trương nói muốn tuyển nhân viên đúng không?”.

“Ừ, làm sao?”, Lý Xuyên nghi ngờ hỏi lại.

“Là… có một người bạn muốn tìm việc”.

Dương Lâm Lâm trợn mắt há miệng. Bạn? Cô không nghe nhầm đó chứ?

Lý Xuyên cũng không khác cô là bao: “Nghị… Cậu nói lại? Cậu có bạn à?”.

“Sao chứ?”, anh nhíu mày, “Làm gì mà mọi người kinh ngạc vậy? Tôi có bạn thì không bình thường sao?”.

“Với người khác thì bình thường, còn cậu thì không”. Dương Lâm Lâm đang cố nhớ xem ngoài hai người bạn là cô và Lý Xuyên thì Bạch Thanh Nghị mọc đâu ra người bạn thứ ba.

“Hai người làm ơn đi được không? Trọng tâm là bạn của tôi à?”.

“Những chuyện kỳ lạ thường là trọng tâm”, Lý Xuyên gật đầu.

Bạch Thanh Nghị không muốn tranh luận về vấn đề dở hơi này nữa, đành kiếm một cái cớ qua loa: “Bạn cũ, lúc trước không có liên lạc cũng không học cùng cho nên các cậu không biết. Cô ấy đang muốn tìm một công việc, vì vậy hỏi tôi… Này, sao các cậu cứ nhìn tôi như vậy?”.

Dương Lâm Lâm hỏi: “Là con gái?”. Bạch Thanh Nghị không phủ nhận: “Phải”.

Lạ quá rồi!

Lý Xuyên khoanh tay: “Thôi được rồi, không trêu cậu nữa. Cậu nói với cô ấy tối nay thử liên hệ trực tiếp với anh ấy xem sao”.

“Cảm ơn”.

“Có gì đâu. Bạn gái à nhầm, bạn của cậu thì cũng là bạn của tôi, giúp đỡ cũng bình thường thôi”.

Bạch Thanh Nghị cho Lý Xuyên một cái lườm cảnh cáo.

Dương Lâm Lâm nói: “Thắc mắc quá, không biết người bạn này của cậu như thế nào”.

Nói thật thì anh cũng không biết rõ cô là người như thế nào lắm.

Khi về nhà, anh cho Trương Khánh Phong wechat của cô rồi thử nhắn tin xem sao. Nhưng anh không biết có nên nói rằng cô không phù hợp với công việc hay không. Dù sao cũng là anh giới thiệu mà, có gì xảy ra làm giảm độ uy tín của anh thì sao? Nhưng cuối cùng vẫn là không nhắn, sau đó tìm cô nói chuyện.

Diệp Tư Duệ vui đến mức cả bữa ăn nói liên tục, còn khen Uông Thụy Liễu nấu ăn ngon dù món ăn cũng không có gì đặc biệt.

“Ồ, vậy là Thu Thu có thể đi làm cùng Thanh Nghị à”.

“Vâng”.

“Vậy khi về hai đứa có thể về cùng nhau, tốt quá rồi”.

Anh nhìn hai người họ nói chuyện vui vẻ, cảm thấy bản thân giống thừa thãi, liền nói: “Lúc cháu tìm được việc cũng không thấy dì vui như vậy”.

“Cái thằng này”, Uông Thụy Liễu vừa nhìn sang anh lại nhìn Diệp Tư Duệ, “Cháu và con bé có thể so được với nhau sao? Thật là…”.

Anh cũng không biết cô sinh ra vào giờ nào, sao có thể chưa gì đã được dì anh yêu quý đến thế.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Tư Duệ liền hỏi một vài điều của Trương Khánh Phong với Bạch Thanh Nghị. Anh cũng không có giấu diếm. Thật sự thì Trương Khánh Phong đối với nhân viên rất hòa phóng, chính là ông chủ kiểu mẫu của biết bao nhân viên. Sau đó, cô hào hứng nhắn tin cho Trương Khánh Phong.

Bạch Thanh Nghị đang rửa bát. Lúc trước mỗi tối ăn xong Diệp Tư Duệ sẽ rửa bát, dọn dẹp mọi thứ đúng như những gì cô và anh đã thỏa thuận. Mặc dù mấy ngày đầu còn cần anh chỉ bảo, nhưng hiện giờ cũng đã khá hơn, chỉ là anh cảm thấy vẫn chưa ổn.

Bỗng có tiếng người từ trên vọng xuống kèm theo tiếng bước chân rất nhanh: “Bạch Thanh Nghị! Xem này xem này! Quản lý của anh đúng là siêu siêu dễ tính, nói ngày mai tôi có thể thử việc”.

“Chúc mừng chúc mừng”, anh không có mấy hứng thú.

“Tốt quá rồi! Nếu thử việc thành công, tôi sẽ đãi anh một bữa”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.